Tiến Công Sủng Phi

Chương 24: Tượng đất Uyển Nghi


Đọc truyện Tiến Công Sủng Phi – Chương 24: Tượng đất Uyển Nghi

Edit: Bách Tử Liên

Beta: Đông Thần Thần aka Miyuki

Thẩm Vũ vừa cảm nhận được chút vị thuốc thì giật mình thấy trong miệng dường như còn có mùi thơm nhàn nhạt. Có chút sững sờ nhìn Hoàng thượng đang đứng một bên, biểu cảm thống khổ trên mặt biến thành dò hỏi.

Tề Ngọc không khỏi bỏ đi sự xem thường đối với nàng, một tay nhét cái đĩa trống không vào tay nàng, tay kia vươn ra trước mặt Lý Hoài Ân.

Lý Hoài Ân lặng đi một chút, hình như có phần không rõ ý tứ của hắn.

“Nghệch mặt ra làm gì? Khăn gấm!” Nam nhân chau mày, rõ ràng là cơn tức giận lại có chiều hướng tăng thêm. Tại sao sau khi đến nơi này ngay cả Lý Hoài Ân cũng trở nên kém thông minh như vậy!

Lý Hoài Ân không dám chậm trễ, vội lấy khăn gấm từ trong tay áo, cung kính dâng lên.

Hoàng thượng cầm khăn gấm cẩn thận lau ngón tay, giống như trên đó dính vật gì không sạch sẽ. Chân mày anh khí không hề giãn ra, rõ ràng là tâm tình càng thêm không tốt.

“Bày thiện!” Hắn vung tay lên, lạnh giọng phân phó.

Lan Huỷ vội vàng đi ra ngoài, sau một khắc, thức ăn lần lượt được mang lên. Thánh giá đến Cẩm Nhan Điện, bên Ngự Thiện Phòng cũng sớm biết tin, cho nên thức ăn đã được đưa sẵn đến cửa đại điện.

Thẩm Vũ mặc dù tò mò rốt cuộc chén thuốc kia là gì nhưng thấy vẻ mặt Hoàng thượng âm trầm, bộ dạng như bắt được người nào liền cắn người đó, nàng đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Những cung nữ hầu hạ đều duy trì trạng thái cực kỳ tỉnh táo, sợ Xu Uyển nghi sáng nay còn chưa ăn được hai miếng sẽ nằm vật ra đất.

Cũng may đến tận lúc dùng thiện xong, Thẩm Vũ vẫn dùng dáng vẻ đoan trang hầu hạ Hoàng thượng, không có chút biểu hiện không khoẻ. Thẩm Vũ cũng hơi yên tâm, nếu đúng là độc dược mạn tính thì trước hết đã làm nàng thở gấp rồi.


Lan Huỷ đứng một bên trông coi, chỉ huy mấy tiểu cung nữ thu dọn chén đĩa trên bàn, thỉnh thoảng lén ngẩng đầu nhìn Lý Hoài Ân một cái, dường như có chuyện muốn hỏi.

“Đêm nay nghỉ lại.” Tề Ngọc nhận lấy chén trà nhỏ Thẩm Vũ đưa, nhấp nhẹ một ngụm rồi phun vào ống nhổ, sau đó thấp giọng nói một câu.

Lan Huỷ lập tức cúi đầu, mang theo mấy tiểu cung nữ lui xuống. Sắc mặt Thẩm Vũ bình thản như thường, nhưng trong lòng thầm thở ra nhẹ nhõm một hơi. Đêm nay Hoàng thượng ngủ lại, như vậy chén thuốc vừa rồi tuyệt đối không phải là độc dược!

Bể tắm trong Cẩm Nhan Điện nhất định là không bằng Long Càn Cung. Hoàng thượng chỉ tắm vội một chút rồi trở ra, Thẩm Vũ vì chuyện hôm nay cũng không dám kéo dài, để Lan Hủy hầu hạ nàng mặc sa y, sau đó thay giày thêu đế mềm.

Lúc này Minh Âm mang khay ngọc đến, nàng cúi nửa đầu, mơ hồ có thể thấy được vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Thẩm Vũ khẽ nhìn qua, lập tức ngây ngẩn cả người, sau một hồi ngớ ra thì có cảm giác dở khóc dở cười. Lan Huỷ đứng hầu một bên lại không thể làm được gì.

