Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) - Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi

Chương 8: Thời gian


Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) – Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi – Chương 8: Thời gian

Sau khi trở lại Cửu Hoa Sơn, dường như cuộc sống Từ Thanh Phàm quay trở lại ngày trước, cả ngày đọc sách tu luyện, nhàn nhã trồng hoa, có ba phần tiêu diêu tự tại. Tuy nhiên có một điều bất đồng là để ứng phó với lần tân nhân tỉ thí hai năm sau, thời gian Từ Thanh Phàm tu luyện so với trước đây nhiều thêm. Quan trọng hơn, lúc này bên cạnh Từ Thanh Phàm còn có thêm một người, đó là Đình Nhi.
Khi Đình Nhi thừa nhận là muốn giết Từ Thanh Phàm, ngày tiếp theo hai người gặp mặt thì coi như không có chuyện gì phát sinh. Đình Nhi vẫn như trước trầm mặc nhu thuận, mà Từ Thanh Phàm cũng vẫn khoan dung, từ ái, giống như Đình Nhi chưa từng nói rằng muốn giết Từ Thanh Phàm vậy. Mà Từ Thanh Phàm cũng không vì thế mà tức giận với nàng. Nhưng giữa hai người không thể tránh khỏi việc tăng thêm phần ngăn cách, tuy nhiên cả hai lại cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Ngày đó, khi Đình Nhi nói chữ “Vâng” đã làm cho Từ Thanh Phàm vô cùng đau lòng. Hắn đem Đinh Nhi coi như chính mạng sống của mình, hắn chỉ còn duy nhất một người thân, mọi chuyện đều vì nó mà làm, lo nghĩ, sợ cô bé sẽ phải chịu ủy khuất. Nhưng Đình Nhi lại toàn tâm toàn ý thầm tìm cách muốn giết hắn, như vậy làm sao Từ Thanh Phàm không đau lòng cho được?
Nhưng trong lòng đau đớn, Từ Thanh Phàm cũng lại cảm giác trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Lúc trước, trong một năm ở cùng với Đình Nhi, mặc dù Từ Thanh Phàm khoan dung, Đinh Nhi nhu thuận, tình cảm xem như rất hòa thuận, nhưng hắn luôn nhìn không thấu được trong lòng Đình Nhi rốt cuộc đang nghĩ gì. Cho nên trong tâm hắn có một chút không yên cùng bất an, mà khi Đình Nhi thừa nhận đối với hắn có hận ý, Từ Thanh Phàm lại cảm giác như buông được một tảng đá lớn, trong lòng cũng yên ổn hơn rất nhiều.
Có một số chuyện, khi chính thức đối mặt lại không thật sự đáng sợ như trong tưởng tượng.
Hơn nữa sau khi suy nghĩ kỹ, nghĩ đến biểu hiện của Đình Nhi, Từ Thanh Phàm thậm chí còn cảm thấy có chút cao hứng. Nếu như Đinh Nhi thật sự có tính cách âm trầm, giỏi nhẫn nhịn, sẽ không chịu thừa nhận mình, để cho bản thân hắn buông lỏng cảnh giác. Mà hiện tại Đình Nhi lại thẳng thắn thừa nhận chuyện đó, chứng minh rằng Đình Nhi là người vui buồn hiện ra mặt, cũng nói rõ trong đáy lòng Đình Nhi vẫn có một phần ngay thẳng ngây thơ. Ma Châu mặc dù thay đổi tính cách của Đình Nhi, nhưng dù sao cũng không cách nào thay đổi được tâm tính trẻ con của cô bé.
Cho nên Từ thanh Phàm mới có chút vui mừng, bởi vì hắn cảm giác được chính mình cõ lẽ sẽ thay đổi được tâm tính của Đình Nhi.
