Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) – Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi – Chương 59: Phá trận (1)
Hơn ba bước, đó chính là khoảng cách giữa vị chưởng lão kia và Chu Hoa Hải.
Lúc này trên mặt vị trưởng lão ấy vô cùng bình tĩnh, trong mắt Trương Hoa Lăng thì hiện lên vẻ ảm đạm, còn sắc mặt Chu Hoa Hải lại càng thêm vẻ đắc ý. Về phần đám trưởng lão cùng đệ tử đứng ở phía sau Trương Hoa Lăng thấy nhìn thấy bóng lưng vị trưởng lão này đều phẫn nộ và tỏ vẻ khinh bỉ.
Ngay khi chúng tu sẽ đều tưởng vị trưởng lão này sẽ giống như trong tưởng tượng mà hướng về phía Chu Hoa Hải khuất phục thì đột nhiên lão lại lớn tiếng quát:
– Phản đồ! Đi tìm chết đi!
Vừa nói, trên người vị trưởng lão này đột nhiên bạo phát ra kim quang vô cùng chói mắt, đồng thời trên tay cũng xuất hiện một thanh linh khí Kim sắc tiểu kiếm. Khi được linh khí bổ sung vào thì cái tiểu kiếm này vốn chưa dài một thước này lại phóng đại lên mấy trăm lần, biến thành một thanh cự kiếm khổng lồ, rất nhanh đâm về phía Chu Hoa Hải.
Nhát đâm này uy thế cực lớn, đem theo tiếng xé gió bén nhọn vang lên, uy thế của nó còn dồn đám mây mù màu đen quanh người Chu Hoa Hải phải lui vài trượng. Mà một số trưởng lão cùng đệ tử phản bội lại Trương Hoa Lăng đứng sau Chu Hoa Hải lại càng lui lại sau đó vài bước, mấy đệ tử công lực thấp tuy chỉ bị uy thế của nhát kiếm này quét qua nhưng khóe miệng lại tràn ra máu, hiển nhiên đã bị nội thương không nhẹ.
Nhìn vị trưởng lão ngự khí hướng chính mình tấn công tới, trong mắt Chu Hoa Hải hiện nên một tia phẫn nộ mãnh liệt cùng vẻ khinh thường. Mặc dù một kiếm này uy lực còn cường đại hơn so với dự liệu của hắn, nhưng hắn lại vẫn như trước mặc kệ không để ý, chỉ lạnh lùng tính toán cân nhắc.
Mà sau khi Chu Hoa Hải cân nhắc xong thì mũi kiếm chỉ còn cách cổ hắn không tới một thước.
Chứng kiến tràng cảnh như vậy, chúng tu sĩ đương trường đều lộ ra vẻ hưng phấn. Mà vị trưởng lão tiến hành đánh lẽn kia cũng như thế, hắn thậm chí bắt đầu tưởng tượng sau khi mình giết chết kẻ chủ mưu xong, Trương Hoa Lăng sẽ hướng chính mình biểu đạt cảm kích như thế nào, rồi mình sẽ lạnh nhạt đáp lại ra sao. Sau đó sẽ tỏ ra vẻ rằng pháp khí trong tay mình đã dung qua nhiều năm như vậy thì cũng nên thay đổi rồi.
Nhưng những điều đó cũng chỉ đơn thuần là sự tưởng tượng trong lòng hắn mà thôi.
– Bạch sư đệ, cẩn thận.
Chứng kiến vị trưởng lão này không phải muốn đầu hàng mà ngược lại muốn đánh lén Chu Hoa Hải, Trương Hoa Lăng trong lòng khẩn trương, cao giọng quát một tiếng. Đồng thời cấp tốc xuất ra Ba Lăng Trượng lam mang lấp lánh từ trong tay áo, phóng về phía vị trưởng lão kia, tựa hồ như muốn cứu viện.
Khác với những người khác, Trương Hoa Lăng hiểu rất rõ Chu Hoa Hải, nếu hắn dám độc thân tự mình đến đây ắt hẳn phải có chỗ dựa vào, đồng thời thân là chưởng môn phái Cửu Hoa Sơn, Trương Hoa Lăng cũng phi thường thấu hiểu hơn ai hết uy lực tột cùng của “Cửu Cực Trận” khi mọi người bị cầm giữ trong nó.
Đáng tiếc, lão đã nhắc nhở quá muộn.
Một tấc!!
Đây là khoảng cách từ mũi kim sắc tiểu kiếm của vị Bạch trưởng lão kia tới cổ của Chu Hoa Hải, nhưng đó cũng là khoảng cách cuối cùng.
