Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 21: Dựa Vào Cái Gì


Đọc truyện Tiên Đế Trùng Sinh – Chương 21: Dựa Vào Cái Gì


Nhìn thấy gần trăm người từ thang máy đi vào sòng bạc, những kẻ muốn chạy trốn vô cùng tuyệt vọng, họ trốn trong góc rùng mình sợ hãi, đồng thời cũng nhìn Diệp Thành với ánh mắt căm ghét, trong lòng thầm cầu nguyện nhà họ Trình tính sổ với tên đầu sỏ, đừng liên lụy đến người vô tội.


Ở giữa đám người mặc đồ đen là một người đàn ông trung niên mặc áo dài, ông ta phớt lờ những kẻ đang cầu xin tha thứ xung quanh mà trực tiếp hét lên:

“Quang nhi, Quang nhi của chú đâu rồi?!”

Tiếng hét lớn làm tất cả mọi người kinh hãi, làm cho những người muốn cầu mong sự thương xót đều ngã xuống đất, miệng, mắt, mũi đều chảy máu, chỉ riêng tiếng hét này đã mạnh hơn tiếng gầm của sư tử bao nhiêu lần.


Khu vực xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngay sau đó vang lên tiếng hét thảm thiết của Trình Hồng Quang:

“Chú ba, chú ba cháu ở đây, tên nhóc khốn kiếp mặc đồ trắng đánh gãy hai chân của cháu rồi!”

“Cái gì?!”

Trình Phá Thiên vô cùng tức giận, ông ta bị ám ảnh cả đời với võ công nên không kết hôn, vì vậy Trình Hồng Quang là người nối dõi duy nhất trong thế hệ này của nhà họ Trình, bây giờ người thừa kế tương lai của nhà họ Trình bị đánh gãy hai chân, ông ta làm sao không ngạc nhiên, làm sao không phẫn nộ cho được?

Ngay sau đó, cặp mắt như chim ưng của Trình Phá Thiên khóa chặt lấy Diệp Thành, hét lớn một tiếng, cả người hóa thành một luồng ánh sáng lóe lên trong không trung, tay nắm thành đấm đánh về phía Diệp Thần.

Cú đấm này, Trình Phá Thiên đã dùng đến bí kíp võ thuật của nhà họ Trình- Thất Thương Quyền!

Một cú đấm này đánh ra, đối thủ sẽ không trực tiếp chết ngay, nhưng các cơ quan nội tạng sẽ từ từ vỡ nát trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, đau khổ tột cùng, bị hành hạ và tra tấn tới nỗi người không ra người, quỷ không ra quỷ.


Ông ta đã quyết định tuyệt đối không để tên nhóc khốn kiếp này được chết nhẹ nhàng, mà là sống không bằng chết!

“Bùm!”

Chỉ nghe một tiếng vang rền, Trình Phá Thiên trố mắt kinh ngạc, một cú đấm toàn lực Thất Thương Quyền của ông ta mà lại bị tên nhóc này đỡ được rồi?

Cái gọi là ngăn cản này không chỉ là trên vẻ bề ngoài, mà là tiêu trừ nội lực trong vô hình, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng!

“Khá lắm nhóc”.
Trình Phá Thiên thu quyền với vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Quả thật có chút bản lĩnh, nhưng này tưởng như thế là có thể mạo phạm đến uy nghiêm nhà họ Trình, thì mày nhầm to rồi!”

“Tao bảy tuổi luyện võ, đến nay là 43 tuổi, một đứa nhóc như mày làm sao có thể tưởng tượng võ công của tao lợi hại như thế nào?”

“Thế cơ à, tôi đang mong chờ lắm đây”.


Diệp Thành lạnh nhạt nói, thực ra hôm nay nếu anh muốn, anh hoàn toàn có thể tránh được những phiền phức này, nhưng Diệp Thành đột nhiên có hứng thú với môn võ công thế tục này.

Kiếp trước lúc Diệp Thành còn tung hoành khắp thế giới, từng gặp qua rất cao thủ tu chân lấy võ nhập đạo, cho nên anh rất hứng thú đối với phương diện này, hôm nay gặp được nhà họ Trình chỉ có thể xem như chúng đen đủi.


Tuy nhiên, khi khí thế của hai người lên cao đến đỉnh điểm, khi trận chiến chuẩn bị diễn ra, một người đàn ông trung niên lao ra từ thang máy, ông ta hét lớn: “Chú ba, dừng tay!”

“Anh hai?” Trình Phá Thiên sửng sốt một lúc, liền tức giận nói: “Anh biết thằng nhóc này làm gì không? Nó đánh gãy chân của con anh đấy, lúc này rồi mà anh còn bảo em dừng tay?”

Trình Phá Quân đau khổ nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Chú tưởng anh không muốn khiến cho thằng nhóc khốn nạn ấy tan xương nát thịt hay sao? Nhưng Thẩm Thiên Minh nhà họ Thẩm đã nói qua với bố rồi, nếu dám đả thương người này thì họ sẽ không tiếc mọi giá, thậm chí dùng toàn bộ quan hệ tại Yến Kinh khai chiến toàn diện với chúng ta”.


“Dừng tay…là mệnh lệnh bố chúng ta truyền đạt lại, anh cả, tất cả đều phải lấy lợi ích của gia tộc làm đầu!”

Trình Phá Thiên nắm chặt tay lại, mặt mũi trắng bệch cắn chặt môi, cuối cùng ông ta trừng hai mắt nhìn Diệp Thành, lạnh lùng nói: “Nhóc con, chuyện hôm nay tao nhớ kỹ rồi, mày đợi đấy cho tao!”

