Đọc truyện Tiên Cô Bảo Kiếm – Chương 45: Vô Lượng kiếm phái
Trời những ngày cuối đông, hàn phong từ phương Bắc kéo về càng nhiều mang theo không khí lạnh khiến cả trời đất như muốn đóng cứng.
Thế nhưng ở Nam Lăng Đồng gia trang ngược lại không khí nhộn nhịp ngay từ rạng sáng sớm, ngày mồng năm tháng chạp đã thấy người vào ra tấp nập, chỉ cần ai có chút hiểu biết về giang hồ thì đều nhận ra những nhóm người đổ về đây đều là cao thủ của các đại môn phái trong làng võ.
Thì ra hiện tại chỉ còn cách ngày đại hội Trích Bát có ba ngày. Bát đại môn phái được thông báo lẫn nhau, tập trung về Đồng gia trang để bàn bạc kế hoạch đối phó với đại hội trái thường này.
Nhân vì lần trước chạm trán với vị Tổng hộ pháp Chúc Thiên Tùng đều có người của Bát đại môn phái tận mắt chứng kiến bản lĩnh của vị Tống hộ pháp này, khiến Chưởng môn của Bát đại môn phái đều để mắt đến chuyện này, cho nên ai cũng tự thân đến đây tụ họp.
Tiền sảnh của Đồng gia trang là một khách đường rộng rãi hoa lệ, lúc này đã thấy có mặt khá đầy đủ như: Võ lâm Đại Lão Tống Trấn Sơn cùng trưởng tử Tống Văn Tuấn, Tổng quản Kim Giáp Thần Hoắc Vạn Thanh, Hoa Sơn phái Chưởng môn nhân Thương Cảnh Vân cùng đệ tử Túc Kiếm Minh, về Thiếu Lâm thì là Hán Dương đường chủ Vô Trụ đại sư xuất lĩnh tam vị đại đệ tử, Hành Sơn phái Kim Tinh Linh Viên Trúc Tam Sơn cùng bốn tay đại cao thủ, Võ Đương phái do tự thân Chưởng môn nhân Ngọc Huyền Tử chân nhân và Du Long kiếm khách Sử Truyền Đỉnh với tám tay kiếm khách, Chung Nam phái có Phi Hồng Dực Sĩ Lục Phi Hồng, Lục Hợp môn đồ Thần Điêu Đầu Hói Mạnh Đạt Nhân xuất lĩnh mấy tay môn đồ, duy nhất chỉ còn lại Nga My phái là chưa thấy đến.
Trang chủ Đồng gia trang là Càn Khôn Thủ Đồng Thế Xương vốn xuất thân từ Thiếu Lâm tự, tính khí khẳng khái hiếu nghĩa lần này trong trang của ông đón tiếp quý khách rất trịnh trọng, cho nên từ mấy ngày trước đã phái gia đinh chuẩn bị phòng ốc rất chu đáo, đồng thời còn tuyển thêm bên ngoài một số người về phục vụ. Có thể nói từ trước đến nay Đồng gia trang chưa lần nào có một ngày hội long trọng như thế này, bản thân ông là chủ nhân đương nhiên hớn hở vui mừng ra mặt.
Khi mọi người đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm, chờ đợi thêm người của Nga Mi đến thì bắt đầu vào thương lượng bàn bạc, bỗng nghe gia đinh chạy vào báo là có Hoài Dương tam hiệp đến.
Đồng Thế Xương vội đứng lên đi ra nghênh tiếp, quả nhiên đã thấy ba vị lão nhân thần thái oai nghi sóng vai nhau đi vào, bọn họ là Hoài Dương tam hiệp: Lão đại Hoài Nam Tử Tế Triết Phu, lão nhị Hoa Đà tái thế Dịch Thanh Lan và Hoài Dương phái Chưởng môn nhân Hoài Dương đại hiệp Huy Khâm Nghiêu.
Đồng Thế Xương chắp tay thi lễ cười reo lên :
– Không ngờ Hoài Dương tam hiệp quang lâm, huynh đệ nghênh tiếp chậm, thứ tội, thứ tội!
Hoài Dương tam hiệp cũng ôm quyền hoàn lễ.
Tế Triết Phu cười nói :
– Đồng lão ca khéo nói, chúng ta đã nhiều năm không gặp thật khó có cơ hội như hôm nay hàn huyên cho tận chi bình sinh!
Đồng Thế Xương cười lên khà khà nói :
– Ba vị lão ca xin mời vào trong dùng trà.
Huy Khâm Nghiêu hỏi :
– Đồng huynh người của Bát đại môn phái đều đã đến cả chứ?
– Vâng gần như đầy đủ, chỉ còn lại phái Nga My là chưa thấy có người đến.
Vừa nói vừa quay người dẫn bọn họ vào khách đường, mọi người thấy bọn họ vào liền cũng đứng lên chào hỏi huyên thuyên.
Hoài Dương tam hiệp cũng chắp tay vái chào từng người.
Tống Trấn Sơn vội vàng chạy đến hỏi dượng của mình là Huy Khâm Nghiêu :
– Không ngờ Tế huynh Dịch huynh nhị vị đường xa cũng đến đây thật hiếm có!
Tế Triết Phu nói :
– Minh chủ có lẽ còn chưa biết? Tuần trước chính người của Không Động đã đụng độ với tệ phái, huynh đệ và nhị vị sư đệ đây nghe nói các vị tề tựu tại Đồng gia trang, nên mới liền lập tức đến đây. Thứ nhất là nhiều năm rồi bằng hữu không gặp nhau, mấy khi có dịp tề tựu đông đủ tận tụy một bữa. Thứ hai là có chuyện cơ mật muốn đưa ra để mọi người cùng bàn bạc.