Trên khay ngọc kia rõ ràng là một tượng đất mỹ nhân trong bộ dạng chống má!

Tượng đất kia được nặn rất sống động, cắm trong cái thẻ trúc mảnh khảnh trông có chút yếu đuối.*

*đây là dùng tượng đất làm trâm cài á:))))

“Uyển nghi, nhìn xem gương mặt tượng đất này cùng người có vài phần giống nhau! Xem ra trong lòng Hoàng thượng vẫn là nhớ thương người!” Minh Ngữ thật sự là nhìn cũng không nhìn qua, sợ Thẩm Vũ nhất thời tức giận đắc tội Hoàng thượng, như vậy trên dưới Cẩm Nhan Điện đều phải chịu tai ương, vì thế cố gắng nói chút lời xuôi tai.

Đôi mắt hạnh của Thẩm Vũ trừng nàng, trên mặt mang nụ cười có vài phần cứng ngắc. Tượng đất này mặc áo váy tiêu chuẩn của Uyển nghi, trên đầu cài trâm ngọc, những thứ này đúng là cùng kiểu dáng với đồ Hoàng thượng ban tặng ngày đầu tiên thị tẩm, như vậy rõ ràng là nặn Thẩm Vũ.

Nhưng tại sao hai tay tượng đất lại ôm mặt? Gương mặt làm cho nữ nhân hậu cung ghen tị của nàng đâu chứ!

“Lan Huỷ, động tác cẩn thận một chút, đừng làm hỏng hứng thú của Hoàng thượng!” Nàng cố gắng áp chế nghi ngờ vô căn cứ trong lòng, nhẹ giọng dặn dò Lan Huỷ đang đứng sững người.


Lan Huỷ gật đầu hiểu ý, cầm lấy tượng đất kia cài vào mái tóc đen mềm mại của Thẩm Vũ. Suy nghĩ trong đầu như thuỷ triều mãnh liệt, nàng đã chừng này tuổi, cũng lăn lộn đến vị trí cô cô chấp chưởng một cung, chuyện lớn gì chưa từng thấy qua? Nhưng việc Hoàng thượng tặng tượng đất cho chủ tử cắm vào tóc như thế này, thật đúng là lần đầu mới gặp.

Thật không biết là kẻ vũ phu nào để Hoàng thượng nhìn thấy loại đồ chơi hiếm lạ này!

Lý Hoài Ân đang chờ ở bên ngoài không khỏi hắt xì liên tục ba cái. Hắn còn đang thầm sầu tư, hôm nay Hoàng thượng thực kì quái! Để lại một mình Đỗ Viện phán nói chuyện hồi lâu, sau đó liền phái người đi Tư Dược Tư lấy thuốc, ngay cả hắn cũng bị đuổi ra đầu, thật là thần bí. Còn nhân tiện hỏi hắn một chút chuyện lí thú ở dân gian, ai ngờ Hoàng thượng lại sinh hứng thú với món đồ chơi tượng đất này.

Trương Thành đang đứng chờ cùng thấy có điều thú vị, tiếng nói lanh lảnh cất lên trong buổi chiều, nghe tới như là muốn lấy mạng.

“Ôi, làm sao vậy? Lý tổng quản đây rất được người ta nhớ nha!” Trên mặt Trương Thành lộ ý cười, buổi tối hôm nay, lúc Hoàng thượng bảo Thẩm Vũ uống thuốc, hắn vừa mới vắng mặt, vì thế không cảm nhận được cảnh tượng khủng bố này.

“Đừng lắm mồm! Nhìn bộ dạng không tim không phổi này của ngươi đi! Tên tiểu quỷ nhà ngươi đi theo chủ tử phú quý, cố gắng làm tốt đừng ăn ở hai lòng, tương lai ngươi sẽ có lúc thăng tiến!” Lý Hoài Ân không muốn cùng hắn nói nhiều, nói xa nói gần vài câu liền nghiêng đầu đi không để ý tới nữa.

Lúc Thẩm Vũ bọc áo choàng đi tới, hai người Lý Hoài Ân vội vàng quỳ xuống hành lễ. Tự có tiểu thái giám đẩy cửa ra, nhìn theo Thẩm Vũ đi vào. Lý Hoài Ân theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, đầu gối mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống.

