Đọc truyện Tiến Công Sủng Phi – Chương 240: Đuổi khỏi kinh đô
Edit: Thảo Hoàng Quý phi.
Beta: Vy Phi.
Khi Thẩm Vũ dựa vào trong lòng Hoàng thượng, phía sau lưng truyền đến xúc cảm ấm áp, trái tim đập thình thịch bất an mới trở nên yên ổn. Thân thể cứng đờ dần dần thả lỏng, mặc kệ chính mình dựa trong ngực nam nhân, chuyển động theo bước chân của hắn.
Hứa Vi Nhiên trực tiếp bị đá văng ra, lập tức một đống người xông lên, có người giữ lấy Hứa Vi Nhiên, cũng có người xông tới trợ giúp Hoàng thượng và Thẩm Vũ. Thái y đã sớm chờ ở một bên, giờ phút này thấy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đều bị ngoại thương chảy máu, vội vàng dặn dò người tới cầm máu bịt miệng vết thương.
Toàn bộ lòng bàn tay phải của Tề Ngọc đều bị cắt qua, hơn nữa vết cắt vô cùng sâu, hiển nhiên lúc ấy hắn dùng sức lực toàn thân để khống chế chủy thủ, phòng ngừa Hứa Vi Nhiên có thể tránh thoát. Tiểu cung nữ băng bó miệng vết thương cho Hoàng thượng, nhìn bàn tay máu thịt mơ hồ của Hoàng thượng, hơn nữa trên người Tề Ngọc đang tỏa ra khí lạnh âm u, đủ để dọa cung nữ này lạnh cả người.
Hoàng thượng căn bản không để ý đến cung nữ quỳ gối bên chân băng bó vết thương cho hắn. Tay trái hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của Thẩm Vũ, vẫn luôn không chịu buông ra, trước sau nắm chặt, tựa như sợ chính mình thả lỏng một chút, bàn tay ngọc trong lòng bàn tay sẽ biến mất.
Đối với biểu hiện lo được lo mất như vậy của Hoàng thượng, Thẩm Vũ tất nhiên cũng có thể hiểu rõ ý tứ của hắn. Cũng có tiểu cung nữ tới băng bó vết thương trên cổ Thẩm Vũ. Vừa rồi khi cổ bị chủy thủ cứa vào không ngừng chảy máu nhìn khá dọa người, trên thực tế miệng vết thương cũng không quá sâu, ít nhất so với miệng vết thương trên bàn tay Tề Ngọc, kia thật là gặp sư phụ.
“Ôm Thái tử và Đại Hoàng tử lại đây!” Thẩm Vũ nhẹ nhàng nghiêng đầu, thuận tiện cho các cung nhân giúp nàng băng bó miệng vết thương, lại nâng tay hướng về phương hướng hai vị Hoàng tử, nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Minh Tâm lập tức bế đưa đến trước mặt Thẩm Vũ. Hai đứa nhỏ này còn ngây ngốc nhìn Thẩm Vũ, dường như không có bầu không khí khẩn trương vừa rồi. Một bàn tay của Thẩm Vũ còn bị Hoàng thượng cầm, nàng cũng không rút ra, liền dùng một tay ôm hai đứa nhỏ.
“Mẫu hậu, mẫu hậu!” Lúc này Nhị Hoàng tử mới khóc thành tiếng, thằng bé tự động dang cánh tay, ôm chặt lấy cổ Thẩm Vũ, nhỏ giọng nức nở.
Sức lực của thằng bé khá lớn, dường như là sợ Thẩm Vũ biến mất. Chỉ là trên cổ Thẩm Vũ còn mang theo vết thương, bị nó ôm như vậy, khó tránh khỏi nhe răng trợn mắt nhíu mày. Tuy rằng Đại Hoàng tử không khóc, vẫn vươn tay kéo chặt vạt áo Thẩm Vũ, hiển nhiên đối với một màn mạo hiểm vừa rồi, hai đứa nhỏ đều bị dọa.
