Tiên Cô Bảo Kiếm

Chương 32: Minh chủ thoát hiểm


Đọc truyện Tiên Cô Bảo Kiếm – Chương 32: Minh chủ thoát hiểm

Ngũ Xoa chân nhân thấy không có người đáp lại, cười gằn một tiếng, đột nhiên nhún chân phóng tới một bước dài, chiếc cương xoa lướt từ hông ra phát kình phong nghe rợn người.

Đương nhiên một thế này chỉ có tính thăm dò đối phương, nhưng thế đánh thì cũng không phải chỉ là hư chiêu.

Phi Hồng Dực Sĩ ngược lại không nén nổi, liền phóng kiếm ra một chiêu.

Bên ngoài nhân có hai ánh đèn chiếu sáng, nên bên trong càng tối hơn, chỉ thấy một ánh thép dài loáng lên, “keng” một tiếng binh khí chạm nhau phát ra những đóm hỏa quang sáng ngời.

Khi tiếng binh khí chạm nhau ngân dài, cả người Ngũ Xoa chân nhân bị đẩy bật lùi, bên trong Phi Hồng Dực sĩ đảo lui còn chưa đứng vững, bị tiếp một cổ kình phong đẩy ra, tức giận thét lên :

– Kẻ nào đánh lén bổn chân nhân?

Vừa thét định giơ tay phát chưởng, nhưng liền nghe tiếng Bách Bộ Thần Quyền cười lớn nói :

– Văn chân nhân, có huynh đệ đây.

“Vù”, một quyền tức tốc đánh ra lướt ngang trên đầu Ngũ Xoa chân nhân nghênh đón một chưởng đối phương.

Lão ta quả không hổ danh Bách Bộ Thần Quyền, quyền vừa xuất thì quyền phong đã tới trước, thế như một quả thiết chùy nghìn cân.

“Bình” một tiếng chấn động lớn, chỉ thấy cả người Bách Bộ Thần Quyền ổn lập bất động, cười khà nói lớn :

– Tuyệt lắm, chưởng lực các hạ thật cao cường!

Dứt lời, thuận thế nhảy tới tay trái hoán vị bổ tiếp một quyền thứ hai, lần này thế còn mạnh hơn quyền đầu tiên.

Ngũ Xoa chân nhân được ứng cứu kịp thời, không bỏ lỡ cơ hội liền trở người vung chiếc cương xoa áp sát vào động đạo.

Bọn họ phối hợp thật ăn ý, Bách Bộ Thần Quyền phát quyền từ xa đánh vào yểm hộ cho Ngũ Xoa chân nhân tiếp cận đối phương.

Chiếc cương xoa trong tay Ngũ Xoa chân nhân dài chừng năm xích để cận đấu, nhưng trên lưng lão còn mang thêm năm chiếc khác ngắn hơn, chỉ chừng hai xích, thế nhưng lão thành danh chính là nhờ vào năm chiếc cương xoa này, chúng chính là nhưng chiếc phi xoa.

Bên ngoài công vào, bên trong cũng phản đòn.

Vô Trụ thiền sư phát liền một chưởng nghênh chiêu quyền của Bách Bộ Thần Quyền.

Đây là một chiêu trong Đại Lực Kim Cương chưởng thế chưởng phong ào ạt như nước vỡ bờ!

“Bình” một tiếng nữa lại vang lên, cả người Bách Bộ Thần Quyền lần này chấn động lùi đến hơn hai bước.

Gần như cùng lúc ấy, Phi Hồng Dực Sĩ cũng phát kiếm ra chiêu Hồng Quang Tụ Ảnh chỉ thấy ánh kiếm phân bốn đạo kiếm phong, cuối cùng hợp làm một càng tăng thêm cường lực.

“Kong” một tiếng, lần này chiếc cương xoa ra trước mà đến sau nên đè ép trên thanh trường kiếm của Phi Hồng Dực Sĩ, cả hai lập tức vận kình lực vào tay, quyết không để thua đối phương, chợt nhìn thấy tình thế có phần bất lợi cho Phi Hồng Dực Sĩ, nấp sau tảng đá lớn tên ném một viên đá đã thủ sẵn trong tay vào người Ngũ Xoa chân nhân.