Kim Tinh Linh Viên Trúc Tam Sơn là người của Hành Sơn phái, nhân vì năm xưa xảy ra chuyện tranh chấp pho Chúc Dung kinh cho nên hai phái đã tuyệt giao. Bây giờ nghe nói đến người Không Động đụng độ với Hoài Dương phái, nên lão là ngươi đầu tiên quan tâm.
Tế Triết Phu nói :
– Hỏa Linh Thánh Mẫu xuất hiện ở Dương Châu!
Trúc Tam Sơn nhíu mày hỏi :
– Hỏa Linh Thánh Mẫu xuất hiện ở Dương Châu? Để làm gì?
Huy Khâm Nghiêu nói :
– Chuyện này nguyên nhân khởi từ thanh Hấp Kim kiếm…
Tống Trấn Sơn nghe vậy thì hỏi ngay :
– Hấp Kim kiếm là do lão phu phó thác Nhạc Tiểu Tuấn mang đến Quy Vân trang, không lẽ đã xảy ra chuyện gì ư?
Mọi người giật mình thầm nghĩ :
– Thì ra thanh Hấp Kim kiếm đã bị Tống đại lão lấy được!
Huy Khâm Nghiêu nói :
– Đúng vậy Hỏa Linh Thánh Mẫu đã giở trò bắt cóc tiểu nữ Huy Huệ Quân, rồi ép buộc chúng tôi dùng kiếm đổi lấy người, chính Nhạc thiếu hiếp đã không ngại đại diện chúng tôi ra mặt…
Rồi lão đem chuyện Nhạc Tiểu Tuấn đến hẹn ở Lôi Đường cựu uyển, chàng đã khôn khéo bắt giữ Chúc Xảo Xảo lấy người đổi người, sau đó trúng một chưởng Hỏa Diệm Đao của Hỏa Linh Thánh Mẫu.
Tống Trấn Sơn nghe đến đó thì giật mình la lên :
– Nhạc thiếu hiệp trúng Hỏa Diệm Đao của Hỏa Linh Thánh Mẫu?
Thiếu Lâm phái Vô Trụ đại sư chắp tay trước ngực niệm lớn :
– A Di Đà Phật!
Mạnh Đạt Nhân cũng quan tâm hỏi :
– Nhạc lão đệ có sao không?
Một câu này của lão cũng chính là điều mà mọi người cũng nóng lòng muốn biết.
Huy Khâm Nghiêu lúc này đem chuyện Nhạc Tiểu Tuấn sau khi trúng thương đưa về Quy Vân trang, rồi bị người bắt đi cho đến sau đó chận xe ngựa của Thân Phi Quỳnh gần Hoàng Cương Từ. Tiếp đó là Hỏa Linh Thánh Mẫu cũng kịp thời xuất hiện, xảy ra chuyện tranh chấp căng thẳng với Thân Phi Quỳnh. Trong lúc bọn họ có hiềm khích, lời lẽ ít nhiều để lộ ra sự hợp tác giữa Không Động và Tuyết Sơn, tợ hồ như có âm mưu mộng bá chủ Trung Nguyên.
Tống Trấn Sơn nghe kể đến đó thì hơi ngớ người rồi gật đầu nói :
– Thế thì đúng rồi, lúc Nhạc lão đệ xuống núi dưới chân Linh Đài sơn đã gặp một vị lão nhân đọc bốn câu thơ trong đó hai câu đầu : “Ngũ xuất hoa khai lục xuất phi Mãn sơn cảnh sắc ánh hàn huy”.
Chính là ám chi Tuyết Sơn mà Trúc Thu Lan cô nương đã giải ra điều này. Ái… Tuyết Sơn Lão Thần Tiên võ công xuất huyền nhập thánh, giờ mà trợ thủ cho phái Không Động thì khác gì hùm chắp thêm cánh…
Huy Khâm Nghiêu nói :
– Tiểu đệ căn cứ theo khẩu khí của Thân Phi Quỳnh lúc ấy thì hai phái Tuyết Sơn, Không Động đã liên thủ. Chừng như chỉ là Tuyết Sơn phái ba vị tôn nữ hiệp trợ cho Không Động phái mà thôi. Hình như đại tôn nữ của Tuyết Sơn Lão Thần Tiên làm dâu cho Hỏa Linh Thánh Mẫu…
Cam Huyền Thông à lên một tiếng nói :
– Không sai, vậy thì chính là thê thiếp của gã Tổng hộ pháp Chúc Thiên Tùng rồi!
Kim Tinh Linh Viên Trúc Tam Sơn cười ngất nói :
– Không đúng Chúc Linh Tiên chưa từng lấy chồng thì làm gì lại có con trai?
Huy Khâm Nghiêu nói :
– Í, thế là Hỏa Ma Nữ Chúc Xảo Xảo không phải là con gái của bà ta ư?
Cam Huyền Thông có vẻ hiểu biết chen vào nói :
– Chúc Xảo Xảo là nghĩa nữ của bà ta!
Huy Khâm Nghiêu nói :
– Vậy thì biết đâu Chúc Thiên Tùng cũng là nghĩa tử của bà ta?
Mạnh Đạt Nhân nói :
– Nhị vị đạo huynh, tạm thời chớ bàn đến chuyện riêng của Chúc Linh Tiên. Chúng ta trước hết nghe Huy đại hiệp kể tiếp Nhạc lão lão đệ thực ra thế nào rồi?
