Tiến Công Sủng Phi

Chương 266: Ngoại Truyện Thái Tử 2


Đọc truyện Tiến Công Sủng Phi – Chương 266: Ngoại Truyện Thái Tử 2


Edit: Thảo Hoàng Quý phi.
Beta: Vy Phi.
Tùy tiện bắt một cung nhân hậu cung hỏi vài vấn đề liên quan đến Thái tử điện hạ, đáp án không khác nhau là mấy.
“Thái tử điện hạ là đứa nhỏ có phúc khí, Hoàng thượng Hoàng hậu đều nâng niu trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng cũng sợ tan đó.” Những cung nhân nhất định là cười hì hì nói như vậy, người có chút giao tình còn sẽ đè thấp tiếng nói tiến đến bên tai nhiều thêm vài câu, “Quan trọng nhất chính là vị trí Thái tử điện hạ này rất kiên cố, không sợ có người đoạt, bởi vì không ai đoạt với hắn.

Đại Hoàng tử cực kỳ yêu quý Thái tử, hai huynh đệ như hình với bóng, tình cảm tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần!”
Đương nhiên, toàn bộ cung nhân hậu cung đều sẽ nói như vậy, nhưng lại có không ít cung nhân biết được tình hình thực tế, đang nói những lời này, đồng thời đáy lòng cũng bắt đầu có ý kiến.
Nuôi dưỡng tốt quá có đôi khi cũng không phải chuyện tốt, ở trong mắt Đế Hậu và Đại Hoàng tử, ba chữ “nuôi dưỡng tốt” cùng cấp với da dày thịt béo, chính là có thể tùy tiện bắt nạt.

Trên thực tế ba người chủ tử bọn họ chính là làm như vậy, bất cứ lúc nào chỗ nào cũng xoa đầu Tề Kính Thần.

Tâm tình không tốt, xoa vài cái lập tức thần thanh khí sảng.

Quan trọng nhất chính là bệnh hay quên của cục thịt kia rất nghiêm trọng, một khắc trước còn bị người bắt nạt mà kêu khóc, giây tiếp theo lập tức lại nín khóc còn mỉm cười tìm ngược.
Bởi vì chân Đại Hoàng tử không tiện, vận động cưỡi ngựa bắn cung đều vô duyên với nó.

Tề Ngọc uổng có một thân bản lĩnh, không chỗ phát huy nghẹn đến mức khó chịu.


Chờ khi Thái tử điện hạ ba tuổi vừa mới vỡ lòng mời tiên sinh dạy học, đợi buổi chiều Tề Kính Thần không lên lớp, Hoàng thượng lập tức bắt lấy cổ áo nó, nhấc nó tới trại nuôi ngựa thao luyện!
“Tiểu Sanh, mấy ngày trước không phải con còn muốn cưỡi ngựa sao? Đi, trước tiên phụ hoàng mang con chạy hai vòng!” Tay Tề Ngọc bắt lấy sau cổ của cục thịt, giống như ném một đồ vật, ném thẳng Tề Kính Thần lên lưng ngựa.
Tề Kính Thần cứ như vậy nhào vào lưng ngựa, thân thể mập mạp trực tiếp đè ở bên trên, càng nhìn càng tròn trịa.

Hoàng thượng dẫm lên bàn đạp để lên ngựa, một tay kéo dây cương, một tay vung roi, hai chân kẹp chặt lấy cục thịt, một chân đỡ đầu của hắn, một chân kẹp lấy đôi chân mập mạp của cục thịt.
Con tuấn mã cao lớn lập tức xông ra ngoài, bắt đầu điên cuồng chạy vòng quanh trại nuôi ngựa.

Tâm tình của Tề Kính Thần vốn đang hưng phấn, từ khi ngựa bắt đầu chạy vòng thứ nhất, tâm trạng đó cũng đã tiêu tán không thấy, chỉ còn lại cảm giác ghê tởm không ngừng cuồn cuộn dưới dạ dày.

