Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) – Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi – Chương 25: Ngày thứ hai (3)
Ngày thứ hai trên Hoàn Đảo, sau cơn mưa là những tia nắng ấm áp. Dưới mặt đất, những giọt nước phản chiếu lại ánh sáng, làm cho trời đất sáng rực rỡ, báo hiệu một ngày yên bình kế tiếp trên đảo.
Có thể là do khí trời ngày thứ hai vô cùng tốt, vì vậy đã đem đến cho đám người Từ Thanh Phàm một ít vận khí. Trải qua một đêm, đám thất sắc lộc đã không còn bị khủng hoảng bởi tiếng rống ngày hôm qua nữa, mà khôi phục lại vẻ bình thường. Chúng chậm rãi di chuyển trên bình nguyên rộng rãi của Hoàn Đảo, thi thoảng cúi đầu xuống ăn cỏ.
Mà từ lúc xuất phát đên giờ, ngắn ngủi có nửa canh giờ, Từ Thanh Pham và Kim Thanh Hàn cả bọn bốn người đã bắt được con Thất Sắc Lộc thứ tám, và đã phát hiện ra con Thất Sắc Lộc thứ chín. Khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ đã không còn xa nữa.
Kể từ đó, tại vòng thứ nhất của Tân nhân tỉ thí, đám người của Cửu Hoa Môn nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ trước buổi trưa.
Gió biển hiu hiu thổi làm cho tóc và y phục của mọi người nhẹ nhàng lay động.
Lúc này, năm người bọn Từ Thanh Phàm đang đứng giữa không trung, lẳng lặng nhìn con Thất Sắc Lộc dưới chân, ánh mắt đề phòng xung quanh.
Con Thất Sắc Lộc này so với tám con khác mà đám người Từ Thanh Phảm đã bắt trước đấy cường tráng hơn không ít, phản ứng cũng dữ dội hơn bình thường. Đối mặt với uy áp của năm người Từ Thanh Phàm, mặc dù phải lui liên tiếp về phía sau, nhưng nó vẫn kiên cường, liên tiếp phát ra những âm thanh uy hiếp.
Cuối cùng dường như không chịu nổi uy áp của đám người Từ Thanh Phàm nữa, con Thất Sắc Lộc đột nhiên hướng lên trời hí lên một thanh âm vang vọng, đồng thời trên lộc giác hiện lên hào quang bảy sắc, bắn ra một đạo Thất Sắc Linh Quang rộng tầm ba thước, trông giống như một cái cầu vồng, rất nhanh hướng về phía đám người Từ Thanh Phàm phóng tới.
Nhưng khi đối mặt với Thất Sắc Linh Quang đang phóng tới, sắc mặt đám người Từ Thanh Phàm cũng không có một chút biến hóa nào. Chỉ có Vương Thanh Tuấn đang đứng ở bên trái là phản ứng, hai tay bắt pháp quyết tạo nên một đạo Thủy Tuyền, xuất hiện ngay phía trước mặt năm người, ngăn chặn đạo hào quang do Thất Sắc Lộc bắn tới, làm cho mọi người không bị chút uy hiếp nào.
Không chỉ có thế, mỗi khi Vương Thanh Tuấn khống chế Thủy Tuyền xoay vòng một cái thì đạo linh quang do Thất Sắc Lộc bắn ra lại yếu đi một chút. Không bao lâu sau, đạo Thất Sắc Linh Quang mang khí thế khủng bố lúc ban đầu đã hoàn toàn bị làm cho suy yếu đến mức hầu như không còn tồn tại.
Chứng kiến chiêu thức Thủy hệ đẹp mắt do Vương Thanh Tuấn thi triển, Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng ba người trong mắt không ngừng lộ ra vẻ tán thưởng.
Đối với tu tiên giả cấp bậc dưới Kết Đan kì, cũng có một số người như Vương Thanh Tuấn có thể đem Thủy hệ đạo pháp thi triển một cách linh hoạt, tự nhiên như vậy. Nhưng phải biết rằng “Thủy Toàn Thuật” vốn là một trung cấp cao giai đạo pháp, công dụng chủ yếu chỉ là dùng để phụ trợ vây khốn địch. Tuy nhiên, khi ở trong tay Vương Thanh Tuấn lại biến thành một loại đạo pháp phòng ngự có uy lực cường đại, so với “Thủy Linh Hộ Thể” không thua kém chút nào.
Mặt khác, “Thủy Linh Hộ Thể” chính là một trong những đỉnh cấp cao giai phòng ngự đạo pháp. Cho nên đối với biểu hiện của Vương Thanh Tuấn qua “Thủy Toàn Thuật”, đám người Từ Thanh Phàm lại không tán thưởng sao được?