Huy Khâm Nghiêu nói tiếp :
– Sau đó do huynh đệ đưa ra kiến nghị song phương tạm thời ngừng tranh chấp, trước hết xem thương thế của Nhạc thiếu hiệp như thế nào? Nhưng chẳng ngờ lúc vén rèm xe lên thì Nhạc thiếu hiệp đã không cánh mà bay.
Mạnh Đạt Nhân kinh ngạc la lên :
– Chẳng lẽ Nhạc lão đệ lại bị người cướp đi?
– Không sai!
– Ai làm chuyện này?
– Ban đầu thì huynh đệ không biết nhưng sau rồi mới biết người này là Kim Thiết Khẩu.
Vô Trụ đại sư chen vào hỏi :
– Kim Thiết Khẩu là ai vậy?
Huy Khâm Nghiêu lúc ấy mới kể tiếp, từ khi Nhạc Tiểu Tuấn bị biến mất sau đó một nhân vật xuất hiện tự xưng là Kim Thiết Khẩu, hành nghề xem tướng, lão ta đã cản đường Hỏa Linh Thánh Mẫu ngầm trợ giúp cho Thân Phi Quỳnh và người Hoài Dương phái rút trước.
Phi Hồng Dực Sĩ nói :
– Nói vậy Huy đại hiệp cũng không biết hiện giờ Nhạc lão đệ đang ở đâu?
Huy Khâm Nghiêu nói :
– Không, huynh đệ và nhị vị sư huynh lúc trở về Quy Vân trang. Sau đó không lâu thì Kim Thiết Khẩu tìm đến. Theo như lão ta nói thì Nhạc thiếu hiệp thương thế đã hoàn toàn hồi phục trước mặt có một chuyện vô cùng quan trọng cần làm…
Mạnh Đạt Nhân nói :
– Lão ta không nói rõ Nhạc lão đệ ở đâu ư?
Huy Khâm Nghiêu nói :
– Không Kim Thiết Khẩu chỉ cho biết Nhạc thiếu hiệp đi làm một chuyện cực kỳ quan trọng, thiên cơ bất khả lậu.
Tống Trấn Sơn có vẻ chăm chú suy nghĩ rồi nói :
– Như vậy người này công lực cực kỳ thâm hậu chỉ có điều chưa từng nghe danh trên giang hồ. Tam đệ có nhận ra lai lịch của người này thế nào không?
Huy Khâm Nghiêu nói :
– Điều này tiểu đệ không biết, chỉ nghe Kim Thiết Khẩu tự nói ra lão đến Quy Vân trang để nhờ chuyển một tin tức quan trọng đến cho đại ca.
Tống Trấn Sơn hơi bất ngờ, hỏi :
– Lão ta nói gì?
Huy Khâm Nghiêu nói tiếp :
– Cứ nghe Kim Thiết Khẩu nói thì đại hội Trích Bát lần này chỉ là một cái bẫy, đối phương đã sắp đặt sẵn để đưa Bát đại môn phái vào tròng. Cho nên cảnh báo Bát đại môn phái không nên cho người đến dự đại hội…
Võ Đương phái Ngọc Huyền Từ từ đầu đến giờ chỉ lắng nghe, lúc ấy nghe thế hơi tức giận mới lên tiếng :
– Bát đại môn phái chúng ta được mời đi dự đại hội, nếu không đi thì còn ra thể thống gì nữa?
Hành Sơn phái Trúc Tam Sơn cũng nói :
– Đạo huynh nói rất đúng không đi dự đại hội thì danh tiếng mấy trăm năm nay của Bát đại môn phái có còn đứng nổi trong võ lâm không chứ? Lại nói chỉ có một phái Không Động há chúng ta khiếp sợ chúng sao?
Hoa Sơn chưởng môn nhân Thương Cảnh Vân nói :
– Kim Thiết Khẩu cảnh báo là chúng ta không nên đi dự đại hội nhất định là phải có lý do!
Huy Khâm Nghiêu nói :
– Kim Thiết Khẩu đã không nói rõ lý do, lão ta chỉ muốn huynh đệ báo lại với đại ca nếu Bát đại môn phái nhất định đến phó hội thì tốt nhất cũng phải phân làm hai nhân lực, một nửa vào phó hội, một nửa ở ngoài chuẩn bị hậu thuẫn chi viện.
Tống Trấn Sơn vuốt râu trầm ngâm suy nghĩ, rồi chậm rãi hỏi :
– Lão ta còn nói gì nữa không?
Huy Khâm Nghiêu nói :
– Kim Thiết Khẩu chỉ nói mấy lời như vậy rồi vội vã đi ngay!
Bát Quái chưởng môn Trịnh Huyền Phong chen vào nói :
– Chúng ta há có thể chỉ nghe mấy lời không chứng cứ, không lý do này mà phải hoảng? Không Động phái tâm địa manh nha đã từ lâu, lần này chúng tổ chức đại hội Trích Bát thiền viện chúng ta cần nhân cơ hội này cảnh cáo cho chúng một trận mới được. Thiên hạ võ lâm xưa nay quyết không dung cho bất cứ một môn phái nào manh tâm xưng hùng độc bá võ lâm Trung Nguyên. Cho dù bọn chúng có ba đầu sáu tay nhưng Bát đại môn phái chúng ta liên kết lại dưới ngọn cờ chính nghĩa, há không đánh đổ được chăng?
