Đọc truyện Tiên Cô Bảo Kiếm – Chương 39: Mất tích
Bây giờ chủ tớ hai người chỉ còn biết nhìn nhau thở dài, Huy Huệ Quân lòng như lửa đốt, nhất thời chưa có chú ý.
Tiểu Thúy bỗng nói :
– Tiểu thư, kẻ bắt cóc Nhạc tướng công nhất định là người của Hỏa Linh Thánh Mẫu. Lão phu nhân hiện giờ chưa về, nhất định còn ở Tiên Nữ miếu, hay là chúng ta đến đó buộc bọn chúng trả người?
Huy Huệ Quân nghe nói cũng có lý, gật đầu nói :
– Ngươi nói cũng có lý, chúng ta đi.
Chủ tớ hai người liền ra khỏi phòng, đến ngoài đại môn thì gặp Huy Nghĩa, Huy Nghĩa thấy hai người bộ dạng vội vội vàng vàng, liền chắp tay nói :
– Đại tiểu thư định đi đâu vậy?
Lão nô đã tuần tra khắp nơi, không thấy dấu vết gì cả.
Huy Huệ Quân nói :
– Nhạc tướng công bị người ta bắt đi mất rồi, chúng ta đến Tiên Nữ miếu tìm mẹ ta.
Huy Nghĩa nghe thì cả kinh.
– Nhạc tướng công bị người ta bắt đi ư? Ai làm chuyện này chứ?
– Hừ, không cần phải nói, đương nhiên chính là người của Không Động phái làm chuyện này. Bọn chúng thừa lúc mẹ ta và Nhị bá đi rồi, bèn cho một tên vào dẫn dụ ta rời trang viện, còn một tên ẩn phục sẵn ra tay điểm huyệt ngươi và Tiểu Thúy, sau đó bắt Nhạc tướng công đi. Ngoài Không Động ra, ai dám vào tận Quy Vân trang làm chuyện này?
Huy Nghĩa gật đầu nói :
– Đại tiểu thư nói cũng đúng, có điều lúc này lão phu nhân chưa về, theo thiển ý lão nô, Không Động đã vào tận Quy Vân trang chúng ta cướp người, tất đã có sự chuẩn bị. Đại tiểu thư giờ nôn nóng mà đi, thế đơn lực bạc, nhỡ xảy ra thêm chuyện gì thì không hay, chẳng bằng cứ chờ lão phu nhân và Nhị lão gia trở về tính kế rồi hành động mới là thượng sách.
Huy Huệ Quân lắc đầu dứt thoát :
– Không, cứu người như cứu hỏa, vả lại mẹ ta và Nhị bá bá hiện đang ở Tiên Nữ miếu, chúng ta đến đó hợp với mẹ ta buộc chúng trả người…
Nàng nói chưa dứt câu, bỗng nghe tiếng người lướt gió phi thân nhanh vào, hỏi ngay :
– Huệ nhi, trang viện xảy ra chuyện gì?
Thì ra Huy phu nhân và Dịch Thanh Lan trở lại.
– Mẹ, Nhạc tướng công bị bắt đi rồi.
Huy phu nhân nghe thì chấn động cả người.
– Nhạc tướng công làm sao lại bị bắt đi? Mà ai bắt đi? Chuyện xảy ra như thế nào?
Huy Huệ Quân đáp :
– Con cũng không biết, nhưng nhất định là Hỏa Linh Thánh Mẫu…
Huy phu nhân càng kinh ngạc hơn hỏi :
– Chẳng phải con trông chừng Nhạc tướng công hay sao, lẽ nào lại không thấy người?
Huy Huệ Quân giọng phẫn hận nói :
– Con bị chúng dụ ra khỏi trang viện, ái… Rõ ràng là trúng kế điệu hổ ly sơn của chúng.
– Vậy Tiểu Thúy thì sao?
– Tiểu Thúy và cả lão quản gia đều bị chúng điểm huyệt…
Huy phu nhân ngớ người lấp bấp la lên :
– Có chuyện này sao?
Dịch Thanh Lan bình tĩnh hơn, vuốt râu trầm ngâm nói :
– Tiểu Huệ, từ từ kể lại mọi chuyện ta nghe.
Mọi người vào phòng trong, Huy Huệ Quân bây giờ mới đem chuyện xảy ra kể hết cho mọi người nghe.
Huy phu nhân hừ một tiếng tức giận nói :
– Thế thì đúng, thảo nào bọn chúng thâu đêm vội vã rời khỏi đây.
Huy Huệ Quân đưa mắt ngạc nhiên hỏi :
– Mẹ nói ai vội vã rời khỏi đây?
– Còn ai vào đây ngoài Hỏa Linh Thánh Mẫu?
Huy phu nhân giọng đầy tức giận nói tiếp :
– Mẹ, và Nhị bá uổng công không chạy đến Tiên Nữ miếu, chẳng ngờ bọn chúng lại lén đến đây bắt người.
Huy Huệ Quân đã hiểu ra, lòng càng nôn nóng nói :
– Mẹ, làm sao bây giờ?
Huy phu nhân nhìn con gái vì chàng thiếu niên mà nước mắt lưng tròng, cười chua chát nói :
– Chạy đâu cho thoát khỏi gầm trời này, ngoại trừ Không Động phái tuyên bố giải tán môn đường.
Dịch Thanh Lan sắc mặt trầm tĩnh lắc đầu nói :
– Chúc Linh Tiên không có lý do để bắt Nhạc thiếu hiệp.
Huy phu nhân ngước mắt lên nhìn Dịch Thanh Lan hỏi :
– Nếu không phải là bà ta thì là ai? Ban đầu thì bắt cóc Huệ nhi, giờ thì bắt Nhạc tướng công, hành vi của chúng thật là bá đạo.
Huy Huệ Quân vội chen vào nói :
– Mẹ, theo ý con thì bọn chúng chưa đi xa khỏi nơi đây, hay là chúng ta đuổi theo không chừng truy đuổi kịp chúng.
Huy phu nhân ngầm nén tiếng thở dài, nói :
– Cứ nhìn chúng lập kế bắt Nhạc tướng công cũng đủ thấy bọn chúng rất chu đáo, giờ chúng ta truy theo khác gì mò kim đáy biển. Huống gì Nhạc tướng công đã ở trong tay bọn chúng, chúng rút di nhất định cũng lập nghi trận, há dễ để chúng ta tìm ra? Vả lại Dương Châu thủy lục tương thông, nhân thủ chúng ta có nhiều đến đâu cũng không thể chia đi khắp nơi truy tìm…
Huy Huệ Quân đôi mắt ửng đỏ, giọng hờn dỗi :
– Nhạc tướng công bị người ta bắt đi, lẽ nào chúng ta khoanh tay đứng nhìn?
Huy phu nhân hiểu tâm sự con gái, cười hòa nói :
– Mẹ có bao giờ bao là khoanh tay đứng nhìn đâu, có điều hiện tại trời chưa sáng, chuyện đuổi theo chúng cứu người cần phải bàn bạc với Nhị bá bá rồi mới có kế hoạch hành động.
Người bị bắt cóc ngay trong Quy Vân trang đất Dương Châu này, trừ phi Hoài Dương phái không còn muốn đứng chân trong chốn giang hồ nữa, nếu không thì bằng mọi giá phải cứu cho được người về.
