Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 16: Cao Thủ


Đọc truyện Tiên Đế Trùng Sinh – Chương 16: Cao Thủ


Trong mắt nhân viên phục vụ hiện lên tia khinh thường, anh ta từng tiếp đón không biết bao nhiêu nhân vật lớn, Lý Hạo chỉ là một người không nổi bật trong đó thôi, nếu không phải năm đó ông chủ muốn lôi kéo quan hệ ở Hải Thành này, dù thẻ hội viên bình thường, người này cũng không có tư cách cầm.


Hiện giờ, con trai của Lý Hạo lại dám huênh hoang ở câu lạc bộ Kim Diệp Tử?

Nhưng khi anh ta định nói chuyện, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhân viên phục vụ nghe xong thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, nói với Lý Việt Trạch:

“Cậu cả Lý phải không ạ, vừa rồi là do tôi mạo phạm, cậu và bạn đều có tư cách vào!”

Lời này vừa dứt, mấy người Khổng Uyển Oánh lập tức hoan hô: “Cậu Lý đúng là lợi hại! Ngày cả ông chủ câu lạc bộ Kim Diệp Tử cũng phải nể mặt!”

Bạch Tiểu Huyên hưng phấn tới mức hai gò má ửng hồng, biểu hiện đầy khí phách vừa rồi của Lý Việt Trạch đã khiến cô ta chấn động, cái gì mới là căn cơ của gia tộc lớn, chính là đây!

Về phần Diệp Thành, một chiếc Rolls Royce thì có là gì? Quả thật anh ta còn chẳng có tư cách xách giày cho cậu cả nhà họ Lý.


Dù Lý Việt Trạch không rõ tình huống lắm nhưng hắn cảm thấy chắc là do thể diện của bố mình lớn, trừ cái đó, hắn không còn cách giải thích nào khác nên tức khắc trở nên đắc ý, vung tay nói với Bạch Tiểu Huyên: “Chúng ta đi thôi!”

Khóe môi Diệp Thành khẽ xong lên, thấy Bạch Tiểu Huyên theo sát Lý Việt Trạch vào thang máy thì anh cười khinh miệt một tiếng.


Với tu vi hiện nay, Diệp Thành tất nhiên cũng nghe thấy giọng của người đàn ông trong điện thoại.
Tuy không biết mục đích của đối phương là gì nhưng anh chắc chắn đó không phải là vì đối phương muốn kết bạn với loại người như Lý Việt Trạch đâu.


Khi Diệp Thành định tiến lên, anh phát hiện Hạ Vũ Đình còn đi bên cạnh mình, anh không khỏi cười hỏi: “Sao cô không đi lên với họ?”


Hạ Vũ Đình vội lắc đầu, mặt hơi ửng đỏ.


Nghĩ ngợi một chút, Diệp Thành mới hiểu ra, nơi thế này quá nguy hiểm với mấy sinh viên chưa trải sự đời, Hạ Vũ Đình đang sợ, Diệp Thành vỗ nhẹ lên đầu cô ấy rồi nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cô!”

Anh có thể nhìn thấy Hạ Vũ Đình thở phào nhẹ nhõm, cô lặng yên theo sau anh vào thang máy.


Cửa thang máy mở ra, mấy người Lý Việt Trạch hít sâu một hơi, không gian sau cánh cửa rộng bằng một sân bóng.


Ánh đèn sáng ngời mà không hề mất đi sự trang nhã, đám đông nam lẫn nữ mặc quần áo sang trọng, tụm năm tụm ba, nói chuyện vui vẻ hoặc lắc xúc xắc đánh bài, một lần nhấc tay ném chip cũng đủ cho một gia đình bình dân sống mấy đời.


Đám người Lý Việt Trạch ngẩn ngơ, hai mắt trừng to nhìn phía trước, trên mặt là khát khao và hâm mộ.


Đối với họ, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, họ có thể chân chính trở thành hội viên ở đây, đó sẽ là thân phận đáng để khoe khoang của họ trước tuổi trung niên.


Ngược lại, Diệp Thành chỉ ngáp dài một cái, trong Tiên Cung đời trước của anh, dù là người làm việc vặt cũng ở trong nơi nguy nga tráng lệ, sao chỗ phàm tục này có thể sánh bằng.


Nhưng mà…

Ngay lúc đó, anh cảm nhận được một thứ khí chất không quá hợp với bầu không khí nơi này xuất hiện ở một hướng khác.

Diệp Thành nhìn từ xa, anh thấy từ phòng bao chính giữa, một người đàn ông mặc áo xanh đang đi ra, người này híp mắt, nhìn về phía Lý Việt Trạch rồi đánh giá quan sát.


“Khí thế của người này, không đơn giản!”, Diệp Thành nhanh chóng kết luận, dù người đàn ông trung niên ở giữa sòng bạc không hề có lời nói hành động nào gây náo động, người này chỉ đứng đó làm việc của mình là cũng đã lộ rõ hào quang giống như một vầng trăng sáng treo giữa không trung.


Hiển nhiên, điều này không chỉ nói về nhân loại bình thường, việc khiến Diệp Thành cảm thấy hứng thú là ba ông lão có tư thế oai hùng theo sau lưng người đó.


Người ở giữa có hơi thở mạnh mẽ, ánh mắt tập trung, người bên trái thì có đôi tay vung vẩy tạo thành gió, người bên phải thì bước chân như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, thậm chí còn tạo cho người ta ảo giác như gót chân ông ta không hề chạm đất.


