Đọc truyện Tiến Công Sủng Phi – Chương 43: Hứa Khâm thị tẩm
Edit: Lily Carlos
Beta: Huyền Vũ
“Nương, sao người có thể nói như vậy? Người không cần nữ nhi nữa sao? Hay người muốn đổi người trở thành hoàng hậu?” Giờ phút này Thẩm Kiều không khóc nữa, tuy nàng đấu trí kém một chút nhưng lại khá nhạy cảm với chuyện này.
Thẩm vương phi thở dài, nhìn bộ dáng thất kinh của nàng, trong lòng vừa thương vừa hận. Nghĩ lại mình có thể quán xuyến tất cả mọi việc trong ngoài của Thẩm vương phủ, giải quyết ngay ngắn rõ ràng, ngay cả kình địch Nguyên trắc phi cũng phải trở nên dễ bảo. Nhưng mà hết lần này đến lần khác đại cô nương do chính mình sinh ra lại không di truyền một chút nào hông minh, nhiệt tình từ nàng.
“Nương cũng chỉ là nhất thời nói nhảm mà thôi, chỉ cần Thẩm gia còn một phần thực lực ở đây nhất định là sẽ cố gắng đẩy ngươi thượng vị. Sau này không được phép nói những lời như vậy nữa, không giúp đỡ ngươi thượng vị chẳng lẽ lại giúp đỡ người khác?” Thẩm vương phi vỗ bả vai của nàng nói vài lời an ủi liền đi ra khỏi nội điện.
Bà vốn muốn cho cung nữ dẫn đường dẫn nàng đi Cẩm Nhan Điện nhưng lại không ngờ lại gặp người của Long Càn Cung.
“Thẩm vương phi, xin lỗi ngài. Hoàng Thượng biết ngài tới hậu cung liền cho người đến báo với ngài một tiếng. Xu uyển nghi còn bị trách phạt ngài không thể đến thăm nàng, để lần tới đi!” Tiểu thái giám kia vừa nói vùa dẫn nàng về phía của cung, hiển nhiên đây là muốn dẫn nàng ra ngoài.
Thẩm vương phi nghe là khẩu lệnh của Hoàng Thượng nào dám ở lại. Trong lòng lại thầm nghĩ, Thẩm Vũ này rốt cuộc đã chọc giận Hoàng Thượng đến mức nào mà đường đường ngôi cửu ngũ chí tôn lại đi để ý chút việc cỏn con này!
Bên này Thẩm Vũ còn đặc biệt chuẩn bị để nghênh đón Thẩm vương phi, không ngờ Hoàng Thượng lại ngăn cản thay nàng.
“Uyển nghi, ngài chớ để trong lòng. Hoàng Thượng chính là người như vậy, sau này nếu gặp được, ngài dỗ ngọt hắn là được!” Minh Ngữ đang muốn tiến đến báo cáo, thấy cái dáng ngay đơ của Thẩm Vũ lại cho rằng nàng rất để ý chuyện này. Dù sao thì Thẩm Kiều đắc tội với Hoàng Thượng như vậy, Thẩm vương phi vẫn còn đến thăm cơ mà.
Hoàng Thượng cố tình ngăn nàng gặp Thẩm Vũ, đây không phải là kỳ thị sao? Đây chính là làm khó quang minh chính đại!
Thẩm Vũ cười nhạt gật đầu, chẳng nói gì thêm. Ngược lại Minh Tâm nghe thấy được trong lòng không biết có tư vị gì, thấp giọng lầu bầu: “Về sau còn có thể gặp sao? Chẳng nhẽ muốn Uyển nghi tự đến cho Hoàng Thượng quất roi?”
Minh Ngữ không khỏi cong môi, thật ra nàng chỉ có lòng an ủi mà thôi. Sở thích của Hoàng Thượng, nàng chẳng thể làm gì!
