Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) - Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi

Chương 49: Chất vấn (2)


Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) – Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi – Chương 49: Chất vấn (2)

Sau khi ngăn cản tu tiên giả các phái chất vấn đám tu si của Khổ Tu Cốc, Lê Thiên Anh đã vội hỏi:
– Huyền Thiên đạo hữu, các ngươi đều nhất mực ở một bên âm thầm thủ hộ, có thể nói cho ta biết nguyên nhân tại sao lại xảy ra đánh nhau?
– Các vị đạo hữu, vừa rồi ta đã hướng Huyền Tiên đạo hữu phát ra triệu hồi phù, chắc không lâu sau họ sẽ tới đây, sự việc lần này xảy ra đối với đệ tử các phái khó mà nói cho rõ ràng. Huyền Tiên đạo hữu đối với sự việc này càng hiểu rõ hơn, vì vậy mời mọi người đợi Huyền Tiên đến rồi sẽ giải thích cho rõ ràng.
Huyền Hiên tu sĩ hướng về chưởng môn và hộ phá các phái mà giải thích. Sau đó xoay người hướng về Lê Thiên Anh nói:
– Mới vừa rồi phát sinh tranh đấu là do ba vị nữ đạo hữu của Tố Nữ Cung hướng về Cửu Hoa Môn ba vị đạo hữu phát ra công kích trước, vì vậy Cửu Hoa Môn tam vị đạo hữu dưới tình huống chịu tập kích cũng tiến hành phòng ngự và đánh trả. Trong đó, Từ Thanh Phàm đạo hữu đạo pháp huyền bí, đã khống chế được hai vị nữ đạo hữu, sau đó thì các vị đã tới rồi.
– Cái gì?
Nghe Huyền Hiên trả lời, Lê Thiên Anh lấy làm kinh ngạc vì trong ấn tượng của bà đám người Cung Thanh Nhã tuyết đối không phải là người có thể chủ động gây chuyện thị phi. Chỉ là đám tu sĩ của Khổ Tu Cốc từ trước tới nay tuyệt không nói dối. Do vậy khi quay đầu nhìn về phía ba người Cung Thanh Nhã, nhãn thần bất thiện.
Nhìn thấy ánh mắt bất thiện của sư phụ, Cung Thanh Nhã vội vàng giải thích:
– Đám tặc nhân Cửu Hoa Môn đã giết chết Trần sư muộn và Lý sư muội, lại còn muốn phục kích bọn đệ tử. Đệ tử vì muốn báo thù cho hai vị sư muội nên mới ra tay.
Nghe Cung Thanh Nhã nói, mọi người đều bị chấn động, phải biết là cuộc tỉ thí có truyền thống cả vạn năm này rất ít khi xảy ra tình huống có đệ tử bị tử vong.
Cả người Lê Thiên Anh khẽ run lên, không tin được hỏi:
– Tình nhi và Thiên nhi đã chết?
Một thiếu nữ bên cạnh Cung Thanh Nhã phẫn hận gật đầu, chỉ vào đám người Từ Thanh Phàm nói:
– Chính là do đám người Cửu Hoa Môn này hạ thủ. Bọn chúng muốn đoạt lấy Thất Sắc Lộc, Cung sư tỷ không đồng ý, sau đó liền phát sinh tranh đoạt, sau đó thì bọn chúng đã giết chết Trần sư muội và Lý sư muộn, mà bọn con cũng đã giết chết một tên và đánh trọng thương một tên khác.
Lữ Thanh Thượng khi nghe đệ tử Tố Nữ Cung nói thì không nhịn được phẫn nộ quát:
– Ngươi đừng ngậm máu phun người, chúng ta khi nào từng giết chết sư muội ngươi?

