Tiến Công Sủng Phi

Chương 37: Hoàng thượng giá lâm


Đọc truyện Tiến Công Sủng Phi – Chương 37: Hoàng thượng giá lâm

Edit: Watanabe Aya

Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki

Thực ra suy nghĩ Minh Ngữ rất đơn giản, Hoàng Thượng là người soi mói, nếu hắn biết bánh táo vốn chuẩn bị cho mình bị Kiều phi nhìn thấy rồi ăn mất, không biết sẽ tức giận đến mức nào!

Thẩm Vũ không khỏi bị lời nói của nàng chọc, bật cười “xì” một cái. Vội phất tay, hạ giọng nói: “Không cần phải đề phòng nàng ta như vậy, Kiều phi chưa ăn bánh táo bao giờ sao? Huống hồ dù nàng có ăn, có nhiều như vậy cũng không nhìn ra được. Nếu là bị Hoàng Thượng thấy, vậy càng tốt, nói rõ mọi chuyện ra, bản tần còn đang chờ Hoàng Thượng làm chỗ dựa cho mình đây.”

Minh Ngữ thấy Thẩm Vũ cười cười nói nói, không để tâm chút nào, lập tức gật gù theo, chủ nhân đã nắm chắc trong lòng, đến lúc đó không làm liên lụy khiến các nàng bị phạt là được. Nhưng sau khi nghe thấy câu sau Thẩm Vũ nói, Minh Ngữ trợn mắt hạnh lên thành chuông đồng, trong hậu cung này, Hoàng Thượng chưa bao giờ làm chỗ dựa cho ai, trước nay chỉ nghe chuyện các vị phi tần nhiều lần bị mất mặt.

Những người thường xuyên hầu hạ đều cho rằng kiếp trước Hoàng Thượng chắc chắn có cừu oán với nữ nhân. Thế nhưng nhìn thái độ tự tin của Thẩm Vũ, chẳng lẽ lần này Hoàng Thượng thật sự có thể vì Xu Uyển Nghi mà phá lệ lần thứ hai?

Minh Ngữ cứ thế nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Vũ, lúc này đã hoàn toàn quên luôn quy củ là gì rồi. Cứ vậy chậm rãi đặt hộp cơm lên trên bàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thẩm Vũ.

“Minh Ngữ, ngươi nhìn gì vậy? Kiều phi nương nương dẫn theo hai vị tú nữ đến đây, không quy củ như vậy thì cứ cẩn thận da ngươi đó!” Khi Minh Âm vào thông truyền, vừa vào cửa đã thấy Minh Ngữ thất thố như vậy, không khỏi lạnh giọng nhắc nhở vài câu.

Minh Ngữ không khỏi le lưỡi một cái, vội vã theo Minh Âm đợi phía sau Thẩm Vũ. Minh Âm dẫn Kiều phi vào cửa, Thẩm Kiều còn chưa vào đến cửa, đã thấy vang lên mấy tiếng cười vui vẻ.

Thẩm Vũ còn đang đoán xem Thẩm Kiều dẫn theo ai tới, liếc mắt nhìn sang, quả nhiên là hai tỷ muội song sinh của Thôi gia. Hai người mặc cung trang cùng kiểu, chỉ là một màu phấn hồng, một lại là màu xanh lam, trái lại càng tô điểm cho vẻ đẹp của nhau. Bồn người hành lễ lẫn nhau, sau đó cùng ngồi xuống.


“Sao hôm nay tỷ tỷ lại dẫn hai nàng cùng tới đây? Cô cô bên Trữ tú cung không ngăn cản?” Thẩm Vũ gật đầu với tỷ muội Thôi gia gật đầu, quay đầu sang khẽ hỏi Thẩm Kiều.

Hoạt động bình thường của tú nữ đều do cô cô chấp chưởng Trữ Tú cung sắp xếp, không cho ra khỏi điện một mình. Quy tắc này là mệnh lệnh bắt buộc của đương kim hoàng thượng. Lúc trước Tề Ngọc vừa đăng cơ không lâu, thời gian tuyển tú lần đầu, quả thực là vô cùng rối loạn, vì vậy những nữ nhân kia không một ai có kết quả tốt, quy định này tự nhiên hình thành.

Thẩm Kiều vừa nghe nàng hỏi lời này, vội vã phất phất tay, trên mặt mang theo vài phần khổ không thể tả, bất đắc dĩ nói: “Cô cô Trữ Tú cung là khó chơi nhất, sao có thể cho ta đưa người ra, vẫn là ta cứng rắn, lấy địa vị cao hơn ép, bọn chúng mới miễn cưỡng đồng ý, cũng chỉ đồng ý thêm một canh giờ phải đưa người trở về. Những tên cẩu nô tài ỷ thế hiếp người kia, không cứng rắn không được mà!”

