Đọc truyện Tiến Công Sủng Phi – Chương 95: Đồ Chơi làm bằng đường (trung)
Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Vân Chiêu nghi.
Hơi thở ấm áp của Tề Ngọc phả vào cổ khiến nàng cảm thấy nhồn nhột. Trâm phượng kia hẳn là tác phẩm ưng ý nhất của Hoàng thượng, sau khi cài trâm xong, hắn liền vươn ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Vũ lên, nheo mắt đánh giá tỉ mỉ.
Động tác của Thẩm Vũ hơi ngưng lại, nàng không dám dùng sức lộn xộn, chỉ sợ sẽ làm trâm phượng mỏng manh vỡ vụn, đến lúc đó lửa giận của Hoàng thượng bốc lên thì nàng cũng không biết phải dẹp thế nào.
“Đợi một chút, trẫm mang gương đến cho nàng!” Hoàng thượng lộ ra mấy phần ý cười, hiển nhiên là hết sức hài lòng với chiếc trâm phượng này, hắn vừa nói vừa đứng lên đi về phía trước.
Hắn đến gian ngoài lấy một chiếc gương đồng nhỏ trên bàn trang điểm rồi quay lại soi cho Thẩm Vũ, để nàng tự nhìn cho rõ.
Thẩm Vũ từ từ nghiêng đầu, cẩn thận xoay một chút để thấy trâm phượng cài trên tóc. Sau khi nước đường đặc lại thì trở nên trong suốt, phối hợp với mái tóc đen của nàng quả nhiên là vô cùng phù hợp.
Nàng nhẹ nhàng giơ tay gom búi tóc lại, trên mặt vô thức nở một nụ cười trong veo. Tề Ngọc ném gương đồng đi, đối diện với khuôn mặt tươi cười của nàng. Trước đó do bận chuyện xuất hành tránh nóng, hơn nữa chuyện tự động thủ giải quyết nhu cầu sinh lý thật sự là bóng ma tâm lý đối với hắn, vì vậy hắn vẫn chưa hề chạm vào Thẩm Vũ.
Việc làm đồ chơi bằng đường này hắn đã lên kế hoạch từ sớm, muốn ném Thẩm Vũ lên giường. Giờ khắc này thấy nàng cười như vậy, đáy lòng Hoàng thượng lại bắt đầu rục rịch.
Nếu sắc tâm đã động, vậy Tề Ngọc cũng chẳng nhịn nữa, hắn vươn tay kéo nàng vào lòng. Trọng tâm của Thẩm Vũ không vững, khuôn mặt nàng đâm vào lồng ngực Tề Ngọc khiến mũi nàng đau nhức một hồi.
“Hoàng thượng, trâm phượng sắp vỡ rồi!” Dường như Thẩm Vũ nghe thấy tiếng vang thanh thuý trên đầu, vội vã nhỏ giọng nhắc nhở.
Biết thừa nước đường cứng lại sẽ rất mỏng manh, sao hắn còn dùng lực lớn như vậy.
Tề Ngọc vừa nghe thấy nàng nói thế, chân mày hắn nhướng lên, hơi không kiên nhẫn “hừ” một tiếng. Sau đó hắn kéo nàng từ trong lòng ra, một tay nhẹ nhàng đè sau gáy nàng khiến cả người nàng có tư thế như đang cúi đầu.
“Cách cách”, Hoàng thượng đột nhiên hé miệng cắn trâm phượng trên đầu nàng. Chiếc trâm bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ rơi xuống.
Thẩm Vũ ngẩng đầu lên, định hé miệng kháng nghị nhưng môi nam nhân đã che lại, đầu lưỡi nhân cơ hội chen vào, đem một nửa kẹo đường trong miệng chia cho nàng. Hai đầu lưỡi mềm mại chạm nhau, trộn lẫn với những mảnh đường cứng cứng, cảm xúc cũng vì vậy mà có thêm mấy phần mới mẻ. Lần này so với lần trước bọn họ ở Ngự Hoa Viên tranh nhau một khối kẹo đường hoa quế đương nhiên là không giống nhau.
Lần trước là không ai nhường ai, lần này lại mang theo ý tứ ôn nhu triền miên.
Thẩm Vũ không kìm lòng được mà nâng cánh tay lên ôm cổ hắn, đầu lưỡi hai người kẹp một miếng kẹo đường ở giữa, không ngừng dây dưa khuấy động, vị ngọt lập tức tràn ngập đầu lưỡi. Cho đến khi những miếng đường đều đã tan chảy, đầu lưỡi nam nhân vẫn không rời đi, ngược lại còn thăm dò trong miệng nàng, đầu lưỡi đảo qua hàm trên khiến nàng cảm thấy ngưa ngứa. Hắn đảo một vòng quanh hàm răng của nàng như đang chơi một trò chơi vậy.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Vũ thở không kịp, mặt nàng đã đỏ ửng lên từ lâu, vành mắt cũng phủ một tầng nước.