Trong khi mọi người ở đây đều nghĩ tình thế đã được định đoạt thì đột nhiên những đám mây đen trong “Cửu Cực Trận” kịch liệt lưu động không ngừng, sau đó cọ xát mạnh liệt, vô số tia chớp kim sắc khổng lồ nhấp nhoáng ẩn hiện bên trong chỗ va chạm, sau đó từng đạo quang mang chói mắt đầy uy lực phóng về hướng Bạch trưởng lão, rất nhanh bổ tới.
Tốc độ tia chớp đánh xuống cực nhanh, mặc dù Bạch trưởng lão công lực cao thâm, đối với việc có thể bị phản kích cũng đã sớm đoán được, hơn nữa còn một mực âm thầm chuẩn bị. Nhưng khi đối diện với tia chớp có khí thế long trời nở đất này thì lại không có cách nào để tránh né tìm đường sống. Thậm chí, ngay cả kim sắc cự kiếm mà lão đang ngự sử cũng đều không kịp tiến hành phòng ngự, trên mặt chỉ còn lộ ra vẻ kinh hãi thì đã bị vô số tia chớp bắt đầu bổ thẳng vào người.
Lúc này, kiện pháp khí trường lăng của Trương Hoa Lăng mới bay được một nửa lộ trình, khoảng cách còn rất xa để có thể cứu người. Hơn nữa cho dù vượt qua được, một kiện pháp khí khu sử vội vàng như vậy khi đối mặt với tia chớp có uy lực cực lớn đó thì cũng không có chút tác dụng nào.
Kim mang chói mắt từ tia chớp phóng ra, trong nháy mắt khiến cho mọi người không ai chứng kiến rõ tình cảnh phía trước của Chu Hoa Hải như thế nào cả.Nhưng tia chớp đến nhanh thì đi cũng nhanh, qua giây lát rồi biến mất vô tung. Tình cảnh trước mặt mọi người lại khôi phục như vẻ ban đầu. Xung quanh là cả tầng tầng lớp lớp vân vụ màu đen kéo dài vô tận, quỷ dị muôn phần.
Quay nhìn vào phía trước người Chu Hoa Hải, phát hiện ra đám hắc vân vẫn ngạo nghễ vờn quanh người hắn mà bao bọc lấy, phảng phất như chẳng hề có sự thay đổi nào xảy ra. Mà Bạch trưởng lão vừa rồi mới tập kích hiện tại lại không thấy một chút dấu vết đâu cả, bất quá chỉ còn mỗi chuôi của thanh kim sắc tiểu kiếm. Lúc này nó đã trở lại trạng thái ban đầu nhưng là do Chu Hoa Hải nắm giữ.
Bất chợt, trong không khí, một loạt mùi cháy khét lan tràn ra.
Chứng kiến sự tình này, chúng tu sĩ tự nhiên sẽ không cho rằng vị Bạch trưởng lão đã kịp thi triển ẩn thuật thoát thân. Và chỉ có một trường hợp duy nhất tồn tại đó là Bạch trưởng lão đã bị nổ tan xương nát thịt dưới uy lực cường đại của tia chớp.
Chứng kiến tràng cảnh như vậy, trên mặt Trương Hoa Lăng không khỏi lộ ra một tia ảm đạm, yên lặng đem trường lăng màu lam thu vào trong tay áo, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chu Hoa Hải, trong mắt dần nổi lên một tia sát khí.
-Lão gia hỏa này thật sự ngu xuẩn, cùng với Mã Hoa Quang đều ngu xuẩn như nhau.
Tiện tay đem chuôi kiếm kim sắc ném qua một bên, Chu Hoa Hải thản nhiên nói.
Tiếp theo, hắn nhìn một cách chăm chú vào Trương Hoa Lăng, nhưng là im lặng mà không nói thêm cái gì nữa. Đem ánh mắt chuyển về phía sau lão, nhìn vào đám người trưởng lão và đệ tử, sau đó ánh mắt hắn hơi dừng một chút trên hai người Lý Vũ Hàn và Thịnh Vũ Sơn, sát ý lóe qua, sau đó nói:
-Mỗi người có đôi lúc phải đưa ra quyết định chọn lựa khi đối mặt với sinh tử. Lựa chọn này, có thể thay đổi, có thể không. Mà một khi đã đưa ra quyết định của bản thân thì nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn đó, cho dù có mất mạng đi nữa.
Nói tới đây, Chu Hoa Hải hơi dừng lại một chút, trên mặt hắn lộ ra vẻ dương dương tự đắc, cười nói:
-Hiện tại, các ngươi đã đưa ra quyết định của mình, cho dù ta đã nói sự lựa chọn là sai lầm, cần phải đem tính mạng ra đổi lấy, thế mà các ngươi lại vẫn lựa chọn như thế. Ta đang tự hỏi rằng các ngươi làm như thế là trung kiên hay là ngu xuẩn đây?
