Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) – Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi – Chương 5: Kinh ngạc
– Từ sư điệt, ngươi đi ra ngoài mới có một năm, như thế nào đã trở về vậy?
Từ Thanh Phàm vừa mới ngự sử Vạn Lí Vân hạ xuống trước cửa Bách Thảo Viên thì lập tức có một thanh âm già nua truyền ra.
Từ Thanh Phàm hơi sửng sốt một chút, sau đó đẩy vào cánh cửa đang khép hờ của Bách Thảo Viên, rồi cười với lão giả lúc này đang thu thập hoa thảo bên trong:
– Vãn bối lần này xuất sơn tuy có một năm, nhưng những người khác đều oán vãn bối vì sao trong một thời gian dài không thấy bóng dáng đâu. Duy chỉ có Lưu sư thúc là cảm thấy thời gian đó quá ngắn a.
Hắn cũng hiểu rõ lão giả này nên bình thường cũng có vẻ tương đối tùy tiện.
Trên mặt lão giả này đầy nếp nhăn, làn da nhàn nhạt sắc tro tàn, thân hình vốn rất cao lớn nhưng trải qua một thời gian dài sớm đã trở nên khô gầy, mái tóc trên đầu cơ hồ muốn bóc ra. Cả người mang theo dư vị nồng đậm của năm tháng lắng đọng lại, bộ dáng so với tất cả các trưởng bối mà Từ Thanh Phàm đã từng gặp qua đều già hơn không ít.
Lão giả này đúng là chưởng quản của Bách Thảo Viên, Lưu Hoa Tường. Lúc này, lão đang mặc một thân nông phục, ngồi xổm trên mặt đất thu thập hoa thảo. Mặc dù bộ dáng vô cùng già nua nhưng tinh thần lại khỏe mạnh, hai tay ổn định đang loay hoay với hoa cỏ. Đỉnh Cửu Hoa sơn mặc dù hàn phong cuồng liệt nhưng trên người lão giả chỉ mặc duy nhất một bộ bố y. Sau khi thấy được Từ Thanh Phàm tiến vào, lão xoay đầu cười nhìn hắn, sắc mặt hiền hòa, bộ dáng giống như là trưởng bối đang nhìn tên vãn bối mà mình yêu mến, nào có phải tính tình quái dị như lời đồn.
Năm đó theo lời Nhạc Thanh Nho, Lưu sư thúc này đã có đến chín trăm tuổi, nhưng Từ Thanh Phàm lại luôn cảm thấy tuổi của lão hẳn là còn hơn như thế nhiều. Chưởng môn Trương Hoa Lăng cùng với trưởng lão Tiêu Hoa Triết nọ tuổi so với Lưu sư thúc còn trẻ hơn một ít, công lực vủa bọn họ lại tương đương nhưng rõ ràng hai người kia nhìn trẻ hơn lão rất nhiều. Mặt khác đôi khi từ thần thái cùng ánh mắt của Lưu sư thúc, Từ Thanh Phàm cảm nhận được chút thương cảm mãnh liệt trải dài theo năm tháng của lão mà bất cứ kẻ nào hắn từng gặp qua đều không thể so sánh được. Dẫu sao vị Lưu sư thúc này có lai lịch cũng rất rõ ràng, nhập môn so với Lục Hoa Nghiêm sư phụ của hắn muộn hơn khoảng mười năm, cho nên Từ Thanh Phàm luôn hoài nghi tuổi thật của lão nhưng cũng chỉ là chợt lóe lên rồi lại biến mất.
So sánh với vẻ ngoài của Bách Thảo Viên, bên trong lại càng thêm bừa bãi. Trong viện là một căn phòng ốc cực kì cũ nát, hiển nhiên là nơi ở của Lưu sư thúc. Vô số các loại hoa cỏ có màu sắc và bộ dáng quái dị trải dày đặc trong viện. Mà các linh dược mà Bách Thảo Viên nên trồng lại rất ít thấy.