“Vừa rồi nô tỳ đã gặp Lý tổng quản, hắn đang huy động tất cả cung nhân của Long Càn Cung thay Hoàng Thượng tìm mặt nạ! Nghe nói không biết tại sao gần đây Hoàng Thượng lại thích mang mặt nạ, còn muốn mời sư phụ bên ngoài vào cung dạy người làm mặt nạ!” Minh Âm từ sau màn che đi đến, nghe được lời của Minh Tâm nên nhẹ giọng cải chính.
Giọng nói nàng có vẻ chẳng mấy quan tâm, thứ Hoàng Thượng thấy hứng thú cũng quái gở y như tính cách của người. Thật khổ cho Lý Hoài Ân vẫn luôn tận tâm tận sức hầu hạ ngài nhiều năm như vậy.
Hoàng Thượng không thượng triều, thời gian thừa ra không muốn rỗi nên nghĩ cách làm khó bọn cung nhân ở Long Càn Cung.
“Mặt nạ này dường như chẳng có lí do gì để phạt người nhỉ?” Minh Tâm gật đầu, thuận miệng nói một câu.
Thẩm Vũ không khỏi thở dài, kể từ khi Hoàng Thượng nhéo nàng ở Cẩm Nhan điện. Nàng vẫn mãi khó chịu cả người, những người bên cạnh nàng cũng thế, cả ngày kể cho nàng nghe những chuyện mà nàng nghe không hiểu.
Còn chưa tới giờ dùng bữa tối, nhưng sau khi có một tin truyền ra khắp hậu cung, chúng phi tần liền không còn tâm tư mà dùng bữa nữa. Hoàng Thượng tuyên Hứa Khâm đến Long Càn Cung hầu hạ.
Sau khi Thẩm Vũ biết tin tức này cũng kinh ngạc. Cứ tưởng rằng gia thế của tú nữ thị tẩm này bất lợi, Hoàng Thượng sẽ không thèm cân nhắc Hứa gia mà sủng hạnh Phỉ An Như, không ngờ Hoàng Thượng lại lựa chọn Hứa Khâm, quả là làm người ta mở mang tầm mắt.
Lúc trước Thái Hậu dùng mọi cách để Hứa Khâm được thị tẩm, chỉ thiếu nước đưa người lên long sàng của Hoàng Thượng thôi; nhưng Hoàng Thượng vẫn chẳng thèm ngó ngàng tới, thậm chí còn lợi dụng Thẩm Vũ để làm nhục Hứa gia một phen. Đến khi Thái Hậu gần như từ bỏ thì Hoàng Thượng lại hồi tâm chuyển ý.
Đương nhiên cũng có không ít người có cùng suy nghĩ với Thẩm Vũ, trong đó người lo lắng nhất đương nhiên là Thái Hậu. Bị đùa giỡn một lần như vậy là đủ rồi, nếu cùng một cách mà vẫn bị chơi, thì thực sự là chỉ số thông minh có vấn đề.
Hứa Khâm đã ở trong Thọ Khang Cung chờ sẵn, giờ nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của Thái Hậu không khỏi thấp giọng khuyên nhủ: “Thái Hậu, người không cần vội vã như thế, Hoàng Thượng bộn bề triều chính cả ngày, sao có thời gian rảnh trêu chọc ta nhiều lần như vậy?”
Lúc trước Hoàng Thượng trêu chọc Hứa Khâm chẳng qua là nhằm vào Hứa gia thôi. Nếu lần này triệu hạnh (tuyên triệu để sủng hạnh) nàng một lần nữa thì hẳn là nghiêm túc, nếu không cũng không cần làm điều thừa như vậy, lần trước Hứa gia đã đủ mất mặt rồi.
Lông mày Thái Hậu khẽ nhăn, nghe lời nàng nói liền cẩn thận nghĩ lại.