Nhưng đồng thời, trong mắt Phượng Thanh Thiên lúc này lại hiện lên quang mang kỳ lạ. Hắn đang nhớ đến lần đại hội nội môn mười năm trước của Cửu Hoa Môn, chính là Vương Thanh Tuấn dùng chiêu này đã đỡ được một trong tam đại bí kỹ gia truyền của hắn: “Liệt Diễm Phượng Hoàng”.
Mặc dù khi đó “Liệt Diễm Phượng Hoàng” đã công phá được chiêu “Thủy Toàn Thuật” này, nhưng vào thời khắc cuối cùng nó lại tự nhiên bị mất đi sự khống chế mà hắn không thể nào lý giải được. Điều này làm cho Phượng Thanh Thiên vẫn luôn nghi hoặc, khó hiểu, cho nên khi ở cùng tổ đội với Vương Thanh Tuấn, hắn một mực vẫn âm thầm chú ý đến người này. Vì Phượng Thanh Thiên vẫn luôn cảm giác được Vương Thanh Tuấn này tuy có vẻ ngoài bình thường nhưng bên trong lại ẩn tàng điều gì đó mà hắn không biết.
Nhưng càng kì quái hơn, tại thời điểm Vương Thanh Tuấn ngăn chặn công kích của Thất Sắc Lộc, bọn Từ Thanh Phàm năm người vẫn như cũ, không có ra tay, mà lại lẳng lặng đứng trên không trung dường như đang chờ đợi điều gì.
Cứ như vậy, năm người lẳng lặng trôi nổi giữa không trung, mà con Thất Sắc Lộc cũng chậm rãi lui về phía sau. đề phòng nhìn về phía bọn hắn.Tình huống có vẻ yên lặng lạ thường.
Đến lúc con Thất Sắc Lộc sắp rời khỏi phạm vi công kích của mọi người thì Phượng Thanh Thiên rốt cục cũng không cách nào nhẫn nại được nữa, nhìn Tù Thanh Phàm nói:
– Từ sư huynh, chúng ta còn không ra tay sao? Nếu không con Thất Sắc Lộc này sẽ nhanh chóng đào tẩu mất.
Không lập tức ra tay bắt nó chính là điều do Từ Thanh Phàm yêu cầu.
Kể từ khi luyện hóa nhánh Ngô Đồng thành “Linh Ngự Vật” của chính mình, Từ Thanh Phàm cung hấp thu một phần lực lượng của nó, khiến cho linh giác của hắn lúc này so với ngày trước cường đại hơn rất nhiều. Cảm giác được dường mình như cùng với thực vật trong thiên địa có một mối liên lạc thần bí nào đó. Chỉ cần ở địa phương nào có thực vật thì Từ Thanh Phàm có thể thông qua chúng mà nắm bắt được tình hình xung quanh.
Vì vậy, ngay khi năm người bọn họ gặp con Thất Sắc Lộc, đột nhiên hắn cảm giác được xung quanh ẩn giấu ba gã cao thủ tu vi ít nhất cũng là cấp bậc Linh Tịch kỳ. Nhưng khi hắn dùng Phiêu Nhứ Hoa thám sát thì lại không tìm hiểu được gì.
Vì thế, để cho chắc chắn, Từ Thanh Phàm đã yêu cầu bốn người còn lại không nóng nảy động thủ, tránh cho người ta nhân lúc “thừa nước đục thả câu”.
Phải biết rằng, tại các kì tỉ thí trước đã từng xuất hiện tình huống đệ tử các phái cướp đoạt thành quả của đối phương. Cho nên Từ Thanh Phàm cảm giác được lần này chỉ sợ bọn hắn đã lâm vào tình huống này.
Khi đã trải qua việc phối hợp hành động trong ngày hôm qua, bốn người Phượng Thanh Thiên đã biết được thực lực của Từ Thanh Phàm, cho nên khi hắn dùng “Truyên Âm Thuật” yêu cầu bốn người, thì cũng không có ai xen vào phản đối.
Nhưng lúc này, thấy Thất Sắc Lộc trước mắt sắp đào tẩu, Phượng Thanh Thiên cuối cùng cũng nhịn không được nên mới phát ra tiếng hỏi.
Nghe Phượng Thanh Thiên nói, Từ Thanh Phàm không có phản ứng gì, chỉ hơi nhíu mày. Vừa rồi hắn chú ý tới ba gã cao thủ đang vây quanh họ, nhưng bây giờ hắn lại không cảm thụ được hơi thở của họ.
