Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Quyển III) – Bát Phương Mây Tụ Phong Lôi Khởi – Chương 2: Hỏa diễm
– Từ sư huynh, ta nghe Lý Vũ Hàn nói huynh đã trở về. Người có đây không vậy?
Ngay khi Từ Thanh Phàm chuẩn bị thu thập một chút hành lý còn lại trong phòng thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc nhưng lạnh lùng của Kim Thanh Hàn. Thanh âm mặc dù lạnh lùng nhưng Từ Thanh Phàm vẫn nhận thấy ẩn chứa trong đó có sự tha thiết cùng vui mừng.
Hơn nữa, khi nghe được giọng của Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm hơi sửng sốt, không nghĩ tới rằng mình vừa về Kim Thanh Hàn đã tìm tới. Vừa rồi từ trong miệng Lý Vũ Hàn, Từ Thanh Phàm đã biết một năm nay từ khi xuống núi thì Kim Thanh Hàn là người thường xuyên hỏi hành tung của hắn nhất. Gần như Kim Thanh Hàn cứ sau mỗi lần chấm dứt bế quan là lại tìm đám người Lý Vũ Hàn để hỏi hành tung của mình. Xem lời nói của hắn vừa rồi hẳn là vừa từ chỗ Lý Vũ Hàn cùng Thịnh Vũ Sơn về, chỉ có điều lần này là đúng lúc Từ Thanh Phàm vừa trở về mà thôi.
Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm trong lòng thấy cảm động. Bởi vì hắn cũng không xác định được nếu đổi lại là Kim Thanh Hàn xuống núi, hắn có hay không làm được điều này, chính vì không xác định được nên càng làm cho Từ Thanh Phàm thêm cảm động.
– Kim sư đệ, ta đã trở về.
Từ Thanh Phàm hướng về Kim Thanh Hàn phía ngoài cửa nói.
Mặc dù trong lòng cảm động, có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng đến khi nói ra cũng chỉ là một câu đơn giản. Từ Thanh Phàm biết, lấy quan hệ của mình với Kim Thanh Hàn mà nói những câu cảm kích các loại chỉ là dư thừa mà thôi.
Nghe được trong phòng vang lên giọng nói quen thuộc của Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn đẩy cửa bước vào. Lúc nhìn thấy Từ Thanh Phàm, trong mắt hắn xẹt qua một tia ấm áp nhưng khi nhìn thấy Đình Nhi cùng Tiểu Bích thì trong mắt lại hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Sau khi vào phòng, Kim Thanh Hàn và Từ Thanh Phàm hai người cũng không lên tiếng ngay mà lẳng lặng nhìn đối phương trong giây lát. Thực tế trước đây, hai người bọn hắn mặc dù ở chung nhưng rất ít khi nói chuyện nhưng cũng không vì thế mà có khó xử ngược lại cảm thấy có một loại cảm giác mật thiết không cần phải nói ra.
Chứng kiến Từ Thanh Phàm hoàn toàn khỏe mạnh, Kim Thanh Hàn cảm thấy an tâm một chút, hỏi:
– Một năm nay Từ sư huynh xuống núi hết thảy mọi việc đều thuận lợi chứ?
Kim Thanh Hàn cũng không có hỏi thân phận của Đình Nhi cùng Tiểu Bích. Bởi vì hắn không phải là người nhiều lời và hắn cũng biết Từ Thanh Phàm nhất định sẽ nói cho mình biết.
Nghe được Kim Thanh Hàn hỏi, Từ Thanh Phàm cũng không trả lời ngay mà chỉ vào Đình Nhi quay qua hướng Kim Thanh Hàn mỉm cười giới thiệu:
– Kim sư đệ, đây là người thân duy nhất còn lại của ta ở tục thế, điệt nữ Đình Nhi. Ta lần này đem nàng mang về Cửu Hoa Môn là muốn cho nàng đi theo ta cùng nhau tu tập tu tiên thuật.
Tiếp theo Từ Thanh Phàm lại chỉ vào Kim Thanh Hàn hướng Đình Nhi giới thiệu nói:
– Đây là bằng hữu tốt nhất của Cửu thúc ở Cửu Hoa Sơn, tên là Kim Thanh Hàn, Kim thúc thúc.
Nghe được Từ Thanh Phàm giới thiệu, Kim Thanh Hàn lại lần nữa đánh giá cẩn thận Đình Nhi, ánh mắt hắn khẽ dừng lại đôi chút khi nhìn Hỏa diễm đồ án quỉ dị màu tím xanh trên khuôn mặt Đình Nhi. Nhìn vẻ mặt càng thêm lạnh lùng so với chính mình của Đình Nhi, không biết là bởi vì sợ vẻ mặt của mình hù dọa tiểu hài tử hay sự buông lỏng đề phòng đối với người lạ, biểu tình của Kim Thanh Hàn trở nên hòa hoãn hơn.
