Đọc truyện Tiên Đế Trùng Sinh – Chương 14: Nhà Họ Bạch
Khi hai người họ đang nói chuyện, Lý Việt Trạch, Lý Cẩm Vi và một cô gái xinh xắn lần lượt bước ra khỏi xe.
Diệp Thành không để ý đến Trần Phong mà ngược lại tập trung toàn bộ sự chú ý vào cô gái đáng yêu kia.
Khi nhìn thấy cô gái, những ký ức bị phủ bụi của anh bỗng nhiên ùa về.
Hạ Vũ Đình!
Đàn em khóa dưới của Bạch Tiểu Huyên!
Ở kiếp trước, anh đã từng là nạn nhân của Lý Việt Trạch và những người khác, bị đánh đập đến tàn phế, thảm đến không có gì so sánh được, những người thân và bạn bè trước đây nhìn thấy anh họ tỏ vẻ sợ hãi, tránh còn không kịp.
Nhưng chỉ duy nhất Hạ Vũ Đình – người không quen biết gì với anh trước đây, đã đưa tay giúp đỡ Diệp Thành, nhiều lần gửi đồ ăn cho anh, còn đưa anh đến bệnh viện để điều trị.
Có thể nói, nếu không có Hạ Vũ Đình thì sẽ không có Huyền Thần Tiên Đế sau này.
Diệp Thành tiến đến nở một nụ cười với Hạ Vũ Đình, khuôn mặt dễ thương của cô đỏ bừng đến tận mang tai, vội cúi đầu xuống.
Lúc này Lý Cẩm Vi đang đeo khẩu trang dày cộp, ngũ quan của cô ả vẫn chưa hồi phục, khi đến bệnh viện, bác sĩ cũng không còn cách nào nữa, khiến cô ả cảm thấy vô cùng suy sụp.
Nhìn thấy Diệp Thành phớt lờ bạn trai của mình, thêm vào đó là bộ dạng thản nhiên của anh, cô ả không khỏi tức giận, lại nhìn thấy Diệp Thành đứng cạnh một chiếc Rolls Royce đắt tiền, cô ả liền chế nhạo: “Thứ vô dụng vẫn là thứ vô dụng mà thôi, không có việc gì sao lại đứng trước một chiếc Rolls-Royce của nhà người khác? Hay là muốn chụp ảnh và đăng lên mạng khoe? Làm hỏng xe nhà người ta rồi anh có đủ tiền đền không?”
Trần Phong bĩu môi, khinh thường cười: “Người ta là một tên nhà quê đến từ một vùng nông thôn nhỏ, chưa nhìn thấy xe Rolls Royce cũng là chuyện bình thường thôi mà, chụp ảnh cũng là điều dễ hiểu cả thôi”.
Khi Hạ Vũ Đình nghe họ chế nhạo Diệp Thành, cô không khỏi cảm thấy có chút khó chịu và nhìn Diệp Thành như muốn xin lỗi.
Diệp Thành nghĩ, cô gái này chưa từng thay đổi, vẫn luôn lương thiện hiền lành như vậy.
Sau đó, Diệp Thành thản nhiên nói: “Chiếc xe này là của tôi, còn chiếc Audi của anh, tôi sợ nó sắp bốc cháy rồi đó”.
Lý Việt Trạch nghe vậy liền cười ha ha và nói: “Được rồi, Diệp Thành cũng không phải là người ngoài, chuyện nhà anh mọi người ở đây đều hiểu cả, cãi nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì, đi thôi, mọi người lên nhà Tiểu Huyên thôi nào*.
Nói rồi, Lý Việt Trạch đưa Trần Phong và mọi người lên lầu.
“Cốc cốc cốc”
Nghe thấy có tiếng gõ cửa, Tất Tịnh Hồng bước đến với vẻ mặt tức giận, nhưng ngay lúc cửa được mở ra, trên mặt bà ta nở một nụ cười rạng rỡ.
“Là Việt Trạch à, mau vào đi con.”
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc và rạng rỡ của bà ta, người không biết còn tưởng rằng đó là con trai của bà ta về nhà, cho đến khi Lý Việt Trạch đưa Lý Cẩm Vi và vài người khác vào nhà, Diệp Thành mới xuất hiện.
“Hừ!”
Tất Tịnh Hồng hừ một tiếng, nhìn anh chằm chằm, nói với vẻ bực tức: “Dám cúp điện thoại của Tiểu Huyên, lại còn đến tay không, con rể tự cao tự đại như vậy, nhà họ Bạch tôi đây không dám nhận đâu”.
Diệp Thành nhìn bà ta một cái, căn bản anh chẳng thèm để ý.
Anhtiến đến trước mặt Bạch Thư Hòa, lấy ra hai bình rượu nhỏ từ trong túi nói: “Đây là rượu bố cháu nhờ cháu mang đến cho chú đây ạ”.