Kim Thanh Hàn lại lạnh lùng nói:
– Muốn đánh tiếp sao?
Lúc này, Từ Thanh Phàm lại cau mày nói:
– Các vị Tố Nữ Cung sư muội, ta nghĩ giữa chúng ta nhất định đã phát sinh hiểu làm, ta có thể cam đoan sau khi tới Hoàn Đảo chúng ta chỉ gặp nhau một lần tại Truyền tống trận, nếu ngươi khăng khăng nói vậy thì hãy đem ra bằng chứng.
Lê Thiên Anh tựa hồ hết sức tín nhiệm đệ tử của mình, thù hận nhìn đám người Từ Thanh Phàm, cười lạnh nói:
– Chứng cớ? Các ngươi không biết răng các vị tu sĩ của Khổ Tu cốc luôn âm thầm theo dõi các ngươi sao? Nhất cử nhất động của các ngươi, bọn họ đều nắm rõ.
Nghe Lê Thiên Anh nói, các đệ tử tham gia Tân nhân tỷ thí đều thất kinh, không nghĩ tới mấy ngày qua hành tung của bản thân đều ở dưới sự giám sát của các tu sĩ Khổ Tu Cốc, mà chính mình lại không hay biết. Điều này khiến cho đám đệ tử vân luôn kiêu ngạo này không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Điều này lại càng làm cho đệ tử các phái càng thêm khẩn trương. Mà đám người Từ Thanh Phàm, Hoa tiên, Tức Quân tăng nhân, Đặng Thiên Nhai lại càng suy nghĩ sâu hơn, nếu như đệ tử các phái đã có Khổ Tu Cốc tu sĩ thủ hộ thì tại sao nhiều đệ tử của các phái lại bị mất tích hoặc bị giết chết? Xem ra tình huống trên Hoàn Đảo hết sức phức tạp, tuyệt không đơn giản như mình vẫn nghĩ.
Lê Thiên Anh căn bản không để ý đến suy nghĩ của đám đệ tử các phái, quay đầu hướng về phía các tu sĩ Khổ Tu Cốc vừa xuất hiện hỏi:
– Xin hỏi các vị Khổ Tu Cốc đạo hữu, hai đồ nhi của ta là do tên đệ tử nào của Cửu Hoa Môn hạ sát?
Nghe câu hỏi của Lê Thiên Anh, chúng tu sĩ đều lộ ra vẻ xấu hổ cùng lo lắng, trong nhất thời không có một tu sĩ nào hồi đáp.
Một lúc lâu sau, Huyền Hiên mới cúi người hành lễ với Lê Thiên Anh nói:
– Lê đạo hữu thứ lỗi, ta thật sự không biết!
– Cái gì? Các ngươi không biết? Các ngươi không phải chuyên âm thầm thủ hộ đệ tử các phái sao? Là vị tu sĩ nào đã âm thầm thủ hộ đệ tử Tố Nữ Cung và Cửu Hoa Môn? Hai người bọn họ không có mắt sao?
Lê Thiên Anh sau khi nghe câu trả lời của Huyền Hiên liền cau mày chất vấn.
Lời nói ra đã không còn chút khách khí. Thậm chí đã đả kích đến toàn bộ tu sĩ Khổ Tu Cốc. Đến các tu sĩ của Khổ Tu Cốc trước nay luôn thanh tịnh vô vi, nhưng sau khi nghe chất vấn của Lê Thiên Anh cũng không khỏi lộ vẻ xấu hổ, vừa muốn cất lời thì lại bị Huyền Giản dùng ánh mắt ngăn cản.