Làm cho Kim Thanh Hàn kinh ngạc chính là tiểu cô nương trước mắt này nghe Từ Thanh Phàm đối với mình giới thiệu cũng không giống với những đứa trẻ khác tiến hành chào hỏi, hay có vẻ thẹn thùng của đứa trẻ khi nhìn thấy người lạ mà chỉ lặng yên nhìn mình. Nhưng Kim Thanh Hàn nhìn ánh mắt trầm mặc của Đình Nhi giống như hiểu được ý tứ của cô bé, hướng về phía mình chào hỏi. Đồng thời ở chính lúc mình đánh giá cô bé thì cô bé cũng ở yên lặng đánh giá chính mình.
“Một tiểu cô nương hết sức kỳ lạ.” Mặc dù Kim Thanh Hàn không cùng Đình Nhi nói qua câu nào, nhưng trong lòng đối với Đình Nhi thầm khẳng định.
Chỉ là Kim Thanh Hàn thật sự không nghĩ ra nguyên nhân gì khiến cho một tiểu cô nương tính cách lại thay đổi thành ra lãnh đạm như vậy.Nén nghi hoặc trong lòng, Kim Thanh Hàn hướng về phía Đình Nhi nói:
– Cố gắng tu tiên. Đừng khiến cho ta và Cửu thúc ngươi mất mặt.
Cũng không có giống như trưởng bối lần đầu tiên nhìn thấy vãn bối thì nói một câu khích lệ, mà lời của Kim Thanh Hàn cũng không hề có một tia khách sáo, lại giống như mang theo một ít nghiêm khắc cùng sự đốc thúc.
Sau khi đem Đình Nhi cùng Kim Thanh Hàn giới thiệu cho nhau, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm biết là hắn hỏi mình về biểu hiện kỳ lạ của Đình Nhi, trong lòng khẽ thở dài nói, quay qua Đình Nhi nói:
– Đình Nhi, ngươi đến phòng bên cạnh xem một chút xem người có cảm thấy hứng thú đối với thư sách không. Ta và Kim thúc thúc ngươi nói chuyện một lát.
Nghe Từ Thanh Phàm nói, Đình Nhi ánh mắt hơi chớp động một chút. Giống như nghĩ tới điều gì đó, sau đó nhu thuận ôm Tiểu Bích yên lặng hướng về căn nhà gỗ bên cạnh đi tới.
Từ Thanh Phàm lẳng lặng nhìn Đình Nhi rời đi, chỉ đến khi Đình Nhi đi vào phòng hắn mới khẽ thở dài một hơi, hướng về Kim Thanh Hàn cười khổ nói:
– Chuyện này kể ra thì hơi dài dòng.
Nhìn thấy vẻ mặt cười khổ của Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn cũng không vội hỏi mà chỉ yên lặng nhìn Từ Thanh Phàm, chờ hắn kể. Không thể không nói, Kim Thanh Hàn mặc dù ít nói nhưng vẫn là kẻ chịu khó, kiên nhẫn nghe Từ Thanh Phàm nói nhất.
Vì vậy Kim Thanh Hàn ở bên cạnh lẳng lặng nghe Từ Thanh Phàm đem cuộc sống một năm xuống núi chậm rãi kể lại. Từ khi mình ra tay ở Cổ Sơn Trấn đến khi phát hiện ra dị biến ở Nam Hoang, thân phận thật sự của Na Hưu cùng với sự phó thác của Từ Lâm trước khi chết, nguyên nhân những thay đổi trên người Đình Nhi đến chính mình ra tay giết Bích Nhãn Vân Đề Thú báo thù cho cha mẹ cùng tộc nhân, những kinh nghiệm của mình khi ở trong Phường thị cho đến những kinh nghiệm đi du lịch ở trung thổ trong nửa năm qua.
Một năm kinh nghiệm sống ở thế tục, trong lòng Từ Thanh Phàm đã xuất hiện rất nhiều loại cảm xúc, thương cảm Từ Lâm khi chết, lo lắng cho tình huống của Đình Nhi, sự mờ mịt sau khi giết Bích Nhãn Vân Đề Thú nhưng bên cạnh lại không có người để thổ lộ. Lúc này sự xuất hiện của Kim Thanh Hàn khiến cho hắn có thể đem hết những cảm xúc dồn nén trong những ngày qua nói ra khiến cho cả người đều thư thái hơn rất nhiều.
– Từ sư huynh, có một số việc cũng không phải là huynh có thể làm chủ được. Không cần tự trách mình.