Xu Uyển nghi, trên đầu người cài cái gì kia? Nô tài thật xin lỗi người!

Thẩm Vũ đương nhiên không nghe được lời hối lỗi kinh sợ trong lòng hắn, chỉ là tiếp tục bước từng bước nhỏ vào trong.

Ngọn đèn mờ nhạt rọi trên mặt Hoàng thượng, hắn khẽ khép hờ nửa mắt tựa vào ghế nằm suy nghĩ, dưới mí mắt là một tầng quầng thâm, rõ ràng là có chút mỏi mệt.

“Lá gan ái tần thật không nhỏ, dám tuỳ tuỳ tiện tiện bị bệnh?” Hoàng thượng nhẹ nhàng quay đầu nhìn nàng, trong giọng nói mang theo vài phần trầm thấp mà chọc người đắc ý. Giọng nói ấy mười phần từ tính, dường như không phải chất vấn mà là tựa vào bên tai nàng van xin.


Chẳng qua là khuôn mặt tuấn tú có vẻ bất mãn, mày nhíu chặt, môi mỏng nhấp nhẹ, tất cả đều thể hiện trạng thái cấp bách, hướng thẳng về phía Thẩm Vũ.

“Tần thiếp tội đáng chết vạn lần, vốn là liễu yếu đào tơ, được Hoàng thượng sủng ái chín ngày, tần thiếp trong lòng kinh sợ. Hôm nay Kiều Phi tỷ tỷ tới đây, chỉ nói sợ sẽ làm Hoàng thượng sinh chán ghét, tần thiếp cảm thấy có lý, vì thế mới…” Thẩm Vũ nhẹ nhàng phúc thân hành lễ, áo choàng vẫn chưa buộc chặt, cứ như vậy theo vai chảy xuống mặt đất, lộ ra bộ sa y mỏng diễm lệ kia.

Cơ thể Thẩm Vũ cực kỳ đẹp, bất kể xem qua bao nhiêu lần, chạm vào bao nhiêu lần, thậm chí là hoan hảo bao nhiêu lần, đối với vị đế vương trẻ tuổi dục vọng có phần hưng thịnh mà nói, vẫn là có sức hấp dẫn vô cùng.

Tề Ngọc theo bản năng liếm liếm môi, ánh nến chiếu rọi lên chỗ môi hắn mới liếm qua, phát ra bóng sáng mờ mờ.

“Ngươi thật sự là tội đáng chết vạn lần, vừa mới vào cung liền dám thay trẫm suy nghĩ chiêu bài, chính là phạm tội khi quân! Thẩm thị A Vũ, hôm nay trẫm nói cho ngươi biết, sau này còn dám làm ra chuyện trong ngoài không lấy lòng như vậy, đừng trách trẫm trở mặt!” Hoàng thượng trừng lớn đôi mắt hẹp dài, trong mắt hiện lên tia nghiêm túc, ý tứ cảnh cáo hết sức rõ ràng.

“Tần thiếp ghi nhớ trong lòng!” Thẩm Vũ lại cúi người, đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Cơ thể hấp dẫn vẫn là tốt nhất, làm dịu cơn giận của Hoàng thượng, về sau còn phải dựa vào điều này rồi!

“Lại đây!” Nam nhân nằm trên ghế khẽ nghiêng người, chỉ là ghế nằm có hơi nhỏ, làm cho cơ thể của hắn di chuyển có chút khó khăn.

Thẩm Vũ chậm rãi đi đến, khuỵ gối quỳ xuống trước mặt hắn, khẽ cúi mắt.

“Thuốc hôm nay đắng sao?” Hắn vươn tay chậm rãi sờ trán Thẩm Vũ, sau đó sờ đến mép tóc, đến khi chạm phải tượng đất mới dừng lại. Ngón tay vuốt vuốt tượng đất, bất chợt kéo nhẹ hai cái.

Thẩm Vũ mới vừa tắm xong, tóc mới khô một nửa, vài sợi tóc đen liền theo động tác của hắn từ từ chảy xuống, buông thả ở hai bên gò má.

Tề Ngọc dường như căn bản chẳng quan tâm câu hỏi của mình, trái lại toàn bộ thể xác và tinh thần đều tập trung vào búi tóc của Thẩm Vũ. Nhìn tóc nàng rủ xuống, không khỏi nhẹ giọng “chậc” một tiếng, lại khẽ dùng sức đẩy tượng đất thẻ trúc trở về.

