Đọc truyện Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm FULL – Chương 197: Vô Quý
Một trang thư đào hoa, bút lông cùng kiểu chữ quen thuộc.
Sơ nhi, thấy chữ như ngộ:
Gần đây, nỗi lòng rối ren.
Nửa đêm chưa ngủ, thấy em ngủ say như vậy, tất thảy buồn vui, dồn hết vào lòng, toại thành thư này.
Tiêu Thiều chịu chết đã quyết, tiên quân mở thư là lúc, ta đã tiêu tán nhân thân, hạ xuống hoàng tuyền, làm một cô hồn dã quỷ dưới âm ty địa phủ, đời này không còn gặp lại.
Quân biết ý ta, nguyên do chịu chết, chẳng cần lắm lời.
Cổ nhân có câu “Thiên hạ hữu đạo, lấy đạo tuẫn thân, thiên hạ vô đạo, lấy thân tuẫn đạo”, thân này cho dù tội nghiệt chồng chất, thế nhưng chung quy chẳng thẹn thiên hạ, chỉ độc phụ em quá nhiều.
Niệm tưởng như thế, đề bút mấy lần, mãi chẳng thành thư.
Muốn bày tỏ tâm tình biệt ly, lại e sợ lỡ em tiền đồ.
Em vốn là du tiên trên mây, ngẫu nhiên hạ phàm, ban cho ta một buổi hoan lạc.
Đạo pháp vô tình của em, ta từng nghiền ngẫm bao lần, tùy tiện đoạn tình, nào phải bổn ý của 《 Trường Tương Tư 》, còn cần thấu hiểu tương tư thế gian, thì mới có thể siêu thoát trần thế.
Mường tượng kiếp này từ biệt, quân đương triệt ngộ thất tình, trở về đại đạo, trở về Thái Thượng Vong Tình, Tiêu Thiều dưới suối vàng có biết, cũng thấy vui thay.
Đại đạo tuy gần, nhưng em lại ở nhân gian trì hoãn mấy năm, ta biết em luôn một lòng tu luyện, không cần phải dặn dò thêm, duy chỉ e sợ ăn mặc đi lại của em, tùy ý qua loa, tự tổn thương mình.
Dân gian có câu đùa rằng: “Kim Đan cho dù trường sinh, nhưng thiếu tiền bạc khó giữ dung nhan.” Đối với tài sản sơn trang, em cần chi tiêu nhiều hơn, ăn uống mặc đẹp, không phải sở thích đặc biệt, cứ chọn cái giá cao nhất.
Ngoài ra, sức khỏe em yếu, mùa thu nhớ phải bồi bổ, mùa đông nhớ ngự phương Nam, không được uống rượu, không được uống trà đặc, không được ăn đồ lạnh, không được đến ao đầm, không được ngủ muộn, không được dậy sớm, nhớ kỹ.
Dù rằng thế gian hiếm có vùng nào thanh tịnh, nhưng ba năm trước ta xuống Giang Nam thăm thú phong cảnh nhân gian, tìm được một nơi tuyệt đẹp, tự tay trồng hoa trồng cỏ khắp núi cho em.
Đông Sơn trồng đào, Tây Sơn trồng mai, Nam Sơn trồng phong, tam sơn bao bọc, khơi thông mương nước, tạo thành đầm sen đón nắng.
Một năm bốn mùa, muôn màu muôn vẻ, khi em tu luyện mệt nhọc, có thể đi xem Tịnh Châu mộng thơ.
Tính ra ngày mà ta chết, đúng lúc giao mùa đông xuân, khi ấy hoa đào chớm nở.
Một mai em qua Đông Sơn, gió đông thổi cánh đào hoa, hoa đào vương vào vạt áo, nghĩa là ta về thăm em.
Vừa rồi gió đêm lùa cửa, em tựa chiêm bao nhíu mày, ta định đặt bút, rồi trở lại màn vuốt đôi mày em, lại nghĩ từ nay đêm nào em cũng lẻ loi một mình.
Dù rằng thiên ngôn vạn ngữ, vậy nhưng chỉ còn “Trân trọng” mà thôi.
27 tháng 7 năm Canh Tuất, một đêm canh tư, thư tay Tiêu Thiều.
Sinh tử ngăn cách, vui như gặp mặt.
