Đọc truyện Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm FULL – Chương 9: Quân Tâm Như Sắt
Lâm Sơ theo lời lam y nhân nói, nhắm mắt thiền định.
Bỗng nhiên nghe y nói: “Đạo hữu tới dự thi Tiên Đạo Viện sao?”
Lâm Sơ: “Đúng vậy.”
Hắn lên tiếng, bỗng nhiên lại nghĩ, hệ thống khảo thí này từ lúc bắt đầu đã kêu hắn “Đạo hữu”, còn có công năng nhận dạng nữa sao.
“Nếu như thế,” lam y nhân hắng giọng, “Đệ nhất thí thứ nhất, khí cơ lưu chuyển đại chu thiên*, đạo hữu thỉnh.”
*Đại chu thiên: giai đoạn hai của các bài luyện nội công (khí công)
Lâm Sơ cảm nhận được kinh mạch huyệt vị trong cơ thể quả nhiên thông suốt vô cùng, hoàn toàn bất đồng với thân thể trong hiện thực kia.
Đại tiểu chu thiên chính là cơ sở dưỡng khí nhập đạo, tiểu chu thiên người người làm được, đại chu thiên thì phức tạp hơn một chút, đòi hỏi phải luyện tập mới hoàn thiện.
Thở ra, tụ khí đan điền, dồn xuống Khí Hải, tới huyệt Dũng Tuyền, lại hít vào, qua ba cửa mạch Nhâm Đốc, lên huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, cuối cùng hợp ở đầu lưỡi, tuần hoàn vận hành.
Đường đi cụ thể mỗi trường phái nội công tuy có chút khác biệt, nhưng kết quả cuối cùng đều như nhau: Kinh kỳ bát mạch, 720 đại huyệt đều có khí cơ chảy qua, lặp đi lặp lại, trùng điệp không dứt.
Mỗi lần đại chu thiên, khí cơ trong cơ thể sẽ thâm hậu thêm một phần, gọi là “Tu vi”, đó chính là ngày tháng vận hành chu thiên tích lũy mà thành.
(Chỗ này hiểu là bạn thụ đang cho dòng khí chảy khắp mấy huyệt trong cơ thể là được)
Sau khi Lâm Sơ được sư phụ mang về nhà, liền bắt đầu học nhận biết huyệt vị, rồi tới đại tiểu chu thiên, bởi vậy lần này thập phần suôn sẻ.
Lam y nhân vỗ tay tán thưởng: “Đạo hữu hẳn là từ nhỏ đã gầy dựng căn cơ, tại hạ bội phục.
Đệ nhất thí thứ hai, thỉnh đạo hữu lắng nghe.”
Chỉ nghe y nhẹ giọng ngâm thơ:
“Trung trùng cô nhạn triệt vân tiêu, kỷ độ lao cung phá tịch liêu.
Chuyển quá đại lăng lai gian sử, khúc trạch thiên trì mạc chiêu diêu.”
(Ý thơ ngay dưới, mình cũng không biết edit mấy đoạn thơ này đâu, để Hán Việt vậy)
Thơ này ý tứ hiển nhiên là muốn đem khí cơ từ huyệt vị trong tay lưu chuyển tới huyệt Thiên Trì ở ngực bụng, trung gian đi qua bốn đại huyệt Lao Cung, Đại Lăng, Gian Sử, Khúc Trạch.
Đường tắt ở ngay chính giữa, không cần phải quanh co ngoằn nghoèo làm gì.
Lâm Sơ theo đó bắt đầu, vừa lưu chuyển khí cơ vừa nghĩ, không biết hai vị huynh đệ Lý Kê Mao Lý Áp Mao kia có nghe hiểu mấy thi từ này không đây.
Đợi hắn làm xong, hệ thống kia lập tức ngâm bài tiếp theo, năm lần như vậy, coi như đã vượt qua khảo nghiệm.
Giọng nói hệ thống mang theo ý cười: “Đệ nhất thí thứ ba, sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, đạo hữu chớ mở mắt, trước tiên hãy vận hành đại chu thiên.”
Lâm Sơ theo lời vận hành, chợt thấy sau lưng bị ngón tay người khác điểm điểm, phong bế bả vai và đại huyệt Chương Môn.