Ngũ Xoa chân nhân lúc này đang toàn lực đối kháng với Phi Hồng Dực Sĩ, bỗng nghe tiếng ám khí bay tới, giật nảy mình vội tung tay trái lên đón ám vật.

Nhưng lão ta không ngờ được viên đá tầm thường được phóng ra từ tay một cao thủ của Bát Quái môn quyết chẳng tầm thường, viên đá được đẩy đi với bảy thành công lực trong Nội Thái Cực Công lực đạo ghê người.

Đương nhiên, nếu lúc này Ngũ Xoa chân nhân không tụ hết chân lực đấu chiêu với Phi Hồng Dực Sĩ thì có thể tụ chân lực vào tay đón bắt ám khí vô hại, bởi vậy khi tay trái chộp được viên đá thì bị một lực chấn động cực mạnh. Lão buộc miệng kêu lên một tiếng, cả người nhảy thoái về sau theo lực chấn.

Hoắc Vạn Thanh thấy thời cơ đã đến đâu khi nào chịu để đối phương chạy thoát, vung tay phát chiêu Bích Không chưởng truy kích.

Ngũ Xoa chân nhân người vừa thoái được một bước, thấy chưởng phong áp tới, hốt hoảng giơ tay trái lên phát kình lực phòng hờ tiền thân.

Luận về nội công thì Hoắc Vạn Thanh có thể kém hơn Ngũ Xoa chân nhân, thế nhưng lúc này cả người Ngũ Xoa chân nhân đang mất đà trên không, tự nhiên khó tụ hết chân lực. Nên khi hai chưởng chạm nhau, thì cả người Ngũ Xoa chân nhân lần nữa bị chấn động mạnh văng ra xa ngoài, lưng rơi phịch trên đất cơ hồ không đứng dậy nổi.

Thần Điêu Đầu Hói đứng ngoài quan sát tình hình một lúc, thấy phía mình phòng thủ hợp lý, phối hợp chặt chẽ nên đã yên tâm, bây giờ mới giơ tay ra hiệu cho mọi người rồi nhẹ chân đi vào động trong.

Lại nói, Nhạc Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan ở động trong, nhân vì Thần Điêu Đầu Hói trước khi đi ra ngoài đã căn dặn rất kỹ lưỡng. Cho nên mặc dù hai người ngồi tựa lưng vào vách đá như nghỉ ngơi, nhưng mắt thì không phút giây nào rời khỏi người Tống Trấn Sơn.

Trúc Thu Lan thấy trách nhiệm của bọn họ rất quan trọng, lại đã có lời dặn của Thần Điêu Đầu Hói, cho nên trong tay đã thủ sẵn chiếc ống đồng thổi Bách Lý Hương. Sau đó Thần Điêu Đầu Hói lại còn cẩn thận hơn để Sử Truyền Đỉnh trấn thủ ngay động khẩu, đề phòng bọn họ hai người gặp bất trắc.

Bên ngoài viện binh đối phương đến, rồi đánh nhau có người thụ thương, bao nhiêu chuyện xảy ra, nhưng bên trong này thì im lặng không hay biết điều gì.

Thời gian từng khác trôi qua, chừng hơn một tuần trà, Tống Trấn Sơn vẫn y nhiên ngồi bất động tựa vách đá không thấy tỉnh lại.

Trúc Thu Lan trong lòng thầm sinh nghi, nhớ lời Thần Điêu Đầu Hói dặn khi đi, nếu hắn không phải là Minh chủ, cần đề phòng bất thần tấn công chúng ta, bèn thầm nghĩ :

– Chẳng lẽ hắn đã tỉnh lại, nhưng cố ý làm như chưa tỉnh, chờ lúc ta không chú ý ra tay tấn công?

Chỉ nghĩ vậy tự nhiên trong lòng khẩn trương hẳn lên, tay nắm chiếc chiếc ống đồng chuẩn bị đối phó, mắt đăm đăm nhìn vào mặt Tống Trấn Sơn.

