Đọc truyện Tiên Đế Trùng Sinh – Chương 1104
Đứng trước mặt Diệp Thành hiện giờ là bốn cường giả, thế nhưng ánh mắt của ba người Thiên Đế, Hải Hoàng và Minh Vương đã trở nên đờ đẫn, tuy uy áp toàn thân vẫn còn đó, nhưng suy cho cùng lại thiếu mất mấy phần linh tính.
Còn Tiêu Nghĩa Tuyệt – một kẻ đã biến mất nhiều năm, khi ấy mới chỉ là Chân Tiên lại vẫn giữ vững được nét mặt uy nghiêm bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Thành, hiện giờ trông lão chẳng khác nào vị thần cao quý chân chính, trên người lão vẫn là bộ y phục trắng tinh giống năm nào.
Qua năm mươi năm, khi Diệp Thành quyết định ra đi tìm câu trả lời, anh chưa bao giờ ngờ được mình sẽ gặp lại người quen kiếp trước và kiếp này trong tình hình thế này.
Diệp Thành nhìn bốn kẻ trước mặt, nhưng anh vẫn chỉ tỏ ra hờ hững, dường như đã đoán được trước chuyện này, khẽ cười hỏi: “Đến rồi à?”
“Hừ, nếu ta tới đây rồi thì tất nhiên đã nắm chắc phần thắng!”, Tiêu Nghĩa Tuyệt hừ lạnh, song vẻ mặt lão lại không được tốt lắm: “Ngược lại, kẻ tự cho là biết được hết thảy chân tướng như ngươi, có thật sự biết ta là ai không?”
“Thần Sáng Thế.
Vị thần cuối cùng trong cuộc chiến của thần Thượng Cổ, người sáng lập toàn bộ vũ trụ này, ý thức của ông đang hấp thụ sức mạnh tín ngưỡng để tái tạo lại thân thể của Thần”.
Vẻ mặt Diệp Thành vẫn hờ hững là thế, anh chậm rãi kể về những điều cổ xưa nhất:
“Cuộc chiến của thần Thượng Cổ mới chính là cuộc chiến giữa các vị thần thực thụ, chứ không phải mấy tên ‘giả thần thánh’ của Dị tộc kia, thậm chí Chân Thần cảnh giới Độ Kiếp cũng chỉ là đám lâu la sai vặt mà thôi”.
“Chí ít thì trên chiến trường năm đó, lực lượng chiến đấu chủ chốt đều sở hữu cảnh giới Đại Thừa thực thụ, những người ấy đã không thể được hình dung bằng cái từ Chân Thần quá đỗi bình thường kia được nữa, mà phải được tôn xưng bằng danh tự Thần Minh, ví dụ như Chiến Thần, Hỏa Thần, Thần Quang Minh…”
“Ông là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa cuối cùng còn sống trong trận chiến của thần Thượng Cổ năm xưa, khai mở ra vũ trụ này, sáng lập ra trăm ngàn loại sinh linh, song thực tế lại là vì hấp thụ đủ sức mạnh tín ngưỡng để khôi phục sức mạnh của chính mình”.
Thấy Diệp Thành chỉ tóm gọn bằng vài ba câu đơn giản đã kể lại hết thảy căn nguyên sáng lập vũ trụ, vẻ mặt của thần Sáng Thế càng trở nên lạnh băng, lão lạnh nhạt cất tiếng: “Nói tiếp đi, để ta xem ngươi còn biết được điều gì!”
Diệp Thành vẫn chỉ nhún vai rồi nói: “Nếu ông đã thích nghe như thế thì tôi cũng chẳng ngại nói thêm đôi câu.
Dù sao tôi cũng là tu sĩ gần bước tới cảnh giới Đại Thừa, tôi biết rõ những kẻ bị thương nặng giống như ông muốn khôi phục thương tích mà chỉ cậy nhờ mỗi sức mạnh tín ngưỡng, cũng chẳng khác nào một cái động không đáy.
Nếu chỉ dựa vào thứ gọi là sức mạnh tín ngưỡng ấy thôi, chỉ e ông còn chưa kịp chữa lành vết thương thì đã phải bỏ mạng trước rồi”.
“Bởi vậy ông đã nghĩ ra được một phương pháp còn trực tiếp hơn, đó chính là cắn nuốt sức mạnh của những tu sĩ khác để chữa lành vết thương, thế nhưng muốn cách này có tác dụng, thì những tu sĩ được lựa chọn ít nhất cũng phải ở cảnh giới Phi Thăng đỉnh cao trở lên, sở hữu sức mạnh của tiểu Tiên Đế”.
Nghe xong những lời này, sắc mặt thần Sáng Thế rốt cuộc cũng khẽ dao động, lão trầm giọng nói: “Sao ngươi lại biết được điều này?”
Diệp Thành phất tay áo, bộc lộ phong thái như đang chỉ dạy học trò: “Bởi vì Tinh tộc.
Trong vũ trụ này chỉ có Tinh tộc không phải chủng tộc được sáng tạo nên, bọn chúng chính là hậu duệ của ngôi sao thượng cổ, bản thân chúng sở hữu một loại năng lực kỳ lạ mang tên ‘giáng lâm’, chỉ cần là sinh vật sở hữu huyết thống Tinh tộc, cho dù không phải Tinh tộc thuần chủng, nhưng cũng sẽ có tỷ lệ cực nhỏ có thể đột nhiên giác tỉnh một phần năng lực và trí nhớ của tiên linh thượng cổ”.
.