Dịch Thanh Lan vuốt chòm râu sơn dương, chậm rãi nói :
– Chẳng lẽ ý tam thẩm định dùng đến Chu Trúc lệnh tiễn phát động toàn đệ tử Hoài Dương phái điều tra tìm người?
Huy phu nhân nói :
– Ông nhà tôi đi đã lâu chưa thấy về, đương nhiên còn chưa biết chuyện xảy ra ở nhà. Theo ý lão thân, thứ nhất là thông báo cho ông ta biết sớm mà trở về, thứ hai Chúc Linh Tiên dù có đi nhanh đến đâu, thì nội trong một hai hôm quyết cũng chưa ra khỏi đất Giang Hoài này, người của chúng ta dễ dàng truy ra dấu vết. Còn hiện tại, ông nhà tôi đi khỏi, nên mọi chuyện đều nhờ vào Nhị bá làm chủ cho.
Nên biết Hoài Dương tam hiệp năm xưa vốn là sư huynh đệ đồng môn, lão đại là Tế Triết Phu, cả đời hiếu đạo, sống ở Hoài Nam, quanh năm suốt tháng chỉ vui tu đạo tiên, mọi người thường gọi là Hoài Nam Tử.
Lão nhị chính là Dịch Thanh Lan, tinh thông y thuật, chỉ thích dụng y đạo cứu người, ngoại hiệu tôn xưng là Hoa Đà tái thế, hay còn gọi là Dịch Hoa Đà.
Và người thứ ba là Hoài Dương đại hiệp Huy Khâm Nghiêu, tuy là tam đệ nhưng lại kế thừa môn hộ, xưng tôn lão đại, lão nhị là Hoài Dương hộ pháp.
Thông thường hộ pháp chỉ là nhân vật thứ yếu trong môn phái. Thế nhưng Hoài Dương phái không phải là một môn hộ duy nhất, mà tập trung toàn bộ các bang phái các đường trong lãnh thổ Đại Giang Nam Bắc, cho nên hệ thống không như các bang phái thống nhất khác, không có trưởng lão, mà hộ pháp cũng không phải là do vị Chưởng môn nhân chọn người tài giỏi trong môn phái xung vào vị trí này. Ngược lại, Hoài Dương Hộ pháp là thân phận cực cao, chỉ khi nào có chuyện trọng đại thì đích thân Hoài Dương đại hiệp mới mời hai vị hộ pháp này đến bàn chuyện. Trước mặt Hoài Dương đại hiệp không có mặt, đương nhiên phải do Dịch Thanh Lan làm chủ mọi chuyện.
Dịch Thanh Lan trầm ngâm giây lát, nói :
– Tam thẩm nói cũng phải, chúng ta đành phải sử dụng đến Chu Trúc lệnh tiễn.
Huy Huệ Quân lòng vẫn lo lắng hỏi :
– Mẹ, chúng ta dùng đến Chu Trúc lệnh tiễn liệu có truy ra bọn chúng được không?
Huy phu nhân đáp :
– Huệ nhi, con hãy yên tâm, Đại Giang Nam Bắc đều thuộc phạm vi Hoài Dương phái chúng ta. Luận về võ công, thì huynh đệ các phương có thể không địch nổi bọn chúng, thế nhưng điều tra hành tung bọn chúng thì là chuyện đơn giản. Con thử nghĩ xem, một nhân vật thinh danh như Chúc Linh Tiên thì đi đến đâu cũng rầm rầm rộ rộ, há có thể qua được tai mắt người của chúng ta phân bố khắp nơi?
Dịch Thanh Lan nhìn ra ngoài trời, quay đầu lại nói :
– Ý tam thẩm như vậy là hay, hiện tại nên cho Huy Nghĩa gọi vài tay khoái mã mang lệnh tiễn đi thông báo khắp các địa phương thì mới kịp.
Lúc này, đã thấy hai ả hầu áo xanh bưng hai mâm cơm và thức ăn vào đặt lên bàn, Tiểu Thúy vào theo cúi đầu nói :
– Nhị lão gia, phu nhân, tiểu thư xin dùng điểm tâm.
Huy phu nhân cười hiền hòa nói :
– Tiểu Thúy thật chứ sao, chúng ta bôn tẩu suốt ca đêm, giờ cũng sắp sáng, chúng ta nhanh ăn một chút gì lót dạ, trời sáng sẽ hành động. Nào, mời Nhị bá.
Dịch Thanh Lan với Quy Vân trang là người nhà nên không khách khí nói :
– Hảo, chúng ta cùng ăn, đợi trời sáng bảo Huy Nghĩa phái khoái mã đi khắp nơi phát lệnh tiễn.
Nói rồi lão ngồi vào bàn trước, Huy phu nhân và con gái cũng ngồi vào hai bên tiếp lão.
Chừng hết bửa điểm tâm, bỗng thấy một tên gia đinh vội vội vàng vàng chạy vào cúi người bẩm báo :
– Khai bẩm lão phu nhân, Huy quản gia sai tiểu nhân vào bẩm với phu nhân, bên ngoài có một vị thư sinh mang đến cho Nhạc tướng công một phong thư, người này vốn định trao thư là đi ngay, nhưng bị lão quản gia tìm cách cầm chân lại, mời phu nhân ra xem…
Mọi người nghe vậy thì ngạc nhiên, Huy phu nhân nhìn thần thái hốt hoảng của tên gia đinh thì cũng gấp lên nói :
– Đưa thư cho Nhạc tướng công ư? Người này là ai?
Tên gia đinh hơi thở còn dồn dập nói :
– Tiểu nhân không rõ, mời phu nhân ra xem sẽ biết.
Dịch Thanh Lan đứng lên nói :
– Người này sớm không đến, trễ cũng không đến, lại đến đúng ngay lúc này, mang thư cho Nhạc tướng công lúc trời còn chưa kịp sáng, nhất định bên trong có duyên cớ, chúng ta nhanh ra xem sao.
Nói rồi lão sải bước đi nhanh ra cửa, mẹ con Huy phu nhân cũng lục tục kéo nhau theo ra sau.
Ra đến đại môn đã thấy Huy Nghĩa đang đứng huơ tay múa chân nói gì đó với một vị thư sinh áo trắng.
Huy Nghĩa nghe tiếng chân người, quay lại nhìn thì thấy chủ nhân ra thì rất mừng, vội cúi người reo lên :
– Phu nhân ra vừa khéo, vị công tử nào đến trao cho Nhạc tướng công, nhân chuyện có liên quan đến Nhạc tướng công, cho nên lão hủ mới lưu bước vị công tử này chờ phu nhân ra xem.
Nói rồi xuống hai tay cung kính dâng lên cho Huy phu nhân phong thư đang nằm trong tay, nhưng Dịch Thanh Lan đã ngăn lại nói :
– Tam thẩm chậm tay, Huy Nghĩa nhanh đem lại đây cho lão phu xem trước.
Huy Nghĩa ứng thanh “dạ” một tiếng, rồi mang tới trao cho Dịch Thanh Lan.
Bây giờ Huy phu nhân và Huy Huệ Quân mới quay đầu lại nhìn kỹ vị thiếu niên thư sinh này, chỉ thấy thư sinh nay còn rất trẻ, tuổi ước chừng mười sáu mười bảy, mặt ngọc môi son, da trắng mày dài, trông tựa hồ như mặt nữ nhi.