Từ sau đó, Từ Thanh Phàm mỗi ngày vẫn như trước hướng dẫn Đinh Nhi tu luyện Hỏa hệ đạo pháp nhưng đồng thời cũng nói rất nhiều về chuyện thế thái nhân tình, đạo lý làm người. Có đôi khi cũng giả vờ vô tình hướng tới Đình Nhi nhắc đến một chút chuyện tại Nam Hoang, làm cho Đình Nhi biết ý nghĩ trong lòng mình, hy vọng rằng cô bé có thể hiểu được. Nhưng Từ Thanh Phàm cũng không biết chắc liệu Đình Nhi có nghe những lời mình nói hay không, bởi vì cô bé chưa bao giờ lộ ra ánh mắt hay vẻ mặt khó chịu. Ánh mắt của cô bé vẫn như trước trong trẻo, lạnh lùng, không có lấy một chút tâm tình nào cả.

Mặc dù Từ Thanh Phàm không biết Đình Nhi có nghe theo lời của mình hay không, nhưng tốc độ tu luyện của Đình Nhi quả thật rất nhanh. Từ sau ngày Từ Thanh Phàm nổi giận đối với Đình Nhi, cô bé cũng không giống như trước chẳng phân biệt ngày đêm để tu luyện, mà giờ đây đã trở nên có mức độ hơn rất nhiều. Nhàn hạ thì Từ Thanh Phàm cho nàng xem một chút thi thư, cùng Từ Thanh Phàm thu thập hoa cỏ. Hoặc là ôm Tiểu Bích trầm ngâm không biết suy nghĩ cái gì.
Tốc độ tu tiên của Đình Nhi quá nhanh làm cho Từ Thanh Phàm cảm thấy kinh hãi không thôi. Ngắn ngủi chỉ có hai năm, Đinh Nhi cũng đã đạt tới tu vi Luyện Khí sơ kì, thậm chí cách Luyện Khí trung kì chỉ có một khoảng nhỏ. Kim Thanh Hàn năm đó đạt tới cảnh giới này cũng phải mất tới hai năm lẻ bảy tháng, mà Từ Thanh Phàm thậm chí còn mất tới ba năm lẻ năm tháng.
Không chỉ như vậy, khi Đình Nhi thi triển Hỏa pháp mà xuất ra hắc diễm thì uy lực cũng kinh người, ngoài lực phá hoại so với Hỏa pháp bình thường lớn hơn không ít, một khi dính vào thì rất khó dập tắt. Càng đáng sợ hơn khi hắc diễm này còn có thể ăn mòn pháp khí, phá hủy nguyên thần. Có loại hắc diễm này, những tu tiên giả cùng cấp độ đều không phải là đối thủ của Đình Nhi.
Vốn Từ Thanh Pham am hiểu là Mộc hệ công pháp, cũng không thích hợp để truyền thụ cho Đình Nhi. Nhưng cái gọi là một sự thông thì vạn pháp cũng thông chính là như vậy, lấy tu vi Từ Thanh Phàm hiện thời là Linh Tịch kì, hơn nữa đã trải qua nhiều năm, kiến thức uyên thâm, truyền thụ cho Đình Nhi một ít công pháp trụ cột của Hỏa hệ có lẽ vẫn thừa khả năng.
Nhưng làm cho Từ Thanh Phàm lo lắng chính là, trải qua hai năm tu luyện, Ma khí trong cơ thể nàng không những không bị tiêu hao đi, mà ngược lại tựa như vô cùng vô tận. Trong đan điền đoàn hắc vụ cũng ngày càng trở lên dày đặc, mà khi Đinh Nhi thi triển ra hắc diểm, thần sắc cũng biến hóa trở lên thâm thúy quỷ quyệt hơn.
Căn cứ vào ước lượng của Từ Thanh Phàm, hẳn là khi Đình Nhi trong cơ thể tu luyện ra Hỏa linh khí, sẽ bị đoàn hắc vụ nọ đồng hóa một ít. Cho nên đoàn hắc vụ này mới tựa như vô cùng vô tận. Chỉ là trong lúc nhất thời, Từ Thanh Phàm quả thật cũng không có biện pháp nào để giải quyết cả. Thậm chí hắn đã từng cố gắng sử dụng “Phong Ấn Đại Pháp” đem đoàn hắc vụ nọ phong ấn lại, nhưng không quá vài ngày sau, tầng phong ấn cũng bị đoàn hắc vụ nọ ma hóa, không chỉ không phong ấn thành công mà càng làm cho lực lượng đoàn hắc vụ ngày càng trở lên lớn mạnh.
