Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 36: Tới Tận Nơi Xin Lỗi


Đọc truyện Tiên Đế Trùng Sinh – Chương 36: Tới Tận Nơi Xin Lỗi


Diệp Thành nhướng mày, chợt cảm thấy thật vô lý.
Anh cũng không ngờ “Chiến thần” mà Thiên Tứ nói lại là Mặt Sẹo.


Còn Mặt Sẹo chửi thầm trong bụng, thằng nhóc chết tiệt này chọc vào ai không chọc lại chọc vào đúng vị tổ tông này, phải biết là ngay cả ông Thẩm cũng phải cung kính với anh ta đấy!

Thiên Tứ còn chưa phát hiện ra sắc mặt khó coi của Mặt Sẹo, hắn vội vàng hét to lên: “Anh Mặt Sẹo ơi cứu em, mau, mau chém chết tên nhóc này đi.
Nó dám coi thường Hồng Ngũ gia! Còn nói Hồng Ngũ gia chỉ là một con chó!”

Vốn hắn nghĩ rằng thằng khốn này thấy anh Mặt Sẹo thì sẽ biết sợ, ai ngờ hắn lại nghe thấy tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu: “Thì ra anh chính là cao thủ đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến gió tanh mưa máu đó hả.
Tôi nói Hồng Ngũ gia là một con chó, anh có ý kiến gì không”.


“Anh Diệp nói đùa rồi”.
Mặt Sẹo sợ tới nỗi toát đầy mồ hôi: “Tôi nào dám có ý kiến”.


Chân Diệp Thành càng giẫm mạnh hơn, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Nhưng tên đàn em này của anh khá là tự tin đấy, thấy có chỗ dựa rồi là có thể quỵt tiền không trả à”.


Mặt Sẹo vừa nghe thấy vậy thì mặt trắng bệch, liền đi lên trước đá thẳng vào Thiên Tứ, quát lớn: “Đồ khốn kiếp không biết điều! Anh Diệp là người cao quý thế nào, loại như mày mà cũng dám chọc vào hả?”

Bị Mặt Sẹo đá như trút nước vào người, Thiên Tứ sững sờ.
Hắn nghĩ kỹ lại, chợt sợ tới nỗi chảy đầy mồ hôi lạnh, khí thế hung hăng ngang ngược đã biến mất tăm.


“Anh, anh Diệp”.

Lúc này hắn mới mở miệng, thái độ đã khiêm tốn hơn nhiều.
Người mà ngay cả đại ca cũng không dám chọc vào thì một tên du côn nhỏ nhoi như hắn sao dám đắc tội?

Sắc mặt Diệp Thành không thay đổi, lạnh nhạt nói: “Giờ phục rồi chứ?”

“Phục rồi phục rồi”.
Thiên Tứ nghe vậy thì gật đầu như giã tỏi: “Tôi sẽ trả lại tiền hàng ngay”.


“Vẫn chưa đủ, tôi muốn anh tới công ty Thái Á xin lỗi Tiết Bách Hợp ngay trước mặt mọi người”.


“Việc này…”, Thiên Tứ nghe vậy thì hơi do dự.
Hắn là “anh Thiên Tứ” uy danh hiển hách mà phải xin lỗi một cô gái ngay trước mặt mọi người, việc này mà bị đồn ra ngoài thì sau này làm sao hắn sống trong giới được nữa?

Thấy hắn do dự, Diệp Thành không nói gì, Mặt Sẹo thì lập tức quát lớn rồi đá thẳng vào mặt hắn: “Tên nhóc này, mày muốn chết đúng không, anh Diệp nói mà mày dám không nghe theo hả!”

“Tôi đi! Tôi đi!”

Mặt Sẹo dùng lực rất mạnh, Thiên Tứ liền kêu gào thảm thiết.
Nhưng hắn cũng tự biết, nếu anh Mặt Sẹo đã có thái độ như thế này thì có nghĩa là tuyệt đối không thể làm trái lời người này.
Đừng nói là bảo hắn xin lỗi, bảo hắn chặt tay hắn cũng phải chặt!

Khi Diệp Thành và Tiết Bách Hợp quay về công ty, có rất nhiều người thầm cười trộm.


“Về nhanh vậy, chắc chắn là còn chưa được gặp mặt anh Thiên Tứ rồi”.


“Ha ha, trước đấy khoác lác giỏi lắm, giờ mất mặt chưa kìa!”

“Ha ha, lần nay trưởng phòng Trần có lý do để nổi điên rồi, cứ chờ mà bị sa thải đi!”

“…..”

Xung quanh thi thoảng lại nghe thấy lời bàn tán xôn xao, quá nửa trong đó là đến từ những nhân viên nam.
Xem ra việc Diệp Thành “cướp đi” nữ thần của công ty đã khiến họ rất tức giận.
Ngược lại, những nhân viên nữ thì phần nhiều là thấy lo lắng.
Thi thoảng họ lại ngẩng đầu liếc trộm Diệp Thành một cái, nhưng lại cúi đầu xuống ngay, chỉ sợ người bên cạnh nhìn thấy.


Trước đó việc Diệp Thành chịu ra mặt bảo vệ đồng nghiệp, chọc giận Trần Phong họ đều nhìn thấy hết, tốt hơn đám đồng nghiệp nam bên cạnh chỉ biết khoác lác nhiều, tất nhiên là họ sẽ có hảo cảm hơn rất nhiều.