Tận đến khi đọc xong, Lâm Sơ mới nhận ra mình đang găm chặt bức thư, nhăn nheo hết cả tờ giấy.
Hắn liều mạng muốn vuốt phẳng nó, nhưng rốt cuộc chẳng thể làm nổi.
Chẳng rõ đã đọc bao nhiêu lần, hắn ngơ ngần mà cười, phần nào muốn xuống cửu tuyền tìm gặp Tiêu Thiều, để cười nhạo y một phen.
Một phong thư tay của người này, lời sau chẳng khớp lời trước, một nửa là an bài ta tự chăm sóc mình thế nào, nhưng nếu ta thực sự không chăm mình tốt, huynh định trị ta sao đây.
Hắn cứ miên man tưởng tượng như vậy, nhất thời muốn khóc, nhất thời muốn cười, không biết chính mình đã đứng bao lâu —— cuối cùng sợ rằng gió xuân cuồn cuộn thổi hư tờ giấy, mới cất nó đi.
Vừa định tiếp tục đi về phía trước, chợt nghe vọng tiếng bước chân sau lưng, Thương Mân đuổi theo.
“Lâm huynh dừng bước!”
Lâm Sơ dừng lại, nghe Thương Mân nói, nói rằng Lâm huynh, vừa nãy quên báo cho huynh, những người này sở dĩ có thể tề tụ thành đám, chính là cùng một giuộc với lũ giam lỏng bệ hạ và đại quốc sư trong hoàng cung, bọn ta lực bất tòng tâm, mà thực lực ngươi vừa hiển lộ, ta nghĩ……
Lâm Sơ đã biết ý định hắn, liền nói: “Ta đi ngay đây.”
Lập tức tiến về hoàng cung.
Hắn cũng không biết cảnh giới hiện tại của mình thế nào, chỉ biết khoảnh khắc Tiêu Thiêu chết đi vạn niệm hóa thành tro tàn, bỗng nhiên hiểu thấu 《Tịch Diệt》, đạt được truyền thừa chân chính của Thanh Minh ma quân, thoát ly Thiên Đạo.
Cuối cùng hắn cũng có thể thờ ơ lạnh nhạt nhìn vạn vật thế gian vận động, cũng có thực lực ở cấp độ ‘Đạo’ trực tiếp đối kháng với nó.
Hắn có thể thấy được tận cùng của Thiên Đạo, phá giới mà phi thăng, bay lên Tiên giới, tựa hồ cũng chỉ trong một ý niệm.
Nhưng vô luận nếp sống của Tiên giới có giống phàm trần hay không, hắn cũng chẳng muốn đi.
Đang đi trên đường, đột nhiên nghe tiếng sấm sét rền vang, màn trời mây đen nghìn nghịn tề tụ, chính là cảnh tưởng thiên lôi chực giáng.
Lâm Sơ cảm thụ khí cơ, phát giác nơi mà thiên lôi nhắm vào chính là Vô Quý.
Hắn thầm nhủ Thiên Đạo có phần khinh người quá đáng, mới vừa cướp Tiêu Thiều đi, chẳng lẽ còn định cướp đi Vô Quý.
May thay, sấm sét hiện giờ cũng không đáng sợ như vừa nãy.
Vô Quý run rẩy trong lồng ngực hắn, trên thân loáng thoáng lưu chuyển hồng quang yêu tà.
Thanh đao sát khí bức người, dưới đao ít nhiều cũng phải mấy vạn vong hồn.
Nhưng sát nghiệt của đao là người dùng đao tựu thành, làm gì liên quan đến nó?
Huống chi Lâm Sơ nào muốn mất đi niệm tưởng duy nhất về Tiêu Thiều.
Bởi vậy, thời điểm thiên lôi giáng xuống, hắn vươn tay.
Thiên lôi là ý chí Thiên Đạo, thế nhưng Lâm Sơ hiện giờ đã nghiễm nhiên thoát khỏi Thiên Đạo khống chế.
Hắn chặn lại.
Một tia, hai tia, ba tia…… phỏng chừng chín tia giáng xuống, ngược lại chẳng giống trời phạt, mà giống độ kiếp.