Mà Từ Thanh Phàm tu luyện “Khô Vinh Chỉ” Khô Vinh nhị khí có thể chuyển đổi lẫn nhau, dùng nó phong ấn sẽ không bị hắc vụ ma hóa, nhưng cũng có tai hại nhất định. “Khô Vinh Chỉ” mặc dù huyền diệu, nhưng về lực khống chế cho dù không bằng “Phong Ấn Đại Pháp” cũng không làm cách nào phong ấn chuẩn xác được. Nếu Từ Thanh Phàm thi triển”Khô Vinh Chỉ” đối với Đình Nhi thì linh khí cũng như Ma khí trong đan điền cùng thất kinh bát mạch của Đình Nhi cũng đều bị phong ấn, như vậy khiến cho mục đích muốn giúp cho Đình Nhi tu tiên trường thọ của hắn thất bại.
Nhưng cũng may, trải qua vài lần Từ Thanh Phàm cẩn thận quan sát, phát hiện ra Ma khí trong cơ thể Đinh Nhi mặc dù không ngừng phát triển, nhưng đối với tâm tính của Đình Nhi cũng không sinh ra ảnh hưởng gì lớn. Nghĩ lại mMa khí muốn ảnh hưởng tới tâm tính con người, còn phải phối hợp với “Cửu Ma Châu” mới được, cho nên Từ Thanh Phàm cũng dần dần an tâm.

Mà ở một chỗ khác, từ ngày Đông Phương Thanh Linh vô tình gặp lại Từ Thanh Phàm ở hậu sơn, nàng tựa hồ cũng giải tỏa được khúc mắc trong lòng, cứ cách hai tháng lại đến động phủ của Từ Thanh Phàm, quấn quít lấy hắn đòi kể chuyện lúc trước xuống núi, chuyện cuộc đời, chuyện ngày xưa. Đáng thương cho Từ Thanh Phàm, hắn xuống núi cũng không được bao lâu.
Trong hai năm này hắn đều kể với Đông Phương Thanh Linh những kiến thức của bản thân mình. Càng về sau hắn lại phải lấy từ trong điển tịch một ít những tin đồn, những câu chuyện phát sinh tại phàm nhân để ứng phó cho qua chuyện.
Bất quá, điều đáng giá nhất đó là, sau hai tháng khi hai người vô tình gặp nhau, Đông Phương Thanh Linh rốt cuộc cũng đã đột phá lên tu vi Linh Tịch sơ kì. Mà trải qua hai năm, tu vi của nàng đã không thấp hơn so với Từ Thanh Phàm khi mới từ dưới núi trở về. Phải biết rằng, lúc đó Từ Thanh Phàm đã tiến vào Linh Tịch kỳ cũng đã được năm năm, qua đó có thể thấy được tư chất của Đông Phương Thanh Linh cao đến nhường nào.
Mặc dù việc tu hành đang vô cùng thuận lợi, nhưng Đông Phương Thanh Linh cũng không phải là hoàn toàn vui vẻ. Bởi vì có hai nguyên nhân, thứ nhất là Từ Thanh Phàm thời gian gần đây đối với nàng mặc dù là vô cùng hữu hảo khách khí, thậm chí có bất cứ yêu cầu gì hắn đều đáp ứng, nhưng thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với nàng. Nhìn hai người lúc này tình cảm có vẻ chỉ như là sư huynh muội mà thôi, điều này làm cho Đông Phương Thanh Linh vô cùng buồn bã. Điều thứ hai là bởi vì Đinh Nhi, mặc dù Từ Thanh Phàm có nói qua tính cách Đình Nhi luôn lạnh lùng lãnh đạm như vậy nhưng Đông Phương Thanh Linh tựu chung vẫn cảm giác được Đình Nhi mỗi khi nhìn mình, đôi mắt vẫn tỏ ra lạnh lùng như vậy, nhưng trong đó lại mang theo một phần địch ý mơ hồ. Phải biết rằng Đông Phương Thanh Linh đối với Đình Nhi cũng vô cùng yêu mến.