Lời nói Thẩm Kiều tràn ngập ý khoe khoang, trên mặt cũng là một bộ dáng cao cao tại thượng. Thẩm Vũ cười khẽ gật đầu, không phản bác. Minh Âm đứng sau cúi đầu, khinh thường bĩu môi. Cả ngày đều cái gì mà thân bất do kỉ nên mới đối xử không tốt với nô tài, nếu có bản lĩnh thì làm như Xu Uyển Nghi, đi bạt tai phi tần khác đi.

“Ai da, sao ta lại ngửi thấy mùi táo đỏ vậy, muội muội đang giấu thứ gì tốt đây.” Thẩm Kiều hơi khịt mũi, vẻ mặt mang theo vài phần ý cười trêu chọc.

Minh Ngữ đang mất chú ý lập tức tập trung, quả nhiên là muốn xuống tay với bánh táo!

“Đây là bánh táo ta cho Ngự Thiện Phòng làm, tỷ tỷ có muốn nếm thử không?” Thẩm Vũ tự mình kéo hộp cơm đến, chậm rãi mở nắp hộp.

Lập tức một luồng hơi nóng tỏa ra, mang theo mùi thơm và vị ngọt chui thẳng vào mũi mọi người, kích thích vị giác, khiến người ta phải nuốt nước miếng.

“A, bánh táo này là thứ Hoàng Thượng thích ăn. Muội muội mới vào cung đã thăm dò mấy tin tức này ngay, chẳng trách lại được thịnh sủng như vậy. Hai người các người nhìn mà học tập cho tốt.” Thẩm Kiều liếc mắt nhìn thức ăn đựng bên trong, trên mặt lộ ra mấy phần bất mãn, thậm chí lời nói cũng mang theo mùi chua.

Nàng vô cùng thẳng thắn nói hai câu với hai chị em Thôi gia, Thôi Tú vội vàng gật đầu, ánh mắt tràn ngập hâm mộ nhìn Thẩm Vũ, Thôi Cẩn vẫn cúi đầu như trước, cũng không thấy nàng ta có biểu hiện gì.


“Vậy chúng ta liền hưởng chút ánh sáng của Hoàng Thượng, nếm thử bánh táo của Xu Uyển Nghi vậy.” Thẩm Kiều cười nhẹ, không chút khách khí nói, vừa nói vừa từ từ kéo ống tay áo lên, hiển nhiên là đang chuẩn bị ăn bánh ngọt.

Thẩm Vũ vung tay, Minh Ngữ lập tức chạy đi tìm mang mâm đến. Nhìn nàng bước đi như bay, Thẩm Kiều còn vui cười trêu chọc một câu: “Cung nữ của muội muội đều không bình thường, nhìn dáng vẻ nàng ta, cứ như là không kịp chờ để ta nếm thử mùi vị bánh ngọt này thay Hoàng Thượng vậy.”

Bước chân Minh Ngữ hơi ngừng lại tại chỗ, rất muốn quay lại tại chỗ phun một bãi nước miếng lên mặt nàng ta. Phi, nữ nhân không biết xấu hổ, lại còn là một vị phi tần nương nương chứ. Nhìn thấy bánh táo là muốn ăn, tuy bản thân nàng cũng muốn, nhưng đồ của Hoàng Thượng là thứ người khác có thể chạm vào sao?

Bát, đũa trúc lên một lượt đầy đủ, Kiều phi lập tức tự mình gắp một cái bỏ vào trong bát. Thôi Tú ngượng ngùng cười cười với Thẩm Vũ, cũng giơ đũa lên. Chỉ có Thôi Cẩn ở một bên chưa từng cử động, dù Thẩm Kiều ở bên cạnh khuyên, nàng cũng nhẹ giọng từ chối.

Thẩm Vũ vẫn ở một bên lôi kéo ý cười ứng phó, lời nói hào phóng, không để ý chút nào.

“Tỷ tỷ đừng chỉ lo ăn như vậy chứ, nói qua lí do tỷ dẫn hai người này đến đi?” Thẩm Vũ thấy Thẩm Kiều ăn đến vui vẻ, không khỏi mở miệng hỏi trước.

Đúng lúc Thẩm Kiều ăn xong một cái, cầm khăn gấm khẽ lau chùi khóe miệng, sau đó cười nhẹ với Thẩm Vũ, nói: “Bánh táo Ngự Thiện phòng làm lần này, hình như không giống với bình thường. Quả nhiên vẫn là Cẩm Nhan Điện có đãi ngộ tốt.”