Huy phu nhân trong lòng ngờ vực, tựa hồ như đã nhìn thấy qua khuôn mặt này ở đâu, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Bà khách sáo nói :
– Công tử hẳn là bằng hữu với Nhạc tướng công, vậy mời công tử vào trong nghỉ chân dùng trà.
Thư sinh chắp tay nói :
– Phu nhân không cần khách khí, tại hạ có chuyện gấp vào thành trao thư rồi đi ngay, giờ tại hạ xin cáo từ.
Nói rồi chắp tay vái nhanh, định bước ra.
Thần thái hốt hoảng và vội vã của thư sinh này càng khiến Dịch Thanh Lan sinh nghi hơn, lão ngăn lại nói :
– Tiểu huynh đệ, xin dừng chân.
Vừa nói vừa cẩn thận xé miệng phong thư, thế nhưng bên trong không có lá thư nào. Ngược lại Dịch Thanh Lan dốc phong thư lên chỉ thấy từ trong phòng bì rơi ra ba viên dược hoàn đỏ tía như chu sa lăn ra lòng bàn tay lão.
Mọi người thảy đều kinh ngạc, thư sinh ngược lại mặt hơi biến sắc, chân tự nhiên cũng khựng lại.
Dịch Thanh Lan ngước mắt nhìn thư sinh hỏi :
– Công tử mang cho Nhạc thiếu hiệp dược hoàn gì vậy?
Thư sinh mặt tự nhiên ửng đỏ lên, ấp úng đáp :
– Thuốc trị thương.
Huy phu nhân ngạc nhiên hỏi :
– Công tử sao biết được Nhạc công tử trúng thương?
– A… Tại hạ… nghe người ta nói.
Huy phu nhân đưa ánh mắt ngờ vực nhìn thiếu niên thư sinh hỏi tiếp :
– Công tử với Nhạc tướng công là ngươi tân giao hay bạn cũ?
Thư sinh mặt đỗi sắc nói :
– Tại hạ mang thuốc trị thương đến cho Nhạc huynh chính là xuất phát từ lòng hảo tâm, phu nhân ngược lại tỏ ý hoài nghi như vậy, thì tại hạ xin cáo từ.
Nói rồi chắp tay xá dài, quay người định bước đi.
Dịch Thanh Lan ngăn lại, nói :
– Chậm chân.
Đoạn lão đưa ba viên thuốc lên mũi ngửi một hồi, rồi nói :
– Tiểu huynh đệ từ đâu có được ba hoàn thuốc này?
Thư sinh quay người lại, mắt thoáng nộ nói :
– Ba viên thuốc này có thể cứu được tính mạng của Nhạc huynh, đã không phải là thuốc độc, có gì các ngươi phải hỏi này hỏi nọ? Chẳng lẽ tôi trộm thuốc này hay sao?
Lúc này Tiểu Thúy dọn dẹp xong mọi thứ cũng chạy ra, vừa nhìn thấy thư sinh, bỗng cô ta oái lên một tiếng thét lớn :
– Lão phu nhân, dùng để nó chạy thoát, nó chính là Chúc Xảo Xảo.
Huy Huệ Quân ngơ ngẩn cả người lấp bấp nói :
– Người này mà lại… là Chúc Xảo Xảo ư? Ngươi không nhầm đấy chứ, Tiểu Thúy?
Tiểu Thúy vẩu môi nói :
– Tiểu tỳ quyết không nhìn nhầm, hồi đêm Nhạc tướng công chộp tay cô ta kéo từ Cựu uyển Lôi Đường về đến Tiên Nữ miếu, tiểu tỳ đi sát theo sau cô ta, đừng nói là nhìn tận mắt, mà chỉ cần nhìn vóc dáng một cái là nhận ra ngay.
Thư sinh chân dợm bước khi nghe vậy, nhưng Huy phu nhân đã cười nhạt nói :
– Công tử chậm chân, chẳng ngờ công tử lại chính là Xảo Xảo cô nương hóa trang.
Trên mặt thư sinh phớt đỏ vì thẹn, nhưng trấn tĩnh nói :
– Phu nhân sao lại nói vậy, tại hạ hà tất phải hóa trang đến đây…
Tiểu Thúy chỉ tay vào mặt đối phương nói :
– Ngươi định chối quanh, ngươi không phải là Chúc Xảo Xảo hóa trang đến đây ư? Rõ ràng ngươi định dùng độc dược để sát hại Nhạc tướng công…
– Câm miệng.
Thư sinh mặt đỏ bừng vì phẫn nộ, nói :
– Tiểu nha đầu, ngươi nói bậy gì hử? Thương thế của Nhạc tướng công, không có thuốc này thì hết chửa trị, sao lại bảo là độc dược?
Tiểu Thúy bĩu môi nói :
– Ngươi mà cũng có lòng hảo tâm ư?
Huy Huệ Quân đã đến trước mặt thư sinh vẻ quan tâm hỏi :
– Vậy sao ngươi mang thuốc này đến đây? Nhạc tướng công là gì của ngươi?
– Người khỏi cần hỏi.
– Hừ, ta nhất định hỏi.
Huy phu nhân chen vào lạnh giọng :
– Nếu ngươi đúng là Chúc Xảo Xảo, thì không cần phải giấu đầu lòi đuôi.
Dịch Thanh Lan cười ha hả nói :
– Không giả nổi, ba viên Hỏa Linh đan này ngoại trừ thiên kim ái nữ của bà ta, thì khắp thiên hạ này không ai lấy được.
Huy phu nhân ngẩn người hỏi :
– Ba viên dược hoàn này chính là Hỏa Linh đan?
Bà đương nhiên hết sức ngạc nhiên, vì có gì mà Chúc Xảo Xảo lại tự mang Hỏa Linh đan đến cho Nhạc Tiểu Tuấn, tất nhiên không thể xuất phát từ chủ ý của Chúc Linh Tiên rồi? Vậy thì cô ta…
Dịch Thanh Lan gật đầu cười lớn đáp :
– Không sai, chỉ cần ngửi một cái là lão phu biết ngay lập tức là Hỏa Linh đan, trong thiên hạ này có loại dược vật nào qua nổi cái mũi của lão phu?
– Hà hà…
Thư sinh ưởn ngực nói :
– Đúng, ba viên dược hoàn này chính là Hỏa Linh đan, Nhạc Tiểu Tuấn trúng phải Hỏa Diệm Đao không có nó thì vô phương cứu nổi.
Huy Huệ Quân nhìn đối phương hỏi :
– Nói vậy cô đúng là Chúc Xảo Xảo?
– Đúng thì sao chứ?
– Tốt lắm.
Soạt một tiếng, Huy Huệ Quân rút phắt thanh trường kiếm ra chĩa thẳng mũi kiếm vào người Chúc Xảo Xảo nói lớn :
– Chúc Xảo Xảo, nghe nói ngươi thường ngày kiêu căng tự phụ, nào, bổn cô nương muốn tiếp vài chiêu tuyệt học của Không Động các ngươi.
Nhi nữ chuyện gì cũng còn có thể bỏ qua, nhưng chạm vào chuyện tranh đoạt tình lang thì phải biết tay.
Chúc Xảo Xảo nhìn đối phương cười nhạt :
– Người mà cũng xứng ư?