Tất Tịnh Hồng bĩu môi nói tiếp: “Ôi chao, ông xui gia và con rể hào phóng quá đi mất, thăm đáp lễ mà chỉ có hai bình rượu thôi sao?”
Ngay cả sắc mặt Bạch Tiểu Huyên cũng thay đổi, cô ta thầm mắng Diệp Thành là quá keo kiệt, lần đầu tiên đến sau lễ đính hôn làm gì có ai tặng thứ này chứ?
Thực ra, đương nhiên Diệp Niệm đã đưa rất nhiều đồ quý giá cho con trai mình mang đến, nhưng vốn dĩ Diệp Thành không định dính dáng gì đến nhà họ Bạch, anh hoàn toàn không lấy những thứ đó.
“Ồ ồ, đây là rượu Thanh Trúc do ông Diệp tự mình ủ đây à”.
Bạch Thư Hòa hai mắt sáng bừng lên, cẩn thận nhấp một ngụm, lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Năm đó khi cùng nhau ở trong quân đội, chú sống nhờ vào thứ này cả đây”.
Tất Tịnh Hồng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Cũng chỉ có ông coi nó là bảo bối, tôi đây chẳng thấy nó là của lạ”.
Lý Việt Trạch cũng thấy cơ hội đến rồi, đứng lên nở nụ cười: “Cô ơi đừng nóng giận, cháu đây cũng mang chút quà đến, cô xem thử có thích hay không”.
Tất Tịnh Hồng nhận lấy và ngay lập tức hét lên với vẻ ngạc nhiên: “Đây là loại rượu vang đỏ quý hiếm được sản xuất ở lâu đài Lafite của Pháp.
Tuy không phải 1982 nhưng nó có giá hơn năm mươi nghìn nhân dân tệ, hơn nữa cháu còn tặng cả hai chai.
Việt Trạch thực sự rất hào phóng, nếu cháu là rể nhà cô thì tốt biết mấy”.
Bà ta nói những lời này là để cho Diệp Thành thấy khó mà biết đường rút lui, chủ động rời khỏi Bạch Tiểu Huyên, nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thành sắc mặt tỏ vẻ không hề bận tâm đến, không có một chút cảm xúc nào cả, trong lòng bà ta không khỏi tức giận.
Tất Tịnh Hồng liếc mắt nhìn Diệp Thành một cái khinh thường: “Đây mới gọi là đồ cao cấp, làm gì có thứ đồ nào mà nghèo kiết cổ hủ, giống hệt như chủ nó, chẳng có chút tiền đồ”.
Bạch Tiểu Huyên càng thêm thất vọng, nhìn vẻ mặt mỉa mai của Lý Cẩm Vi khi đợi những người khác, cô ta chỉ cảm thấy bị tên keo kiệt này làm cho mình mất mặt, không khỏi đứng lên bất mãn nói:
“Diệp Thành! Anh cũng thật quá đáng! Hôm qua tại tiệc đính hôn còn làm tôi xấu hổ chưa đủ à, hôm nay ở nhà lại khiến tôi không ngẩng đầu lên được, đáng thương cho tôi quá, tại sao lúc đó lại nhìn trúng anh chứ, hu hu hu…”
Diệp Trần vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi nhắc nhở cô đừng có đi vào, cô không nghe, cuối cùng không phải là tôi đã cứu mấy người ra sao?”
Một câu nói của anh làm cho mọi người đều không nói nên lời.
Diệp Trần nhún vai, hôm nay anh đến là muốn giải quyết cho xong chuyện này, sau này tìm cơ hội từ hôn sau, nhưng khi anh chuẩn bị rời khỏi đó, không ngờ rằng Lý Việt Trạch đột nhiên mời mình ở lại:
“Anh Diệp, đừng đi vội vậy chứ.
Người trẻ tuổi chúng ta hiếm khi rảnh rỗi.
Ăn cơm xong, cùng nhau đánh hai ván bài đi?”
Diệp Thành cau mày, trong mắt đầy sát khí, màn kịch chính cũng xuất hiện rồi đây!
Ở kiếp trước, anh bị Lý Việt Trạch “đánh hai ván bài” cùng với đám người đó, kết quả thua đến nỗi táng gia bại sản, còn bị đánh gãy cả tay, vô cùng thê thảm.
Nhưng bọn họ không biết rằng Diệp Thành, người đứng trước mặt họ bây giờ, đã không còn là một cậu thanh niên hồ đồ không biết gì khi đó nữa..
Nếu bọn họ đã muốn đâm đầu vào rồi thì hôm nay sẽ lấy lại ít vốn đã bỏ ra ở kiếp trước, cũng để cho bọn họ biết rằng:
Uy nghiêm của tiên đế không thể xâm phạm!
– ——————
.