Người tu tiên, nếu thiên phú có vấn đề, hoặc bị thương, hoặc trúng độc, tu luyện sẽ xuất hiện sự cố, huyệt vị kinh mạch dễ gặp trục trặc, cản trở đại chu thiên vận hành.
Lúc này hoặc phải lấy khí cơ phá tan huyệt đạo mở rộng kinh mạch, hoặc thay đổi lộ trình sang kinh mạch khác, hết thảy đều phụ thuộc năng lực khống chế khí cơ của người đó.
Lâm Sơ khống chế khí cơ trong cơ thể, đột phá chướng ngại ở bả vai, vòng qua huyệt Chương Môn, chọn đi huyệt Thiên Tông, miễn cưỡng qua một vòng đại chu thiên.
Sau đó thong thả tụ khí, dần dần giải khai phong môn.
Ngay lúc bả vai và phong môn thông suốt, chướng ngại ở huyệt Chương Môn liền được nới lỏng, mấy đại chu thiên sau đó đều là chưa đánh đã bại (dễ dàng).
Hệ thống hai tay điểm nhanh, tiếp tục phong bế mấy chỗ kinh mạch trọng yếu.
——đệ nhất thí này nguyên bản chỉ là khảo nghiệm kiến thức cơ bản, bởi vậy bất luận hệ thống ở kinh mạch nào huyệt vị nào xuống tay, tóm lại đều có phương pháp.
Sau vài lần qua lại, chướng ngại theo thứ tự đều bị Lâm Sơ đột phá.
Hệ thống nói nhỏ một tiếng “Tốt”, Lâm Sơ liền cho rằng khảo nghiệm này đã kết thúc, bỗng nhiên trước mặt ập tới một trận gió lạnh, trực tiếp hướng tới tử huyệt “Thiên Trung” ở ngực bụng!
Động tác Lâm Sơ so với trực giác còn nhanh hơn, trong tích tắc lảo đảo né tránh ngón tay kia, tay phải vung lên phía trước, bắt lấy cổ tay hệ thống, ngăn cản động tác y, mở mắt ra.
Hệ thống bị Lâm Sơ chế trụ, trong mắt mang theo ý cười: “Đạo hữu phải ngồi yên tĩnh tọa, không được động thủ.”
Lâm Sơ buông tay hệ thống ra: “Không nên để huyệt Thiên Trung bị thương.”
Thiên Trung là nơi khí cơ tụ tập, kể cả có tẩu hỏa nhập ma, chỉ cần không đi ngược với nguyên tắc tu luyện, Thiên Trung sẽ không xảy ra chuyện, nhưng nếu là ngoại lực khiến Thiên Trung tổn thương, nửa cái mạng cũng bay luôn, nói gì tới tu tiên.
Hệ thống cười nói: “Rất đúng, đạo hữu đã nhìn thấu mê cục, quả là nhạy bén.”
Lâm Sơ: “……”
Hệ thống này còn có thể gạt người.
—— cũng không biết bản thân có thể thông qua phép thử Turing* này hay không nữa.
*Phép thử Turing: là một bài kiểm tra khả năng trí tuệ của máy tính
Đang nghĩ ngợi, hệ thống bỗng quan tâm hỏi han: “Đạo hữu mệt mỏi sao?”
Lâm Sơ: “Không sao.”
Hệ thống: “Vậy ta liền bắt đầu đệ nhị thí.”
—— Chắc là vượt qua được.
Không biết phải mất bao nhiêu trận pháp thần kỳ ảo diệu mới có thể tạo ra Thượng Lăng Mộng Cảnh này, đến những kiến thức từ kiếp trước vẫn chưa đủ để Lâm Sơ hiểu được.
Đạo pháp ở thế giới này, có lẽ so với kiếp trước phong phú hơn nhiều.
Đời trước Lâm Sơ mới thấy qua một môn phái, một người cũng tu tiên giống hắn, chính là môn phái hắn tu luyện và sư phụ hắn.
Lão nhân từng nhắc tới, trước đây cũng có môn phái khác, chẳng qua bọn họ quá không có tiền đồ, không tìm được đồ đệ tốt, dần dần xuống dốc thành phàm nhân.