Thương Mân trợn mắt há mồm nhìn hắn nhẹ nhàng bâng quơ trừ khử chín đạo lôi kiếp, lời ra cũng không còn trôi chảy: “Lâm huynh, ngươi ngươi ngươi ngươi……”
Lâm Sơ: “May thôi.”
Thương Mân: “Tiểu đệ bội phục.”
Lâm Sơ cười cười.
Nhưng ngay cả đạt được cảnh giới tu vi như vậy, hắn cũng chỉ muốn trở lại thời điểm kinh mạch vỡ nát ngày trước.
Đang nghĩ mê mẩn, Vô Quý bỗng nhiên ngân dài một tiếng.
Lâm Sơ hỏi nó: “Ngươi làm sao vậy?”
Vô Quý run rẩy, thân đao tràn ngập sương máu.
Sương máu tản mạn.
Lâm Sơ: “……”
Hắn cùng một thằng nhóc mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhìn bề ngoài của nó, ước chừng mới khoảng 6-7 tuổi, mặc một thân y phục đen sì không ánh sáng, giống như vỏ đao Vô Quý, tròng mắt đỏ rực như máu tưởng chừng dòng máu lưu chuyển, hệt như huyết sương.
Lại kiêm mặt mày hờ hững, biểu tình lạnh lùng, đôi mắt hiển hiện tà khí lạnh băng yêu dị, chẳng giống người sống.
Lâm Sơ: “…… Vô Quý?”
Vô Quý không nói gì, chỉ trầm mặc xoay người, bước đi cùng hắn.
Thương Mân vỗ tay thở dài: “Lâm huynh, cuối cùng ta cũng biết, con của Đại tiểu thư và ngươi, thế nào mà sinh được rồi!”
Con?
Cũng coi như vậy.
Tự nhiên rơi một đứa con từ trên trời xuống, trong lòng Lâm Sơ đôi phần phức tạp.
Nhưng trước có Trái Cây, sau có Doanh Doanh, hắn cũng coi như người có kinh nghiệm, biết rằng phải tiếp xúc nhiều với con cái.
Vô Quý không thèm để ý đến hắn, nhưng hắn vẫn phải quan tâm Vô Quý.
Hắn dắt tay Vô Quý.
Vô Quý né tránh.
Hắn bắt chuyện với Vô Quý.
Vô Quý không nói một lời.
Lâm Sơ nhận ra, đứa nhỏ này chẳng gần người giống như Trái Cây với Doanh Doanh, mà là có chút tự kỷ.
Không sao, nhiều thêm một đứa con, cũng như cánh rừng càng rậm, tự nhiên tính cách gì cũng có.
Vô Quý cứ như vậy tự kỷ 3 ngày.
Nó chẳng tỏ vẻ Lâm Sơ, cũng chẳng tỏ vẻ Thương Mân, nhưng cũng không rời đi, mà chỉ không xa không gần đi theo.
Trên đường gặp phải phàm nhân dã thú, Lâm Sơ cảm thấy tròng mắt Vô Quý lập lờ ác ý, như kiểu muốn đi sát sinh, mấy lần nó định ra tay —— dĩ nhiên đều bị Lâm Sơ mạnh mẽ ngăn cản.
Bản thân “Vô Quý” chính là “Yêu đao” đại danh đỉnh đỉnh trong binh khí phổ, bản tính đương nhiên sẽ không thiện lương, Lâm Sơ ngược lại vẫn có thể tiếp nhận.
Hắn vẫn như cũ mỗi ngày thử nghiệm bắt chuyện với nhi đồng tự kỷ Vô Quý, thử nghiệm dắt lấy cái móng vuốt nhỏ thoạt trông lạnh lùng, nhưng cuối cùng vẫn không thành công.
Rồi sau đó, bước vào địa giới thủ đô, phá tan trận pháp vây khốn đại quốc sư và những người liên can —— hóa ra Vô Khuyết và Doanh Doanh cũng bị giam giữ trong cung điện.
Trái cây tức điên, nhặt kiếm chuẩn bị đi chém đầu chó của mấy kẻ kia, nhưng đảo mắt nhìn thấy Vô Quý, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
“Đây là…… Vô Quý?” Ánh mắt nó rất kinh ngạc, hỏi Lâm Sơ.
Lâm Sơ: “Đúng vậy.”