Hứa Vi Nhiên bị ấn trên mặt đất, không thể động đậy. Nàng ta bắt đầu kịch liệt ho khan, cảm thấy đắc ý trên người dần dần biến mất, từng đợt lạnh băng xâm nhập. Trên dưới toàn thân nàng ta đều mang theo cảm giác đau đớn, đặc biệt là phía sau lưng, cảm giác giống như bên trên có xe ngựa hung hăng nghiến qua. Có lẽ là bởi vì quá đau đớn, ý thức của nàng ta không còn tỉnh táo.
Đối với tình huống hiện tại có chút không rõ, vừa rồi nàng ta còn bắt cóc Hoàng hậu, sao lúc này đã thành tù nhân. Hứa Vi Nhiên cắn răng giật ra, nhưng bả vai và tứ chi nàng ta đều bị người đè lại, căn bản là không thể nhúc nhích, trái lại chỉ cần hơi động đậy, lập tức đưa tới cảm giác đau đớn toàn thân.
Tề Ngọc cầm tay Thẩm Vũ nhẹ nhàng đặt bên má, làm mu bàn tay nàng dán ở trên mặt, độ ấm của đối phương truyền tới trên người mình, tựa như xác nhận với nhau cả hai vẫn còn tồn tại.
“Lý Hoài Ân, lục soát trên người nàng ta xem!” Sắc mặt Tề Ngọc rốt cuộc khôi phục lại, không hề tái nhợt như lúc trước, hắn nhẹ nhàng dương cao giọng căn dặn.
Lý Hoài Ân được dặn dò, lập tức chạy đi. Cung nhân chung quanh tránh đường, Lý Hoài Ân ngồi xổm xuống, nhìn thoáng qua Hứa Vi Nhiên còn có chút hơi sức, duỗi tay sờ soạng trên người nàng ta.
“Hoàng thượng, tìm được rồi!” Lý Hoài Ân lấy ra một đồ vật bao bằng khăn từ ống tay áo của Hứa Vi Nhiên, hắn nhẹ giọng thông báo một câu rồi lập tức đứng dậy, đi tới cạnh Tề Ngọc, đưa đồ vật kia tới.
Tề Ngọc không nói hai lời, trực tiếp kéo khăn ra, đúng là một nửa bạch ngọc chế thành hoa mẫu đơn, tươi đẹp sáng mịn. Hứa Vi Nhiên vẫn luôn nghiêng đầu nhìn về phía bên này, thời điểm nàng ta làm cái động tác này đã có vẻ cố hết sức. Nàng ta há miệng thở dốc dường như muốn nói gì, nhưng một cái âm tiết cũng không phát ra được, tất cả đều là phí công.
Nàng ta bắt đầu ho khan kịch liệt, từng ngụm máu tươi phun ra, cứ như vậy mở to hai mắt nhìn, nhìn nửa đóa hoa mẫu đơn trong tay Hoàng thượng. Một lúc lâu sau, có tiểu thái giám nâng một nửa khối ngọc bội khác đi đến, Hoàng thượng ghép hai nửa ngọc bội với nhau.
Đôi mắt Hứa Vi Nhiên trợn to, trong cổ họng phát ra vài tiếng nức nở. Giơ cánh tay lên, tựa như muốn đoạt lấy khối ngọc bội được ghép lại trong tay Hoàng thượng.
Tề Ngọc lạnh mặt nhìn nàng ta, thần sắc phẫn hận trên mặt càng sâu, hắn vẫy tay với Nhị Hoàng tử trong lòng Thẩm Vũ, dịu dàng nói: “Tiểu Sanh, lại đây! Đến chỗ phụ hoàng!”
Nhị Hoàng tử hiển nhiên đã khóc mệt, trên lông mi còn dính nước mắt, nghe được tiếng dỗ dành của Hoàng thượng, ngoan ngoãn lui ra khỏi lòng Thẩm Vũ, chạy chậm đến chỗ Tề Ngọc.
