Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) - Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi

Chương 57: Không hối hận (1)


Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) – Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi – Chương 57: Không hối hận (1)

Đúng? Sai?
Đối với đa số người mà nói, đây là tiêu chuẩn duy nhất trong lòng của họ khi làm việc.
Nhưng nếu gán cái “Đúng” “Sai” vào tiêu chuẩn làm việc của con người, cuối cùng sẽ khó tránh khỏi chuyện đánh giá sự việc có phần bảo thủ, gàn bướng.
Bởi vì trên đời vốn dĩ không có cái nào tuyệt đối là “Đúng”, đồng thời cũng chẳng có cái nào gọi là “Sai” một cách tuyệt đối cả, tất cả đều do người trong cuộc quyết định.
Mà người kiêu hùng một đời như Hóa Linh chân quân- giáo chủ Hóa Linh Giáo hơn ba nghìn năm trước, rồi người đã tàn phá bừa bãi cả tu tiên giới như Ma Quân, Ma Đế; rồi như Ma Tổ vạn năm trước đã đem cả tập thể tu tiên giả đẩy vào tuyệt cảnh, tiêu chuẩn để bọn họ làm việc lại còn có một loại khác.
Đó chính là ta muốn làm hoặc không muốn làm.
Chỉ có vậy mà thôi.
Tùy tâm sở dục, không chỗ nào cố kị, tiêu diêu tự tại nên không thể tránh né được chuyện tai ương, gây họa cho sinh linh.
Vì thế mà bọn họ trở nên “Kiêu hùng”.
Về phần cái gọi là “Anh hùng” đối với tiêu chuẩn làm việc của họ thì có điều bất đồng.

Việc phải làm thì làm, còn việc không nên làm thì sẽ không làm.
Đồng dạng đơn giản là vậy.
Nhưng “kiêu hùng” và “anh hùng”, đôi khi chúng lại chỉ cách nhau một đường chỉ nhỏ.
Sau khi đám mây mù màu đen tách ra, vị thái thượng hộ pháp của Cửu Hoa Môn Chu Hoa Hải dần xuất hiện, đám đệ tử mới từ Chiêm Bàn gấp rút trở về trên mặt đều lộ vẻ kinh dị, trong lúc nhất thời phát ra một trận ồn ào, trong thanh âm tràn đầy vẻ bất khả tư nghị.
Chu Hoa Hải, không phải lão đã bị Trương Hoa Lăng đem làm con tin ở lại Chiêm Bàn rồi hay sao? Lúc này sao có thể ở chỗ này chứ?
Mà vừa rồi đã xảy ra chuyện gì với hộ sơn đại trận Cửu Hoa Sơn? Tại sao nhóm người mình lại rơi vào một vùng hắc vụ mờ mịt vô tận như vậy?
Cửu Hoa Sơn, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Mơ hồ vào lúc đó, đám đệ tử cùng trưởng lão đi cùng đều cảm thấy một tia điềm xấu.
Nhưng Trương Hoa Lăng đối với sự xuất hiện của Chu Hoa Hải lại không hề bất ngờ chút nào, chỉ là nhìn liếc qua hắn một cái. Trong khi ở phía đối diện, Chu Hoa Hải cũng không yếu thế mà đối mặt với lão.
Trong chốc lát, đương trường dần thu hồi những thanh âm nghị luận kinh ngạc, chúng tu sĩ lẳng lặng đứng nhìn hai người đối mặt với nhau.