Mà Vô Quý vẫn như cũ chẳng nói lời nào, tựa như tất cả mọi người đều là không khí.
Mấy ngày tiếp theo, Trái Cây đứng ngồi không yên, rốt cuộc, một hôm, nó kéo Lâm Sơ vào phòng mình, mở một quyển sách cổ ra cho hắn xem.
Vừa lật sách vừa nói: “Người có biết, người đã chặn lại hóa hình kiếp cho Vô Quý?”
Lâm Sơ: “Lúc đấy không biết là hóa hình kiếp.”
Trái Cây thở dài một hơi: “Chẳng trách người không biết…… Việc này nói ra thì rất dài.
Hóa hình kiếp, chính là binh khí sinh linh trí, cần phải vượt qua thiên kiếp mới có thể hóa hình thành người.
Trái của con, có thể khai linh trí, nắn nhân thân cho binh khí, cho nên chúng nó không cần trải qua thiên kiếp, nhưng nếu nó tự sinh linh trí, thì phải vượt qua cửu trọng lôi kiếp mới có thể hóa hình —— đấy là hóa hình kiếp.”
Dứt lời, không chờ Lâm Sơ đáp lại, nó hỏi tiếp: “Người có biết vì sao con không cho Vô Quý ăn trái cây không?”
Lâm Sơ: “Con từng nói Vô Quý sát khí quá nặng.”
“Đúng vậy!” Trái Cây nghiến răng nghiến lợi: “Vô Quý mà hóa hình thành người, thì sẽ siêu phiền phức!”
Nó chỉ cho Lâm Sơ lai lịch của Vô Quý trong sách cổ.
Đoạn lai lịch này thật ra Lâm Sơ biết, thậm chí còn từng đặc biệt tra cứu.
Những gì cuốn sách cổ này ghi chép cũng tương tự những gì hắn từng đọc, đều viết rằng ngàn năm trước, thiên hạ đại loạn, vô số kiêu hùng cắt đất xưng vương.
Vào thời đại này, có một thợ rèn nổi tiếng thiên hạ, danh hào Âu Dã Tử, chính là thợ rèn đệ nhất thiên cổ xưa nay chưa từng có.
Trong số các vị đế vương xưng hùng, lại có một vị đế vương dã tâm bừng bừng, nghe nói Âu Dã Tử là thợ rèn binh khí đệ nhất thiên hạ, khí vận tột đỉnh, liền ra lệnh Âu Dã Tử rèn cho hắn một thanh Vương Đạo Chi Kiếm, trợ hắn thống nhất thiên hạ.
Âu Dã Tử cho rằng vị vua này không đủ dã tâm để thống nhất thiên hạ, cự tuyệt rèn kiếm.
Đế vương giận dữ, dùng thủ đoạn tàn nhẫn dọa giết cả nhà Âu Dã Tử, bức bách gã rèn kiếm.
Âu Dã Tử bị cường quyền cưỡng bức, đành phải đáp ứng.
Nhưng gã tuyên bố, kiếm này phải thu thập 9 loại dị thiết, 3 loại thiên thạch thiên ngoại, rèn trong ngục viêm liệt hỏa ở cực Nam, sau đó tôi luyện bằng máu tươi của 14 châu trong thiên hạ, chôn xuống hố vạn người mười năm, mới có thể đoạt lấy tạo hóa của trời đất, nắm trong tay quyền sinh sát của vạn vật thế gian.
Đế vương nghe xong mừng rỡ, chinh chiến liên tục nhiều năm lấy máu, đồ 10 thành tạo hố vạn người.
5 năm sau, thu thập đủ nguyên liệu.
3 năm sau, binh khí thành, chôn xuống hố vạn người, lại qua 10 năm nữa, Âu Dã Tử rút binh khí ra, hiến dâng cho đế vương.
Đế vương xem xét, thấy nó là một thanh đao, quá giận dữ, liền xử chết Âu Dã Tử, người nhà cũng phải tuẫn táng, Âu Dã Tử cười to mà chết.
Tuy không phải kiếm, nhưng đế vương vì khí vận thiên đạo có thể thống nhất thiên hạ trong truyền thuyết, vẫn đeo nó bên người.
Ngày hôm sau, thất khiếu đổ máu, chết bất đắc kỳ tử.
