Đọc truyện Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm FULL – Chương 163: Vĩnh Đăng Cực Lạc
Chờ mèo run rẩy đến mức sắp nhảy khỏi tay vịn, Tiêu Thiều mới bế nó lên lần nữa.
Mèo khó chịu kêu một tiếng: Mèo!”
Tiêu Thiều gãi gãi ót nó: “Tiền bối, lục địa thần tiên như ngươi tại sao phải sợ.”
Mèo mặc kệ không thèm đếm xỉa.
Lâm Sơ: “Đại Vu là lục địa thần tiên, nhưng không phi thăng.”
Theo lý luận, trên đời không thể tồn tại cảnh giới lục địa thần tiên —— bởi vì toàn bộ đều đã phi thăng hết, ngoại trừ mèo đen chưa trả hết nhân quả này thôi.
Tiêu Thiều nói: “Theo như lời Tiêu Tuyên, hắn hoài nghi Đại Vu không phải người.”
Lâm Sơ “Ừm” một tiếng.
Đại Vu, rất tà tính.
Ngay cả yêu vật hoặc yêu quái mạnh mẽ, thiên phú có hạn, cũng không thể sở hữu công pháp quỷ thần khó lường, tinh thâm giống như Đại Vu được.
Như mèo đen chằng hạn, thực lực của nó khỏi phải bàn cãi, bảo nó đơn giản bày cái kết giới, phóng ra một chút linh khí, nó vẫn có thể làm được.
Nhưng nếu bảo nó bày một đại trận tinh thâm, nó không thể làm được —— dù sao nó cũng chỉ là một con mèo, không có linh trí cao như vậy.
Càng khiến người ta sởn da gà hơn là, tại sao Đại Vu lại biết dùng 《 Tịch Liêu 》.
Giữa cầu thang im ắng, bỗng vang lên giọng nói nhàn nhạt của Tiêu Thiều: “Vừa rồi ảo cảnh đã bị phá vỡ, nhưng hiện tại…… cũng không phải hiện thực.”
Đúng vậy, nếu bây giờ là hiện thực, thì bên cạnh hắn phải là Đan Chu cô nương, chứ không phải Tiêu Thiều trong trạng thái nam trang thế này.
Cả tòa tháp, vẫn chưa thể tách khỏi ảo cảnh.
Nếu vậy thì chân nhân của Đại Vu, lẽ nào có liên quan mật thiết với ảo cảnh.
Lâm Sơ bắt kịp mạch não Tiêu Thiều: “Đại Vu dùng huyễn thân hành tẩu thế gian…… nếu thứ chúng ta nhìn thấy đều là ảo ảnh, vậy thì chân thân của hắn có lẽ thực sự không phải người.”
Vấn đề đặt ra bây giờ, Đại Vu rốt cuộc là thứ gì?
Mỗi lần gặp mặt trước kia, cách mà Đại Vu rời đi, đều là thân ảnh trực tiếp tiêu tán trong không khí.
Trước đây, Lâm Sơ vẫn luôn cảm thấy, huyễn thân của Đại Vu, chỉ là một thuật pháp hóa thân bên ngoài cơ thể nào đó.
Nhưng mà, nếu như tất cả Đại Vu mà hắn từng gặp trước đây, vốn dĩ chỉ là ảo ảnh thì sao?
Chân thân Đại Vu, rốt cuộc là thứ gì?
Một con thận khổng lồ?
Lâm Sơ: “……”
Tiêu Thiều bỗng lên tiếng: “Hắn dùng huyễn thân du tẩu khắp trời đất, thế gian này chẳng còn nơi nào mà hắn không vươn tới.”
Lâm Sơ gật gật đầu.
Chỉ nghe Tiêu Thiều nói tiếp: “Vừa rồi so chiêu với hắn, ta tự hỏi, tại sao Đại Vu lại biết Phượng Hoàng Đao Pháp.
Sau đó ta dùng một phép thử, phát hiện tất cả đao pháp ta từng học thời niên thiếu, hắn đều không biết.”