Kim Tinh Linh Viên Trúc Tam Sơn nói :
– Đúng, vả lại Linh Vân lão nhân và Huyền Linh Tẩu thì bản lĩnh chừng nào chứ? Chúng ta tất cả mọi người đây tuy rằng không dám xưng là tinh anh võ lâm, thế nhưng cũng đều là cao thủ trong Bát đại môn phái. Đơn đấu độc chiến thì có thể không qua nổi chúng, nhưng liên thủ đoàn kết hành động há lại sợ chuyện gì?
Mạnh Đạt Nhân nói :
– Trúc huynh nói chí lý, có điều chúng ta vốn chỉ là Bát đại môn phái. Hiện tại có được chi viện thêm là Hoài Dương phái, nhưng nhân mã cũng có hạn. Không Động phái ngược lại, không chỉ lung lạc Tuyết Sơn mà hầu như tất cả kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ, cho đến hắc đạo các phương đều bị chúng mua chuộc, thu nạp dưới trướng, có thể nói nhân mã vượt xa chúng ta. Cứ lấy một mình gã Tổng hộ pháp họ Chúc mà nói, thì ở đây chỉ e không có ai là đối thủ của hắn, nhưng không biết chúng còn có bao nhiêu tên như vậy, huống gì chúng ngầm trong còn có âm mưu?
Trúc Tam Sơn cười nói :
– Cho dù chúng có âm mưu gì há chúng ta lại sợ sao? Làm gì đi nữa cũng không qua con người, đáng sợ gì nào?
Vô Trụ đại sư từ đầu chỉ im lặng lắng nghe lúc ấy lên tiếng :
– A Di Đà Phật! Lão nạp lúc sắp đi, Phương trượng sư huynh có nhờ lão nạp chuyển đến chư vị đạo hữu đây một câu, đó là từ lúc năm xưa Tống minh chủ nhất định thoái từ ngôi vị võ lâm minh chủ lui về ẩn dật nơi Thiên Hoa sơn trang mọi người nhân chưa có cơ hội để tuyển chọn một người xứng đáng để kế thừa, kéo dài mãi đến hôm nay mấy mươi năm nay chức Võ lâm Minh chủ xem như bỏ ngõ. Bát đại môn phái tuy danh nghĩa vẫn là một nhà thế, nhưng trên toàn võ lâm thì không có người chủ tể, cảm giác như là một con rắn không đầu…
Một lời này hết sức đột ngột, thế nhưng cũng là thực tế ai trong lòng lâu nay cũng thầm cảm nghĩ như vậy, nhưng họ chưa có cơ hội nào để giải tỏa chuyện này được.
Vô Trụ đại sư nói tiếp :
– Cũng may là mấy chục năm nay trên giang hồ không có xảy ra trường đại loạn do đó vẫn bình an vô sự, nhưng nhỡ một ngày có biến cố lớn xảy ra thì mọi người khó kịp thời ứng phó thỏa đáng. Như tình hình trước mặt, phái Không Động đột nhiên tuyên bố cử hành đại hội Trích Bát, tuy chưa tuyên bố rõ lý do nhưng nếu thầm đoán cũng biết đây là trường huyết kiếp thanh trừng giữa tà chính hai đại phái. Do vậy tệ sư huynh có lời cảnh tỉnh chúng ta, bất luận thế nào thì Tống minh chủ cũng phải đứng ra đảm nhiệm trách nhiệm này trong ngày đại hội. Thứ nhất là để thống nhất hiệu lệnh người của toàn Bát đại môn phái. Thứ hai là tuyên bố rõ lập trường phò nguy đại nghĩa tách rời phân minh giữa hai phái tà chính không để bọn chúng nhân đục nước béo cò, lấy hư danh chính nghĩa mà lập kế xưng hùng tranh bá toàn võ lâm. Đây chính là điều tối hệ trọng nhất cho an nguy của cả Trung Nguyên.
Nói rồi lão chắp tay trước ngực vái dài.
Bát Quái chưởng môn nhân Trịnh Huyền Phong đứng lên nói :
– Đại sư nói rất đúng chức Minh chủ bỏ trống đã quá lâu, chính vì vậy mà Bát đại môn phái chúng ta cũng ít được liên lạc thông báo lẫn nhau những lúc có chuyện. Như hiện tại đại hội Trích Bát đã đến gần, chúng ta cần có một vị Minh chủ để thống lĩnh nhân mã của Bát đại môn phái, nếu tuyển chọn một người đủ tài đủ đức thì lão hủ xin hai tay bầu Tống đại lão gia.
Mọi người nghe một câu này thì ai nấy cũng đều nhao nhao lên bàn tán, nhưng chung quy đều đồng ý là Tống Trấn Sơn lần này phải đứng ra thống lĩnh quần hùng mới được.
Tống Trấn Sơn đứng lên chắp tay vái quanh nói :
– Chư vị đạo huynh huynh đệ thật tình…
Không để lão kịp nói hết câu Võ Đương phái Ngọc Huyền Tử liền cướp lời :
– Minh chủ đây là ý kiến chung của toàn thể Bát đại môn phái, cổ nhân có câu “Làm điều nhân không ai chịu nhường”, Minh chủ sao có thể thoái từ được!