Song phương thế như tên giương trên cung, Huy phu nhân bước tới nhẹ giọng nói :
– Huệ nhi, không được vọng động, mẹ còn có chuyện muốn hỏi…
Rồi bà ta quay sang Chúc Xảo Xảo ôn hòa hỏi :
– Chúc cô nương mang ba viên Hỏa Linh đan nay đến đây, có lẽ không phải là chủ ý của lệnh đường chứ?
Không phải là chủ ý của Hỏa Linh Thánh Mẫu, có nghĩa là cô ta lén trộm đem đến.
Chúc Xảo Xảo thường ngay trời không sợ, đất chẳng nể, thế nhưng rốt cuộc vẫn là một khuê nữ, tự nhiên trước câu hỏi này thì khó trả lời.
Chúc Xảo Xảo tần ngần một lúc, đỏ mặt nói :
– Phu nhân không cần hỏi nhiều, thương thế của Nhạc Tiểu Tuấn chẳng nhẹ, chỉ có thuốc này mới cứu nổi. Chúc Xảo Xảo không có ý hại người, phu nhân tin cũng được, không tin cũng được. Tôi chỉ nói vậy thôi, giờ có chuyện gấp, xin cáo từ.
Cô ta vội đi, mà nhìn thần sắc chừng như có chuyện gì rất nôn nóng.
Huy phu nhân gật đầu nói :
– Lão thân đương nhiên là tin, thế nhưng ba viên dược hoàn này không còn dùng được nữa rồi.
Chúc Xảo Xảo nghe một câu này, vốn đang nôn nóng muốn đi, nhưng khựng người lại la lên :
– Anh ta… Thế nào rồi?
Hỏi câu này với giọng thất thanh hàm chứa lo lắng, hốt hoảng lẫn bàng hoàng, đến nỗi chân mềm nhũn ra, bất thần thoái liền một bước.
Huy phu nhân lạnh giọng nói :
– Nói vậy cô nương vẫn chưa hay biết Nhạc tướng công đã bị người bắt đi?
Chúc Xảo Xảo khi nghe Huy phu nhân nói mấy tiếng ba viên dược hoàn này không còn dùng được nữa rổi trong lòng chỉ nghĩ là chàng thương thế quá nặng hết đường cứu chửa.
Nhưng lúc này nghe bị người bắt đi, thì lòng nhẹ đi như vừa buông được tảng đá, ngước mắt lên hỏi :
– Không biết ai đã bắt Nhạc Tiểu Tuấn đi?
Huy Huệ Quân cười nhạt nói :
– Chúc Xảo Xảo, ngươi chớ giả ngay giả tỉnh, lẽ nào mẹ ngươi cho người đến bắt Nhạc tướng công đi, mà ngươi lại không biết?
Chúc Xảo Xảo khựng người la lên :
– Mẹ ta bắt đi? không thể có chuyện này được.
Huy Huệ Quân hừ một tiếng lạnh lùng ;
– Bắt cóc người là ngón tuyệt thủ của Không Động, sao lại không có thể?
Chúc Xảo Xảo mày ngài đứng lên, hét lớn :
– Huy Huệ Quân, ngươi sao dám nói vậy?
– Chả lẽ ta nói không đúng?
Chúc Xảo Xảo nhìn đối phương với vẻ khinh bỉ, ngoắc đầu nói :
– Ta không cần đấu khẩu với người như ngươi, ta đi.
Cô ta tuy không tin là mẹ mình bắt cóc Nhạc Tiểu Tuấn, thế nhưng Nhạc Tiểu Tuấn giờ không còn ở đây, cô ta đương nhiên chỉ vội trở về.
Huy Huệ Quân cười nhạt nói :
– Người định đi sao?
Chúc Xảo Xảo nhìn nhanh Huy phu nhân một cái, cười lạnh lùng hỏi :
– Chẳng lẽ các ngươi định giữ chân ta lại đây?
Dịch Thanh Lan đã có chủ ý trong đầu, cất ba viên dược hoàn vào trong tay áo, cười khà khà nói :
– Tạm thời làm phiền cô nương, nhưng chỉ có vậy lệnh đường mới chịu mang Nhạc Tiểu Tuấn đến đây.
Đột nhiên từ không trung một giọng già nua thâm trầm vọng lại :
– Dịch Thanh Lan, ngươi thật to gan.
Giọng nói nghe từ rất xa, nhưng chớp mắt đã thấy một khối đen tợ phi yến xuyên vân lướt tới trước mặt mọi người.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, một chiếc kiệu hoa với bốn tỳ nữ áo xanh gánh chạy nhanh tới, tiếp liền theo đó là Hữu hộ pháp Không Động Lạc Ban Đình và tám tên thanh y đại hán khác.
Kiệu vừa dừng lại.
Chúc Xảo Xảo vui mừng chạy đến gọi :
– Mẹ.
Hai tỳ nữ đứng trước vén rèm kiệu lên, chỉ thấy khuôn mặt Hỏa Linh Thánh Mẫu hầm hầm lửa giận nhìn con gái thét lớn :
– Hừ. Xảo Xảo, ngươi càng ngày càng to gan.
Chúc Xảo Xảo cúi gầm mặt không dám hó hé nữa lời.
Dịch Thanh Lan ôm quyền xá xá mấy cái, cười lớn nói :
– Lão hủ và thẩm muội đây lúc canh tư có đến Tiên Nữ miếu viếng một lần, nhưng Thánh mẫu không có ở đó. Chẳng ngờ giờ lại qua đến đây, lão hủ thất nghênh.
Hỏa Linh Thánh Mẫu giọng lạnh lùng nói :
– Lão thân đến đây tìm con gái, chẳng phải các ngươi định bắt giữ nó lại đây ư?
Huy phu nhân đáp :
– Không sai, Không Động phái bắt người của chúng ta, chúng ta lưu giữ lệnh nữ lại đây, cũng chỉ là để trao đỗi mà thôi.
Hỏa Linh Thánh Mẫu mặt đỏ mà giọng thì lạnh băng :
– Trao đỗi người, các ngươi định nói gì chứ?
Huy phu nhân nói :
– Chẳng lẽ Nhạc tướng công không phải bị ngươi bắt đi?
– Nhạc tướng công? A… Các ngươi nói là Nhạc Tiểu Tuấn sao?
Dịch Thanh Lan nói :
– Chính là Nhạc Tiểu Tuấn.
Hỏa Linh Thánh Mẫu nói :
– Nhạc Tiểu Tuấn tuy là bị trúng chưởng của lão thân, nhung lão thân chỉ vì thấy hắn trẻ tuổi cuồng vọng, cho nên ra tay trừng trị hắn một chút mà thôi, quyết không có ý lấy mạng hắn. Vả lại, giờ đã có Hỏa Linh đan của lão thân đây, chỉ cần phục vào tịnh dưỡng trăm ngày là hồi phục hoàn toàn, lão thân bắt hắn đi hồi nào?
– Nói nghe nói hay lắm.
Huy phu nhân cười khinh bỉ tiếp :
– Nhạc tướng công trúng chưởng của ngươi từ lúc đó đến đầu canh tư hoàn toàn mê man bất tỉnh, nếu không phải ngươi cho người bắt anh ta đi, vậy còn ai dám đến Quy Vân trang làm chuyện này? Chúc Linh Tiên, ngươi đã là nhân vật thành danh, tiếng tăm không nhỏ trong võ lâm, há đã gây chuyện rồi chối quanh không dám nhận?