“Tiểu Sanh, nhìn phụ hoàng! Đông!” Tề Ngọc một tay ôm cục thịt Nhị Hoàng tử, một tay khác tiếp nhận cây búa Lý Hoài Ân đưa đến, quơ quơ cây búa về phía Nhị Hoàng tử. Sau khi xác định ánh mắt của thằng bé là nhìn chằm chằm cây búa, Tề Ngọc đột nhiên dùng cây búa đập lên ngọc bội hợp thành đóa hoa mẫu đơn.
“Bang!” Một tiếng giòn vang, ngọc bội trên bàn theo tiếng mà vỡ tan, hoa mẫu đơn vốn kiều diễm ướt át, giờ phút này sớm đã không thấy bóng dáng.
“Ha ha ——” Nhị Hoàng tử tựa như phát hiện trò chơi gì thú vị, cười khanh khách ra tiếng. Thằng bé đoạt cây búa từ trong tay Tề Ngọc, dùng lực mà gõ lên ngọc bội kia.
“Không!” Hứa Vi Nhiên mở miệng, hiển nhiên muốn kháng nghị, nhưng thanh âm của nàng ta quá nhỏ, gần như không nghe thấy.
Trong điện vang lên tiếng Nhị Hoàng tử gõ ngọc bội, “Thùng thùng bang!” Rất có tiết tấu, còn có nụ cười trên mặt cục thịt kia, thật khiến người ta cho rằng nó là được ăn thịt.
Khối ngọc kia bị đập đến nát nhừ, sinh mệnh của Hứa Vi Nhiên cũng đi tới cuối. Cho đến một giây trước khi ngừng hô hấp, đau đớn trên người đều tra tấn nàng ta, còn có không cam lòng nồng đậm dưới đáy lòng. Tóm lại kết quả là cái gì nàng ta cũng đều không có được!
Không chỉ có đánh mất một cái mạng, thậm chí cho đến sau khi chết, cũng không ai biết tên họ thật của nàng ta.
Nhiên Mỹ nhân bắt cóc Hoàng hậu nương nương, tin tức này lan truyền nhanh chóng, chúng phi tần đều sợ tới mức trong lòng run sợ. Một đám tránh ở tẩm cung của chính mình, căn bản không dám ra, sợ bị hai người Đế Hậu tâm tình không thoải mái lấy làm bia ngắm.
Đêm nay Hoàng thượng lại một đêm không ngủ, vốn hắn còn muốn cho Hứa gia yên ổn mấy ngày, thế nhưng Hứa Vi Nhiên làm ra chuyện này, lại lần nữa dẫn ra lửa giận dưới đáy lòng.
Ngày hôm sau trên triều đình, tất nhiên lại là một phen gió tanh mưa máu. Tề Ngọc ngồi ở trên đại điện, nhìn triều thần phía dưới quỳ co rúm thành một cục, biểu tình trên mặt trước sau đều là âm lạnh, so với thời tiết mùa đông khắc nghiệt bên ngoài còn có thể tổn thương người hơn.
“Lý Hoài Ân, tuyên ý chỉ của trẫm!” Tề Ngọc ngửa người ra sau, dựa trên long ỷ, lạnh giọng phân phó một câu.
Lý Hoài Ân đi lên trước hai bước, móc thánh chỉ ra từ ống tay áo, lập tức mở ra, ho nhẹ một tiếng. Ánh mắt hắn nhìn quét triều đình một vòng, có không ít triều thần trên mặt đều lộ ra vài phần tuyệt vọng. Từ khi thánh chỉ này còn chưa đọc lên đã có không ít người đoán được, Hứa gia, ngã rồi!
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng: Gia tộc Hứa thị lừa trên gạt dưới, tộc nhân phần lớn không biết kiềm chế, thường xuyên ngang ngược ức hiếp người khác. Tội trạng vô số, tại đây chứng cứ rành rành. Tịch thu toàn bộ tài sản của Hứa gia sung vào quốc khố, cách chức toàn bộ quan viên họ Hứa. Trong vòng hai mươi năm người Hứa gia không được làm quan. Bên trong kinh đô, người Hứa gia trách phạt nghiêm khắc theo tội, theo nếp mà xử trí! Sau khi xử trí nếu còn mạng sống, dời ra khỏi kinh đô, trong vòng mười năm không được nhập kinh!” Giọng của Lý Hoài Ân vẫn lanh lảnh như vậy, rõ ràng là thanh âm quen thuộc, bây giờ truyền tới lỗ tai, giống như là bùa đòi mạng.