Phàm là những người sử dụng đao này, không ai may mắn thoát khỏi, Vô Quý đao cũng biến thành yêu vật người nghe biến sắc, bị đem bỏ xó.
“Thiên hạ mười bốn châu, luyện thành trong máu tươi của chiến loạn liên miên không ngừng! Chôn trong hố vạn người mười năm! Đây rõ ràng là tà vật độc nhất vô nhị Âu Dã Tử rèn ra để trả thù hoàng đế, người xem, trên thân đao có bao nhiêu sát khí lệ khí như vậy? Âu Dã Tử là thần thợ đệ nhất thiên cổ, rõ ràng gã có thể rèn được thần khí tuyệt thế, tự nhiên đi rèn hung khí độc nhất vô nhị làm gì? Sau khi nó hóa hình thành người, chẳng lẽ sẽ làm người tốt? Thoạt nhìn đã biết nó hận nhất là thế nhân, lập tức có thể ra ngoài giết người.
Hai mắt nó đều đỏ như máu.” Trái Cây có vẻ rất khó chịu: “Nhưng mà việc đã đến nước này, không thể cứu vãn được nữa, con kiến nghị người nên sớm xử lý nó.”
Lâm Sơ lật xem sách cổ, lại nhìn vẻ mặt khó chịu của Trái Cây: “Con phải thân thiện với đệ đệ.”
Trái Cây vò đầu: “Con bất an lắm, lần đầu tiên gặp nó đã thấy bất an rồi, con là linh thực trời sinh, trực giác luôn luôn rất chuẩn.
Người biết vì sao nó gặp thiên kiếp hóa hình không? Bởi vì cha đã dùng nó giết quá nhiều người, ngay từ đầu nó đã sát khí ngút trời rồi, nửa năm này còn hút no huyết khí, linh trí của nó sinh ra từ máu của vạn người đấy.”
Lâm Sơ suy ngẫm một phen.
Cuối cùng đáp: “Ta sẽ dạy dỗ nó.”
Trái Cây: “Nhỡ đâu người dạy không nổi.”
Lâm Sơ: “Thật ra nó cũng khá ngoan.”
Trái Cây: “Người còn cảm thấy nó đáng yêu á?”
Lâm Sơ: “Dù gì nó vẫn nhỏ như vậy.”
Trái Cây bĩu môi: “Người không yêu con nữa, người có con trai mới rồi.”
Lâm Sơ cũng không biết tại sao.
Hắn hồi tưởng ngày đó mình bị vây khốn trong biển máu Phượng Hoàng Sơn Trang, không tìm thấy Tiêu Thiều, là Vô Quý đã chủ động dẫn đường.
Dĩ vãng cùng Tiêu Thiều hành tẩu giang hồ, Vô Quý cũng giống như tất cả binh khí có linh tính trên thế gian, gặp phải nguy hiểm sẽ chủ động cảnh báo.
Cho nên mặc dù Vô Quý trầm mặc tự kỷ…… bản tính nó cũng không hẳn là xấu.
Nhưng vẫn có gì đó rất khác Trái Cây.
Lâm Sơ đẩy cửa, bước ra ngoài.
Thẳng tắp đối diện với ánh mắt Vô Quý.
Vô Quý giương mắt nhìn hắn, vẫn là biểu cảm lạnh nhạt, không biết đã đứng ngoài cửa nghe bao lâu rồi.
Ngay sau đó, hắn thấy Vô Quý hơi hơi rũ mắt, tựa hồ có phần bối rối.
Hắn không nói gì, bước tới dắt tay Vô Quý như thường lệ.
Doanh Doanh rất thích được dắt như vậy, cho nên hắn nghĩ, đứa nhỏ này cũng thích.
Năm đó hắn ở Kiếm Các, chẳng màng thế sự, Tiêu Thiều một mình nuôi dưỡng Doanh Doanh.
Hiện giờ đổi thành một mình hắn nuôi dưỡng Vô Quý.
Thế sự phảng phất như vòng luân hồi.
Chỉ là thiên địa bao la, chẳng còn bóng hình Tiêu Thiều.
Vô Quý né tránh, nhưng mà biên độ cũng không quá lớn, động tác cũng không kiên định, lần này thực sự cho dắt.
Quả nhiên là móng vuốt nhỏ lạnh lùng.