Chẳng lẽ bọn họ chứng kiến Vương Thanh Tuấn xuất thủ, tự biết không địch lại cho nên đã bỏ chạy? Hoặc cảm giác của hắn bị lầm? Dù sao thủ pháp dùng thiên địa thực vật chung quanh để xem xét tình cảnh đến bây giờ chính hắn còn không hoàn toàn nắm vững.
Để đảm bảo an toàn, khi nghe Phượng Thanh Thiên chất vấn, một lúc sau, Từ Thanh Phàm chỉ thản nhiên cười nói:
– Không phải hôm qua Phượng sư huynh đã nói chính mình một người cũng có thể dễ dàng đối phó với Thất Sắc Lộc hay sao? Lần này thỉnh Phượng sư huynh tự mình ra tay, ta cùng với những người khác ở một bên cảnh giới.
Phượng Thanh Thiên hừ lạnh một tiếng, đối với tâm tư cẩn thận của Từ Thanh Phàm hắn không cho là đúng. Bản thân Phượng gia của hắn cũng có bí pháp dùng để dò xét độc môn, bản thân hắn cũng không phát hiện ra có người nào đó ẩn tàng xung quanh. Nhưng cuối cùng, Phượng Thanh Thiên không nói thêm gì nữa, thân thể đột nhiên hóa thành một đạo sét lôi đình chi hỏa, hướng về phía con Thất Sắc Lộc nhanh chóng bay tới.
“Thân Hóa Lôi Hỏa” chính là chiêu thứ hai trong Phượng gia tam đại bí kĩ, uy lực lớn hơn xa chiêu thứ nhất là “Liệt Diễm Phượng Hoàng”. Sau khi luyện thành, thân thể có thể chuyển hóa thành một đạo lôi hỏa, không chỉ có tốc độ phi hành cực nhanh, mà còn có lực công kích kinh khủng. Nhưng càng trọng yếu hơn, khi thân thể hóa thành lôi hỏa thì các pháp khí hay đạo pháp đều vô phương xâm phạm.
Tình huống hiện tại đúng là như thể, chỉ thấy Phượng Thanh Thiên hóa thành một đạo lôi hỏa, trong nháy mắt bay đến chỗ con Thất Sắc Lộc nọ, tiếp theo bay xung quanh nó. Mặc dù Thất Sắc Lộc toàn lực tránh né, nhưng do tốc độ của lôi hỏa cực nhanh nên vẫn bị nó dính vào.
Mỗi khi có bộ phận thân thể nào của Thất Sắc Lộc bị lôi hỏa dính vào thì sẽ bị thiêu đốt không ngừng, làm cho nó đau đớn vô cùng, không ngừng tru lên. Mặc dù con Thất Sắc Lộc này có lực lượng lớn, đối mặt với Phượng Thanh Thiên lại không dám đụng vào. Chỉ có ngẫu nhiên khi lộc giác của nó bắn ra Thất Sắc Linh Quang mới tạo ra được một ít uy hiếp cho Phượng Thanh Thiên.
Theo thời gian trôi qua, thân thể của Thất Sắc Lôc bị hỏa diễm thiêu đốt, biến thành quả hỏa cầu, té trên mặt đất không ngừng giãy giụa đau đớn.
Nhìn Phượng Thanh Thiên thi triển uy lực của chiêu “Thân Hóa Lôi Hỏa” như vậy khiến cho đám người Từ Thanh Phàm trong lòng đều giật mình không thôi. Hơn nữa Kim Thanh Hàn lại mất tự chủ, song thủ nắm chặt, sắc mặt mơ hồ có chút trắng bệch. Hiển nhiên hắn không nghĩ tới Phượng Thanh Thiên lại có một chiêu uy lực mạnh đến như vậy.
Một lúc lâu sau, Lữ Thanh Thượng đột nhiên thì thào nói
– Phượng Thanh Thiên, ngươi này thi triển chiêu này làm gì? Muốn đem con Thất Sắc Lộc nướng chín ah? Nếu như lúc quay vệ giao nộp nhiêm vụ, có người mạnh miệng nói đây không phải là Thất Sắc Lộc mà là thịt dê nướng, thì biết làm sao bây giờ?
Nghe Lữ Thanh Thượng nói, Từ Thanh Phàm vừa định cười ha hả, lại đột nhiên biến sắc, hướng về phía Phượng Thanh Thiên la lớn:
– Phượng sư huynh! Có biến!!! Mau trở lại!!