Dưới sự ảnh hưởng của Đình Nhi, thậm chí là Tiểu Bích cũng đối với Đông Phương Thanh Linh tỏ ra ít nhiều địch ý, nó cũng không cho nàng ôm nó. Khi nhìn thấy nàng thì rít gào không ngừng, làm cho Đông Phương Thanh Linh buồn bực không thôi.
“Chẳng lẽ do mình lần đầu tiên khi nhìn thấy Đình Nhi đã tỏ ra quá thất thố hay sao?” Đông Phương Thanh Linh nhiều khi phỏng đoán như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đình Nhi, Đông Phương Thanh Linh đã bị những đồ án lớn hình hỏa diểm trên mặt của Đình Nhi làm cho vô cùng kinh ngạc, thậm chí đã không chịu được mà kêu thất thanh.

Nhưng sau đó Đông Phương Thanh Linh cũng giống như Triệu Thanh Hiên xem những đỗ án trên mặt Đình Nhi là phong tục của Nam Hoang, cho nên cũng không để ý, thậm chí vẫn thường hướng Đình Nhi nói lời xin lỗi. Nhưng Đình Nhi đối với nàng vẫn như cũ. Chưa từng biểu đạt một chút thiện ý nào.
Cùng Đông Phương Thanh Linh so sánh, Đình Nhi đối với Kim Thanh Hàn lại tỏ ra thân mật hơn rất nhiều. Mỗi lần nhìn thấy Kim Thanh Hàn đều tỏ ra rất nhu thuận. Nhưng bất đồng với Đông Phương Thanh Linh là Kinh Thanh Hàn lại đối với Đình Nhi có điều cố kị, nhất là khi kiến thức được Đình Nhi thi triển ra uy lực của hắc diễm, hắn đã không chỉ một lần nói chuyện với Từ Thanh Phàm, yêu cầu hắn không nên cho Đình Nhi tiếp tục tu luyện đạo pháp nữa.
Nói đến Kinh Thanh Hàn, còn phải kể đến việc hắn có một sủng vật. Vào tám năm trước, tại lần tỉ thí của Cửu Hoa Môn, Kim Thanh Hàn đứng vị trí thứ hai. Sau đó hắn được thưởng một quả trứng của nhân bậc trung cấp yêu thú “Kim Vũ Ưng”. Trải qua hết tám năm trời nuôi nấng, con “Kim Vũ Ưng” này đã lớn lên rất nhiều, hai cánh khi mở ra cũng gần một trượng, trông rất uy phong. Mà Kim Thanh Hàn lại cấp cho con “Kim Vũ Ưng” này một cái tên gọi là Tiểu Kim, thường xuyên mang nó theo sang động phủ của Từ Thanh Phàm nghiên cứu công pháp.
Nguyên nhân có thể do bất đồng chủng loại mà yêu thú trời sinh đã không thích nhau. Từ khi còn nhỏ Tiểu Kim cùng Tiểu Bích lần đầu tiên gặp mặt đến nay, hai con yêu thú đã không ngừng tranh đấu với nhau. Thường thường là Kim Thanh Hàn cùng Từ Thanh Phàm ở trong phòng nghiên cứu công pháp, Đình Nhi thì lẳng lặng ở bên cạnh lắng nghe, mà bên ngoài phòng thì hai con yêu thú lại đánh nhau không ngừng. Thú rống ưng kêu, cát bụi mù mịt. Rất nhiều kì hoa dị thảo mà Từ Thanh Phàm trồng ở bên ngoài đã bị hai con yêu thú này phá hủy.