Sử Truyền Đỉnh nhiệm vụ cũng không phải nhỏ, lúc ấy kiếm cũng nắm trong tay, mắt ngưng nhìn vào trong, đề phòng có chuyện xảy ra.

Duy nhất chỉ có Nhạc Tiểu Tuấn thần sắc bình thường, không tỏ ý gì nghi ngờ với Tống Trấn Sơn, nhân vì trong lòng chàng đối với vị Tống đại lão gia rất tôn kính ngưỡng phục.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua nặng nề, trong động duy nhất một ngọn nến nhỏ leo lét, với người an nhiên thì không thấy có gì khác lạ, nhưng với người lòng đang khẩn trương, đương nhiên mọi góc tối trong động cũng đề phòng nghi ngờ.

Trúc Thu Lan căng thẳng một lúc chừng như không nén nổi, hắng giọng lên tiếng :

– Nhạc đại ca, sao mãi đến giờ mà Tống đại lão gia vẫn chưa hồi tỉnh? Hay là thuốc giải ít quá?

Nhạc Tiểu Tuấn nghe nàng hỏi thì đáp :

– Không, Kim đại ca đã nói rõ thuốc giải này rất bá đạo, tối đa chỉ phục năm viên. Ta nhận thấy Tống đại lão gia trúng độc đã mấy ngày, cho nên mới cho uống năm viên, đó là liều tối đa nhất rồi!

Trúc Thu Lan nhíu mày :

– Vậy sao…

Nàng hỏi chưa hết câu, đột nhiên nghe Tống Trấn Sơn ho khan một tiếng, từ từ nói :

– Phiền nhị vị phòng hờ, thật ra lão phu tỉnh lại từ lâu rồi, có điều lão phu công lực bị thất tán đã lâu, nên sau khi tỉnh lại bèn điều công phu một lúc.

Trúc Thu Lan không khỏi đề phòng, nhưng mặt cười tươi nói :

– Tống đại lão gia hẳn là công lực đã hồi phục hoàn toàn?

Tống Trấn Sơn mỉm cười đáp :

– Cũng hồi phục được tám chín phần, lão hủ thật càng cảm tạ Nhạc lão đệ!

Nhạc Tiểu Tuấn nghe nói vội vàng chấp tay nói :

– Tống đại lão gia không nên nói như vậy, chuyện đại lão gia trúng độc đều do vãn bối mà ra, nếu như vãn bối không lấy được thuốc giải, thì có lẽ chung thân hối hận, trong lòng tự thẹn vô cùng…

Tống Trấn Sơn cười vang ha hả đứng lên nói :

– Nhạc lão đệ không nên tự trách, bọn tặc đảng này tâm cơ ma mãnh, muốn hại lão phu không chỉ hôm nay. Như lão đệ không bị chúng lợi dụng mang thư độc đến, thì người của bọn chúng cũng đã tiềm nhập trong bổn trang viện từ lâu rồi, lão phu trước sau gì cũng trúng kế của chúng.


Lão đứng lên thì Trúc Thu Lan tự nhiên càng khẩn trương hơn, bất giác chân di động về sau nửa bước.

Tống Trấn Sơn nói xong, vuốt râu quay đầu nhìn bọn Nhạc Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan, rồi như chợt nhớ ra chuyện gi vội hỏi :

– Nhạc lão đệ, trước khi lão phu uống thuốc giải, ngươi nói nếu lão phu không phải trúng “Tán công độc” thì có thể biết ngay giả thật, không biết ngươi định thử cách nào đây?

Nhạc Tiểu Tuấn đưa mắt nhìn Trúc Thu Lan, nhưng chưa kịp đáp gì bỗng nghe có tiếng chân người chạy nhẹ vào, cả bọn đưa mắt nhìn mới hay chính là Thần Điêu Đầu Hói.

Thần Điêu Đầu Hói nhận ra Tống Trấn Sơn đã tỉnh lại, chắp tay thi lễ nói :

– Chúc mừng Minh chủ kỳ độc đã giải!