– Khó khăn lắm mới xuống núi một lần, đương nhiên nên hảo hảo du ngoạn một phen. Cửu Hoa sơn cảnh sắc tuy rằng rất đẹp nhưng nhìn nhiều năm như vậy cho dù có đẹp hơn nữa cũng sinh ra nhàm chán mà thôi. Hơn nữa quanh năm không ngừng đả tọa tu luyện cũng vô cùng mệt mỏi, xuống núi du ngoạn mấy năm tâm tình cũng thoải mái hơn, dù sao thời gian của tu tiên giả chúng ta cũng có rất nhiều.
– Hơn nữa, chỉ đi được có một năm, ngươi có thể thu thập được bao nhiêu kì hoa dị thảo đây?
Đánh gia cẩn thận Từ Thanh Phàm vài lần, trong ánh mắt Lưu Hoa Tường lóe lên một tia quang mang kì dị, tựa hồ phát hiện sự tình quái dị nào đó, nhưng vẫn như cũ cười nói.
Lời nói này của Lưu Hoa Tường nếu như để cho các tu tiên giả khác nghe được, mặc dù có thể không bị họ tránh xa nhưng cũng đủ để kinh hãi không thôi. Đối với tu tiên giả mà nói, đạo trường sinh càng về sau nửa bước cũng khó đi, thời gian dùng để tu hành như thế nào cũng không đủ, sao có thể như lão nói mà “buông lỏng tâm tình mấy năm cũng tốt” được cơ chứ?
Có đôi khi Từ Thanh Phàm cũng hiểu được vị Lưu sư thúc tính tình quái dị này sở dĩ có vài phần quý trọng mình ngoại trừ việc hắn có hứng thú đối với các loại kì hoa dị thảo ra, còn một nguyên nhân nữa chính là việc chuyện tu tiên đối với mình tại phương diện nào đó cũng có thái độ tương tự lão.
– Kì thật vãn bối cũng nghĩ rằng sẽ ở dưới núi du ngoạn mấy năm, nhưng Đại hội do Lục đại thánh địa liên hợp cử hành đã gần đến, cho nên vãn bối muốn trở về sớm một chút để còn chuẩn bị.
Từ Thanh Phàm cười cười giải thích.
Lưu Hoa Tường nghe Từ Thanh Phàm nói đến “Tân nhân đại hội: thì nhãn thần hiện lên một tia quái dị, chậm rãi nói:
– Được rồi. Từ sư điệt, hai năm sau ngươi còn phải tham gia “Tân nhân đại hội”, ta lại quên mất chuyện này. Bất quá, lần này “Tân nhân đại hội” nói không chừng sẽ rất có ý tứ, mấy lão bằng hữu đã lâu rồi không gặp có lẽ cũng sẽ đến xem náo nhiệt a.
Lưu Hoa Tường khi nói ra lời này, trong giọng điệu mang theo một ý châm chọc không hề che đậy.
Nghe xong, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi âm thầm nhíu mày, cảm giác được trong lời nói đó hẳn còn có hàm nghĩa khác. Nhưng hắn biết, nếu như Lưu sư thúc đã không nói rõ, như vậy chứng tỏ lão cũng không muốn nhiều lời, cho nên hắn không hỏi nhiều mà chỉ nói:
– Theo lời Lưu sư thúc, vậy hai năm sau ngài cũng sẽ đi xem “Tân nhân đại hội” hay sao?
Lưu Hoa Tường lắc đầu:
– Già rồi, đi không đặng nữa. Tốt nhất vẫn cứ an tâm ở bên trong nội môn. Huống chi, cũng không chừng mấy lão bằng hữu tự đến Cửu Hoa Môn tìm ta ấy chứ.
Vừa nói, lão giả tựa hồ không muốn đề cập tiếp đến đề tài này nữa, quay ra hỏi ngược lại Từ Thanh Phàm:
– Lần này xuống núi, Từ sư điệt đã đem trần duyên nơi thế gian giải quyết hết rối sao? Có còn nhớ tới việc giúp ta thu thập mầm mống của kì hoa dị thảo hay không?