Hoàng thượng trách phạt Hứa gia vô cùng nghiêm trọng, cho dù để lại mấy mạng sống, nhưng cũng vô cùng gian nan. Toàn bộ gia tài tan hết, người của thế gia xa xỉ bậc nhất này sao có thể trải qua được cuộc sống rau xanh màn thầu. Đương nhiên tiền đề còn phải là Hứa gia có thể lấy ra bạc mua rau xanh màn thầu hay không!
Lý Hoài Ân mới vừa đọc xong thánh chỉ, Tề Ngọc liền vung bàn tay lên, từ ngoài điện lập tức vọt vào mấy chục thị vệ đeo đao. Bọn họ tự động đứng ở trong đại điện, quanh những quan viên họ Hứa. Lại có ba tiểu thái giám đi tới, nhất nhất chờ để thu lại mũ cánh chuồn của những quan viên đó.
“Mời đi! Kiệu của các phủ còn chờ ở bên ngoài, vi thần đi theo chư vị lão gia hồi phủ!” Đợi những thần tử này bị tước mũ cánh chuồn, thu ngọc bài, mới có một thị vệ dẫn đầu mở miệng.
Mới một lát mà thôi, Hứa gia phong quang nhất thời đã rời khỏi triều đình Đại Tần. Không lưu lại đôi câu vài lời, cứ như vậy biến mất. Hơn nữa nội trong hai mươi năm về sau đều sẽ không có quan viên họ Hứa, đây căn bản là Hoàng thượng muốn tuyệt diệt thế lực Hứa gia ở triều đình.
Cho dù lúc này đây Hứa gia còn có thể lưu chút khí lực ở trong triều đình, nhưng hai mươi năm sau, thay đổi bất ngờ. Hứa gia đã sớm bị thế gia khác thay thế!
“Rốt cuộc người không liên quan đã được rửa sạch sẽ, chư vị ái khanh lại nghe thánh chỉ thứ hai của trẫm!” Tề Ngọc nhìn ngoài điện, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người nhà Hứa gia, tâm tình của hắn cũng nhẹ nhàng không ít.
Lời hắn vừa nói ra, những triều thần bởi vì người Hứa gia rời đi mà cảm thấy sự tình đã kết thúc, lại lần nữa run sợ trong lòng. Bây giờ lại là chuyện gì nữa, gần đây Hoàng thượng dũng mãnh vô cùng, ai cũng không ngăn được, chỉ hy vọng không phải đuổi thế gia khác ra khỏi kinh đô.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng: Trẫm vì suy nghĩ cho vạn dân, còn chăm lo cho các ái khanh. Từ khi hồi cung tới nay, Hoàng hậu vẫn luôn cẩn trọng, cần cù chăm chỉ, đối đãi công bằng với mỗi một vị phi tần trong hậu cung, nhưng luôn có những người không biết tốt xấu quỷ mê tâm hồn, làm ra chuyện khiến lòng người lạnh giá. Kể từ hôm nay trở đi, chư vị ái khanh nhận cô nương ở hậu cung của nhà mình hồi phủ, áp dụng nguyên tắc tự nguyện!” Lý Hoài Ân ho nhẹ một tiếng, tiếp tục gân cổ lên cao giọng đọc.
Sau khi đọc xong còn cảm thấy ghét bỏ vô cùng, thánh chỉ này của Hoàng thượng quan hệ nhân quả, ý tứ vô cùng miễn cưỡng. Kỳ thật Hoàng thượng chỉ là vì đuổi người, nhưng không có lý do gì thì lại không hay lắm, cho nên liền bịa ra một cái.