Tống Trấn Sơn bất đắc dỉ gật đầu nói :
– Như đã là ý của mọi người thì lão hủ không dám thoái từ nữa, có điều ý của lão hủ là chỉ tạm thời đương nhậm danh nghĩa Minh chủ mà thôi, đợi đến khi xong đại hội Trích Bát này, huynh đệ xin nhường lại trách nhiệm này. Lúc đó Bát đại môn phái cần tuyển ra trong làng hậu bối một người trẻ tuổi, đủ tài đủ sức để kế nhậm chức vị này, gánh vác mọi chuyện trong võ lâm. Người ta vẫn nói “sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước”, đương nhiên hậu sinh sở học kiến thức đều phải hơn lớp lão bối chúng ta!
Phi Hồng Dực Sĩ nói :
– Đây là hậu ý của Tống minh chủ, đợi đến sau đại hội Trích Bát này giang hồ trở lại yên tĩnh, chúng ta sẽ tổ chức công khai đại hội Võ lâm Minh chủ, tuyển chọn một người trẻ tuổi hiện tại đảm nhậm chức vị này mới được.
Mạnh Đạt Nhân cũng nói :
– Đạo huynh nói rất chí lý nhưng chuyện sau này thì cứ để sau khi qua đại hội Trích Bát chúng ta thương lượng tiếp, trước mặt mọi người nên thảo luận vào vấn đề chính là đối phó với đại hội Trích Bát.
Trúc Tam Sơn cười nói :
– Hiện tại Tống đại lão đã chấp nhận đảm đương chức Minh chủ coi như thống lĩnh toàn chúng ta đến như ước phó, thế nào thì còn phải chờ xem đối phương động tịnh ra sao rồi mới quyết định hành động. Cứ đến lúc đó một hiệu lệnh của Tống minh chủ chúng ta nhất nhất tuân theo thì sợ gì không ứng phó được với chúng.
Hoa Sơn phái Thương Cảnh Vân nói :
– Sư huynh đại hội đã đến gần lắm rồi, chúng ta nên khởi trình vào ngày nào?
Tống Trấn Sơn không khách khí nữa đứng lên dỏng dạc nói :
– Trước mặt còn ba ngày nữa mới đến ngày đại hội nhưng người của Nga My vẫn chưa thấy đến, theo ý ngu huynh chúng ta nên chờ đến hết tối nay, nếu như người của Nga My vẫn không đến thì chúng ta quyết định sau trưa ngày mai sẽ khởi hành thế nào?
Mọi người đều tán thành như vậy, bất luận người Nga My đến hay không đến thì bắt đầu từ sau giờ Ngọ ngày mai bọn họ sẽ khởi hành đến Trích Bát thiền viện.
* * * * *
Ngãi Đình là một thôn núi nhỏ nằm giữa ranh giới An Huy và Hà Nam, duy nhất chỉ có một con đường đất lót đá chạy xuyên qua thôn.
Thế nhưng cả thôn tợ hồ như chỉ là một rừng đào. Lúc này vào tiết đông đào trơ cành trụi lá để chuẩn bị đơm chồi nẩy lộc vào tiết xuân, lúp xúp dưới những tàng đào thỉnh thoảng bắt gặp vài mái nhà tranh đơn sơ, thế nhưng trong mắt của những thi nhân lãng mạn thì đây chẳng phải là rừng đào thường gặp nhiều trong thơ Đường đó sao?
Ghé hỏi nơi nào có quán rượu?
Mục đồng xa chỉ Hạnh Hoa thôn…
Thật vậy trong thôn tuy không có mấy họ nhưng một quán rượu hai chái đơn sơ vẫn thấy khép mình bên đường. Quán chỉ kê mấy chiếc bàn ọp ẹp và vài ba chiếc băng ghế, trước quán dựng một cây sào ngắn với tấm vải trắng thả dài mấy chữ “Đào Thôn Tửu Quán”.
Hẳn đây là một quán rượu bên đường để tiếp khách bộ hành lỡ bước.
Nhưng lúc này trong quán năm chiếc bàn thì đã thấy ba chiếc có người ngồi.
Trên hai chiếc bàn mé Đông, có tám người đều ăn vận trường bào màu xanh, tóc búi cao, thoạt nhìn cũng nhận ra họ đều là đạo sĩ. Chiếc bàn kia chỉ có một lão đạo sĩ khác, thân vận bát quái tóc năm chòm chấm ngực, rõ ràng nhìn người này cũng biết thân phận phải cao hơn tám vị đạo sĩ kia.
Có điều trước mặt chín vị đạo sĩ là chín chén trà nóng và mỗi người dùng thêm một tô mì Dương Xuân, không thấy ai dùng rượu cả.
Bọn họ từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ ngồi ăn và uống trà, không ai nói với ai một câu nào, thế nhưng chốc chốc thấy có người đưa mắt nhìn ra đường tợ hồ như bọn họ ngồi đây để chờ đợi ai vậy?
Đột nhiên từ xa có tiếng vó ngựa gõ trên đường, phút chốc đã thấy một cỗ xe ngựa hoa từ hướng Đông chạy đến, hai con tuấn mã tung vó phóng rất nhanh.
Vào đến rừng đào thì xe ngựa chạy chậm lại rồi cuối cùng cùng đỗ lại trước quán rượu, có tiếng người từ trong xe nói vọng ra :
– Lão Tử chúng ta dừng lại cho tiểu thư và Nhạc tướng công nghỉ chân một lát!
Người đánh xe chỉ “ườm” một tiếng rồi nhanh nhẹn nhảy xuống vén rèm cửa lên, lập tức từ trong xe bốn thiếu nữ áo xanh nhảy xuống, mặt mày tươi như hoa, tiếp đến là một lão bà mặt mày khắc khổ, cuối cùng là một đôi nam thanh nữ tú cùng nhau xuống xe.