Thấy Lưu Hoa Tường nói sang chuyện khác,Từ Thanh Phàm mỉm cười đem các mầm mống kì hoa dị thảo thu thập được ở Nam Hoang cùng các nơi trên trung thổ bày ra trước mặt Lưu Hoa Tường, cũng đem tên và đặc tính của mỗi loài nhất nhất nói cho lão nghe.
– Đây là mầm mống của Nê Quả, tại trung thổ quận Hoành Sơn vãn bối tìm thấy được. Loại quả này lúc trưởng thành chỉ lớn chừng khoảng nắm tay, màu xám, chảy ra chất lỏng màu trắng có độ dính rất mạnh.
– Đây là mầm mống Dị Chủng Cầm Vương Dong. Lúc trưởng thành, khi được gió thổi qua nó sẽ phát ra âm thanh có thể mị hoặc tất cả sinh vật trong khuôn viên một dặm. Vô cùng quí hiếm.
– Còn nữa, đây là mầm mống Cứ Thảo, tìm được ở Nam Hoang. So sanh với Nhận Thảo nó còn lợi hại hơn ba phần, mà người hay động vật khi bị nó làm thương tổn sẽ sinh ra cảm giác mê man, mấy ngày cũng khó mà tiêu trừ.
– Cái này là mầm mống Tụ Linh Thảo, vãn bối phải rất khó khăn mới tìm được. Nó có khả năng tụ tập và hấp thụ thiên địa linh khí cùng tinh hoa nhật nguyệt. Ở trong một phường thị vãn bối đã đổi được. Nếu như đem nó trồng trọt chung quanh động phủ thì nồng độ linh khí sẽ gia tăng không ít.
……..
Ngay khi Từ Thanh Phàm đem tất cả các mầm mống kì hoa dị thảo nhất nhất đặt trước mặt Lưu Hoa Tường, cũng đem điểm đặc biệt của chúng giới thiệt qua một lần xong, ánh mắt nguyên bổn của lão vốn trầm tĩnh ngày càng lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Đến lúc Từ Thanh Phàm đem mầm mống của Thực Nhân Hoa lấy ra, Lưu Hoa Tường càng nhanh chóng đoạt nó từ tay hắn, cẩn thận xem xét, dáng vẻ yêu thích không rời tay.
Nhìn bộ dáng Lưu Hoa Tường như trẻ con tìm được một món đồ chơi mới,Từ Thanh Phàm không khỏi sinh ra cảm giác buồn cười.
– Vẫn thỉnh Lưu sư thúc giúp vãn bối trồng một ít Tụ Linh Thảo để sau này vãn bối có thể đem nó dời đến xung quanh động phủ, gia tăng chút linh khí.
Nghe lời này của Từ Thanh Phàm, Lưu Hoa Tường kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi:
– Chẳng phải ngươi tu luyện Khô Vinh Quyết hay sao? Như thế nào còn muốn ta giúp ngươi trồng Tụ Linh Thảo nữa? Chính mình hóa ra một ít không được sao?
Từ Thanh Phàm cười khổ giải thích:
– Nào có dễ dàng như vậy, Khô Vinh Quyết đích xác có thể hóa xuất ra tất cả các loại thực vật trong thiên địa để sử dụng, nhưng muốn bảo trì thực vật tồn tại nhất định cần vãn bối phải liên tục đưa linh khí vào nó. Một khi ngưng truyền linh khí vào, thực vật sẽ lập tức hóa thành hư vô. Nếu như để vãn bối tự mình hóa xuất ra Tụ Linh Thảo rồi để cho nó tồn tại mỗi ngày sẽ làm vãn bối chịu gánh nặng rất lớn, cái được không bù nổi cái mất. Cho nên tốt nhất vẫn là nuôi trồng lấy một ít.
Nghe lời giải thích của Từ Thanh Phàm, Lưu Hoa Tường bất chợt hiểu ra:
– Như vậy à? Trước kia ta còn tưởng Khô Vinh Quyết thật sự có thể hóa xuất ra vô hạn thực vật trong thiên địa. Nếu như vậy thì thực sự quá huyền diệu rồi. Hiện tại xem ra nó cũng có rất nhiều hạn chế a.