Tống Trấn Sơn mỉm cười nói :

– Mạnh đạo huynh chớ vội chúc mừng, như đã có người giả mạo lão phu, hiện tại chân giả chưa phân, trước hết cần phân minh mọi chuyện rõ ràng, thì mọi người mới yên tâm. Lão phu chính đang muốn nghe biện pháp thử của Nhạc lão đệ đây!

Thần Điêu Đầu Hói gật đầu nói :

– Lời Minh chủ rất đúng, Nhạc thiếu hiệp cứ nói ra đi đừng ngại!

Nhạc Tiểu Tuấn đã có chuẩn bị sẵn nói ngay :

– Nhớ hôm trước tại hạ vô tình giúp tặc đảng mang lá thư độc đến cầu kiến đại lão gia, tại hạ cùng lão gia nói chuyện rất nhiều. Lúc bây giờ nhân vì lão gia trúng độc, Hoắc tổng quản chạy đến thư phòng lấy thuốc giải, trong phòng chỉ còn lại tại hạ và lão gia, hiện tại lão gia chỉ cần nói ra nội dung của chuyện hôm ấy cũng đủ chứng minh đại lão gia là thật rồi!

Thần Điêu Đầu Hói gật gù nhưng không nói gì.

Tống Trấn Sơn thì cười lên khà khà nói :

– Nhạc lão đệ ngươi muốn lão phu nói ra nội dung câu chuyện hôm đó ư?

Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu nhắc lại :

– Hôm đó Tống đại lão gia hỏi tại hạ từ Vân Đài sơn xa xôi thế này, không phải là chuyện tầm thường…

Tống Trấn Sơn gật đầu cười tiếp ngay :

– Không sai, lúc ấy Nhạc lão đệ đã nói đến đây vì hai tâm nguyện của lệnh sư, tâm nguyện thứ nhất là tìm lại nhi tử của lệnh sư thất lạc mười sáu năm về trước, người này bên mày trái có nốt ruồi son. Nhưng còn tâm nguyện thứ hai thì lệnh sư chưa từng nói ra, mà cũng không chịu nói, Nhạc lão đệ lúc xuống Vân Đài sơn đã gặp một vị lão nhân, lão ta chỉ điểm cho lão đệ ngươi đến tìm lão phu, nói rằng: chỉ cần một lời của lão phu thì tâm nguyện của lệnh sư sẽ giải tận, đúng không?

– Đúng vậy, đại lão gia có thể kể tiếp không?

Tống Trấn Sơn gật đầu nói tiếp :

– Lão phu lúc ấy đã chấp nhận, Nhạc tướng công hỏi lão phu tâm nguyện của lệnh sư thật sự là gì? Lão phu đã nói: Lệnh sư đã không nói cho ngươi, thì lão phu cũng không cần phải nói!

Nhạc Tiểu Tuấn hơi giật mình mở miệng định nói, nhưng nén lại được ngay.

Tống Trấn Sơn nói tiếp :

– Lão phu lúc ấy kể cho ngươi nghe, mười sáu năm trước, lão phu đáp ứng lệnh sư, chỉ cần tiếp nổi lão phu hai mươi chiêu kiếm pháp, thì lão phu sẽ giúp ông ta giải quyết mọi yêu cầu, thế nhưng nay chỉ là Nhạc tướng công tìm đến, chỉ cần tiếp lão phu một chiêu kiếm là đủ.

Thần Điêu Đầu Hói cố làm kinh ngạc hỏi :

– Nhạc thiếu hiệp có tiếp một chiêu của Minh chủ ư?

Nhạc Tiểu Tuấn chưa đáp, Tống Trấn Sơn đã cười phá lên ha hả nói :

– Nhạc lão đệ nhân hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, cho nên không thể không tiếp lão phu một chiêu kiếm.

Thần Điêu Đầu Hói nhìn hai người rồi hỏi :

– Kết quả thế nào?