Không nói cũng biết bọn họ chính là Thân Phi Quỳnh, Nhạc Tiểu Tuấn và bọn người hầu tháp tùng đi Tuyết Sơn.
Vào đến quán Hồ đại nương đưa mắt nhìn quanh một vòng, bây giờ nhìn thấy cả chín vị đạo sĩ cắm cúi ăn mì tợ hồ như không để mắt đến bọn họ. Hồ đại nương là nhân vật lịch duyệt giang hồ, nhận ra có chuyện khác thường, thầm nghĩ :
– Chín lão đạo sĩ này thần thái hơi khác thường, chẳng lẽ bọn chúng đang chờ chúng ta?
Quả nhiên không sai, cứ theo thường tình thì khi thấy có một đoàn người lạ vào quán, tự nhiên sẽ đưa mắt nhìn theo phản xạ nhưng cả chín vị đạo sĩ đều cúi đầu ăn tợ hồ như không để ý, nhìn cũng biết là họ cố tình làm như vậy. Mà đã cố tình làm như vậy có nghĩa là có nguyên do của nó!
Hồ đại nương rủa thầm trong bụng :
– Hừ nếu các ngươi cố tình gây chuyện với bọn ta thì kể như bọn chúng bây có mắt mà không tròng!
Chủ quán rượu là một đôi trung niên phu phụ, nhìn thấy lại có khách vào mà rất đông thì hai vợ chồng rất vui mừng, có lẽ hôm nay gặp may nên khách mới ghé quán nhiều như thế.
Trung niên chủ quán đon đả chạy ra cười toe toét cúi người chào đón :
– Công tử tiểu thư mời ngồi! Các vị dùng gì ạ?
Nhạc Tiểu Tuấn nhanh nhẩu đáp :
– Lão huynh cho mấy chén trà Long Tĩnh, có gì nhấm nháp thì cứ mang ra!
Chủ quán dạ dạ liên hồi rồi lại cười hỏi :
– Công tử dùng rượu không ạ? Ở đây chúng tôi có rượu nếp Dương Xuân rất nổi tiếng!
Nhạc Tiểu Tuấn à lên một tiếng nói :
– Chúng ta không uống rượu hay là lão huynh mang cho người đánh xe một bình vậy!
Chủ quán dạ thêm một tiếng nữa rồi trở lui vào bếp.
Chốc lát vợ chồng chủ quán đã thấy bưng lên bảy chén trà nóng, một hồ rượu Dương Xuân và ít thức nhắm.
Tử Kim Tiêu buộc ngựa bên đường rồi bước vào quán.
Nhạc Tiểu Tuấn nói ngay :
– Tử huynh mời ngồi đây tiểu đệ đã gọi một bình rượu và thức nhắm cho huynh!
Tử Kim Tiêu cúi người nói :
– Đa tạ Nhạc công tử!
Ánh mắt Tử Kim Tiểu tự nhiên cũng nhận ra điều khác thường từ chín vị đạo sĩ ngồi ba bàn bên kia, bèn thắp giọng nói nhỏ với Hồ đại nương :
– Đại nương, xem ra mấy lão đạo sĩ này muốn gì ở chúng ta đây?
Hồ đại nương chỉ à lên một tiếng rồi gật đầu không nói gì.
Tử Kim Tiêu đã ngồi xuống nhưng ánh mắt vẫn không rời chín vị đạo sĩ, bỗng như lại chợt nhận ra điều gì nhỏ giọng nói tiếp :
– Ồ đúng rồi! Bọn họ hình như là người của Vô Lượng kiếm phái!
Hồ đại nương nuốt xong miếng mì trong miệng ngước đầu nhìn lên không chút kiêng kỵ nói lớn :
– Vô Lượng kiếm phái thì đã sao chứ?
– Vô Lượng Thọ Phật!
Bỗng nhiên nghe một giọng như chuông ngân lên, niệm Phật hiệu rồi nói lớn :
– Vô Lượng kiếm phái xưa nay ít hành tẩu ở Trung Nguyên, vốn không có hề hấn gì với ai, cứ nghe lời vừa rồi của vị nữ thí chủ kia tợ hồ như không mấy cảm tình với tệ phái?
Hồ đại nương ăn xong bát mì chưa kịp nhấp một ngụm trà, nghe vậy thì ngẩng đầu lên cười hắc một tiếng nói :
– Hừ chẳng lẽ bọn đạo sĩ các ngươi chẳng phải muốn tìm đến chúng ta đó ư?
Người vừa lên tiếng lúc nãy chính là lão đạo trưởng ngồi một mình, bây giờ một tay chắp trước ngực hơi cúi người nói :
– Thiện tai thiện tai! Bọn bần đạo đích thực là đang ở đây chờ đợi một vị thí chủ nhưng với nữ thí chủ thì vô can!
Hồ đại nương à lên một tiếng cười nhạt hỏi :
– Thế các ngươi chờ ai?
– Không giấu diếm gì bọn bần đạo chính đang chờ một vị thiếu thí chủ họ Nhạc!
– Họ Nhạc?
Hồ đại nương cười thầm trong bụng nghĩ :
– Thế mà chẳng bảo các ngươi không tìm chúng ta ư?
Nghĩ vậy bà liền hỏi tiếp :
– Tên là gì?
Lão đạo trưởng nói :
– Vị thí chủ này họ Nhạc tên Tiểu Tuấn!