Lâm Sơ đáp: “Đúng vậy.”
Tiêu Thiều nói: “Em còn nhớ ba năm trước không, tương ngộ với Đại Vu, hắn từng nói ‘bắt được ngươi rồi’.”
Lâm Sơ: “Nhớ rõ.”
“Sau trận chiến Cự Bắc quan, đao pháp ta luyện tập mỗi ngày…… hắn dùng không sai một ly, nhưng ‘Quy Chu’ và ‘Tuyết Dạ’, ngoại trừ ta từng cho em xem trong mộng cảnh, vẫn chưa bao giờ dùng ngoài hiện thực.
Đao pháp thời niên thiếu, cũng tương tự như vậy.”
Lâm Sơ nghĩ, hắn đại khái hiểu được ý tứ Tiêu Thiều rồi.
Đại Vu muốn dùng Phượng Hoàng Đao Pháp.
Điều kiện tiên quyết để hắn sử dụng được, là phải từng xem qua đao pháp này.
Giả sử Đại Vu đã từng xem qua những đao pháp mà Tiêu Thiều sử dụng, thì, phỏng đoán hợp lý nhất là, hắn đã từng theo dõi Tiêu Thiều.
Bắt đầu theo dõi từ khi nào?
Có lẽ từ khoảng 3 năm trước, sau trận chiến Cự Bắc quan, biết được trên đời này tồn tại hai người họ.
Nếu như giả thiết trên là đúng, thì huyễn thân Đại Vu có thể vô thanh vô tức, tự do du tẩu khắp nơi trong thiên địa.
Cho nên Đại Vu thực sự là thứ gì?
Mục đích của hắn rốt cuộc là gì?
Tuy nhiên, Lâm Sơ không rảnh suy tư vấn đề này nữa, bởi vì cầu thang đã tới điểm kết thúc.
Còn Đại Vu đến tột cùng là giống loài gì, mở ra cánh cửa này, có lẽ sẽ biết được manh mối.
Cửa đá đen sì, thoạt nhìn nặng nề, nhưng cũng không khó đẩy lắm.
Trên thực tế, ngay khoảnh khắc Tiêu Thiều ấn tay phải lên cửa đá, nó đã tự động rung lên, ầm ầm một hồi, tự mở sang hai bên.
Lâm Sơ đột ngột bị ánh sáng đâm tới, nhưng mắt hắn khôi phục rất nhanh, bởi vì ánh sáng đó dịu nhẹ xiết bao, phảng phất như hoàng hôn cuối xuân, tịch dương êm ái dần trôi.
Thế giới trước mắt hắn lại lần nữa khôi phục rõ ràng.
Đây không phải một căn phòng hay một cung điện, cũng không phải là hành lang đỉnh tháp.
Hiện ra trước mắt họ, tựa như một thế giới vô biên vô tận vậy.
Vòm trời chiều tà ấm áp, mây trắng chậm rãi nhẹ trôi.
Trên mặt đất, nơi bọn họ đang đứng, là một thành trấn phồn hoa, trong không khí phiêu lãng hương thơm trang nghiêm tưởng niệm lạ lùng.
Hắn cùng Tiêu Thiều liếc mắt nhìn nhau, tiến về phía trước.
Tòa thành trấn này, đường phố thẳng tắp, dòng người tấp nập không nguôi, nhà cửa san sát chỉnh tề như mới, ngói lưu ly lấp lánh nắng vàng, vách tường sơn màu bóng loáng, không có một vết loang lổ nào.
Mọi người đi đi lại lại, trò chuyện với nhau, khóe miệng ai cũng mang theo nụ cười, đôi mắt tràn ngập hòa ái.
Từng con phố mà Lâm Sơ cùng Tiêu Thiều tạt qua, mọi người bắt gặp khách lạ, đều mỉm cười chào hỏi, rồi nhường đường cho họ.
Mọi thứ đều hư ảo tựa như một giấc mộng, Lâm Sơ phải hoài nghi bản thân liệu mình còn thanh tỉnh hay không.