Thẩm Kiều than thở một hồi về mùi vị bánh táo, vị chua trong giọng nói không giảm chút nào. Lần này ngay cả Thẩm Vũ cũng không kiềm chế được vẻ mặt, chỉ vì một phần bánh táo mà đã như vậy, không có tiền đồ.

“Nếu muội muội đã hỏi như thế, ta cũng không quanh co lòng vòng nữa. Trong hậu cung, xưa nay tỷ muội luôn giúp đỡ lẫn nhau. Uyển Nhi đã vào cung một thời gian, cũng do ta tiến cử với Hoàng Thượng. Hai tỷ muội Thôi gia từ nhỏ lớn lên bên chúng ta, giống như em gái ruột vậy, không bằng do muội tiến cử cho Hoàng Thượng đi.” Thẩm Kiều cầm chén trà hơi nhấp một ngụm, trong giọng nói không cho chỗ nào là thương lượng, hoàn toàn là giọng điệu thông báo.

Lông mày thanh tú của Thẩm Vũ lập tức nhướn lên, hẳn là trước đây thấy nàng quá dễ nói chuyện làm cho Thẩm Kiều quên rằng nàng cũng biết cáu gắt.


Lời nói của Thẩm Kiều vừa thốt ra, Thôi Tú lập tức buông đũa xuống, cúi đầu che đi khuôn mặt đỏ ửng.

“Tỷ tỷ, không phải là ta không muốn tiến cử, mà là chuyện Nghiên tần lần trước, chính là chịu khổ mà không có kết quả tốt. Lúc này chỉ sợ sẽ lại giẫm phải vết xe đổ.” Thẩm Vũ nhíu mày, lo âu nói, vẻ mặt ưu sầu.

Nghe nàng nhắc lại chuyện lần trước, mặt Thẩm Kiều liền lóe lên vẻ không tự nhiên. Tỷ muội Thôi gia cũng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Vũ, dường như đang hỏi dò nàng, hiển nhiên hai người cũng không biết chuyện lần trước.

“Muội muội tốt, sao lại nhắc lại chuyện này, lần này chắc chắn sẽ không như vậy, lúc đó Hoàng Thượng còn chưa sủng hạnh ngươi đến mức đó. Ngươi xem bây giờ Hoàng Thượng không đi đến chỗ Hứa Khâm mà đặc biệt chạy đến Cẩn Nhan Điện, không phải là càng thêm sủng ái ngươi sao? Những việc này đều là vì thế gia, cũng không thể…” Thẩm Kiều đang nói dõng dạc chợt phát hiện không khí có gì đó không đúng, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa điện.

Đồng thời ba người vốn đang ngồi đều đứng lên, chỉ có một mình nàng đang ngồi. Nàng liền theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn, những lời đang nói toàn bộ bị chặn lại trong cuống họng.

Chỉ thấy Hoàng Thượng một thân long bào đang đứng ở cửa điện, lúc này khuôn mặt hắn không hề có chút cảm xúc nhìn về phía Thẩm Kiều, ánh mắt lạnh lẽo, mơ hồ mang theo vài phần lệ khí. Chân Thẩm Kiều như nhũn ra, miễn cưỡng vịn vào bàn nhỏ mới đứng vững.

“Tham kiến Hoàng Thượng.” Tất cả mọi người bên trong điện đều cúi người hành lễ, giọng điệu khiêm tốn. Đáy lòng mọi người đều thầm sợ hãi, ha há ma quỷ tới! Kiều phi tự mình nhìn mà làm.

“Ái phi còn chưa nói hết lời đâu, nói tiếp đi! Để trẫm nghe một chút, ngày thường trước mặt trẫm ngọng nghịu, sao mà hôm nay lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy!” Hoàng Thượng bước chân đi vào, lúc đi ngang qua Thẩm Vũ, tàn nhẫn trừng nàng một cái, rồi quay sang nhìn chằm chằm Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều nghe thấy lời này, tự nhiên biết đã chạm phải vảy ngược của hắn, vội quỳ xuống.

“Hoàng Thượng, nô tỳ nhất thời hồ đồ, nói năng linh tinh, xin Hoàng Thượng thứ tội!” Cả người Thẩm Kiều run rẩy, giọng nói cũng run lên, suýt nữa không nói nên lời. Nàng căn bản không biết Hoàng Thượng đến từ bao giờ, cũng không biết cuối cùng những câu mà nàng nói hắn đã nghe được đến đâu.

Trong đầu là một mảng trống rỗng, đáy lòng đã sớm phát lạnh, chỉ muốn mau mau xin tha.