Kim Thanh Hàn cũng không nghĩ đến một năm qua Từ Thanh Phàm lại trải qua nhiều loại kinh nghiệm cùng cảm xúc như vậy. Trong nhất thời trong mắt có chút kinh ngạc, nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Từ Thanh Phàm liền an ủi nói.
Từ Thanh Phàm hướng về phía Kim Thanh Hàn khoát khoát tay, tỏ vẻ mình không có vấn đề gì, giọng nhẹ nhàng nói:
– Có một số việc ta có thể làm chủ nhưng đồng dạng có rất nhiều sự tình không thể nói bỏ là bỏ được ngay. Bất quá Kim sư đệ, ngươi yên tâm, chuyện cũng đã qua, nhớ lại ta có có lẽ cũng có chút cảm khái nhưng sẽ không thương tâm. Thương tâm một lần là đủ rồi.
Nghe Từ Thanh Phàm nói như thế, Kim Thanh Hàn cũng không nói thêm lời nào mà khẽ thăm dò:
– Từ sư huynh, huynh thật sự muốn dạy Đình Nhi tu tiên sao? Nếu sau này nàng học thành lại báo thù giết cha đối với huynh, vậy phải làm sao? Theo ta quan sát lúc nãy, tư chất của Đình Nhi e rằng còn trên cả ta.
– Tính cách có thể chậm rãi thay đổi, cừu hận cũng có thể chậm rãi hóa giải, đợi đến lúc Đình Nhi thực lực cùng ta tương đương, sợ rằng đã là chuyện của hai mươi năm sau. Thời gian dài như vậy cũng đủ để thay đổi tâm tính của Đình Nhi.
Nghe được Kim Thanh Hàn nói, Từ Thanh Phàm khẽ cau mày. Thật ra hắn cũng lo lắng đến điểm này nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Đình Nhi chết già trước mắt mình. Dù sao Đình Nhi cũng là thân nhân duy nhất còn lại trên đời của mình cho nên vẫn quyết định dạy Đình Nhi tu tiên. Huống chi Từ Thanh Phàm cũng tin tưởng ở chính mình cố gắng dạy, thời gian có thể xóa nhòa hết cả.
Nghe được Từ Thanh Phàm nói như vậy, Kim Thanh Hàn trong lòng có chút cho là không đúng, nhưng không có nói thêm gì. Hắn hiểu rất rõ con người Từ Thanh Phàm, biết hắn mặc dù tính tình hiền hoà nhưng một khi đã quyết định thì sẽ rất khó thay đổi. Trong lòng Kim Thanh Hàn thầm quyết định sau này sẽ chú ý đến hành động của Đình Nhi nhiều hơn. Nếu như Đình Nhi sau này thật sự gây bất lợi đối với Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn hắn cũng chỉ có thể hạ sát thủ, dù điều này có thể gây sứt mẻ tình cảm của hắn với Từ Thanh Phàm.
Từ Thanh Phàm cũng giống như Kim Thanh Hàn, hắn cũng hiểu rất rõ con người Kim Thanh Hàn. Nhìn thấy vẻ trầm mặc của Kim Thanh Hàn hắn lập tức đoán được trong lòng Kim Thanh Hàn lúc này đang nghĩ gì. Nhưng hắn cũng không muốn nói tiếp về chủ đề này liền hỏi:
– Kim sư đệ, một năm qua ngươi làm gì ?
Nghe được Từ Thanh Phàm hỏi, Kim Thanh Hàn hơi nhíu mày nói:
– Không có gì, ta vẫn là tu luyện. Một năm qua, ta bế quan năm lần nhưng tiến triển vẫn hết sức chậm chạp không đột phá được đến Linh Tịch trung kỳ. Mà Phượng Thanh Thiên, hắn hai năm trước đã đạt tới Linh Tịch trung kỳ cảnh giới.
Thanh âm mặc dù bình tĩnh, nhưng Từ Thanh Phàm vẫn nghe ra trong đó ẩn chứa sự thất vọng cùng uể oải. Từ Thanh Phàm trong lòng hơi thở dài một tiếng. Kim Thanh Hàn cái gì cũng rất tốt nhưng luôn muốn cùng Phượng Thanh Thiên đối đầu. Cứ như vậy lấy mục tiêu đó để tu luyện, công lực có thể tăng lên nhanh chóng, nhưng lâu dài Phượng Thanh Thiên sẽ trở thành bóng ma trong lòng hắn, đối với sự phát triển sau này sẽ rất bất lợi. Có lẽ chỉ đến khi Kim Thanh Hàn thật sự đánh bại Phượng Thanh Thiên một lần nữa mới có thể giải khai khúc mắc này.