Nếu Thẩm Thiên Minh ở đây thì ông ấy sẽ phải thốt lên kinh ngạc vì ba người này chính là ba Đại hộ pháp của nhà họ Trình tu luyện các môn võ, theo thứ tự là Sư Tử Hống, Toái Nham Chưởng, Huyền Cơ Bộ, họ đều là đệ tử của gia chủ nhà họ Trình – Trình Bác Hiên, có địa vị cực cao ở gia tộc họ Trình.


Diệp Thành nhìn chằm chằm ba cao thủ kia thì lại cảm thấy ngứa tay.
Từ khi sống lại, anh còn chưa đánh với ai một trận đã đời, cũng không biết những võ giả trên Trái Đất này đã đạt tới cấp độ nào, nhưng lúc này, Lý Việt Trạch lại hét lên với anh đầy ý xấu: “Đến đây, đánh bài, đánh bài nào, ai chạy trước là chó!”

“Đúng là tự tìm đường chết!”

Diệp Thành cười lạnh một tiếng rồi tới cạnh bàn đánh bạc ngồi xuống, không ngờ chàng trai mặc áo xanh thực sự ngồi xuống cạnh mình, cười hỏi: “Mấy bạn trẻ, không ngại tôi chơi chung chứ?”

Ba ông lão đứng sau lưng anh ta, tỏa ra uy nghiêm áp đảo, khiến người chung quanh muốn tiến lên làm quen đều không dám tùy tiện hành động.

Lý Việt Trạch có hơi lưỡng lự nhưng hắn tự phụ về khả năng đánh bạc của mình, lại có Vương Quang Diệu và Trần Phong phối hợp trong ngoài, huống chi hắn cũng không muốn mất mặt trước Bạch Tiểu Huyên nên gật đầu đồng ý: “OK, nhưng anh bạn này, chúng tôi cược khá nhiều tiền, anh mang đủ không đấy?”

Nghe thấy lời này, một ông lão trong ba người khá tức giận, quát lớn: “Láo toét, cậu dám…”

“Đừng nóng!”, chàng trai áo xanh cười dịu dàng như gió xuân, thuận tay ném ra vài chip thôi mà lại khiến mắt đám người Lý Việt Trạch như lòi ra.


Mỗi chip màu tím có giá trị là một triệu.


Lý Việt Trạch càng không muốn chịu thua, hắn móc một cái thẻ ngân hàng từ trong ngực ra quát lớn: “Được, tôi chơi với anh! Diệp Thành, còn anh mang đủ tiền không? Cần tôi cho anh mượn chút để chơi không?”

Diệp Thành càng thêm trực tiếp, anh thản nhiên ném chìa khóa xe của mình lên bàn đánh bạc, nói: “Tôi không có tiền nhưng có thể dùng chiếc xe này để thế chấp, chắc là đủ rồi nhỉ!”

“Đủ rồi đủ rồi, mau đổi chip cho anh Diệp đi!”, hai mắt Trần Phong sáng rực, vội cầm lấy chìa khóa đưa cho phục vụ đổi chip.
Chiếc Rolls Royce này ít nhất cũng đáng giá bảy triệu, còn nhiều hơn tài sản của cả nhà Diệp Thành.


“Anh Diệp…”

Hạ Vũ Đình ở phía sau lo lắng kéo góc áo Diệp Thành, còn anh xoay người sang, ra hiệu bằng mắt ý bảo cô yên tâm.


Bạch Tiểu Huyên đứng đối diện thấy cảnh này thì trong lòng giận dữ, thầm nghĩ: “Khó lắm mới có chiếc xe sang trọng để lái, thế mà còn không biết tự lượng sức, dám đánh bạc với Lý Việt Trạch, anh cho rằng mình có thể bám vào cô Thẩm cả đời sao?”

Cô ta chọn quên đi việc mình đang đặt hết hi vọng vào Lý Việt Trạch, trong lòng quyết tâm, chỉ cần Diệp Thành thua sạch, cô ta sẽ chia tay anh.


Mọi người chơi xì tố năm lá bình thường, rất nhanh, phục vụ đã lấy bài ra, xòe ra trước mặt để ba người chơi kiểm tra một lần rồi mới bắt đầu chia bài.

Đồng thời, Diệp Thành cử động nhẹ một ngón, một tia linh khí bắn vào trong bộ bài, tuy bên ngoài nhìn vào không có gì nhưng các lá bài bắt đầu biến đổi.


Hai lá vừa được chia, trong lòng Lý Việt Trạch càng thêm vui vẻ, bài trên bàn hắn có là một lá Át bích và K bích.


Cố kiềm chế sự kích động trong lòng, hắn bắt đầu đặt cược thêm để dụ Diệp Thành và chàng trai áo xanh cũng cược thêm.
Còn về hai “người ủy thác” Vương Quang Diệu và Trần Phong, sau khi nhận được ám hiệu bằng mắt của Lý Việt Trạch, họ bắt đầu tăng thêm tiền cược, dáng vẻ nhiệt tình năng nổ.


Rất nhanh, năm lá bài đã được chia xong, Lý Việt Trạch kích động tới cực điểm, bài trước mặt hắn lần lượt là Át bích và K bích, thêm một Q, J, 10 bích, là sảnh lớn nhất.


Thắng chắc!

Trong lòng lẫn hai mắt Lý Việt Trạch đều rất kích động, hắn không ngờ mình lại hên tới vậy, ván đầu thôi là đã có sảnh lớn nhất rồi.


Điều khiến hắn hưng phấn hơn nữa là Diệp Thành và chàng trai áo xanh kia cứ như bị ngu vậy, họ không ngừng thêm chip, lúc này tiền cược đã hơn 10 triệu.


“Thằng ngu Diệp Thành, hiển nhiên là mày sắp tán gia bại sản rồi bị tao đánh gãy hai tay hai chân nhưng trước đó, tao phải kiếm một mớ đã!”

– ——————


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.