Nhạc Tiểu Tuấn thoáng ngạc nhiên, chàng xưa này chưa từng biết đến người của Vô Lượng kiếm phái, sao bây giờ họ lại chờ mình ở đây?
Nhưng đối phương đã nói ra, lẽ nào chàng không lên tiếng, bèn đứng lên ôm quyền nói :
– Tại hạ Nhạc Tiểu Tuấn, không biết đạo trưởng chờ tại hạ ở đây có chuyện gì?
Lão đạo trưởng thấy thiếu niên đứng lên tự nhận là Nhạc Tiểu Tuấn thì liền đứng dậy chắp tay trước ngực hơi cúi người hoàn lễ nói :
– Thiện tai thiện tai! Thiếu thí chủ nếu đúng là Nhạc Tiểu Tuấn thì kể như bần đạo không uổng công đến chờ ở đây!
Nhạc Tiểu Tuấn ngưng mắt nhìn lão đạo trưởng hỏi :
– Không biết đạo trưởng đạo danh xưng hô thế nào?
– Vô Lượng Thọ Phật! Bần đạo là Phong Nam Sơn!
Thân Phi Quỳnh nghe thì nhíu mày chấn động, nghe nói Phong Nam Sơn là Chưởng môn nhân Vô Lượng kiếm phái, về kiếm thuật rất tinh thông mới sáng lập ra một môn kiếm phái riêng. Tuy không hành tẩu Trung Nguyên nhưng danh tiếng cũng không kém gì các môn phái Trung Nguyên, lần này đích thân lão ta dẫn tám đệ tử đến đây tìm Nhạc Tiểu Tuấn, nếu không có chuyện gì lớn quyết không khi nào đích thân Chưởng môn nhân ra mặt.
Nghĩ vậy nàng liền đứng lên nói :
– Lão đạo trưởng làm sao biết chúng tôi sẽ đi qua đây mà chờ sẵn ở đây? Nhất định có người đã thông báo, dám hỏi người này là ai?
Phong Nam Sơn mỉm cười nói :
– Bần đạo tìm Nhạc thí chủ không phải chỉ mới ngày hôm nay, chiều hôm qua vô tình dọc đường gặp một vị bằng hữu cho bần đạo biết Nhạc thí chủ trưa nay sẽ đi qua đây, cho nên bọn bần đạo mới ngồi chờ ở đây, quả nhiên không phí công lần này!
Lão nói rất uyển chuyển đủ biết là không muốn nói thẳng ra tánh danh người kia.
Nhạc Tiểu Tuấn nói :
– Cứ theo khẩu khí của đạo trưởng thì hình như tìm tại hạ đã lâu, không biết có chuyện gì?
Phong Nam Sơn lại cúi thấp đầu nói thẳng :
– Nghe nói Nhạc thí chủ có một thanh Miên Thiết nhuyễn kiếm, có thể cho bần đạo mượn xem qua?
– Vâng! Đạo trưởng như muốn xem tại hạ xin dâng ra…
Vừa nói chàng vừa lấy cuộn kiếm ở thắt lưng trao đến cho đạo trưởng.
Phong Nam Sơn vừa nắm cuộn kiếm trên tay thì mặt đã biến sắc, nhìn chăm vào mặt chàng hỏi :
– Không biết Nhạc thí chủ từ đâu mà có thanh nhuyễn kiếm này?
– Ồ đạo trưởng truy vấn lai lịch của nó, chẳng hay có chuyện gì quan trọng?
Phong Nam Sơn không đáp lời chàng, lão chỉ ấn nhẹ trên đốc kiếm. Chỉ nghe soạt một tiếng, lưỡi kiếm như con linh xà mềm mại lướt ra, kêu lên những tiếng long kong.
Có điều thanh nhuyễn kiếm lúc này mũi kiếm đã bị gãy một đoạn chừng ba thốn, đây chính là dấu tích Nhạc Tiểu Tuấn ba lần bị Tống Trấn Sơn đánh gãy kiếm.
Phong Nam Sơn lặng người đi một lúc, bỗng hai mắt như hỏa tinh nhìn chàng hỏi lại :
– Nhạc thí chủ có thể nói cho biết do đâu có thanh kiếm này không?
Nhạc Tiểu Tuấn đáp :
– Một vị bằng hữu đã tặng cho tại hạ!
– Ỗ thế ư? Nhạc thí chủ có thể cho biết vị bằng hữu kia là ai không?
Nhạc Tiểu Tuấn hiện tại kinh nghiệm giang hồ cũng đã nhiều, nghe lão truy hỏi thì thầm nghĩ nhanh :
– Xem ra thanh nhuyễn kiếm này có quan hệ mật thiết với người Vô Lượng kiếm phái, ta làm sao có thể nói ra tên họ Trúc Thu Lan được?
Nghĩ rồi chàng nói ngay :
– Đạo trưởng sao không trước hết nói cho tại hạ biết, vì sao lại truy vấn lai lịch thanh kiếm này?
Phong Nam Sơn nhẹ gật đầu đáp :
– Chỉ là tìm kiếm một người!
Nhạc Tiểu Tuấn là người thông minh cứ nhìn thấy đích thân vị Chưởng môn Vô Lượng kiếm phái tìm đến chàng để truy cho ra một người, vậy người đó nhất định phải là chủ nhân của thanh nhuyễn kiếm này rồi chứ chẳng nghi?
– Phải chăng người mà đạo trưởng muốn tìm là chủ nhân của thanh kiếm này?