Hiện tại bây giờ Từ Thanh Phàm không có biện pháp nào để giải quyết, chỉ có thể trấn an nói:
– Cảnh giới càng lên cao càng khó đột phá, không thể cấp bách. Phượng Thanh Thiên hắn trên người có thượng cổ thần thú huyết mạch, tự nhiên đột phá cảnh giới so với người khác cao hơn một chút, Kim sư đệ cũng không cần phải để ý.
Nhin Kim Thanh Hàn mặc dù nghe xong lời mình nói thì gật đầu nhưng lông mày lại như cũ khẽ nhăn, hiển nhiên là vẫn vô cùng để ý. Từ Thanh Phàm trong lòng khẽ động, từ trong tay áo lấy ra bình Kim Linh Đan đổi được trước đây đưa cho Kim Thanh Hàn vừa cười vừa nói:
– Bất quá lần này ta ra ngoài trong lúc vô ý có được một lọ linh đan của Dược Vương Cốc, có nó ta nghĩ sư đệ ngươi sẽ rất nhanh chóng đột phá cảnh giới hiện nay?
Nhìn thấy bình Kim Linh Đan trên tay Từ Thanh Phàm, trong mắt Kim Thanh Hàn hiện lên vẻ vui mừng. Mặc dù Cửu Hoa Môn hàng năm đều ban cho hắn một ít linh dược của Dược Vương Cốc nhưng số lượng rất ít, chất lượng cũng kém hơn so với Kim Linh Đan. Có được bình Kim Linh Đan này Kim Thanh Hàn tự tin trong năm nay hắn sẽ đột phá đến Linh Tịch trung kỳ.
Kim Thanh Hàn yên lặng nhận bình Kim Linh Đan từ tay Từ Thanh Phàm, cẩn trọng thu vào tay áo. Hắn đương nhiên biết Kim Linh Đan này là ở tu tiên giới cũng là loại đan dược khó có được. Từ Thanh Phàm mặc dù nói thế nhưng hắn biết rõ là Từ Thanh Phàm không có khả năng trong lúc vô ý mà có được, Từ Thanh Phàm nhất định là cố ý vì mình mà tìm kiếm. Trong lòng mặc dù cảm động, nhưng hắn cũng không nói thêm câu gì, hắn cùng Từ Thanh Phàm giống nhau, những câu cảm kích này không cần phải nói ra ngoài miệng.
Ngay khi Kim Thanh Hàn đem Kim Linh Đan thu vào trong tay áo, trên mặt hắn và Từ Thanh Phàm đột nhiên đều xuất hiện biến hóa, bởi vì hắn cảm giác được phòng bên cạnh có một cỗ yếu ớt Hỏa linh khí ba động truyền tới, càng khiến cho người ra kinh ngạc là cỗ Hỏa linh khí kia giống như trộn lẫn một tia quỷ dị năng lượng mà hắn chưa từng gặp qua. Sau khi trải qua trận đánh ở Nam Hoang, Từ Thanh Phàm biết rằng cỗ năng lượng quỷ dị kia chính là lúc trước Na Hưu sử dụng: “Ma khí”.
Sau khi hai người cảm giác được Hỏa linh khí ba động, đều kinh ngạc nhìn đối phương một cái sau đó không chần chừ, hướng đến căn nhà gỗ bên cạnh tiến đến. Tốc độ Từ Thanh Phàm lúc này cực nhanh, hắn lo sợ Đình Nhi sẽ xảy chuyện ngoài ý muốn, nên trong chốc lát tăng lên tốc độ lên cực hạn trong nháy mắt đi đến căn phòng trước đây của Nhạc Thanh Nho, nhìn thấy tình cảnh trước mắt lại càng khiến hắn chấn động.
Chỉ thấy Đình Nhi lẳng lặng đứng ở cuối giá sách trong phòng, đầu ngón tay phải có một dải mảnh ngọn lửa màu đen giống như yêu ma đang đong đưa, ánh sáng của ngọn lửa càng làm cho đồ án hỏa diễm màu xanh tím trên mặt Đình Nhi thêm quỷ dị. Đình Nhi lúc này lẳng lặng nhìn ngọn lửa màu đen trên đầu ngón tay, trong mắt tựa như cũng có một tia kinh ngạc.
Tiểu Bích dưới chân Đình Nhi lúc này thân thể đang không ngừng run rẩy, giống như cực kỳ sợ hãi ngọn lửa trên tay Đình Nhi phóng ra. Bên người của nó lúc này có một quyển sách, trên đề tựa sáu chữ to: “Hỏa Hệ Đạo Pháp Châm Giám”.
Đúng lúc này, Kim Thanh Hàn cũng theo Từ Thanh Phàm tiến vào trong phòng, khi hắn nhìn thấy ngón tay Đình Nhi toát ra một ngọn lửa màu đen trên mặt không khỏi lộ ra vẻ giật mình.