Tống Trấn Sơn lại kể :

– Lúc bây giờ trong hoa phòng đã bày tiệc rượu, lão phu bảo gia đinh mang đến một chiếc đũa thay kiếm, Nhạc lão đệ thì rút thanh nhuyễn kiếm, chiêu thứ nhất Nhạc lão đệ xuất ra là chiêu Thiên Đạo Trung Hòa của Võ Đương, nhưng bán lộ biến thành chiêu Ngũ Nguyệt Phi Hoa của Không Động. Kiếm phát ra năm đóa kiếm ảnh, nhưng đều bị chiếc đũa trong tay lão phu đánh bại. Kiếm thứ ba của lão đệ là chiêu Khổng Tước Khai Dực của Nga My kiếm pháp, nhưng bị chiếc đũa trong tay lão phu đánh chận ra xa tam trượng, đồng thời thanh nhuyễn kiếm cũng bị chặt đoản đến một thốn. Chính vì lúc đó quá vận khí, khiến độc tính bộc phát, trong nháy mắt cả người lão phu công lực thất tán…

Nói đến cuối câu lão quay nhìn Nhạc Tiểu Tuấn hỏi :

– Nhạc lão đệ, lão phu nói không sai chứ?

Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu nói :

– Tống đại lão gia nói đều hoàn toàn đúng!

Tống Trấn Sơn cười lên ha hả hỏi :

– Nói vậy, lão phu không phải là giả chứ?

– Vâng!

Nhạc Tiểu Tuấn đáp, nhưng còn ấp úng nói :

– Có điều… Có điều…

Chàng ấp úng mấy tiếng vẫn không nói được hết câu.

Tống Trấn Sơn ánh mắt tự nhiên quắt lên, thần thái của Nhạc Tiểu Tuấn có chút lúng túng đương nhiên lão ta thừa hiểu ra.

– Nhạc lão đệ, có lời gì sao không mạnh dạn nói hết ra?

Trúc Thu Lan mỉm cười xen vào đỡ lời cho chàng :

– Tâm ý của Nhạc đại ca tôi biết, tôi có thể nói thay chứ?

Tống Trấn Sơn gật đầu ôn hoà nói :

– Có thể, đương nhiên là có thể.

Trúc Thu Lan nói :

– Nhạc đại ca chẳng phải đã nói qua rồi sao? Tống đại lão gia nếu như không trúng “Tán công độc”, thì thật giả chỉ thử là biết ngay!

– Ồ, không sai!

Đáp rồi, Tống Trấn Sơn như đã hiểu thêm điều gì, bèn nói :

– Tâm ý của Nhạc lão đệ có phải muốn thử công lực của lão phu?


Trúc Thu Lan cười đáp :

– Chính vậy, Nhạc đại ca sở học thô lậu, đương nhiên thẹn mà không tự nói ra được.

– Không sao!

Tống Trấn Sơn đưa mắt nhìn chàng hỏi tiếp :

– Nhạc lão đệ muốn thử thế nào?

Không đợi Nhạc Tiểu Tuấn đáp, Trúc Thu Lan cướp lời nói ngay :

– Chẳng phải vừa rồi Tống đại lão gia đã kể qua, chỉ cần trùng diễn lại một lần như vậy là được.

Tống Trấn Sơn hơi ngớ người nói :

– Trùng diễn lại một lần, ý Trúc cô nương là…

Trúc Thu Lan tiếp lời :

– Chỉ cần Tống đại lão gia dùng chiếc đũa thay kiếm, Nhạc đại ca dùng nhuyễn kiếm tiếp một chiêu, Tống đại lão gia lần này lại chém đoản nhuyễn kiếm của Nhạc đại ca, thì không còn gì để hoài nghi.

– Hà hà… Phương pháp này hay lắm!

Nói rồi lão quay nhìn Nhạc Tiểu Tuấn tiếp :

– Nhạc lão đệ, lão phu hoàn toàn đồng ý, thế nhưng trong động này kiếm đâu ra đũa ngà?

Trúc Thu Lan chia ra một chiếc đũa trúc đã thủ sẵn trong tay cười nói :

– Không có đũa ngà, đũa trúc thay thế cũng được chứ? Chiếc đũa này chính vừa rồi Vu bà bà dùng làm thủ tiễn ám toán, trên đất rất nhiều.