– Câm miệng.
Hỏa Linh Thánh Mẫu giận đến tóc trắng dựng ngược, hét lớn :
– Một Quy Vân trang nhỏ nhoi này căn bản ta chăng để mắt đến, có điều ta không hề bắt Nhạc Tiểu Tuấn, các ngươi nên làm rõ chuyện này.
Dịch Thanh Lan nhìn thần thái và ngữ khí bà ta quyết không giả, vuốt râu nhíu mày lẩm bẩm :
– Vậy thì lạ thật.
Huy phu nhân nói :
– Nhị bá tin tưởng lời bà ta ư? Nếu không phải là người của bà ta làm chuyện này thì là ai?
Hỏa Linh Thánh Mẫu giọng còn giận dữ.
– Người trong Quy Vân trang bị bắt đi, chẳng lẽ các ngươi lại không hay biết một chút gì?
Huy phu nhân chưa kịp lên tiếng, thì Dịch Thanh Lan đã nói :
– Chuyện là thế này, lão hủ nhận thấy thương thế của Nhạc thiếu hiệp trầm trọng, cho nên mới cùng Thẩm muội đến gặp Thánh mẫu.
Hỏa Linh Thánh Mẫu tiếp lời lão nói ngay :
– Thì chẳng phải chính lão thân bảo tiểu nữ mang thuốc đến sao?
Hỏa Linh đan vốn là do Chúc Xảo Xảo trộm mang đến, nhưng bà ta nói vậy là để giữ thể diện cho Chúc Xảo Xảo.
Dịch Thanh Lan nói tiếp :
– Khi lão hủ và Thẩm muội đến Tiên Nữ miếu, ở nhà chỉ còn Huy Huệ Quân một mình, không ngờ bị người dùng kế điệu hổ ly sơn dẫn dụ ra xa, lão quản gia và tiểu tỳ Tiểu Thúy liền bị người ngầm điểm huyệt, khi lão hủ trở lại thì Nhạc thiếu hiệp đã bị người bắt đi mất.
Hỏa Linh Thánh Mẫu bật cười lớn vặn hỏi :
– Vậy làm sao dám khẳng định lão thân bắt người?
Huy phu nhân nói :
– Nhạc tướng công lần đầu đến Dương Châu, ngoài chuyện vì tiểu nữ mà chọc giận Thánh mẫu ra, thì không còn gây gổ với ai. Huống gì thời gian gần đây, trong Dương Châu này người giang hồ duy nhất chỉ có Hỏa Linh Thánh Mẫu ngươi, thử hỏi không nghi ngờ chuyện bắt người do ngươi gây nên thì nghi ai bây giờ?
Hỏa Linh Thánh Mẫu thấy Huy phu nhân một mực cứ cho rằng mình làm chuyện này, bất giác đại nộ phát thành tràng cười dài, hỏi :
– Hảo, cứ coi như là ta bắt người, giờ ngươi định thế nào?
Chúc Xảo Xảo chen vào :
– Mẹ, Nhạc Tiểu Tuấn đâu phải do chúng ta bắt đi?
– Hừ, là mẹ bắt đi thì sao chứ?
Huy phu nhân lạnh giọng nói :
– Hừ, cuối cùng rồi thì ngươi cũng thừa nhận.
Hỏa Linh Thánh Mẫu cười dài quái đản nói :
– Đây là ngươi bức lão thân, ngươi khích nộ lão thân, đến như hậu quả cả Quy Vân trang này biến thành tro bụi thì cũng đừng trách lão thân không bảo trước.
Đột nhiên một giọng cao lãng vang lớn như sấm vọng đến :
– Cao nhân phương nào, có thâm cừu đại hận gì với Huy mỗ, mà dám tuyên bố biến Quy Vân trang thành tro bụi?
Huy Huệ Quân mặt rạng rỡ reo lên :
– A, cha đã về.
Mọi người đưa mắt nhìn, quả nhiên thấy hai bóng người cao lớn lướt tới.
Người chạy trước là một lão nhân ăn mặc theo lối đạo sĩ, râu năm chòm, thần thái phiêu dạt thoát tục.
Vừa phát tiếng nói chính là người chạy sau, thân vận thanh bào, trường mi lãng mục, râu đến quá ngực, thần thái oai nghi lẫm liệt.
Hai người này chính là lão đại Hoài Nam Tử Tế Triết Phu và Hoài Dương đại hiệp Huy Khâm Nghiêu.
Dịch Thanh Lan hoan hỷ, bước đến đón :
– Đại sư huynh cũng đến.
Hỏa Linh Thánh Mẫu vẫn ngồi nguyên trong kiệu, lạnh giọng vọng ra :
– Phải chăng Hoài Dương Huy đại hiệp? Lời vừa rồi là chính lão thân nói.
Huy Khâm Nghiêu đã đến đại môn, nhìn thấy kiệu có thoáng chút kinh ngạc, rồi ôm quyền thi lễ nói :
– Thì ra đại giá Thánh mẫu quang lâm, tại hạ không biết Quy Vân trang đắc tội gì, mà đích thân Thánh mẫu động giá đến đây vấn tội?
Hỏa Linh Thánh Mẫu thường ngày vân du tứ hải, cũng mục hạ vô nhân, thế nhưng đối phương là Hoài Dương tam hiệp đủ bộ, bọn họ quyết không phải là hư danh. Nhất là lão đại Hoài Nam Tử Tế Triết Phu, với tuyệt học Đại Nỏ Thần Thủ, được xưng danh là Giang Nam Đệ Nhất Thủ.
Như chuyện hôm nay, nếu gây ra hiềm khích lớn dẫn đến ấu đả, bà ta không hy vọng chiếm ưu thế.
Trong lòng nghĩ ra điều đó, tự nhiên thấy phập phòng, nhưng thần thái vẫn giữ lạnh tĩnh nói :
– Đại hiệp sao không trước hết hỏi bà nhà?
Hoài Nam Tử quay đầu nhìn Dịch Thanh Lan hỏi :
– Lão nhị, thực ra chuyện thế nào?
Dịch Thanh Lan đem chuyện vừa rồi sơ lược kể ra cho hai người nghe.
Hoài Nam Tử liền chắp tay nói :
– Chuyện này có thể chỉ là hiểu nhầm nhau, Thánh mẫu vừa rồi như đã nói, Nhạc thiếu hiệp không phải là do Thánh mẫu bắt đi, hẳn là không giả, vì với thanh danh như thánh mẫu trên giang hồ, đương nhiên đã nói là thực rồi.
Hỏa Linh Thánh Mẫu tựa hồ như còn tức giận nói :
– Nếu như lão thân bắt, thì các ngươi làm gì chứ?
Hoài Nam Tử cười :
– Thánh mẫu không nên vì chút tức giận mà nói vậy, hai phái chúng ta xưa nay chưa từng có hiềm khích, Thánh mẫu nói vậy e mất hòa khí đôi bên.
Hỏa Linh Thánh Mẫu “hừ” một tiếng lạnh lùng nói :
– Chỉ vì các ngươi quá bức ta nói vậy, lão thân bình sinh biết sợ ngươi sao? Dù hai nhà mất hòa khí hay không, lão thân không cần biết.