Thật muốn nôn!
“Phụ hoàng!” Tề Kính Thần hé miệng cao giọng gọi Tề Ngọc một câu, nào biết được tốc độ của ngựa bên dưới quá nhanh, miệng mới vừa mở ra liền hứng đầy gió, rất khó chịu.
Cuối cùng khi nó bị xóc đến mức nói không nên lời, Tề Ngọc mới dừng lại.

Nam nhân xách cổ Tề Kính Thần, thả nó tới trên mặt đất.

Sắc mặt Thái tử điện hạ đã tái nhợt như tờ giấy, quan trọng nhất chính là còn đứng không vững, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tề Ngọc vẫn vô cùng thần kỳ ngồi trên lưng ngựa, nhìn Tề Kính Thần đứng trên mặt đất, bộ dáng lảo đảo không muốn ngã.


Mắt Tề Ngọc nhìn nó lắc lư đến mức có chút đau, sau đó không chút khách khí mà nhấc chân, nhẹ nhàng đẩy chân mập của nó.

Cục thịt không phụ sự mong đợi của mọi người té ngã trên đất, suýt nữa thành con cún gặm bùn.
Trại nuôi ngựa vừa mới rửa sạch, nhưng trên mặt đất không phải đường đá, đều là bùn lầy mà thôi.

Tề Kính Thần té trên đất, tuy rằng có hơi đau nhưng cũng không khóc, nó giãy giụa đứng lên, nâng đôi tay đưa đến trước mắt, vừa thấy toàn bộ lòng bàn tay trắng nõn non nớt đều dính đầy bùn đất, nó bắt đầu gào khóc.

Nó là đứa nhỏ thích sạch sẽ.
Tề Ngọc vừa nghe nó khóc, mày nhíu chặt lại, nam tử hán sao lại cứ hay khóc nhè.

Nam nhân chưa nói hai lời, lại lần nữa vươn chân đá thân thể nó, cục thịt lập tức lại té trên đất.
Cứ như vậy, hai cha con tiến vào một vòng tuần hoàn không có điểm dừng, Tề Ngọc thẳng sống lưng cưỡi trên lưng ngựa, không ngừng dùng chân làm Tề Kính Thần té trên đất.

Thời điểm Thái tử điện hạ té ngã trên đất, nó sẽ ngừng khóc thút thít, chỉ cần đứng dậy liền bắt đầu khóc, Hoàng thượng lại tiếp tục đá nó.
Cho đến khi Tề Ngọc đá tới đá lui, chân cũng cảm thấy mỏi.

Tiếng khóc của cục thịt cũng nghẹn lại, chỉ không ngừng khụt khịt, nhìn về phía Tề Ngọc với ánh mắt tràn ngập ấm ức.


Nam nhân lại hướng về phía nó toét miệng, lộ ra một hàm răng trắng, cười đến mức cực kỳ đẹp trai rạng ngời.
“Tiểu Sanh, con còn khóc nữa, đêm nay sẽ không có cơm ăn!” Tiếng Tề Ngọc nghe thật là dịu dàng, giống như đang nói lời âu yếm.
Tiếng khóc nghẹn ngào lập tức ngừng lại, cục thịt chậm rãi cúi đầu, có chút ghét bỏ mà nhìn thoáng qua lòng bàn tay, yên lặng vỗ vỗ bàn tay, lại phủi vết bẩn trên quần áo.

Trên mặt nó còn mang nước mắt, ngay cả lông mi cũng ẩm ướt, nhưng lại hoàn toàn ngừng khóc thút thít.
Điều đầu tiên Tề Ngọc dạy cho Tề Kính Thần, chính là quân vô hí ngôn.

Lúc ấy nói không cho nó ăn cơm, cục thịt thật đúng là đã bị cưỡng ép đói bụng một phen.