“Hồi Hoàng thượng, tần thiếp khi còn bé chỉ sợ uống thuốc, cho nên hôm nay chưa uống thuốc đã thấy sợ rồi.” Thẩm Vũ cân nhắc một phen mới mở miệng, rõ ràng có ý giải thích, nhẫn nhịn một chút mới lại nói: “Thật ra cũng không đắng đến thế!”

Hoàng thượng dùng sức kéo mạnh một cái, Thẩm Vũ bị đau cau mày, cũng nhịn xuống không kêu ra tiếng.


“Chậc chậc, ái tần nên tìm cái gương soi đi, vẻ mặt của ngươi lúc uống thuốc xong, so với bây giờ còn thống khổ hơn gấp trăm lần! Trẫm nghĩ ái tần phải tạ thế rồi! Rõ là ngươi đang tăng thể diện cho mình!” Giọng nói của Hoàng thượng vẫn thật trầm thấp, nhưng ngữ điệu lại hơi cao, trong lời nói đầy bất mãn.

Bộ dạng lúc đó của Thẩm Vũ, thực giống như nàng uống phải đoạn trường tán, kiến huyết phong hầu*!

*thấy máu thì cổ họng đã khép lại, nghĩa nôm na là chết á

Lúc này Thẩm Vũ mới từ từ ngẩng đầu, bốn mắt giao nhau, cơn giận của nam nhân liền tiêu tán một nửa. Tề Ngọc thầm cắn răng, nữ nhân này thế mà lại khóc! Đôi mắt đỏ lên, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn là có ý tứ gì? Hắn không chịu nổi dáng vẻ này!

Thẩm Vũ rất ít khóc, bởi vì bản thân nàng không thích khóc, hơn nữa kiếp trước ở hậu cung là người được sủng ái nhất, nàng cũng không cần dùng nước mắt để tranh thủ tình cảm của Hoàng thượng.

Nhưng giờ phút này, bản thân đau đớn cộng thêm nóng lòng trấn an cơn thịnh nộ của Hoàng thượng, nước mắt chính là phương án giải quyết tốt nhất. Tuyệt đối gọn lẹ!

Tuy Thẩm Vũ không thường khóc nhưng nàng lại rất biết cách khóc. Nhẹ nhàng nháy mắt một cái, hốc mắt liền đỏ, lúc ngẫu nhiên xúc động, giọt nước mắt vừa đúng dính trên hàng mi thật dài, thật là không thể tốt hơn!

“Khóc cái gì mà khóc, đứng lên!” Tề Ngọc thoáng cười nhạt quay đầu đi, vẻ mặt ghét bỏ, ngữ điệu cũng có vài phần không kiên nhẫn.

Hắn vừa nói vừa đứng lên từ ghế nằm, nào ngờ nữ nhân đang quỳ trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.

Hắn vừa muốn phát hoả, Thẩm Vũ liền ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, cơn tức giận lại hạ xuống một cách không có tiền đồ.

“Chân nô tì đã tê rần rồi, không đứng dậy nổi!” Giọng nói của nàng luôn luôn mềm nhẹ ôn hoà, nhưng giờ phú này lại khàn khàn lộ ra vài phần tủi thân, như là rất cần có người đến an ủi.

“Ái tần, ngươi cũng thật biết làm bộ làm tịch.” Hoàng thượng lạnh giọng nói một câu, nhìn thấy bộ dáng Thẩm Vũ hai mắt đẫm lệ mông lung, cuối cùng cũng không đành lòng, lòng đã sớm mềm lại, buồn bực là thứ gì đã sớm không còn biết nữa.

Nam nhân khẽ thở dài một hơi, giống như cam chịu số phận cúi người nói: “Thôi, niệm tình tượng đất cài trên đầu ngươi trông rất được, trẫm sẽ phá lệ một lần, ôm ngươi lên giường của chính ngươi!”

Tề Ngọc đưa tay lên eo nàng, dùng sức ôm nàng vào lòng. Thẩm Vũ rất tự giác nâng hai tay đặt lên cổ của hắn, hai chân kẹp lấy eo hắn, cằm đặt trên vai nam nhân vuốt ve qua lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.