Đến niên đại chiến tranh lại thất lạc một đám, hiện tại toàn bộ tiên đạo chỉ còn môn phái chúng ta một cây độc đinh.
—— mà chính mình bị cái cột thu lôi một cây độc đinh làm hại, bị Thiên Đạo sung quân tới nơi này, vậy tiên đạo ở thể giới trước kia chắc là hết đường sinh cơ rồi.
Hệ thống: “Đạo hữu?”
Lâm Sơ phục hồi lại tinh thần.
Hệ thống bật cười: “Đạo hữu thật đáng yêu.”
Lâm Sơ: “……”
Hệ thống này chắc là có chút vấn đề.
“Đệ nhị thí,” hệ thống khoanh chân ngồi đối diện Lâm Sơ, nói, “Thỉnh giải thích Quên mình .”
Y một thân áo lam, cười cười hòa khí, nhìn đôi mắt Lâm Sơ, làm Lâm Sơ cảm thấy rất không tự nhiên, nhưng nghĩ lại đây cũng chỉ là hình ảnh hư cấu, miễn cưỡng chấp nhập được.
Lúc nói chuyện không khó khăn như nói với người thực, có thể thuận lợi đối đáp.
“Tĩnh tọa là lúc, trong ngoài ngưng đọng, hóa thân hư vô, cùng thiên địa……”
Tới “Thiên địa” Lâm Sơ dừng lại một chút, nhớ tới lúc bản thân tĩnh tọa, không cảm nhận được thiên địa giống như trong điển tịch, chẳng khác gì ngây người trống rỗng, liền lược bỏ nó, nói: “Hóa thân hư vô, quên vật, quên thân, tức là quên mình.”
Hệ thống gật gật đầu, câu hỏi tiếp theo rất xảo quyệt, giống như dựa vào câu trả lời của Lâm Sơ đặt câu hỏi vậy: “Thỉnh giải thích thiên địa .”
Câu này không dễ trả lời, bởi vì hai chữ này thường có nghĩa khác nhau trong ngữ cảnh khác nhau, Lâm Sơ nghĩ nghĩ, quyết định dựa trên góc độ huyền học đối đáp: “Trên không thể tới là thiên, dưới không thể đến là địa.”
Hệ thống trầm ngâm nói: “Theo lời đạo hữu, nhân lực có hạn, chung quy có nơi không thể với tới.
Nhân sinh trong thiên địa, giống như sống trong lồng chim, đến tận cuối đời, vẫn vô pháp thoát khỏi, đúng không?”
Lâm Sơ gật đầu.
Hệ thống nhếch miệng cười: “Nếu như thế, đạo hữu thỉnh giải thích tiêu dao .”
Lâm Sơ: “……”
Hệ thống này thành tinh rồi.
Hắn lý giải theo cách hiểu của mình, hệ thống lại tìm ra điểm mù, xảo quyệt đặt vấn đề, mười mấy lần như vậy, hỏi đến càng thêm hùng hổ doạ người.
Lâm Sơ thành thật trả lời, tuy rằng biểu đạt không tốt lắm, cũng coi như chống đỡ được nguy hiểm.
Bách Hiểu Sinh nói đệ nhị thí tổng cộng có hai mươi câu hỏi, Lâm Sơ đếm số lượng, tới hai mươi rồi, mà hệ thống xảo quyệt vẫn tiếp tục ra đề, còn là một đề tài mới.
“Thỉnh giải thích thiên hành hữu thường, nhân đạo hữu vi .”
Lâm Sơ ngơ ngẩn.
Hắn nhớ tới lúc mình mười mấy tuổi.
Buổi tối hôm trước, sư phụ hắn vừa dạy “Thiên hành hữu thường, nhân đạo hữu vi”.
Nói là thiên địa vận hành đều có quy luật, từ xưa đến nay vẫn vậy, ngay cả “Khoa học” hiện đại cũng chỉ là nghiên cứu chúng.
Mà nhân sinh trong thiên địa, phàm nhân nếu nắm bắt được quy luật này, thuận theo mà làm, như gieo trồng vào xuân hạ, thu hoạch vào thu đông, liền có thể thu được lợi.