Trương Hoa Lăng lạnh lùng nói ra:
-Những lời này cũng là những gì ta muốn nói với ngươi, hơn nữa ta muốn đề tỉnh ngươi thêm một câu, trước khi sự việc này kết thúc, không ai có thể khẳng định lựa chọn của mình đến tột cùng là đúng hay sai.
– Phải không vậy? Cứ cho là vậy. Nhưng ta biết rõ lựa chọn của ta là đúng.
Vừa nói Chu Hoa Hải vừa mỉm cười:
– Và chỉ có ta biết, đối với những điều ta nói ngươi nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả, nếu như ngươi có năng lực đi ra khỏi Cửu Cực Trận, ta sẽ cho ngươi cơ hội phản bác.
Sau khi nói xong những lời này, Chu Hoa Hải không dừng lại, hắn xoay người về hướng đám vân vụ màu đen, tiến vào trong.
Chúng trưởng lão cùng đệ tử gia nhập theo lão cũng gấp rút chạy nhanh theo sau lão, cùng một hướng mà rời đi. Không một ai dám quay đầu lại nhìn Trương Hoa Lăng, một cái liếc mắt cũng không, hoặc là bởi do xấu hổ, hoặc là bởi vì khinh thường.
Nhìn thân ảnh đám người đó dần tan biến vào vân vụ mịt mù, tựa hồ không hề phòng bị, hơn nữa theo bọn họ rời đi, vân vụ màu đen mới hé ra khe hở đã dần khép lại, nhưng chúng tu sĩ phía sau Trương Hoa Lăng không một ai nhân cơ hội đánh lén hoặc là chạy trốn. Bởi mới vừa rồi, một thí dụ dễ thấy nhất là Bạch trưởng lão, kết quả đẫm máu đó vẫn như cũ rõ mồn một trước mắt họ.
Mà sau khi đám người đó đã biến mất hoàn toàn, trên trời dưới đất vô số vân vụ màu đen bắt đầu nổi lên kịch liệt như cự hải gào thét, điên cuồng cọ xát vào nhau, vân vụ tương giao sinh ra hàng loạt các tia chớp kim sắc, chớp nhoáng cả một vùng trời.
Giống như hối hận, giống như căm tức, vừa tựa như ảm đạm.
Nhìn bóng lưng Chu Hoa Hải dứt khoát rời đi, thần sắc Trương Hoa Lăng trở nên phức tạp muôn lần
Theo sau sự ba động mãnh liệt của hắc sắc vân vụ trong thiên địa, kim sắc thiểm điện tại các nơi không ngừng ẩn hiện, tâm tình Trương Hoa Lăng cấp tốc thu hồi lại sự phức tạp đó vào lòng, xoay người lại nhìn vào đám đệ tử phía sau, trong mắt lão hiện lên một nét vui mừng. Tuy không nói thêm gì, bởi lão biết đây không phải là thời gian cho những lời cảm khái, chỉ gấp giọng hướng về mấy vị trưởng lão tu vi thâm hậu nhất nói:
-Các vị sư đệ, mỗi người hãy phân ra đứng ở các vị trí Cửu Cung, đem các đệ tử còn trẻ tuổi vây lấy, tạo thành Cửu Cung Trận chống lại Cửu Cực Trận. Các đệ tử còn lại nhanh chóng tiến vào giữa các trưởng lão, đề phòng bất trắc.
“Cửu Cung Trận” cùng “Cửu Cực Trận” là bộ đôi trận pháp nổi danh nhất của Cửu Hoa Sơn, điểm bất đồng chính là ” Cửu Cực Trận” được chọn làm hộ sơn đại trận, trong thiên hạ chỉ có duy nhất, nhưng không có cách nào di chuyển khỏi núi Cửu Hoa. Mà trải qua hơn ngàn năm nay, bố trí đã dần hoàn thiện, uy lực trở nên cực kì cường đại.
Mà “Cửu Cung Trận” là do chín vị tu sĩ Kết Đan Kì hợp thành, không đòi hỏi quá nhiều điều kiện. Chỉ cần số lượng và trình độ tu vi của tu sĩ không chênh lệch lắm là có thể tạo ra, chỉ cần hiểu được cách bố trận là có thể làm được. Sau khi hoàn thành, có khả năng tăng mạnh năng lực cho chín vị tu sĩ so với ban đầu, thậm chí lực lượng cơ hồ gấp mấy chục lần nữa. Chỉ là so với “Cửu Cực Trận” thì uy lực “Cửu Cung Trận” vẫn thua xa.
Nhưng vào lúc này, cũng chỉ có “Cửu Cung Trận” mới có thể miễn cưỡng đối kháng với thế công ngợp trời từ “Cửu Cực Trận”.