Tiêu Thiều nói: “Người Điền.”
Lâm Sơ gật gật đầu.
Điền địa, địa thế cao, mặt trời thịnh, bởi vậy làn da người Điền đều ngăm đen, nhìn ngoại hình, thật sự cũng có nét độc đáo.
Trừ điểm này ra, trang phục và nghi thức của người dân đi trên đường, đều phù hợp với phong tục Điền địa.
Mèo ló đầu ra khỏi lồng ngực Tiêu Tiều, nhìn dáo dác khắp nơi, thu hút một thiếu nữ tươi cười bước tới, sờ sờ đầu nó.
Bọn họ ngày càng đi sâu vào những khu phố phồn hoa, ngoảnh mặt một cái, bỗng nhiên bừng tỉnh, vậy mà đã lạc đường mất rồi.
Kinh đô Nam Hạ quả thật cũng phồn hoa không kém, nhưng chung quy vẫn không thể sánh bằng Điền địa nơi đây, người người trang phục như mới, nhà nhà rường cột chạm trổ.
Huống chi, cách Cẩm Quan thành 300 dặm, vẫn là khung cảnh loạn thế muôn nơi, khói lửa ngợp trời, bạch cốt như núi, vắng vẻ đìu hiu.
—— cảnh tượng phồn hoa trước mắt này chợt khiến Lâm Sơ nhớ về kiếp trước, dòng người như nước chảy trong đô thị sầm uất tựa như vô tận.
Nhưng mọi người ở thế giới hiện đại, dáng vẻ đều không bì nổi những người dân nơi đây hòa ái nhường vậy.
Khung cảnh nơi này, hoàn toàn khác biệt với thế giới mà hắn từng trải qua.
Chỉ có một điều vẫn không thay đổi.
Mèo vẫn đang run, mặc dù biên độ run rẩy đã chậm lại một chút, nhưng vẫn là run.
Mèo run, cũng có nghĩa là nơi này nguy hiểm.
Mối nguy hiểm nhất định đến từ Đại Vu.
Một thế giới phồn hoa yên bình thịnh vượng như vậy, là một ảo cảnh khác mà Đại Vu tạo dựng cho bọn họ sao?
Tiêu Thiều gọi một lão bá.
Ngữ khí y tao nhã lễ độ: “Lão bá, người có biết thành chủ ở đâu không?”
Lão bá chỉ cười cười: “Không có thành chủ.”
Tiêu Thiều hỏi: “Vậy có người quản sự không?”
Lão bá vẫn chỉ cười: “Không có người quản sự.”
Tiêu Thiều: “Trong thành chỉ có chúng sinh sao?”
Lão bá gật đầu, lướt qua vai y, vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu Điền quốc cổ xưa kỳ dị.
Lâm Sơ thấy Tiêu Thiều dừng chân nhìn lại.
Tại một nơi giống như mộng cảnh, thời không có đôi chút rối loạn, mặt đất không một bóng người, Lâm Sơ nhìn cơn gió từ hư không thổi tới nhẹ tung tà áo y, trong nháy mắt quang hoa lưu chuyển, phảng phất như đã trôi qua rất nhiều năm.
Hắn tự hỏi, Tiêu Thiều thân là người thống trị một nước, liệu có thể có kỳ vọng đối với quốc gia của mình không.
Kỳ vọng của y, ngỡ đâu chỉ là thành phố này.
Thật lâu sau, hắn mới nghe Tiêu Thiều nói: “Đi thôi.”
Lâm Sơ chẳng nhớ nổi mình đã đi bao lâu nữa, có lẽ là trong nháy mắt, có lẽ là một hai năm.
Bọn họ xuyên qua vô vàn hẻm nhỏ cùng phố xá, hòa vào mấy cô nương vừa nhảy vừa hát vừa đưa tiễn xe hoa, được một bà lão trên phố tặng cho những cây kẹo hồ lô, cuối cùng ngồi một con thuyền quý chở tới bên rìa thành trấn.