Người tu tiên nương nhờ thiên địa, hiểu được chữ “Thường” kia, đồng hóa với nó, tâm cảnh, tu vi tất sẽ có tiến bộ vượt bậc.
Hôm đó, Lâm Sơ vẫn như cũ xem minh, luyện kiếm, lặng lẽ đi học, nghe giảng, tan học.
Lớp gì khóa gì, hắn đã quên, chỉ nhớ lúc chuông tan học vang lên, đám người như thủy triều đen nghìn nghịt lao ra khỏi khu nhà.
Hắn bị đám đông xô đẩy, từ phòng học đến cầu thang, lại từ cầu thang đến cổng trường.
Hỗn độn mờ mịt ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy cả đời này chính mình như bị cuốn theo dòng nước lũ vô pháp chống cự.
Mọi thứ nhìn thấy, nghe thấy, hết thảy trải nghiệm, dù muốn hay không muốn, làm hay không làm, đều là một phần của dòng nước lũ này, mà hắn thân hãm trong đó, không thể làm bất cứ điều gì.
Thế giới này vận hành đều có quy luật, nhưng chả liên quan gì đến hắn cả.
Ánh mắt hệ thống lúc này có lẽ quá mức ôn nhu hiền hoà, nhưng nó cũng không phải người thực.
Lâm Sơ vốn định dựa theo mấy lời khoa trương của sư phụ đáp lại, thế nhưng đối diện với ánh mắt như vậy, lại chậm rãi nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Nhân sinh trong thiên địa……” Lâm Sơ nói, “Như giọt nước……!ở giữa dòng sông, hoặc xuôi dòng mà xuống, hoặc ngược dòng mà lên, là nhân đạo hữu vi.”
Hệ thống chậm rãi gật đầu, ánh mắt ôn hòa, để hắn nói tiếp.
“Nhưng mà, chung quy sông đổ về biển, là thiên hành hữu thường.”
Hệ thống ôn hòa hỏi: “Đạo hữu, còn nữa không?”
Lâm Sơ thành thật nói: “Ta sẽ không nói.”
Hệ thống lại hỏi: “Thiên hành hữu thường, người nên như thế nào?”
“Bất như hà (không quan tâm).”
Hệ thống hỏi lại: “Thiên hành hữu thường, ngươi nên như thế nào?”
“Bất như hà.”
Hệ thống cười to.
Y đánh giá Lâm Sơ từ trên xuống dưới một lần nữa: “Thiên hành hữu thường, ngươi bất như hà, đạo hữu, ngươi có đạo tâm hoàn toàn tự nhiên, trời sinh xa cách người khác, nên theo đuổi đại đạo.”
Lâm Sơ không muốn nói nữa.
Hắn trước kia từng cảm thấy thần kinh mình có bệnh, nên đi tìm bác sĩ, nhưng sư phụ hắn lại nói đây đạo tâm trời sinh, không cần bận tâm.
Lời này của sư phụ không chính xác lắm, giống như hắn cũng cảm thấy sư phụ có chút bệnh tật, nên đi gặp bác sĩ.
Lão đầu tử không phải nói đấy là đại nạn buông xuống, Thiên Đạo triệu ta sao, kết quả đột ngột xuất huyết não, tử vong ngoài ý muốn, nhưng vẫn là thọ chung chính tẩm (sống thọ và chết tại nhà).
Hệ thống tiếp tục nói: “Thiên Đạo với ngươi là lồng chim, là dòng sông, là thoát khỏi Thiên Đạo, vậy cái nào mới đúng?”
Lâm Sơ nói: “Tùy tiện đi.”
Hệ thống lại tựa hồ thầm chấp nhận, đứng dậy cúi chào hắn: “Quân tâm như sắt, vô chuyển vô dời.
Đạo hữu, đạo của ngươi, là đại đạo.
Đại đạo cô độc, vô thân vô hữu (không người thân không bạn bè), phải bảo trọng thôi.”
Ánh mắt y ôn hòa sạch sẽ, mang theo quan tâm và kỳ vọng sâu sắc, khiến trong lòng Lâm Sơ hiện lên tia ủy khuất mờ mịt.
Hắn thầm nghĩ, đại đạo gì chứ, ta chỉ là tủy tiện thôi a.