Mặc dù Tiểu Bích là một con Bích Nhãn Vân Đề Thú, thuộc về nhân bậc cao cấp yêu thú, so với Tiểu Kim thì cao hơn một bậc, nhưng bởi vì Từ Thanh Phàm chưa từng cho nó ăn linh dược, cho nên cũng chưa từng tiến hóa được lần nào, thực lực bây giờ cũng bất quá chỉ hơn phàm thú bình thường một chút mà thôi. Cho nên nó thường bị Tiểu Kim đã đạt tới tu vi Tích Cốc hậu kì đánh cho chạy toán loạn, nhưng lần sau gặp lại vẫn như cũ không chừa mà phát ra tiếng thú rống tiến hành khiêu khích.
Mà mỗi lần chứng kiến màn này, Từ Thanh Phàm cùng Kim Thanh Hàn đều không nhịn được nhìn nhau cười.
……
Hai năm sau.
Tại hậu sơn Cửu Hoa sơn, trong một rừng cây nhỏ u tĩnh có một mảnh đất tràn ngập sương trắng. Xuyên thấu qua đám sương, hai tòa nhà gỗ tinh xảo tọa lạc trong đó, chung quanh kì hoa dị thảo rất nhiều, phối hợp với làn sương trắng nhàn nhạt, càng giống chốn thần tiên.

Bên trong một tòa nhà gỗ, Từ Thanh Phàm ngồi trên giường, hai mắt khép hờ, trên người linh khí phát ra, quanh người xuất hiện liên tiếp các màu tiên hà, thanh hoặc là hồng quang.
Trải qua hai năm khổ tu “Hóa Linh Quyết”, Từ Thanh Phàm đã đem cành Ngô Đồng mang theo linh khí của Phượng Hoàng mà luyện hóa thành “Linh Ngự Vật” của mình, hiện tại cũng sơ bộ đạt được “tâm vật hợp nhất”. Lúc đầu vây quanh cành Ngô Đồng là linh khí nồng đậm, hiện tại lại hóa thành một cành cây không có chút nào khác thường mà làm trâm cài tóc, giống như trang phục đạo sĩ ,cắm ở trên đầu tóc của Từ Thanh Phàm. Nếu như tiến thêm được một bước nữa mà nói, Từ Thanh Phàm có thể đem nó luyện hóa vào trong cơ thể của mình.
Sau khi bước đầu luyện hóa được cành Ngô Đồng, Từ Thanh Phàm chiếm được một ít Mộc Hỏa linh khí ẩn chứa trong nó. Hơn nữa từ chỗ Tuế Thủ hắn lại đổi được “Mộc Hoa Dan” cùng “Hỏa Liên Đan”, cho nên tu vi lúc này của Từ Thanh Phàm cũng đã đạt tới Linh Tịch trung kì. Ngoài ra dưới sự trợ giúp của cành Ngô Đồng, hắn có thể thi triển một ít Hỏa hệ công pháp, có thể nói so vơi hai năm trước thực lực đã tăng lên rất nhiều.
Một lúc lâu sau, tam sắc quang hoa trên người Từ Thanh Phàm rốt cuộc cũng chậm rãi thu hồi vào trong cơ thể, mà Từ Thanh Phàm cũng chầm chậm mở hai mắt. Trong nháy mắt, đôi mắt hắn xẹt qua một tia tam sắc linh mang kinh người. Nhưng trong cơ thể Từ Thanh Phàm, linh khí mặc dù đại tăng, hắn cũng không thể trong thời gian ngắn mà thích ứng để ứng phó địch được.
Ngay từ lúc Từ Thanh Phàm chấm dứt tu luyện, phía trước núi Cửu Hoa môn đột nhiên vang lên tiếng chuông. Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng cũng bay xa vô cùng, cho dù Từ Thanh Phàm đang ở phía hậu sơn cũng nghe thấy rõ ràng.
Rốt cuộc sau khi kêu lên mười ba lần, tiếng chuông đã đình chỉ lại.
Nghe thấy tiếng chuông âm vang bay lên, Từ thanh Phàm cũng từ từ nói:
– “Lục đại thánh địa tân nhân đại hội” rốt cuộc cũng bắt đầu rồi sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.