Tề Ngọc nhẹ nhàng vươn lưỡi liếm chỉ bạc trên khóe môi, khuôn mặt lộ ra mấy phần ý cười. Hắn cúi đầu, vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Vũ, thấy sắc mặt hồng hào của nàng, ánh mắt nam nhân không khỏi trầm xuống.
Hắn vươn hai tay nâng khuôn mặt của Thẩm Vũ lên, ngắm nhìn nàng chăm chú. Thẩm Vũ đột nhiên bị hắn nhìn chăm chú như vậy liền cảm thấy hết hồn, cố gắng nén tiếng thở dốc xuống, cũng mở to đôi mắt nhìn hắn.
“Để trẫm nhìn xem, trên má của ái tần dính đường này!” Hắn vừa nói vừa tinh tế đánh giá một hồi, sau đó liền cúi đầu, đưa lưỡi liếm sạch sẽ đường khô vươn trên khuôn mặt nàng.
Đầu lưỡi của nam nhân dường như là cố ý, nó như có như không nhẹ nhàng lướt qua nhưng lại không lấy luôn miếng đường xuống. Vốn đường trên mặt đã hết nhưng bây giờ hắn cứ liếm mãi như thế, chẳng khác nào muốn hoá thêm.
Thẩm Vũ cảm thấy hơi ngượng ngùng, hắn cứ liếm lên liếm xuống như vậy khiến nàng cảm thấy có chút khó chịu. Nàng không nhịn được xoay cổ, muốn thoát khỏi tay hắn. Có điều còn chưa thành công thì Tề Ngọc đã đọc được suy nghĩ của nàng, lực trên tay hắn lại càng mạnh hơn.
“Hoàng thượng, người không thể nhanh hơn một chút sao? Tần thiếp cảm thấy trên mặt càng ngày càng dính. Huống hồ liếm thế này chẳng khác nào cún con cả!” Thẩm Vũ từ bỏ việc giãy giụa, nàng nhỏ giọng hỏi một câu, tiện thể đánh bạo trêu chọc hắn.
Nàng vừa dứt lời, hàm răng của Hoàng thượng liền lưu lại một dấu vết mờ trên mặt nàng, rõ ràng là hắn vừa cắn nàng một cái. Tiếng quát tháo của Thẩm Vũ đã lên đến cổ họng nhưng bị nàng cố gắng nhịn xuống.
Hay lắm, vừa mới nói hắn là cún con thì đã biến ngay thành chó điên cắn nàng rồi!
Cọ tới cọ lui cuối cùng cũng liếm xong miếng đường kia, Thẩm Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ nàng đang vô cùng hối hận, lúc nàng chuẩn bị trang điểm Hoàng thượng lại nói không cần ra ngoài nên trên mặt nàng không thoa phấn son gì hết. Nếu biết trước sẽ bị hắn liếm như vậy thì nàng đã thoa hẳn một hộp phấn để xem tên Hoàng thượng mắc bệnh thích sạch sẽ này chống đỡ thế nào.
Tề Ngọc cúi đầu xuống liền thấy nàng đang xuất thần, mày không khỏi nhíu lại, hắn cúi đầu cắn lên chóp mũi nàng một cái.
Lúc này Thẩm Vũ mới phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt đang nhẫn nại không khỏi ngẩng đầu lên nhe răng trợn mắt nhìn hắn.
Tề Ngọc cũng không thèm để ý nàng nữa mà trực tiếp kéo vạt áo nàng. Thẩm Vũ hơi sửng sốt một chút, vội vã giơ tay bắt lấy cổ tay của hắn, hai người nhìn nhau một lúc, vẻ mặt đều tỏ ra kiên trì.
“Hoàng thượng, người chắc chắn muốn tuyên dâm ban ngày sao?” Đôi lông mày thanh tú của Thẩm Vũ cau lại, khuôn mặt nàng mang mấy phần không muốn.
Tuy rằng đã rời khỏi hoàng cung nhưng mấy tên quan yêu thích việc can gián vẫn đang ở trong dịch quán. Nếu thanh âm này truyền ra ngoài, để cung nhân gác cổng nghe thấy cũng đành thôi, chỉ sợ bọn họ lại lắm mồm truyền đi thành chuyện khó nghe.
Thấy nàng nắm lấy vạt áo, Tề Ngọc trợn trừng hai mắt như muốn xuyên thủng thành hai cái lỗ.
“Tối qua lúc trẫm nhìn thấy người ta bán kẹo đường, trong lòng đã muốn ở nơi chỗ nào toàn là đường làm thử một lần xem sao. Vì thế trẫm mới ra lệnh cho đội ngũ dừng ở đây một ngày, hôm nay lại sai người chuẩn bị đồ làm kẹo đường. Nàng xem trẫm là đứa trẻ ba tuổi hay sao?” Ngữ khí của Tề Ngọc kiên định, ánh mắt đối diện với đôi mắt của Thẩm Vũ.
Trong mắt của nam nhân lấp lánh sự hưng phấn, đồng tử hơi co lại khiến Thẩm Vũ sinh ra một loại ảo giác. Dường như nàng là một con cá đang nằm trên thớt, còn Tề Ngọc thì lơ lửng giữa trời, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ xuống một đao.