Bọn họ đến một khu đất cao, nhìn xuống tòa thành phồn hoa kỳ dị này.
Tiêu Thiều đột nhiên lên tiếng, y nói thành này, liệu có phải có 30 vạn không.
Điền Quốc, 30 vạn hoạt thi.
Nhưng điều này chẳng thể hình dung được bằng mắt thường, Lâm Sơ nhìn nó, chỉ cảm thấy, có vô vàn, vô vàn người.
Từ rìa thành hướng ra bên ngoài, là những cánh đồng lúa mạch chín vàng, trải dài tựa như vô biên vô tận, cánh đồng nhấp nhô trong gió, ánh lên sắc nắng hoàng hôn.
Toàn bộ thế giới như được bao phủ bởi một tầng lăng kính, tựa hư ảo, nhưng không thể phủ nhận, nó thực đẹp.
Có tiếng bước chân vang vọng sau lưng bọn họ, mèo đen “Meo” một tiếng.
Người tới không hề bất ngờ chính là Đại Vu.
Thân thể Đại Vu tựa hồ vẫn chưa tốt lắm, gió nhẹ như vậy, mà còn ho khan vài tiếng.
Tiêu Thiều nhẹ nhàng ấn phải lên chuôi đao, xoay người nhìn Đại Vu, ánh mắt vẫn rét lạnh như cũ: “Xá lợi Phật…… Bỉ độ hà cố danh vi Cực Lạc? Kỳ quốc chúng sinh, vô hữu chúng khổ, đản thọ chư lạc, cố danh Cực Lạc.” [1]
[1] Xá Lợi Phật …… Đất này cớ gì tên Cực Lạc? Chúng sinh một nước, chẳng còn bể khổ, hết thảy viên mãn, gọi là Cực Lạc.
Đại Vu nói: “Chúng sinh văn giả …… Ứng đương phát nguyện, nguyện sinh bỉ quốc.” [2]
[2] Chúng sinh nghe thấy …… phát đi ước nguyện, bằng lòng đến sống tại Cực Lạc quốc.
Lời đối thoại giữa hai người họ xuất xứ từ một bộ Kinh Phật giảng về quốc gia cực lạc.
Tiêu Thiều: “Trong thành là chúng sinh Điền Quốc?”
“Nếu đúng, thì ý điện hạ như thế nào?” Giọng điệu Đại Vu vẫn khản đặc máy móc một cách kỳ dị, tròng mắt đỏ như máu chậm rãi xoay chuyển, nhìn xuống thành trấn: “Chúng sinh thế gian, chẳng cần tụng Phật, chẳng cần phát nguyện, vẫn có thể thoát khỏi bể khổ…… vĩnh đăng cực lạc.”
Tiêu Thiều: “Chúng sinh tới đây, trần thế thì sao?”
Đại Vu nhẹ nhàng hợp hai tay áo lại: “Trần thế dơ bẩn, bỏ đi cũng thế.”
Tiêu Thiều nhìn về phía chân trời, thật lâu vẫn không lên tiếng.
Đại Vu chậm rãi nói: “Ta với điện hạ, chưa bao giờ bị thù hận ngăn cách.”
Dứt lời, nhẹ phất tay áo, một trận gió thoảng trên cánh đồng lúa bát ngát mênh mông.
Trên đồng ruộng xuất hiện thân ảnh một cậu bé áo gai, đang đuổi theo một con chó xám chạy loạn khắp nơi.
Bọn họ càng chạy càng xa, phía chân trời dần hiện lên một khu rừng hoa mai, thấp thoáng sau rừng mai là một thôn trang yên bình, bờ ruộng giao nhau, gà chó cùng hò, khói bếp lượn lờ, tiếng người xen ngang.
“Đại nương!” Cậu bé kia trở về thôn trang: “Sao người cứ đứng ở cửa mãi vậy?”
Đại nương đáp: “Cặp hài tử bỏ đi mấy năm trước, tại sao vẫn chưa trở về thăm ta.”