Từ Thanh Phàm gật đầu nói:
– Đúng là như vậy. Khô Vinh Quyết này của vãn bối mặc dù coi như là huyền diệu nhưng một khi thi triển ra lại hao phí linh khí quá lớn.
Tiếp theo,Từ Thanh Phàm và Lưu Hoa Tường cùng đàm luận về phương diện các kì hoa dị thảo, từ Nam Hoang đến Đông Hải, từ Bắc Cực đến Tây Mạc. Kì hoa dị thảo mỗi nơi đều bị hai người đem ra thảo luận. Đề tài này đều khiến cho hai người cảm thấy hứng thú vô cùng, cho nên trong lúc thảo luận thời gian âm thầm trôi qua mà hai người vẫn không hề nhận ra.
Đến lúc Từ Thanh Phàm nhận thấy ánh mặt trời đã dần dần mờ nhạt, hắn hơi sửng sốt một chút, không nghĩ tới thời gian lại trôi qua rất nhanh vây, đã gần tối rồi. Vì vậy hắn hơi khom người nói vói Lưu Hoa Tường:
– Thời gian đã không còn sớm, vãn bối xin phép cáo từ.
Nghe thấy thế, Lưu Hoa Tường mới phát hiện ra mặt trời đã nghiêng về phía tây, nhưng hắn cũng không thể hiện ra biểu tình gì mà gật gật đầu, thản nhiên nói:
– Đúng vậy, đã không còn sớm rồi, cũng đến lúc phải dạy ngươi cách luyện hóa Ma khí còn sót lại trên cơ thể a.
Nghe được lời nói của Lưu Hoa Tường, Từ Thanh Phàm trong lòng cả kinh, ngay lập tức hỏi:
– Tiền bối, ý của người là trên thân thể vãn bối vẫn còn lưu lại Ma khí sao?
Vừa nói Từ Thanh Phàm cũng vội vàng vận chuyển Khô Vinh nhị khí trong cơ thể, nhưng lại không phát hiện được chỗ nào không ổn.
Nhưng Từ Thanh Phàm biết Lưu Hoa Tường có công lực và cảnh giới hơn xa mình. Hơn nữa lúc trước lão cũng không biết rõ sự tình xảy ra trong một năm nay của Từ Thanh Phàm mà bây giờ lại nói trong cơ thể hắn vẫn còn lưu lại Ma khí hẳn là không giả. Chỉ có điều lấy công lực hiện tại của Từ Thanh Phàm chưa thể nhận thấy mà thôi.
Nghe câu hỏi của Từ Thanh Phàm, Lưu Hoa Tường hơi gật đầu xác nhận. Nhưng bất đồng với Từ Thanh Phàm, vẻ mặt của lão không hề tỏ ra có chút khẩn trương nào, mà còn cười hỏi:
– Từ sư điệt, lần này xuống núi chẳng lẽ ngươi đã gặp phải tu ma giả? Hoặc là gặp Cửu Ma Châu chăng?
– Là Cửu Ma Châu a.
Từ Thanh Phàm cười khổ nói.
Chứng kiến vẻ mặt thong dong của Lưu Hoa Tường, tâm tình khẩn trương của Từ Thanh Phàm cũng buông lỏng một ít, biết hẳn là lão có biện pháp để giải quyết. Bởi vì quan hệ đến Đình Nhi cho nên Từ Thanh Phàm vốn nghĩ sẽ không kể cho người khác nghe kinh nghiệm xuống núi lần này của hắn. Nhưng nếu lão đã nhìn ra trong cơ thể mình vẫn còn lưu lại Ma khí, liên quan đến sự ăn nguy của bản thân mình, hơn nữa Từ Thanh Phàm biết lấy tâm tính của Lưu Hoa Tường thì cũng sẽ không để ý đến chuyện của Đình Nhi, cho nên đem sự tình xuống núi lần này kể qua một lần cho lão nghe.