Mà Huyền Hiên, tâm tính lại rất tốt, sau khi nghe Lê Thiên Anh nói vậy vẫn không hề kích động, mà chậm rãi nói:
– Tu sĩ thủ hộ Cửu Hoa Môn và Tố Nữ Cung không phải là ta. Nếu là do ta thủ hộ thì tuyệt đối không cho phép đệ tử các phái xuất hiện thương vong.
– Vậy là ai phụ trách thủ hộ Tố Nữ Cung cùng Cửu Hoa Môn?
Lê Thiên Anh lại hỏi.
– Là Huyền Tu đạo hữu và Huyền Khổ đạo hữu
Huyền Hiên trả lời.
Huyền Hiên và các tu sĩ khác của Khổ Tu Cốc nghe Lê Thiên Anh chất vấn, trên mặt không khỏi lộ ra nét lo lắng, trầm mặc một lúc rồi nói:
– Đêm qua, ra đã dùng triệu hồi phù để triệu hồi bọn họ nhưng lại không hề có hồi đáp. Từ đêm qua, Huyền Tiên đạo hữu đã tìm kiếm khắp Hoàn đảo nhưng lại không thấy tung tích, như là đã bị mất tích rồi.
– Cái gì?
Sau khi nghe câu trả lời của Huyền Hiên, tất cả mọi người đều đồng thanh hỏi ngược lại, thanh âm đều lộ vẻ không thể tin được.
Phải biết rằng việc mấy chục đệ tử Linh Tịch kỳ bị mất tích hoặc tử vong và việc hai tu sĩ tu vi Kết Đan kỳ bị mất tích hoàn toàn là hai khái niệm khác hẳn nhau. Cả tu tiên giới, Linh Tịch kỳ có bao nhiêu người? Mà tu sĩ Kết Đan kỳ có được mấy người?
Muốn đột phá từ Linh Tịch kỳ đến Hư Đan kỳ đã là hết sức khó khăn, thường thường khoảng hai mươi tu tiên giả Linh Tịch kỳ mới có một người đột phá lên Hư Đan kỳ, càng không nói đến sự khó khăn khi muốn đột phá lên Kết Đan kỳ và Kim Đan kỳ.
Khi mà tu tiên giả đạt đến Đại Thừa kỳ đều ẩn thế tu luyện, tìm kiếm câu trả lời cho chấp niệm trường sinh, thì tu tiên giả đạt đến Kết Đan kỳ chính là biểu tượng vô địch. Bọn họ có linh khí vô cùng vô tận, còn có các đạo pháp đặc biệt của bản thân, dối diện với địch nhân, dù cho không đánh lại thì cũng có thể thoát thân. Ít nhất cũng phải có ba người có cùng tu vi vây công thì mới có cơ hội giết chết bọn họ.
Càng huống chi Huyền Tu rất nổi danh tại tu tiên giới, hơn trăm năm trước đã đạt đến cảnh giới Kim Đan kỳ, muốn khiến cho hắn vô thanh vô tức mà mất tích thực sự là hết sức khó khăn.
Chẳng lẽ là do tu tiên giả cấp bậc Đại Thừa kỳ ra tay?

Mặc dù đã dự đoán tình huống trên Hoàn Đảo hết sức quỷ dị, nhưng chưởng môn các phái đều không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này. Đến cả tu tiên giả Kết Đan kỳ cũng biến mất, thậm chí trong đó có cả một vị tu vi Kim Đan kỳ.
Đám người Huyền Giản ngoài vẻ kinh ngạc thì còn biểu lộ thần sắc lo lắng. Họ đã khổ tu cùng Huyền Tu, Huyền Khổ đã mấy trăm năm nay, chỉ cần nghĩ đến việc bọn họ xảy ra việc không may thì trong lòng khó mà giữ được bình tĩnh. Bọn họ đều lo lắng hướng về Huyền Hiên hỏi:
– Huyền Tu và Huyền Khổ đều bị mất tích? Trước đó mọi người có phát hiện ra điểm gì dị thường không? Vậy phía Huyền Tiên đạo hữu có tin tức gì không?
Nghe Huyền Giản tu sĩ lo lắng hỏi, đám người Huyền Hiên lại chỉ có thể lắc đầu buồn bã.
Mà lúc này, chưởng môn và trưởng lão các môn phái khác đều vẫn đang khiếp sợ, nhất thời quên mất việc truy hỏi, mà những người suy nghĩ sâu sắc đã nhận định được rằng tu tiên giới với hơn hai ngàn tám trăm năm lịch sử đang đứng trước biến cố to lớn, do đó đều đang lo lắng suy nghĩ cho môn phái mình.
Chưởng môn Cửu Hoa Môn – Trương Hoa Lăng lại tựa hồ như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Sau lưng ông, ánh mắt hai người Chu Hoa Hải và Bảo Thanh Phương lại ba động không thôi.
Trong lúc mọi người đang trầm mặc thì Cung Thanh Nhã lại đột nhiên lên tiếng, hướng về Lê Thiên Anh nói:
– Sư phụ, ta có chứng cớ chứng minh hai vị sư muội là do đám người Cửu Hoa Môn giết chết.
Nghe vậy, toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Cung Thanh Nhã. Lê Thiên Anh vội hỏi:
– Chứng cớ gì? Còn không mau lấy ra?
Cung Thanh Nhã hướng về phía vị sư muội bên cạnh khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó liếc nhìn về đám người Từ Thanh Phàm hừ lạnh. Tiếp đó, vị sư muội bên cạnh Cung Thanh Nhã khẽ vung ống tay áo lên, một thi thể nam nhân rơi xuống mặt đất.
– A!
– Là Vương Thanh Tuấn!
– Vương sư huynh!
Khi cỗ thi thể này xuất hiện, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, tiếng kinh hô phân biệt phát ra từ phía Chưởng môn, các trưởng lão Cửu Hoa Môn và từ phía đám người Từ Thanh Phàm, Lữu Thanh Thượng, Kim Thanh Hàn.
Cỗ thi thể này đúng là đại biểu của Cửu Hoa Môn tham gia Tân nhân tỉ thí – Vương Thanh Tuấn.
– Khi cùng giao đấu với bọn người Cửu Hoa Môn. Mặc dù hai vị sư muội đều bị hạ sát, nhưng chúng ta cũng đã giết chết được một tên và làm bị thương được một tên. Đây là thi thể của kẻ bị giết.
Cung Thanh Nhã nhìn về đám người Từ Thanh Phàm chất vấn:

– Đây có đúng là người của Cửu Hoa Môn các ngươi? Ngươi dám phủ nhận ư?
– Không thể nào! Vương sư đệ rõ ràng đã bị một gã tu tiên giả lai lịch bất minh thi triển bạo linh thuật làm cho tan xương nát thịt, khiến chúng ta chỉ có thể thu thập được một cánh tay của Vương sư đệ.
Lữ Thanh Thượng nhìn thi thể Vương Thanh Tuấn, không tin vào mắt mình nói, vừa nói vừa lấy ra một cánh tay bị cắt đứt của Vương Thanh Tuấn làm bằng chứng.
– Có bằng chứng không?
Cung Thanh Nhã bắt chước Từ Thanh Phàm hỏi.
Từ Thanh Phàm không vội tham gia tranh luận mà cẩn thận tới gần thi thể của Vương Thanh Tuấn quan sát kỹ càng.
Việc Vương Thanh Tuấn bị nổ tan xương nát thịt mà chết không phải do Từ Thanh Phàm tận mắt nhìn thấy, nhưng đối mặt với vụ nổ khủng khiếp đó, hắn căn bản không có khả năng may mắn thoát khỏi. Hơn nữa, sau đó bọn người Từ Thanh Phàm đã tìm được một cánh tay bị đứt lìa, sau khi kiểm tra đã kết luận đây quả thật là cánh tay của Vương Thanh Tuấn.
Vậy cỗ thi thể trước mắt này là của ai? Cỗ thi thể này hoàn chỉnh, vô khuyết, do đó không thể là phần cơ thể còn lại của Vương Thanh Tuấn được. Hơn nữa cũng không có dấu vết thương tích gì, trên thực tế, động thủ cước trước nhiều tu tiên giả tu vi Kết Đan kỳ mà không hề bị phát hiện thì quả thực khó có thể xảy ra.
Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Từ Thanh Phàm tràn đầy nghi hoặc.
Ngay lúc đó, Trương Hoa Lăng chậm rãi lên tiếng:
– Bất luận lời Lữ Thanh Thượng nói Vương Thanh Tuấn bị nổ tan xương nát thịt mà chết là thật hay giả, chỉ dựa vào một cỗ thi thể này cũng không thể chứng minh đệ tử Cửu Hoa Môn từng giao đấu với đệ tử Tố Nữ Cung các ngươi.
Nghe rõ lời nói của Trương Hoa Lăng, Cung Thanh Nhã và Lê Thiên Anh vốn đang định phát tác lại á khẩu không trả lời được.
Lúc này, một thanh âm uy nghiêm vang lên khắp bốn phía:
– Tại hạ chậm trễ, xin các vị đạo hữu thứ lỗi.
Hơn mười tu sĩ Khổ Tu Cốc xuất hiện phía chân trời, khi âm thanh vừa dứt, đám tu sĩ này đã bay tới trước mặt mọi người. Chính là đám người Huyền Tiên tu sĩ Khổ Tu Cốc.
Mà việc kỳ quái chính là các vị tu sĩ Khổ Tu Cốc này đã nhanh chóng phân tấn, dường như đang đem đám người của Cửu Hoa Môn bao vây lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.