“Tâm tư của Hoàng Thượng làm sao có thể đoán, nếu như ngươi dùng suy nghĩ của người bình thường để xem xét hắn, chỉ có nước rước nhục lên mặt. Hứa gia không thể mạo hiểm, để an toàn, chúng ta phải nghĩ ra một cách khác!” Thái Hậu lắc đầu, hiển nhiên không tán đồng cách nghĩ của Hứa Khâm.
Nàng gọi cung nhân đến nhẹ giọng dặn dò vài câu, sai cung nữ đến Long Càn Cung báo lại.
Hoàng Thượng đang nằm ngửa trên giường vắt chéo chân nhàm chán nhìn đỉnh màn. Chậc, lúc không có việc gì làm đúng là thời cơ tốt để hắn hoang dâm vô độ. Bất đắc dĩ là có được đến một nữ nhân có thể làm hắn vui vẻ lúc hoan hảo, lại như một con chó!
“Chậc!” Lại một tiếng bất mãn vang lên, sao hắn lại nhớ tới nữ nhân kia chứ! Cái khuôn mặt tuấn tú của đấng cửu ngũ chí tôn này, từ nhỏ đến lớn chẳng ai dám to gan chạm vào, giờ lại bị một Uyển nghi cắn đến sắp hủy dung, ngay cả lâm triều hắn cũng không dám, chỉ có thể núp trong tẩm cung tự mua vui. Kiên quyết không muốn nhớ tới cái cô nàng Thẩm Vũ kia, cứ để bài tử của nàng ta rơi trong đáy hồ sen đi!
Khi Hoàng Thượng đang bận đấu tranh tư tưởng thì Lý Hoài Ân dẫn theo cung nữ truyền lời tiến vào, nhìn cặp chân không ngừng rung lắc của Hoàng Thượng, trong lòng hắn liền biết Hoàng Thượng đang khó chịu, vội quỳ xuống đất hành đại lễ.
Cung nữ truyền lời dù không biết đã xảy ra truyện gì cũng vội hành đại lễ theo Lý Hoài Ân. Tính tình thất thường của Hoàng Thượng đã truyền ra khắp hậu cung, nàng không cần vì một câu nói mà đắc tội bậc đế vương.
“Hoàng Thượng, người của Thọ Khang cung đến báo Thái Hậu có chuyện muốn nói với người.” Lý Hoài Ân nhẹ nhàng giảm thấp âm lượng, cứ như đang sợ ầm ĩ đến Hoàng Thượng.
Tề Ngọc vung tay lên, đầu cũng lười quay lại.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, ý của Thái Hậu là khi triệu hạnh phi tần đến Long Càn Cung, bình thường đều có người của Long Càn Cung đưa kiệu đi đón. Vì Hứa tiểu chủ còn chưa có cung điện, nên cần phải đưa kiệu đến Thọ Khang Cung đón người, Thái Hậu bảo nô tỳ đặc biệt đến báo cho ngài một tiếng.” Tiếng của nha đầu kia rất thấp nhưng rõ ràng, năm ba câu đã thuật lại lời của Thái Hậu một lần.
Trong lòng của nàng thực sự rất kinh ngạc, dù sao loại truyện nhỏ nhặt này chỉ cần báo với Lý Hoài Ân một tiếng là được, việc liên quan đến chuyện thị tẩm của Hoàng Thượng đều do ông ta sắp xếp. Nhưng sau khi nghe xong, Lý Hoài Ân lại bảo nàng tự mình thông báo cho Hoàng Thượng một tiếng, nếu không sẽ không an bài kiệu.
Người sáng suốt nhìn một cái liền biết đây là Thái Hậu nghĩ cách coi chừng đây là đùa giỡn hay là thời cơ thôi. Nếu Hoàng Thượng phái kiệu đi đón người thì chứng minh rằng hắn thực sự muốn thị tẩm Hứa Khâm. Nếu như hắn không đưa kiệu tới thì Hứa Khâm cũng không cần tự mình đi đến đó làm mất thể diện.
Hoàng Thượng vừa nghe lời nói của nàng lông mày anh khí liền nhăn lại hiển nhiên là không cao hứng.