Thẩm Vũ khẽ thở dài, nàng biết lần này không thể chơi xỏ như lần trước nữa, đành nói khẽ: “Nếu truyền ra ngoài thì tần thiếp khác nào hồng nhan họa thủy. Đến lúc đó…”
“Nhiều lời, nàng cũng xứng danh hồng nhan họa thủy với toàn bộ hậu cung này rồi! Tất cả hậu quả trẫm sẽ gánh chịu!” Còn không đợi nàng nói xong, Tề Ngọc đã mở miệng chặn lời của nàng. Thừa dịp Thẩm Vũ thả lỏng tay, hắn lập tức động thủ gỡ bỏ y phục của nàng.
Áo ngoài bị kéo thẳng xuống, bây giờ y phục đã lộn xộn, nếu Thẩm Vũ còn đổi ý thì chẳng khác nào làm kiêu. Đơn giản là không làm thì thôi, còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng, nàng cũng bắt đầu động tay muốn cởi xiêm y trên người hắn.
Hai người ngươi tới ta đi, lột sạch sành sanh đồ trên người nhau. Thẩm Vũ rụt cổ, cảm thấy hơi lạnh, nàng bèn theo bản năng dán lên thân thể hắn. Thân thể của nam nhân tráng kiện mạnh mẽ nên cực nóng, bàn tay nàng đặt lên cổ hắn, eo hơi dùng sức, muốn sát lại gần hắn.
Thế nhưng Tề Ngọc lại đặt tay lên ngực nàng, ngăn cản động tác chủ động chào đón của nàng. Ánh mắt nóng bỏng quét từ khắp người Thẩm Vũ, da nàng trắng như mỡ đông, bộ ngực mềm mại đầy đặn, dù có nhìn bao nhiêu lần, chạm vào bao nhiêu lần đi chăng nữa thì lần sau nhìn hắn vẫn cảm thấy kinh diễm như lần đầu tiên. Lúc này miệng lưỡi hắn đã khô khốc, hệt như trai tráng lần đầu khai trai.
Đối với hắn mà nói, Thẩm Vũ mãi mãi có mị lực và sức ảnh hưởng.
“Ái tần, lần trước nàng khiến trẫm chịu nhiều cực khổ như vậy, lần này nàng phải cẩn thận bồi thường trẫm mới được!” Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay lấy một ít nước đường, nước đường này không nóng như ban nãy nữa, nhiệt độ thấp hơn, sắp đặc lại rồi.
Tề Ngọc không còn cách nào khác đành phải dùng sức gẩy một miếng nước đường lớn ra, bôi lên xương quai xanh của Thẩm Vũ. Nước đường thấm trên ngón tay hắn không hề lãng phí chút nào. Ngón tay chậm rãi dời xuống, từ xương quai xanh đến bộ ngực sữa của nàng, từ một ngón tay đã biến thành một bàn tay, cuối cùng nước đường trên tay đã bôi hết, tay hắn còn lúc mạnh lúc nhẹ vẽ những đường tròn trên ngực Thẩm Vũ.
Động tác của nam nhân từ chậm đến gấp, thỉnh thoảng ngón tay cái còn nghịch ngợm nhấn vào điểm hồng ở giữa. Thẩm Vũ khẽ nhắm đôi mắt, bởi vì có cả nước đường khiến nàng cảm thấy thêm phần ngượng ngùng, sắc mặt dần hồng lên, ngực trái bị Hoàng thượng dày vò cũng từ từ nhiễm hồng.
Dường như Tề Ngọc vẫn không vừa lòng với lượng nước đường này, hắn cầm một cái chén nhỏ đến, từ từ đổ lên người nàng. Chén nhỏ nhẹ nhàng dán lên da thịt của Thẩm Vũ, mỗi nơi chén đi qua nước đường liền đọng lại.
Một tay Hoàng thượng đỡ sau lưng nàng, để nàng từ từ ngửa người ra phía sau, cuối cùng hắn để nàng nằm xuống. Dưới thân là mấy chiếc đệm xếp liền nhau, vừa tiện đỡ phải chạy lên giường.
Nam nhân nhìn ánh mắt của nàng thật chăm chú, tay kia cầm chén, động tác tay linh hoạt. Hắn coi như đang làm kẹo đường trên người nàng, không những vậy còn rất chăm sóc hai điểm đỏ hồng. Chén dừng lại ở nơi đó, nước đường liền tụ lại chảy xuống nhiều hơn, khiến một nửa bộ ngực mềm mại của nàng đều bao trùm trong nước đường.
Hoàng thượng còn dùng thêm hai chén nước đường nữa mới dừng tay. Hắn ném chén lên bàn, tay chống cằm, cứ như vậy ngắm nhìn cơ thể của Thẩm Vũ. Khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười thỏa mãn, ánh mắt ngày càng hào hứng hơn, hắn chậm rãi chờ nước đường trên người Thẩm Vũ đặc lại.
Thẩm Vũ nằm trên đệm mềm, sau lưng là cảm giác mềm mại ấm áp nhưng trước người lại có cảm giác rất kỳ diệu.