Thời gian, tại lúc họ đối mặt với nhau dường như bắt đầu dừng lại.
Bất chợt, Chu Hoa Hải tựa như nghĩ tới điều gì, ánh mắt hắn hơi lóe lên một chút, sau đó dời ánh mắt ra khỏi người Trương Hoa Lăng.
-Ngươi rốt cuộc đã tới.
Chu Hoa Hải nhìn đám hắc vụ quanh người, chậm rãi nói.
Nghe Chu Hoa Hải nói những lời này, ngay cả đệ tử đần độn nhất bây giờ cũng phát hiện sự tình không ăn khớp với nhau.
Trước đây, khi Chu Hoa Hải thân tại vị trí thái thượng hộ pháp của Cửu Hoa Sơn chí cao vô thượng, một tay chưởng quản việc thưởng phạt chúng đệ tử cấp thấp có mức tu hành dưới mười lăm năm, có thể nói trong Cửu Hoa Sơn trừ bỏ Trương Hoa Lăng thì hắn chính là nhân vật đệ nhị. Nhưng tuy có quyền cao chức trọng, bình thường cũng có chút uy nghiêm cứng nhắc, nhưng Chu Hoa Hải đối với Trương Hoa Lăng vẫn rất mực cung kính, không chỉ khom người hành lễ mỗi khi gặp mặt, hắn còn giữ thái độ tôn kính, luôn gọi một tiếng quen thuộc: “Chưởng môn sư huynh”. Đối với các tôn ti tiểu tiết bình thường cũng rất ư là chú ý. Đối với hành vi bất kính với Trương Hoa Lăng, hắn còn muốn tức giận hơn cả lão, trừng phạt rất nặng.
Cho nên việc Chu Hoa Hải trung thành, tận tâm đối với vị chưởng môn sư huynh của mình như thế nào, không chỉ riêng Cửu Hoa Sơn mới rõ, cho dù là ở nơi nào đó trong tu tiên giới điều này cũng phi thường nổi danh. Đến nỗi có vài gã ác khẩu nói đùa, gọi Chu Hoa Hải là “Con chó trung thành của Trương Hoa Lăng”.
Nhưng lúc này, cái gã gọi là “con chó trung thành” lại nói chuyện với Trương Hoa Lăng tỏ vẻ không hề cung kính, không khom người, lại gọi là “ngươi”, trong giọng còn mơ hồ lộ ra vẻ lên mặt.
Cho nên khó trách chúng tu sĩ Cửu Hoa Sơn lại có cảm giác được có điểm không thích hợp.
Nhưng Trương Hoa Lăng đối với sự bất kính của Chu Hoa Hải lại không tỏ ra giận dữ chút nào, cũng giống như việc lão không hề giật mình khi Chu Hoa Hải xuất hiện khi nãy, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói:

-Đúng vậy, ta đã quay về. Ngươi hẳn là đã chờ lâu rồi phải không?
Nhìn khuôn mặt Trương Hoa Lăng vẫn bình tĩnh như trước, trong lòng Chu Hoa Hải đột ngột dâng lên một cơn phẫn nộ, giống hệt như một gã hao tốn tâm lực để cố gắng viết thật tốt cho kịch bản của mình, rồi đến khi công chiếu lại phát hiện ra diễn viên hoàn toàn không tuân theo ý của mình trong kịch bản mà phẫn nộ. Nhưng hắn đã rất nhanh kiềm nén được lửa giận trong lòng, thần sắc phẫn nộ trong mắt chỉ lóe lên rồi lại tiêu biến, một lần nữa khôi phục vẻ bình tĩnh, hắn nhẹ giọng đáp:
-Đúng vậy, ta đã đợi thật lâu, suốt ba trăm chín mươi mốt năm và hai trăm hai mươi ngày.
Nghe Chu Hoa Hải nói, gương mặt Trương Hoa Lăng rốt cuộc đã lộ ra vẻ giật mình, hời hợt nói:
-Không nghĩ tới ngày đầu ta trở thành chưởng môn nhân, ngươi đã bất mãn rồi, càng không nghĩ tới sự bất mãn đó lại sâu đậm đến như vậy.
Ba trăm chín mươi mốt năm và hai trăm hai mươi ngà, Chu Hoa Hải đã đem khoảng thời gian dài như vậy để nhớ kỹ, hẳn là oán niệm trong hắn đã sâu đậm quá mức rồi.
Sau khi trông vẻ giật mình trên mặt Trương Hoa Lăng, nguyên bản Chu Hoa Hải phải lấy đó làm cao hứng mới đúng, nhưng khi nghe thấy những lời sau cùng của lão, Chu Hoa Hải mới vừa rồi vất vả kiềm giữ phẫn nộ trong lòng, rốt cuộc bây giờ lại một lần nữa bạo phát.
-Đúng vậy, từ lúc sư phụ tuyên bố ngươi là tân chưởng môn phái Cửu Hoa Sơn, ta đã bất mãn, phi thường bất mãn, thậm chí còn phẫn nộ vô cùng.
Chậm rãi nói xong nhưng lời này, thanh âm của Chu Hoa Hải đột nhiên lớn lên:
-Ta và ngươi cùng nhau tiến vào sư môn, dựa vào cái gì ngươi làm sư huynh còn ta chỉ làm sư đệ? Về sau khi cùng tu tiên, công lực của ta cao hơn ngươi, uy vọng trong đám sư huynh đệ càng cao hơn hẳn, dựa vào cái gì các trưởng bối lại coi trọng ngươi hơn? Lúc sư phụ bế quan, Cửu Hoa Sơn hết thảy mọi việc lớn nhỏ đều do ta quản thúc, thử hỏi có việc nào mà không được xử lý ổn thỏa? Mỗi một việc sư phụ giao cho ta, không phải ta đều cố gắng hoàn thành thật hoàn mỹ sao? Cuối cùng dựa vào cái gì mà khi ngươi trở thành chưởng môn ta phải làm kẻ đứng dưới ngươi, mặc ngươi sai khiến? Là do bình thường ngươi hay phát biểu một số quan điểm kì quái làm sư phụ cao hứng chăng? Cứ như vậy ngươi lên làm chưởng môn nhân, ta sao có thể cam chịu như vậy được. Ngươi nói đi!!
Khi nói những lời này, tâm tình của Chu Hoa Hải đã trở nên cực kì kích động. Thanh âm khỏi phải nói càng lớn hơn bao giờ hết, đến cuối cùng hắn dường như đang rít gào, đám vân vụ màu đen của Cửu Cực Trận xung quanh theo đó mà chuyển động, sóng gió nổi lên không ngừng, vẻ mặt ngày thường uy nghiêm của hắn bị vặn vẹo thành khuôn mặt cực kì dữ tợn.