“Trở về nói với Hứa Khâm, nàng ta là một tú nữ không có phong vị gì, không phải nên đợi ở Trữ Tú Cung sao? Nhận được thông báo triệu hạnh hết thảy là do cô cô chưởng quản quản lý có gì đặc thù mà phải chạy tới Thọ Khang Cung? Có muốn tới hay không thì nói sớm cho trẫm biết, trẫm muốn đổi người rồi!” Tề Ngọc nói trăng ra như vậy căn bản không giữ lại thể diện cho Hứa Khâm.
Mỗi khi trong hậu cung có cô nương họ Hứa, Thái Hậu lập tức nhúng tay vào việc thị tẩm và phong vị của các nàng, hoàn toàn không để ý tới ý hắn. Đây là một trong những nguyên nhân hắn ghét Hứa gia, thứ hai chính là mấy cô nương Hứa gia phần lớn là lăn qua lăn lại một lát đã như sắp chết đi sống lại vậy, thật không thú vị.
Hứa Khâm mà không dám tới vậy đổi ai tới lăn qua lăn lại đây?
Khi Tề Ngọc đang nhíu mày trầm tư nghĩ thì cung nữ kia vội vàng hành lễ rồi vội vàng chạy ra ngoài như có người đuổi giết phía sau vậy.
Thái Hậu nghe cung nữ kia bẩm báo lại thì tức đến suýt ngất. Lời này mà Hoàng Thượng cũng nói được, đó đâu phải đồ vật! Không thì thay người, hắn cho mình đang chọn kỹ nữ trong thanh lâu sao, giống như tên chủ chứa lên cơn đùa giỡn nói ai đầu bảng, phải thay đổi một cái đến chơi sao? Bừa bãi vô liêm sỉ.
Những lời nói nhục mạ đương nhiên là chỉ nói trong lòng, cuối cùng vẫn theo ý của Hoàng Thượng phái kiệu đưa Hứa Khâm về Trữ Tú Cung.
Cơ hội thị tẩm này sao có thể buông tha chứ! Nếu như lúc này làm trái ý tứ của đế vương có lẽ vĩnh viễn không có lần sau! Những chuyện như vậy Hoàng Thượng am hiểu nhất.
Hứa Khâm đến Trữ Tú Cung thì đã sớm có một cô cô đứng ở chờ, cô cô chẳng đả động gì tới việc nàng đi tìm Thái Hậu, chỉ nói qua trình tự thị tẩm tú nữ với nàng và chuyện vừa rồi Long Càn Cung phái người đến dặn dò nếu Hứa tiểu chủ trở lại thì tắm rửa sạch thay sa y cho nàng rồi đưa qua đó.
Hứa Khâm dù sao cũng là lần đầu thị tẩm, trước đó lại có chuyện kia nên chỉ mới được gặp mặt Hoàng Thượng có một lần, trong ấn tượng của nàng, tính tình hắn không tốt, lúc nào cũng có thể đánh người. Cho dù trước khi vào cung đã có người dạy nàng chuyện phòng the nhưng nàng vẫn cảm thấy kinh hồn táng đảm, sợ hầu hạ không tốt sẽ bị Hoàng Thượng tức giận đạp xuống giường.
“Hoàng Thượng, Hứa tiểu chủ đến.” Lý Hoài Ân bước vào nội điện thấp giọng thông truyền một câu.
Tề Ngọc mặc thường phục đen ngồi bên cạnh bàn tay chống cằm, bộ dáng nhàm chán.
“Tuyên nàng tiến vào!” Hắn vung tay, thấp giọng nói.
Lúc Hứa Khâm tiến vào kỳ thật có chút chật vật. Sắc mặt nhợt nhạt, môi tím tái, toàn thân run rẩy. dù đang mặc một tấm áo choàng nhưng bên dưới chỉ có một tầng sa y mỏng manh, chỗ y phục đó sao có thể cản gió lạnh trên đường.