Nói xong, ông ta xông vào sòng bạc, ôm Trình Hồng Quang chạy ra ngoài, nhìn thấy đôi chân máu thịt lẫn lộn của con trai, trong lòng Trình Phá Quân thống khổ tột cùng, đây là con trai độc nhất của ông ta, huyết thống duy nhất của nhà họ Trình!

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong ngực tràn đầy thù hận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi quát: “Mày đi đi, thù ngày hôm nay, tương lai tao nhất định sẽ yêu cầu nhà họ Thẩm một lời giải thích!”

Những người có mặt nghe xong lời ấy, trong lòng đột nhiên lạnh toát, rõ ràng nhà họ Thẩm và nhà họ Trình đã hoàn toàn trở mặt sau việc này, có lẽ sóng gió đã ập đến rồi!


Tuy nhiên đúng lúc này, Diệp Thành nói ra một câu khiến tất cả những người có mặt ở đây phải hoài nghi cuộc đời:

“Vì sao tôi phải đi?”

Yên lặng, chỉ có một sự yên lặng kéo dài, nếu nói vừa nãy Diệp Thành kiên trì không đi là tự tìm đường chết, vậy thì hành động của anh ta bây giờ đơn giản là tự sát!

Lẽ nào anh ta cho rằng có nhà họ Thẩm bảo vệ, nhà họ Trình liền không dám ra tay hay sao? Nhà họ Thẩm nhiều năm qua luôn bị nhà họ Trình áp chế, thứ ông cụ Trình kiêng dè không ai khác chỉ là đại gia tộc Yến Kinh phía sau nhà họ Thẩm mà thôi.


Nhưng người ta cho anh ta một con đường lui mà anh ta vẫn không đi, đến lúc đó Trình Phá Thiên tức giận giết anh ta tại nơi này, Thẩm Thiên Minh lẽ nào có thể vì một người đã chết mà sử dụng ân huệ của đại gia tộc Yến Kinh cơ chứ?

“Thằng nhóc này… lẽ nào thật sự tưởng nhà họ Trình tao yếu mà ức hiếp?” Trình Phá Quân hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Cút ngay, nếu không mày sẽ phải hối hận vì đã sinh ra trên đời”.


Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây không nhịn được rùng mình, Trình Phá Quân tuy rằng phụ trách công việc kinh doanh của nhà họ Trình, gặp đối tác đều cười cười nói nói, nhưng dù sao ông ta vẫn là con cháu của võ đạo đại sư, lúc này trong lòng vô cùng tức giận, sự ngang tàng độc đoán từ trong máu bắt đầu lộ ra!

Diệp Thành nhướng mày, vừa định nói chuyện, ngay lúc này điện thoại của anh ta đột nhiên kêu lên.


Anh ta vừa mở điện thoại, âm thanh của Thẩm Minh Nhan ở đầu dây bên kia vang lên: “ Anh không sao chứ, ông nội tôi đã trực tiếp liên hệ với gia chủ nhà họ Trình, đưa ra rất nhiều điều kiện mới cứu được anh, bây giờ anh nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, tôi lo lắng những người đó nhịn không được mà ra tay, bây giờ không phải là lúc đối địch với bọn họ!”

Diệp Thành bình tĩnh nghe điện thoại của Thẩm Minh Nhan, sau đó mới nói: “ Xem ra, nhà họ Thẩm các người không hiểu về tôi rồi”.

Thẩm Mộng Nguyệt trong lòng hơi khó chịu, nhưng cũng không dám nói thẳng, bầu không khí yên lặng một lúc.


Khóe miệng Diệp Thành hơi nhếch lên, trực tiếp bấm loa ngoài: “Trình Phá Quân, hình như ông và cô gái ở đầu dây bên kia đều cho rằng do nhà họ Trình tha cho tôi một con đường sống, tôi mới có thể rời đi đúng không”.


Khóe miệng Trình Phá Quân giật giật, lạnh lùng nói: “Mày nói chuyện với Thẩm Minh Nhan đi, lời tao nói mày nhớ lấy, hôm nay tao sẽ rời đi, là do gia tộc lớn phía sau nhà họ Thẩm, nhưng không lâu nữa đâu, chúng mày nhất định sẽ phải trả giá!”

Nghe xong lời nói đó, Thẩm Minh Nhan cảm giác như đang rơi vào hầm băng, không khỏi cảm thấy vô cùng thất vọng với Diệp Thành, nhà họ Thẩm đã quyết định sẽ toàn lực bồi dưỡng tên này, vì sao anh ta không biết che dấu thực lực mà để lộ tài hoa như thế cơ chứ?

Diệp Thành nhướng mày, lạnh lùng nói: “Phải trả giá? Chỉ dựa vào nhà họ Trình ông?”

“Mày muốn chết!” Trình Phá Thiên nhịn không được hét lên: “Nếu không phải vừa nãy nghe theo lời anh hai, mày bây giờ đã bị tao cho tan xương nát thịt, vẫn còn dám ở đây ngông cuồng hay sao?”

“Ha ha…”

Diệp Thành cười nhẹ, cả người dường như biến mất trong không trung, tất cả mọi người có mặt tại đây đều kinh ngạc trợn mắt, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen thấp thoáng trong không trung, không thể nhìn rõ anh ta đang ở đâu!

“Tôi cho các người biết, thế lực của nhà họ Trình trong mắt tôi….không, đáng, một, xu!”

– ——————


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.