Đến lúc Từ Thanh Phàm kể xong, Lưu Hoa Tường mới khẽ gật đầu nói:
– Ma khí là do lệ khí trong thiên hạ hợp thành, cực kì quỉ quyệt. Mỗi lần tu ma giả lấy lực lượng của một đám người mà có thể tạo nên hạo kiếp lớn như vậy cho cả Tu tiên giới, Ma khí mà bọn họ tu luyện há có thể đơn giản sao? Hẳn là lúc ngươi cùng người nọ giao chiến, ma kiếm của hắn do Ma khí biến thành mỗi lần tạo nên thương thế trên người ngươi đều để lại một ít Ma khí. Sau đó ngươi tiếp tục dò xét tình huống trong cơ thể Đình Nhi, có thêm một bộ phận linh khí bị Ma khí ăn mòn. Mặc dù sau này ngươi đem Ma khí đó luyện hóa, nhưng vẫn như cũ lưu lại một ít. Chỉ là lượng Ma khí này quá ít, ngươi không có thể phát hiện ra mà thôi. Cứ như vậy, một trước một sau trong cơ thế ngươi có thêm hai đạo ma khí, một đạo ăn mòn thân thể ngươi, một đạo ăn mòn linh khí của ngươi. Hiện tại do số lượng quá ít nên ngươi còn không cảm giác được, nhưng chờ khi ngươi phát hiện ra chỉ sợ đã bị ma khí khống chế tâm thần ngươi rồi.
Sau khi nói xong, Lưu Hoa Tường ngẩng đầu đánh giá Từ Thanh Phàm, phát hiện sắc mặt Từ Thanh Phàm chỉ xuất hiện một chút biểu tình kinh nghi nhưng thần sắc vẫn trấn tĩnh như cũ, không khỏi tán dương, gật đầu tiếp tục nói:
– Bất quá ngươi cũng không cần phải kinh hoảng, Ma khí này muốn gây ảnh hưởng cho ngươi ít nhất cũng là chuyện mấy năm sau. Hiện tạim ta truyền cho ngươi một bộ công pháp, dùng để luyện hóa dị khí này trong cơ thế. Mỗi ngày ngươi ngồi xuống vận hành một lần thì mấy tháng sau tự nhiên sẽ hết.
– Đa tạ Lưu sư thúc.
Từ Thanh Phàm nghe được lời này của Lưu Hoa Tường, trong lòng càng thêm trấn định, hướng tới Lưu Hoa Tường mà khom bái, cảm kích nói.
Lưu Hoa Tường khoát tay không thèm để ý:
– Không có gì, thuận tay mà thôi. Dù sao công pháp này cũng không phải đặc biệt cao minh gì, coi như là cảm tạ ngươi giúp ta thu thập mầm mống kì hoa dị thảo đi
Nói xong, Lưu Hoa Tường cũng đem công pháp nọ giảng giải tinh tế qua một lần cho Từ Thanh Phàm.
Sau khi giảng giải xong, Lưu Hoa Tường một lần nữa xác định Từ Thanh Phàm đã nắm rõ, trên mặt lộ ra một tia an tâm. Tiếp theo tựa hồ nghĩ đến cái gì, nói:
– Ngươi đợi một chút.
Lưu Hoa Tường xoay người lại, chậm rãi đi về phía gian phòng cũ nát nọ. Một lúc sau mới từ gian phòng đó đi ra, trong tay cầm thêm một vật có dạng trường côn dài khoảng ba thước, vật này tỏa ra hai cỗ linh khí Mộc, Hỏa nồng đậm. Bên ngoài dùng một khoan bố màu vàng bọc lại, làm cho người khác không cách nào nhìn được bên trong đến tột cùng là vật gì.
Lưu Hoa Tường đến bên người Từ thanh Phàm, đem đồ vật nọ đưa cho hắn, mỉm cười nói:
– Cái này tặng cho ngươi. Đối với ngươi có lẽ sẽ có tác dụng lớn.