Hoài Nam Tử cười lớn nói :
– Thánh mẫu lần này xuất hiện giang hồ, chí tại bốn phương, đương nhiên chẳng để mắt đến Hoài Dương phái cỏn con này rồi, thế nhưng chuyện gì cũng có cội nguồn của nó, vị Nhạc thiếu hiệp kia nhất định là bị người khác bắt đi, Thánh mẫu hà tất phải giận mà ôm chuyện của người khác, như truyền xuất giang hồ, chẳng để tiếng dị nghị trong giang hồ ư?
Hỏa Linh Thánh Mẫu càng tức giận la lên :
– Trong giang hồ người nào dám dị nghị chê cười ta?
Hoài Nam Tử chấp tay xá dài nói :
– Hoài Dương phái tuy chỉ là một môn phái địa phương, nhưng xưa nay vẫn tôn trọng các đại môn phái trong võ lâm, vả lại không vì thế mà sợ chuyện, chỉ hy vọng Thánh mẫu suy xét thì hay.
Hỏa Linh Thánh Mẫu bây giờ mới thoáng chút trầm ngâm, rồi “hừ” một tiếng nói :
– Thôi được, nể mặt Hoài Nam Tử ngươi, lão thân ta trịnh trọng tuyên bố một câu, Nhạc Tiểu Tuấn tuyệt đối không phải bị người Không Động bắt đi.
Nói rồi bà ta phát tay ra lệnh :
– Đi thôi.
Hai tỳ nữ buông rèm kiệu, rồi cùng với hai người kia gánh kiệu lên vai sải bước đi thoan thoát.
Huy Khâm Nghiêu chắp tay xá mấy cái nói :
– Thánh mẫu mạnh khoẽ, lượng thứ cho lão hủ không tiễn xa.
Chúc Xảo Xảo lúc đến đây cưởi ngựa, bây giờ cũng liền vọt lên ngựa, chỉ liếc xéo tình địch của mình là Huy Huệ Quân một cái rồi thúc ngựa phóng nước đại lướt đi.
Lạc Ban Đình và đám đại hán võ sĩ cũng lục tục phóng người theo sau cùng.
Chờ cho bọn người Không Động đi khuất rồi, Dịch Thanh Lan mới chắp tay thì lễ Hoài Dương Tử nói :
– Đại sư huynh làm sao cũng đến đây?
Hoài Dương Tử đáp :
– Giang hồ đại loạn đã khởi manh nha, khắp nơi đâu đâu cũng thấy tình hình bất ổn, nhất là tháng tới đây đại hội trên Trích Bát thiền viện xem ra vô cùng quan trọng. Nghe nói các đại môn phái đều được mời đến dự hội, Chưởng môn nhân cũng nhận được thiếp mời, cho nên tìm đến ngu huynh, chuyện này ba huynh đệ chúng ta cần phải bàn bạc kỹ mới được.
Bây giờ mọi người vào trong nội đường, Huy Khâm Nghiêu mời hai vị sư huynh của mình đến thư phòng bàn chuyện.
Huy Huệ Quân theo mẹ đến phòng ngủ, nàng nói :
– Mẹ, con muốn đi tìm Nhạc tướng công.
Huy phu nhân quay đầu nhìn con gái nói :
– Chúng ta không có chút manh mối gì, làm sao mà tìm được?
Huy Huệ Quân nói :
– Con và Tiểu Thúy cải trang một chút, rồi vào thành đi thăm dò, biết chừng đâu có thể lần ra manh mối gì?
Huy phu nhân vuốt ve con nói :
– Cha đã về, có thể tìm ra được Nhạc tướng công. Ái… Con gái mẹ lúc nào cũng nôn nóng, thôi được, còn có thể cùng Tiểu Thúy đi dò thăm một chuyện, nhưng nhớ là không được đi quá xa!
Huy Huệ Quân vui mừng nói :
– Cám ơn mẹ! Tiểu Thúy theo ta vào phòng hóa trang đi!
Không lâu sau, bọn họ ra khỏi Quy Vân trang, nhưng hai người giờ đây một hóa trang thành thư sinh, một người hóa trang thành thư đồng, chủ tớ sóng vai nhau vào thành.
Trăng nhạt sao thưa, trời đất ám tối mờ mịt, trên quảng đường từ Dương Châu đến Trấn Châu có mấy bóng đen theo nhau phóng chạy như bay.
Trời tuy tối, nhưng đường lót đá, nên với người bình thường đi đêm cũng dễ nhận thấy con đường trắng nhờ nhợ nổi hẳn lên trong bóng đêm. Huống gì những người này không nói cũng biết đều là cao thủ giang hồ, đương nhiên thị giác của họ ban đêm rất tốt, phóng người đi trong đêm quyết không chút trở ngại gì.
Đoàn người phóng chạy từ hướng Dương Châu đi Trấn Châu, chạy không biết đã bao lâu, bóng người chạy đầu tiên dừng chân lại, mấy người chạy sau cũng liền đó dừng lại theo.
Bây giờ đã có thể nhận ra bọn họ cả thảy bốn người đều vận kinh trang màu đen, mặt che mạn kín, nhưng chỉ nhìn cũng nhận biết bọn họ đều là nữ nhân.
Người chạy đầu tiên thân hình nhỏ nhắn, quay người lại thấp giọng hỏi :
– Hồ ma ma, lão mang anh ta chạy nổi chứ?
Người thứ hai là một lão bá tóc bạc trắng thấp lùn, tuy nhiên chiếc túi trùm đầu che kín mất tóc trắng, hai tay cong cong, thì ra còn bế thêm một người trong tay, nghe hỏi thì đáp :
– Nhị tiểu thư nói đùa chứ, lão thân tuy già, nhưng giờ thêm một người nữa trong tay cũng không hề hấn gì.
Người đầu tiên được gọi là Nhị tiểu thư đưa mắt nhìn người đang được lão bà bế trong tay một cái, cười nói :
– Hồ ma ma cẩn thận, anh ta…
Hồ ma mà không đợi cô ta nói hết liền cười cắt ngang :
– Nhị tiểu thư yên tâm, lão ma ma này rất hiểu biết nhất định không để cho Nhạc tướng công bị chấn động nào đâu!
Nhị tiểu thư ậm ừ một tiếng rồi không nói gì thêm quay người phóng đi tiếp, ba người phía sau cũng lặng phóng chân chạy theo.
Trấn Châu không phồn hoa như Dương Châu, thế nhưng cũng là một trấn thành tấp nập. Có điều lúc này trời đã khuya, nên căn bản đường vắng người.
Bọn người này lợi dụng những góc tối lách chạy vào thành rồi cuối cùng chạy vào một hẻm nhỏ, vượt qua thêm mấy dãy nhà dân thì đến Trường An khách điếm.
Khi cả bọn lui phía sau khách điếm, trước một dãy lầu đã thấy có hai bóng người nhỏ nhắn đứng đón, cúi người nói :
– Nhị tiểu thư đã về!
Nhị tiểu thư khoát tay nói :
– Nhanh vào đi, đốt đèn lên!
Lúc này, Hồ ma ma và hai nữ nhân kia cũng vừa đến nơi.
Hai nữ nhân đón sẵn vội vào trong đốt đèn lên,
Hồ ma ma đặt người trên tay nằm lên giường, cửa phòng được khóa kín.
Nhị tiểu thư ngầm thở phào nhẹ nhõm, rồi từ từ đưa tay lên gở tấm mạn che mắt.