Cho nên dùng bữa chính là nhược điểm của nó, từ đây về sau, mỗi khi Tề Ngọc dùng chiêu này hù dọa nó, nhất định vạn phần hữu dụng.
“Phụ hoàng cưỡi ngựa tiếp đi, nhi thần cáo lui!” Giọng của Tề Kính Thần vốn lảnh lót, giờ phút này liền biến thành khàn khàn, trong giọng nói mang theo vài phần giận dỗi, hiển nhiên đối với việc bị Tề Ngọc ăn hiếp như vậy, cục thịt tỏ vẻ vô cùng tức giận.
Không thể trêu vào, chẳng lẽ còn trốn không nổi sao?
“Nhãi con, bướng bỉnh phải không? Nhanh lên học cưỡi ngựa!” Tề Ngọc lại lần nữa tóm cổ nó, vừa định thả xuống trước người, lại thấy trên người Tề Kính Thần đầy nước bùn, giống như con khỉ dính bùn, lập tức chán ghét thả lại trên mặt đất.
“Hôm nay tạm thời không học cưỡi ngựa, trước tiên học giao lưu với ngựa, phụ hoàng cưỡi trên lưng ngựa, con ở phía trước dắt ngựa đi!” Tề Ngọc tất nhiên sẽ không buông tha cho nó, có nhi tử chính là dùng để bắt nạt, nếu không sao có thể rèn luyện ra Trữ quân ý chí kiên cường!
Tuy rằng Tề Kính Thần còn nhỏ tuổi, nhưng từ khi nó bắt đầu học đi đã thường xuyên bị Tề Ngọc đưa tới trại nuôi ngựa.

Lúc ấy bên cạnh nó còn có bà vú và mấy cung nữ đi theo, sợ nó chạy lung tung bị ngựa đụng phải.

Bởi vì tới rất nhiều lần, cho nên đối với chuyện dẫn ngựa này, nó cũng không cảm thấy xa lạ.


Chỉ là con ngựa này cũng quá cao, chú lùn như nó căn bản là không cách nào khống chế.
“Chần chừ cái gì, mau đi!” Tề Ngọc nhìn thấy nó đang ngẩn người, vẻ mặt không được dễ nhìn cho lắm, lại lần nữa nâng chân muốn đá nó.
Tề Kính Thần bĩu môi, lập tức bước chân ngắn nhỏ chạy tới bên đầu ngựa.

Tề Ngọc đã ném dây cương qua, còn trúng vào đầu Tề Kính Thần.

Cục thịt cũng chỉ giận mà không dám nói gì, hốc mắt hồng hồng, đôi tay bắt lấy dây cương, dẩu mông muốn giữ chặt ngựa đi về phía trước.
Nhưng sức lực của nó quá nhỏ, há có thể kéo đi, dẩu mông nửa ngày, ngựa kia cũng cực kỳ cao ngạo mà không chút động đậy, thậm chí còn cảm thấy người phía trước chướng mắt, hướng về phía nó phát ra tiếng phì phì trong mũi.
“Ngươi có đi hay không?” Thái tử điện hạ cũng phát tác, nổi giận đùng đùng gào to một câu với con ngựa.
Con ngựa đen chớp chớp mắt to, dường như nhìn thoáng qua nó, sau đó bắt đầu chậm rãi bước vó ngựa đi về phía trước.

Vẻ mặt Tề Kính Thần vui vẻ, cuối cùng có thứ chịu nghe lời nó.

Thằng bé liền xoay đầu, tay kéo dây cương, dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Chỉ là nó cũng không thể đắc ý bao lâu, sau đó quần áo đầy bùn đất đã bị ngựa cắn.
Phía sau mông thậm chí có thể cảm giác được hơi nóng trong miệng ngựa đen phun ra, nó lập tức bắt đầu giãy giụa hô to, sợ tới mức gào khóc.

Ngựa lớn kia, thật đáng sợ!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.