Quả nhiên thấy Phong Nam Sơn gật nhẹ đầu đáp :
– Không sai! Người mà bần đạo muốn tìm chính là tệ sư huynh Vũ Nam Tiêu ngoại hiệu Nam Mang Tiềm Ẩn.
Nam Mang Tiềm Ẩn Vũ Nam Tiêu người này Nhạc Tiểu Tuấn chưa từng nghe qua, chàng chưa nói gì thì Phong Nam Sơn nói tiếp :
– Giờ thì Nhạc thí chủ đã có thể nói cho bần đạo biết chứ?
– Nói gì?
– Ồ bần đạo nhận thấy Nhạc thí chủ nhân phẩm cốt cách phi phàm nhất định là người của danh môn chính phái, cho nên hy vọng Nhạc thí chủ nói cho biết do đâu mà có thanh kiếm này?
– À… Chẳng phải tại hạ đã nói thanh kiếm này là do một vị bằng hữu tặng?
Phong Nam Sơn nói :
– Thế nhưng Nhạc thí chủ còn chưa nói ra người tặng thanh kiếm này…
Rồi không đợi chàng kịp lên tiếng lão nói tiếp ngay :
– Có lẽ thí chủ còn chưa biết tất cả những thanh nhuyễn kiếm mà tệ phái chế ra đều từ một loại hợp kim đặc biệt, không những có thể chém sắc như chém bùn mà thân kiếm như nhuyễn mềm mại rất khó gãy, cho nên tệ phái từng có một quy định không thành văn bản là : Kiếm còn người còn kiếm hủy người vong…
Mọi người nghe vậy thì chỉ im lặng không ai lên tiếng.
Phong Nam Sơn lại nói :
– Tệ phái còn có thêm một quy luật, đệ tử tệ phái không được để người làm nhục, nếu như bị bại kiếm dưới tay người khác thì trước hết dùng một thủ pháp đặc thù để hủy đoạn thân kiếm, sau đó tự tuyệt tâm mạch mà chết theo kiếm. Khi đó nếu tệ phái thấy đó là điều đại nhục cho môn phái thì sẽ xuất động toàn chúng truy tìm người này, cho dù ở tận chân trới góc biển tệ phái cũng nhất định rửa sạch mối nhục này…
Nghe một câu này thì không ít người rùng mình, chẳng ngờ người của Vô Lượng kiếm phái chỉ vì một nỗi nhục thua kiếm mà có thể hưng sư động chúng rửa nhục!
Nhạc Tiểu Tuấn ngược lại nghe vậy thì chợt nhớ đến lần đầu tiên Tống Trấn Sơn nhìn thấy thanh kiếm này đã từng khuyên một câu là thanh kiếm này chớ nên dùng nhiều, nguyên là vì bên trong nội tình thế này.
Phong Nam Sơn nói đến đó thì thần sắc trở nên nghiêm túc nói tiếp ;
– Nhạc thí chủ hiện hẳn đã rõ? Thanh kiếm này đây chính là bảo vật hộ thân của tệ sư huynh, vậy mà thân kiếm đã bị gãy đoạn đúng ba thốn, nó biểu thị cho biết tệ sư huynh đã gặp đại nạn…
– Ái da nguy rồi! Tại sao lại có sự trùng hợp như thế chứ?
Nhạc Tiểu Tuấn giật mình kêu lên rồi lại thầm nghĩ :
– Thanh nhuyễn kiếm này ba lần bị Tống đại lão gia dùng đũa đánh gãy, mỗi lần bị gãy một thốn, tất cả vừa đúng ba thốn, chẳng ngờ lại khéo trùng hợp với chỗ bọn họ hủy kiếm!
Phong Nam Sơn thấy chàng trầm lặng không nói gì thì nhìn chàng lại nói thêm :
– Người chết thấy xác, bất luận thanh kiếm này ở trong tay Nhạc thí chủ thì thí chủ cũng cần phải có sự giải thích với tệ phái. Do đó chỉ cần Nhạc thí chủ nói ra người nào đã tặng thanh kiếm này thì kể như với Nhạc thí chủ không còn trách nhiệm gì. Đương nhiên tệ phái lúc đó sẽ tìm đến người kia hỏi cho rõ chuyện mà thôi, điều này đã quá rõ ràng, chỉ mong Nhạc thí chủ giúp đỡ cho tệ phái.
Nói hết lời lão ta chắp tay trước ngực vái dài tỏ ý thành khẩn.
Nhạc Tiểu Tuấn vội xua tay nói :
– Đạo trưởng hiểu nhầm rồi, thanh kiếm này bị hủy không phải ở trong tay lệnh sư huynh.
– Ồ vậy thì người nào đã hủy nó vậy?
– Chuyện này nói ra khá dài dòng…
Bấy giờ chàng đành kể chuyện tìm đến Tống Trấn Sơn, chỉ vì để hoàn thành tâm nguyện của sư phụ cho nên phải ba lần tiếp một chiêu kiếm của lão ta và bị lão ta dùng chiếc đũa đánh gãy ba lần.
Phong Nam Sơn mỉm cười nói :
– Nhuyễn kiếm của Vô Lượng kiếm phái chế ra bằng một loại hợp kim đặc biệt đến như danh kiếm trong thiên hạ còn khó hủy nổi nó, Tống minh chủ quả thật là kiếm thuật cái thế, nhưng nếu chỉ dùng một chiếc đũa đánh gãy ba lần thì bần đạo thật không dám tin!
Nhạc Tiểu Tuấn đã hơi bực mình nghiêm mặt nói :
– Lời tại hạ là thật há phải cần nói dối đạo trưởng?