Đến lúc này, dưới ánh đèn cháy sáng, đã có thể nhìn rõ mặt bọn họ, Nhị tiểu thư không ai khác ngoài Thân Phi Quỳnh. Hồ ma ma chính là Hồ đại nương, và bốn nữ nhân còn lại chính là bốn tỳ nữ tâm phúc của Thân Phi Quỳnh: Xuân Phong, Hạ Vũ, Thu Sương, và Đông Tuyết.
Thân Phi Quỳnh thường ngày vẻ mặt chỉ một nước lạnh lùng băng giá, thế nhưng lúc này nhìn thấy nghĩa đệ mắt nhắm nghiền, mặt đỏ bừng, người nóng như lửa thì mặt sầu mày rũ, nói vội :
– Xuân Phong, nhanh đi lấy cho ta chậu nước ấm!
Xuân Phong dạ một tiếng, rồi quay người chạy đi chế một chậu nước ấm mang lại.
Thân Phi Quỳnh lấy từ trong áo ra một viên thuốc bọc sáp, cẩn thận bóc làn sáp ngoài ra, để lộ một viên dược hoàn được bọc bằng một lớp giấy sáp khác. Lúc lớp giấy sáp được bóc ra. Thì mỗi người trong phòng đều đã ngửi thấy một mùi hương thơm thoang thoảng dễ chịu.
Nàng nhìn thấy Nhạc Tiểu Tuấn mắt nhắm miệng nghiến chặt thì hơi lúng túng, đừng nói là viên dược hoàn này thuộc loại long nhãn dược hoàn, chứ một viên thuốc nhỏ bằng hạt đậu cũng e khó làm cho chàng nuốt xuống được trong tình trạng bất tỉnh nhân sự như thế này!
Hồ đại nương nhìn viên dược hoàn xanh óng ánh trong tay nàng hỏi :
– Nhị tiểu thư, đây có phải là Tuyết Sâm hoàn do Lão Thần Tiên biến chế không?
Thân Phi Quỳnh gật đầu đáp :
– Đúng vậy, gia gia ta năm mươi năm trước đã phải dùng đến cả trăm loại linh dược cùng với Tuyết Liên Tử, Tuyết Sâm mà luyện thành Tuyết Sâm hoàn này. Hiện tại chỉ còn cả thảy chín viên, tỷ muội chúng ta mỗi người được phân một hoàn.
Nói đến đó, ánh mắt nàng ngần ngại nhìn Nhạc Tiểu Tuấn nằm trên giường, nói tiếp :
– Nhạc đệ trúng phải Hỏa Diệm Đao của Hỏa Linh Thánh Mẫu, hỏa độc công tâm, ngoài Hỏa Linh đan do bản thân thánh mẫu đặc chế ra, thì chỉ có loại Tuyết Sâm hoàn này mới có thể giải trừ được hỏa độc trong tâm tạng. Có điều…
Nói đến đó nàng bỏ lửng, nhưng Hồ đại nương là người lão luyện giang hồ, nhìn thì biết ngay nàng ngần ngại điều gì, bèn quay đầu nói với bốn nữ tỳ của nàng.
– Bốn vị cô nương xin mời lui ra ngoài, lão thân có chuyện nói với tiểu thư.
Xuân Phong vẻ không phục nói :
– Đại nương sao lại nói vậy, tợ hồ như coi chúng tôi là người ngoài?
Hồ đại nương nói :
– Thiên cơ bất lộ quá tam nhân!
Thân Phi Quỳnh nhận ra có duyên cớ bên trong, bèn nói :
– Hồ ma ma đã nói vậy, các ngươi cũng lui ra một lúc!
Xuân Phong không dám nói gì thêm đặt chậu nước xuống bàn rồi lui ra ngoài, ba người còn lại cũng lẳng lặng bước đi.
Thân Phi Quỳnh nhìn Hồ Đại nương hỏi :
– Hồ ma mà có chuyện gì, cứ nói đi.
Hồ Đại nương giọng rất nhỏ :
– Nhạc tướng công bất tỉnh nhân sự, ngũ quan khan bế, chỉ sợ viên dược hoàn này khó có thể đưa vào nội tạng được!
– Ồ, vậy thì làm sao bây giờ?
– Chỉ còn một cách, trước hết nhai nhuyễn viên dược hoàn, sau đó dùng chân lực đẩy xuống mới công hiệu.
Thân Phi Quỳnh đã hiểu ra vấn đề, bất giác mặt đỏ bừng ấp úng nói :
– Nhưng…
Hồ Đại nương cướp lời nói ngay :
– Chẳng phải Nhị tiểu thư và Nhạc tướng công đã kết nghĩa tỷ đệ sao? Đây là chuyện cứu người, tỷ tỷ vì cứu đệ đệ, thì chấp kính phải tòng quyền chứ!
Thân Phi Quỳnh vẫn thẹn đỏ mặt lấp bấp nói :
– Ta không phải không chịu… Có điều… Có điều trong lòng thấy sợ…
Hồ Đại nương cười nhỏ nói :
– Có gì phải sợ chứ? Chỉ cần trong lòng tiểu thư đoan chính bất loạn là được.
Thân Phi Quỳnh thường ngày cũng là một vị cô nương lạnh lùng kiêu ngạo, chẳng biết đến chữ sợ là gì, nhưng lúc này chỉ nghĩ đến cảnh nàng phải môi kề môi Tuấn đệ móm thuốc thì… Ái! làm sao được?
Mặt nàng thẹn chín lừng, lắc đầu nói :
– Điều này…
Hồ Đại nương nói tiếp :
– Nhị tiểu thư tối nay phải hao tâm tổn trí lắm mới đưa được Nhạc tướng công về đây, tránh để lão Dịch Hoa Đà dùng kim châm quá huyệt, hủy toàn thân công lực của Nhạc thiếu hiệp, thử hỏi hiện tại tiểu thư còn ngần ngại điều gì?
Nói hết câu, bà thấp giọng hơn nói qua tiếng cười nhẹ :
– Lão thân ra ngoài một lát. Nhị tiểu thư chớ nên do dự nữa.
Nói rồi, quả nhiên bà đứng lên bỏ đi ra ngoài.
– Hồ ma ma…
Hồ đại nương đã đi đến cửa, quay đầu lại cười nói :
– Cứu người như cứu hỏa, lão thân ra ngoài thì tốt hơn!
Thuận tay bà khép kín cửa lại.
Thân Phi Quỳnh biết Hồ đại nương chỉ vì sợ nàng còn thẹn, cho nên mới rút lui ra ngoài. Hiện tại chỉ còn mình nàng bên cạnh Nhạc Tiểu Tuấn, tự nhiên trong lòng nôn nao rạo rực lên.
Nhìn Nhạc Tiểu Tuấn nằm mê mang bất động trên giường, đôi môi nóng khô đến nứt nẻ ra, đã thấy rõ hỏa nhiệt đến hồi cực thịnh, quả là cứu người như cứu hỏa, nàng há còn cố kỵ nam nữ thọ thọ bất thân?