“Lá gan ái phi thật lớn, trẫm đã đặc biệt dặn dò Xu Uyển Nghi đi Ngự Thiện Phòng chuẩn bị bánh táo. Ái phi dĩ nhiên lại ăn trước trẫm rồi. Bánh táo này là do Xu Uyển Nghi tự mình đi lấy công thức, để Ngự Thiện Phòng làm theo đó, ăn ngon không?” Hoàng Thượng thấy nàng quỳ xuống bên chân mình, cũng không truy hỏi với những lời nàng vừa nói, mà ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bánh táo bên trong hai cái đĩa, lửa giận trong lòng nổi lên bốn phía.


Trên triều hắn bị mấy ông già cổ hủ cãi vã đến đau đầu, sau khi hạ triều lại bị con gái của những lão đầu đó dằn vặt, quả thực là không còn thiên lý.

“Nô tỳ đáng chết, không biết đây là đồ làm cho Hoàng Thượng ăn.” Thẩm Kiều cắn răng, quyết định đẩy Thẩm Vũ ra ngoài. Ngược lại ở ngay trước mặt nàng, Thẩm Vũ không thể vạch trần lời nói của nàng.

Hoàng Thượng cũng không hỏi lại Thẩm Vũ, mà là cười lạnh thành tiếng.

“Lời ái phi nói thật là buồn cười đến cực điểm, khi đó không phải ngươi muốn tìm hiểu đồ ăn ưa thích của trẫm nên đã bỏ ra rất nhiều ngân lượng mới biết được sao? Sao một thời gian đã quên ngay trẫm thích ăn cái này rồi hả?” Tề Ngọc chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng tời gần nàng, vẻ mặt lạnh lẽo đủ cho bất kỳ người nào sợ hãi.

* Spoiler (C38): Spoil tí cho sôi động =v=

Nói xong, tay hắn lại đặt trên gáy của Thẩm Kiều khẽ dùng lực, cả người Thẩm Kiều lại lần nữa nằm sấp về phía trước. Theo bản năng cơ thể nàng ta lập tức chống cự, toàn thân cố sức ngả về phía sau, hai tay cũng dùng lực chống lại lực đạo của hoàng thượng.

Tề Ngọc thấy nàng ta còn dám phản kháng, lông mày nhíu lại càng chặt hơn, dường như đã mất kiên nhẫn. Nâng một chân lên quét mạnh vào cánh tay phải của Thẩm Kiều, Thẩm Kiều căn bản không ngờ hắn sẽ làm vậy, mất đi sự chống đỡ của cánh tay phải, cả người lập tức nằm bẹp về bên phải, gò má non mịn thường ngày được chăm sóc cẩn thận dán chặt xuống mặt đất.

Còn không đợi Thẩm Kiều có phản ứng lần nữa, bàn tay của hoàng thượng lại đè gáy nàng ta xuống, không để nàng ta có cơ hội đứng lên.

“Ngươi biết không? Trẫm là vì muốn tự xử lí ngươi nên bẩn tay rồi. Ái phi nên nghe lời một chút, nếu không nói chính xác lag phải thấy máu đó. Từ nay về sau đừng để trẫm nghe thấy ngươi nói về thế lực gia thế của ngươi, cũng đừng tìm Xu uyển nghi tiến cử ai! Bằng không thì không phải ăn chút bánh táo là xong đâu!” Một lần nữa Tề Ngọc lại dùng lực ấn hai cái vào gáy nàng ta, gò má của Thẩm Kiều cứ vậy bị đè xuống đất, ngay cả kêu cũng không dám kêu thành tiếng, tất cả đau đớn đều nén trong cổ họng.

Lý Hoài Ân nhìn bộ dạng thẩm hại của Thẩm Kiều không khỏi thở dài một cái. Nhìn đi, lại một kẻ không tìm chết thì không chịu được, nếu mà còn dám đi tìm chết thì phải đi diện kiến diêm vương ngay lập tức.

“Từ nay về sau cái gọi là thế gia trong miệng của ngươi, bất luận là ai đi chăng nữa đều không được đến tìm Xu uyển nghi làm chuyện như vậy, bất luận là muốn nàng tiến cử hay là sủng ái ai. Chỉ cần để trẫm biết được thì ngươi biết kết quả rồi đó. Muốn tranh sủng, có bản lĩnh thì tự mình đi làm, trẫm có rất nhiều cách gây sức ép với người khác!” Giọng nói của Tề Ngọc thanh lãnh cảnh cáo, hắn đứng thẳng dậy, lui về phía sau hai bước, trên mặt toàn là vẻ ghét bỏ.

Lý Hoài Ân rất biết nhìn, bước đến bên cạnh hắn, móc cái khăn gấm trong cánh tay áo ra, hai tay cung kính dâng lên. Quả nhiên hoàng thượng nhận lấy khăn gấm xong lập tức ra sức lau chùi các ngón tay như muốn lau ra một lớp da vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.