Tống Trấn Sơn nắm lấy chiếc đũa khẳng khái cười đáp :

– Đương nhiên là được, đũa ngà có thể thay kiếm, đũa trúc đương nhiên cũng có thể thay kiếm.

Trong thiên hạ, thử hỏi ngoài vị Võ lâm đại lão ra, ai dám dùng đũa trúc thay kiếm đấu với thanh kiếm chém sắt như bùn trong tay Nhạc Tiểu Tuấn chứ?

Đã vậy ai dám chắc dùng đũa trúc thay kiếm lại có thể chặt đoản thanh bảo kiếm của chàng?

Trúc Thu Lan khi ấy quay nhìn chàng giục.

– Nhạc đại ca, chuyện không nên chậm trễ, huynh có thể rút kiếm!

Nhạc Tiểu Tuấn chắp tay thi lễ nói :

– Tống đại lão gia, vãn bối xin rút kiếm.

Nói rồi chàng rút thanh nhuyễn kiếm cuốn tròn từ thắt lưng ra, thanh kiếm sáng loáng nhưng mềm dẻo như con linh xà, đầu kiếm bị cụt mất một đoạn chính là dấu tích bị chiếc đũa trong tay Tống Trấn Sơn đánh gãy lần trước.

Tống Trấn Sơn tay nắm chặc chiếc đũa đến ngồi trên một phiến đá, an nhiên cười nói :

– Nhạc lão đệ có thể ra chiêu!

Lần trước trong Thiên Hoa sơn trang lão ta cũng ngồi trên ghế tiếp kiếm, lần này lão cũng ngồi chẳng khác gì lần trước.

Nhạc Tiểu Tuấn vận chân khí vào thân kiếm khiến thanh nhuyễn kiếm phút chốc thẳng đứng lên như một thanh cương kiếm, tay trái yết nhẹ lưỡi kiếm, người Trúc lập, cao giọng nói :

– Vãn bối ra chiêu!

Nói rồi trường kiếm trực chỉ phóng ra một chiêu, nhằm vào vai trái Tống Trấn Sơn đâm tới, đây chính là chiêu Thiên Đạo Trung Hòa trong Lưỡng Nghi kiếm pháp của Võ Đương, kiếm lẹ ra đâm thẳng vào ngực, nhưng chàng cố tình đâm chếch ở vai, chính là giữ lễ giang hồ.

Tống Trấn Sơn cười nói :

– Nhạc lão đệ, ngươi muốn thử nghiệm lão phu thật hay giả, chớ nên khách khí, cứ việc toàn lực xuất thủ.

Ở Thiên Hoa sơn trang Nhạc Tiểu Tuấn cũng ra chiêu này đầu tiên, lúc ấy Tống Trấn Sơn dã nói: “Một kiếm này ngươi vì lệnh sư mà phát, cần phải toàn lực thi triển, chớ nên khách khí”.

Nhạc Tiểu Tuấn nhân vì câu nói ấy mà nửa đường biến chiêu.

Rõ ràng mọi việc như trùng diễn không sai tí nào, Nhạc Tiểu Tuấn nói :

– Vãn bối đắc tội!

Kiếm liền trở thế hoa một vòng tạo ra năm đạo kiếm ảnh, chính là biến thành chiêu Ngũ Nguyệt Phi Hoa của Không Động kiếm pháp.

Tống Trấn Sơn mắt vẫn hiện nụ cười thản nhiên, chỉ thấy tay nắm đũa múa nhanh…

“Kong, kong, kong”… Vang liền năm tiếng.

Chiếc đũa trúc trong tay vẫn không suy suyễn, đánh bật mũi kiếm Nhạc Tiểu Tuấn ra ngoài.