Tuy có thoáng chút do dự, nhưng cuối cùng cũng cho vào mồm nhai nhẹ, rồi cúi nhanh đầu xuống, đặt hai cánh môi mình áp chặt vào môi chàng. Lưỡi nàng vận lực lần mở khai hai hàm răng đang nghiến chặt của chàng, từ từ đẩy dược hoàn đã nghiền nát hòa với ngọc dịch vào miệng chàng, cuối cùng vận lực thổi mạnh, khiến thuốc bị áp đẩy trôi xuống cổ vào bụng chàng, xong mới đứng lên.
Khi làm thì nàng hoàn toàn không nghĩ gì, nhưng xong rồi thì lại phát run, quả thực từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ tiếp cận thân thiết như vậy với một người đàn ông, tự nhiên hành động vừa rồi để lại trong đầu nàng ấn tượng không nhỏ!
Nàng đứng lặng người nhìn Nhạc Tiểu Tuấn hồi lâu, lòng thầm nói :
– Nhạc đệ, hy vọng ngươi không phụ lòng tỷ tỷ…
Cửa phòng kẹt mở, nàng quay lại nhìn thấy Hồ đại nương bước vào cười hỏi :
– Nhị tiểu thư, thuốc đã móm xong rồi chứ?
Thân Phi Quỳnh mặt còn ửng đỏ, chỉ gật nhẹ đầu không lên tiếng.
Hồ đại nương bước nhanh đến nói tiếp :
– Nhị tiểu thư một đêm bôn tẩu, giờ nên đi nghỉ một lát, ở đây có lão thân trông coi.
Thân Phi Quỳnh quay đầu nhìn Nhạc Tiểu Tuấn nói :
– Ta không mệt.
Hồ đại nương đương nhiên thầm hiểu, thuốc tuy đã móm xuống, thế nhưng chàng ta chưa hồi tỉnh thì cô nàng nhất định chưa an tâm.
Ái! Nữ nhi kể cũng lạ, bình thường là một vị cô nương kênh kiệu ngang ngạnh, chung quy không coi đàn ông vào đâu, thế nhưng một khi đã gặp được tình lang trong mộng, thì phút chốc biến thành một vị tiểu thư khuê các đa sầu đa cảm!
Hồ đại nương chỉ lắc đầu cười một mình, đoạn đem đến một chiếc ghế tựa kề sát giường nói :
– Vậy tiểu thư ngồi nghỉ một lúc.
Bà hiểu rất rõ Nhị tiểu thư của mình, trước mặt người khác, không khi nào cô ta chịu ngồi bên thành giường có đàn ông đang nằm, nên mới làm vậy.
– Đa tạ ma ma!
Nói rồi, ngồi xuống ghế, mắt vẫn dán chặt lên mặt Nhạc Tiểu Tuấn theo dõi diễn biến.
Nhạc Tiểu Tuấn phục Tuyết Sâm hoàn rồi, qua chừng thời gian một tuần trà, quả nhiên dược lực đã phát công hiệu, trên mặt chàng đỏ bừng giờ đã giảm dần.
Qua thêm một lúc nữa thì mí mắt máy động, cuối cùng mở hẳn hai mắt ra.
Thân Phi Quỳnh nhìn thấy thì mừng khôn tả, đứng lên cười tươi nói :
– Tuấn đệ, cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh lại.
Nhạc Tiểu Tuấn vừa mở mắt ra thì người đầu tiên nhìn thấy là Thân Phi Quỳnh, đang đứng bên giường, chàng định nhón người ngồi dậy.
Nào ngờ, vừa gắng sức một cái, thì ngực đau như xé khiến chàng á lên một tiếng, mặt tái xanh, trán toát mồ hôi.
Nên biết, chàng trúng phải Hỏa Diệm Đao của Hỏa Linh Thánh Mẫu, đây là một môn hỏa công cực kỳ lợi hại, ngoài Ly Hỏa chân khí đốt cháy nội tạng, còn bị chưởng lực thế sắc lợi như đao đoạn thương nội phủ.
Cứ thử nghĩ, chưởng mà lại gọi là đao, thì cũng đủ biết duyên cớ của nó rồi?
Do vậy, người trúng phải Hỏa Diệm Đao thì xem như bị trúng thương bởi hai loại, một là Ly Hỏa chân khí thiêu đốt nội tạng, hai là chưởng phong xuyết cắt nội tạng.
Huy phu nhân tuy cho chàng uống Bát Bửu Tử Ngọc đan, đây là một loại thánh dược trị vết thương, đối với Ly Hỏa chân khí thì không có tác dụng, nhưng đối với chưởng lực xuyên cắt nội tạng thì có công hiệu.
Chỉ có điều, khi Huy phu nhân cho chàng uống thuốc, chỉ là nhét vào miệng dùng nước rót xuống, chàng đang ở trong tình trạng bất tỉnh nhân sự, cho nên căn bản thuốc chỉ đứng ở yết hầu mà không thể xuống bụng được.
Mãi đến lúc này, khi Thân Phi Quỳnh móm Tuyết Sâm hoàn cho chàng, đã dùng nội lực đẩy xuống bụng, như vậy khiến cả Bát Bửu Tử Ngọc đan cũng xuống theo.
Tuyệt Sâm hoàn là loại thánh dược đặc chế từ tuyết liên tử và tuyết sâm nghìn năm, dược tính cực hàn, chuyên trị ly hỏa thần công và thái dương thần công. Trên nguyên tắc dụng thủy chế hỏa, đương nhiên là hóa giải hết hỏa độc trong người chàng.
Nhạc Tiểu Tuấn hôn mê bất tỉnh là do hỏa độc bức huyết vọng thành, đàm mê lâm khiếu, lúc này Tuyết Sâm hoàn phát tán công hiệu, đương nhiên hỏa độc đã lui thì hồi tỉnh lại.
Thế nhưng, hồi tỉnh không có nghĩa là thương nội tạng đã lành.
Tuyết Sâm hoàn đương hiện chỉ hóa giải được hỏa độc, nhưng không thể trị lành thương tích, đến như Bát Bửu Tử Ngọc đan trợ sức trị vết thương nội tạng, nhưng cho dù là thánh dược, thì không thể thuốc vào là bệnh giảm, vết thương chi ít cũng cần phải có thời gian để hồi phục.
Do đó mà khi chàng gượng ngồi dậy động đến vết thương nội tạng, mới khiến chàng đau như dao cắt.
Thân Phi Quỳnh thấy vậy thì phát hoảng hỏi :
– Tuấn đệ, làm sao thế?
Nhạc Tiểu Tuấn tay trái đè lên vết thương ở ngực, miệng rên khẽ nói thều thào :
– Không sao, Quỳnh tỷ cứu tiểu đệ à?
Thân Phi Quỳnh lại nhớ tình cảnh vừa rồi, bất giác lại ửng mặt ậm ừ nói :
– Vết thương Tuấn đệ chẳng nhẹ tí nào, vừa hồi tỉnh nên nghỉ dưỡng, chớ vội cử động, có phải đau ở vết thương không?
Nhạc Tiểu Tuấn gật nhẹ đầu đáp :
– Tiểu đệ trúng một chưởng của Hỏa Linh Thánh Mẫu, tợ hồ như xương cốt ở ngực vỡ vụn…
– Ừm, ngươi trúng Hỏa Diệm Đao của bà ta, ái… Ta đã nói trước là không nên chọc giận Hỏa Linh Thánh Mẫu, ngươi lại không nghe lời tỷ tỷ. Thôi, chớ nên nói nhiều, tỷ tỷ xem xét vết thương cho ngươi!