Tựa như uất hận suốt ba trăm chín mươi năm, qua một lần rít gào đã phát tiết ra hết.
Sau một hồi gào thét, tâm tình của hắn đã dần bình phục, phảng phất như mới vừa tâm sự xong với tri âm vậy, một lần nữa ánh mắt của hắn lại cùng với Trương Hoa Lăng nhìn nhau, miệng từng chữ một mạnh mẽ vang lên:
-Bốn trăm năm, thời gian ta cam chịu đã đủ lâu rồi. Đến bây giờ, những thứ ban đầu vốn thuộc về ta, ta muốn đem chúng trả về đúng chủ nhân của nó.
Chu Hoa Hải nói những lời này với vẻ mặt bình tĩnh, ngữ khí lãnh đạm, nhưng bên trong lại ẩn chứa đầy oán khí, so với tiếng rít gào lúc trước càng rõ ràng hơn, làm cho chúng tu sĩ Cửu Hoa Sơn đều không nhịn được mà phát lạnh trong lòng.
Ở bên kia, Trương Hoa Lăng chỉ đứng yên lặng nghe Chu Hoa Hải gào thét mà không có phản bác, cũng không hề tức giận, trong mắt chỉ một thoáng rất nhanh hiện lên một tia thương cảm khổ sở.
Sau lưng lão, các đệ tử tinh anh cùng trưởng lão Cửu Hoa Sơn đều đang lo lắng kinh hãi, so với những dị biến trên Hoàn Đảo còn muốn kinh hãi hơn nhiều, thậm chí ngay cả khi Chu Hoa Hải rít gào, uy lực nhiêu đó cũng đủ làm cho ngực bụng đau nhức, mất đi tri giác.
Chu Hoa Hải, người được xưng tụng là “con chó trung thành của Trương Hoa Lăng” hiện tại lại đang tranh đoạt cương vị chưởng môn cùng lão? Đối với thói quen luôn ủng hộ Trương Hoa Lăng từ trước đến giờ của hắn mà nói đối với chúng tu sĩ thì quả thật khó có thể tin tưởng được.
Nhưng hiện tại, cái chuyện không có khả năng nhất rốt cuộc vẫn xảy ra.
Hoặc là ở trên thế giới này vốn dĩ không có cái gì là không có khả năng phát sinh hết. Một sự tình cho dù nhìn khó có khả năng xảy ra, cũng chỉ bởi việc nó có thể phát sinh được ẩn dấu vô cùng thâm sâu mà thôi. Giống như oán niệm gần bốn trăm năm của Chu Hoa Hải vậy.
Một vài vị trưởng lão phía sau Trương Hoa Lăng nghe thấy những lời Chu Hoa Hải thốt lên, trên mặt hầu như đều lộ ra vẻ phẫn nộ, vừa muốn trách cứ Chu Hoa Hải, nhưng sau khi chứng kiến sự điên cuồng âm trầm trong mắt lão, lại không dám buông lời phản đối, đem những thứ chưa kịp nói nuốt trở lại bụng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.