Không Động kiếm pháp lấy tốc độ làm chính, kiếm phát một chiêu mà thành năm điểm, nếu dùng nhuyễn kiếm thì tốc độ càng gia tăng và linh hoạt hơn. Thế nhưng chiếc đũa trúc trong tay Tống Trấn Sơn càng nhanh hơn, chiêu ra sau mà đến trước, trong nháy mắt đã chận liền năm kiếm điểm tới của đối phương, cứ nhìn cũng thấy kiếm pháp của lão nhất nhất đều vượt hẳn Nhạc Tiểu Tuấn rồi.

Đến chiêu này thì Nhạc Tiểu Tuấn trong lòng đã thầm tin lão ta không phải là giả Tống Trấn Sơn.

– Nhạc lão đệ, cẩn thận!

Tống Trấn Sơn cười nói, rổi chiếc đũa trong tay phóng ra.

Nhạc Tiểu Tuấn phát hai chiêu, đến lão phát một chiêu, tình hình này rõ ràng không hề sai một chút nào với lần trước trong Thiên Hoa sơn trang.

Lúc vừa nghe tiếng lão bên tai thì trước mắt đã thấy một vệt trắng xẹt tới đầu mi, lúc ấy chàng không dám chậm trễ, lách người nửa bộ, tay phát kiếm nghênh chiêu.

Chiêu này chàng đánh ra cũng đúng là chiêu Khổng Tước Triển Dực của Nga My kiếm pháp.

“Keng”

Một tiếng vang lên thật đinh tai nhức óc,

Nhạc Tiểu Tuấn chỉ cảm thấy một lực chấn mạnh chạy ngược thân kiếm lên tay khiến cả nửa người bên phải gần như tê dại, cả người không tự chủ được giật ngược về sau ngồi phịch trên đất, hoảng hốt đưa mắt nhìn thì mũi kiếm chẳng phải vừa bị chém đoản thêm một thốn nửa đó sao?

Nhạc Tiểu Tuấn mừng hơn là kinh, quên cả sự chấn động vừa rồi, vứt nhanh thanh trường kiếm trong tay, đứng lên chắp tay thi lễ cung kính nói :


– Tống đại lão gia xin thứ tội vãn bối mạo phạm, người đích thực là Tống lão trang chủ chẳng nghi!

Trúc Thu Lan chạy đến nhặt thanh kiếm lên, nhìn mới thấy rõ đầu kiếm bị chém đoản rất gọn, tợ hồ như vật chém vào đây phải là một thanh thiên nhiên thiết luyện bảo kiếm mới đủ sức như vậy. Thật không thể tưởng nổi vật chém vào đó chỉ là một chiếc đũa trúc tầm thường trong tay Võ lâm đại lão!

Tống Trấn Sơn nhìn nàng ngớ người thì cười phá lên nói :

– Nhạc lão đệ, nửa tháng không gặp, chẳng ngờ công lực thăng tiến nhanh như vậy, chỉ đáng tiếc là thanh nhuyễn kiếm cực quý này lại bị lão phu chém mất thêm một đoạn.

Thần Điêu Đầu Hói tiến lên một bước chắp tay nói :

– Chúc mừng Minh chủ thân đã giải độc, mà chân giả cũng phân minh, đây thật là đại phúc cho toàn võ lâm.

Tống Trấn Sơn vuốt râu cười nói :

– Lão phu đã thoái ẩn thâm sơn cùng cốc, còn liên quan gì đến thị phi giang hồ.

Thần Điêu Đầu Hói nói :

– Minh chủ còn chưa biết trên giang hồ hiện đang khởi động một trận cuồng phong bảo vũ, lần này chỉ cần Minh chủ ra mặt hiệu triệu một lời, lĩnh đạo các đại môn phái trong toàn võ lâm, thì may ra mới đối phó đước với trận cuồng phong, ác đạo huyết kiếp mới tránh khỏi.

Tống Trấn Sơn không đợi lão nói hết, cười cắt ngang :

– Nghe lời này của Mạnh đạo huynh thật khiếp người?

Thần Điêu Đầu Hói nghiêm túc nói :

– Minh chủ cho rằng bần đạo chuyện nhỏ nói lớn sao? Trước mặt chúng ta đang bị vây khốn trong thạch động này, bên ngoài Vô Trụ đại sư và các vị khách chính đang cố thủ đề kháng, tình hình xem ra rất nguy cấp chứ chẳng nghi!