“Hừ, sao về nhanh vậy?”.
Trần Phong thấy Diệp Thành trở về tay không thì khấp khởi mừng thầm, liền hỏi với vẻ quái gở.


Diệp Thành lười chẳng thèm nhìn gã, anh ra hiệu cho Tiết Bách Hợp, cô ta liền tới trước mặt Trần Phong nói khẽ: “Trưởng phòng Trần, chúng tôi đã cầm tiền về rồi”.


“Không có bản lĩnh thì đừng có mà khoác lác, phải nghe tôi nói này, sau này cô cách anh ta xa vào…
Cái gì! Đã cầm được tiền về rồi?!”.

ngôn tình sủng

Mọi người cũng vô cùng kinh ngạc, công ty Hào Kiệt là công ty ăn quỵt có tiếng trong ngành, mong chờ họ nhả tiền hàng ra là việc không thể nào, nhưng Diệp Thành lại có thể làm được chỉ trong vòng một tiếng sao?

Tất nhiên những người này không tin, nhưng khi Tiết Bách Hợp cẩn thận lấy tiền trong túi xách ra, họ không thể không tin.


“Sao có thể như thế được!”.
Trần Phong sững sờ, thầm gào thét trong lòng: “Mình biết là tên họ Diệp này rất giỏi đánh đấm, nhưng anh Thiên Tứ là kẻ tàn nhẫn có tiếng trong giới xã hội đen mà, có cả trăm tên đàn em dũng mãnh, hơn nữa nghe nói còn giấu mấy khẩu súng nữa mà!”

Với tầm mắt hạn hẹp của gã, cho dù thế nào cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi thân phận của Diệp Thành, chỉ có thể không ngừng nghĩ lý do: “Phải rồi, mình biết rồi! Chắc chắn là tên Diệp Thành này sợ mình sa thải anh ta nên mới tự móc tiền túi ra ứng khoản tiền này!”

Cái kết luận ngu xuẩn này hiển nhiên là do kẻ không có đầu óc nghĩ ra.
Cho dù người khác không tin thì Trần Phong cũng tin, thế nên gã quát lớn:

“Không đúng, hai người nói đây là tiền hàng đòi về, nhưng bằng chứng đâu? Không có bằng chứng đây là tiền hàng thì sao công ty có thể nhận được? Tôi thấy đây chỉ là tiền có lai lịch không rõ mà thôi, các người muốn hãm hại công ty sao?”

Mọi người đều cạn lời, lời của Trần Phong không chỉ là ngu xuẩn nữa mà rõ ràng là già mồm át lẽ phải, nhưng địa vị của bố gã rành rành ra đó, thế nên cho dù như vậy cũng không ai dám nói gì.


Tiết Bách Hợp thì sững sờ, cô ta không thể ngờ mình đã lấy được tiền về rồi mà trưởng phòng Trần vẫn chưa chịu buông tha, chẳng lẽ cứ nhất định phải sa thải cô ta mới chịu sao?

Nước mắt tủi thân không kìm được mà chảy ra, cô ta đang định nói thì đột nhiên thấy vai mình được vỗ nhè nhẹ.
Quay đầu lại thì thấy khuôn mặt nở nụ cười thản nhiên của Diệp Thành.


“Cứ giao cho tôi”.


Nghe vậy, Tiết Bách Hợp đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Dường như chỉ cần có người này ở đây là không gì có thể làm khó được cô ta.
Dường như chỉ cần có người này ở đây, bị sa thải cũng chẳng sao.


Cô ta cúi đầu, “vâng” một tiếng hệt như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, đôi gò má chợt đỏ ửng lên.
Những nhân viên nam thấy vậy thì thầm gào thét đau khổ, chỉ mới có một tiếng mà nữ thần của công ty đã bị chinh phục rồi!


Trần Phong thấy vậy cũng tức tới nỗi run lên.
Gã đã ngấp nghé cô em chân dài này lâu rồi, sắp có được rồi lại bị tên Diệp Thành tự nhiên chui ra này làm hỏng hết chuyện, thế này thì làm sao gã chịu được cục tức này?

Thế nên tuy sợ võ công của Diệp Thành, gã vẫn ra vẻ ta đây quát lớn: “Diệp Thành, anh đừng có dọa dẫm tôi.
Nếu hôm nay không chứng minh được đây là tiền hàng thì tôi sẽ không nhận đâu!”

Khóe miệng Diệp Thành khẽ cong lên, anh nở một nụ cười biết ngay mà: “Tôi biết là anh sẽ nói như vậy mà.
Muốn chứng cứ đúng không, được!”

Nói rồi anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, mấy phút sau, tiếng gõ cửa liền vang lên.


“Chứng cứ mà anh muốn tới rồi”.
Diệp Thành nhìn Trần Phong cười lạnh rồi gật đầu với Tiết Bách Hợp, cô ta lập tức ngoan ngoãn đi lên mở cửa.


Sau đó, mọi người đều trợn tròn mắt.


Thiên Tứ nở một nụ cười nịnh nọt, vội vàng đi vào.


Mọi người kinh ngạc tới nỗi há hốc mồm.
Cái người lịch sự lễ phép, gõ cửa như học sinh tiểu học vào phòng học kia lại là anh Thiên Tứ sao?

– ——————


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.