Tống Trấn Sơn nghe vậy thì giật mình hỏi vội :

– Tặc đảng chi viện đến đây, đến Vô Trụ đại sư cũng không chống nổi sao?

Thần Điêu Đầu Hói nói :

– Trong bọn chúng có Tương Tây song thi, Ngũ Xoa chân nhân, Bách Bộ Thần Quyền… Không tay nào là không phải kiêu hùng một phương, thế nhưng còn chưa đủ để uy hiếp chúng ta…

Tống Trấn Sơn nghe ra khác lạ liền nói :

– Chẳng lẽ trong bọn chúng còn có nhân vật lợi hại ghê gớm hơn sao?

Thần Điêu Đầu Hói gật đầu đáp :

– Lợi hại nhất trong bọn chúng chính là gã Tổng hộ pháp, người này còn trẻ nhưng võ công sở học cao thâm mạc trắc, Lục đạo huynh và bần đạo đều không ai qua nói hắn ba chiêu.

– Có chuyện đó sao?

Tống Trấn Sơn tợ hồ như không tin nổi ở tai mình, hai nhân vật như Phi Hồng Dực Sĩ và Thần Điêu Đầu Hói có thể coi là cao thủ nhất lưu trong Bát đại môn phái lẽ nào lại không qua nổi nhân vật nào đó nội trong ba chiêu?

– Hảo, chúng ta ra xem thế nào?

Thần Điêu Đầu Hói gật đầu nói :

– Minh chủ, mời!

Tống Trấn Sơn không khách khí, liền sải bước đi trước.

* * * * *

Lại nói ngoài động đạo, Bách Bộ Thần Quyền và Ngũ Xoa chân nhân đánh mấy lần không thành, khi ấy tức giận cực độ, Ngũ Xoa chân nhân mới thi triển sở học tối cao của mình, chỉ thấy năm chiếc phi xoa từ trên lưng bay vèo vèo vào trong.

Tống Văn Tuấn đang đối kháng, không chút chậm trễ liền huơ kiếm lên chém bật những chiếc phi xoa quay tít bay vào.

Năm chiếc phi xoa bị năm kiếm của Tống Văn Tuấn chém bật ra dễ dàng, thế nhưng nên biết Ngũ Xoa chân nhân thành danh nhờ vào năm chiếc phi xoa tuyệt kỹ này, vậy mà để Tống Văn Tuấn chém bật ra dễ dàng được sao?

Không, năm chiếc phi xoa bị chém bật ra, tợ hồ như năm chiếc vụ đang xoay tít chạm phải vào vật cản liền đổi hướng bay mà thôi.

Quả vậy, liền thấy chiếc thứ nhất loáng trong bóng tối bay vào người Phi Hồng Dực sĩ.

Chiếc thứ hai dội vào vách đá, rồi chuyển hướng lần nữa bay vào người Hoắc Vạn Thanh đang ẩn sau khối đá bên phải chỗ rẽ vào thạch đạo.

Chiếc thứ ba vù một tiếng qua đầu Cam Huyền Thông rồi cũng nhằm vào người Phi Hồng Dực Sĩ.

Chiếc thứ tư, chiếc thứ năm chạm vào vách đá chuyển hướng, cứ thế bay vù vù từ trong động đạo.

Phút chốc trong lối động đạo những chiếc phi xoa bay tít tạo nên những tiếng xé gió nghe đến rợn người.

Nói thì chậm, lúc ấy lại nhanh, bọn Tống Văn Tuấn, Hoắc Vạn Thanh, Cam Huyền Thông và Phi Hồng Dực Sĩ chỉ thấy cũng biết những chiếc phi xoa sắc bén mà lợi hại vô cùng, không dám khinh suất mà liền xuất chưởng, phát kiếm chống đỡ.

Chỉ có một điều, những chiếc phi xoa hễ chạm vào kiếm, thế bay không giảm mà lại đổi hướng bay tiếp đi, cho nên căn bản bọn họ phải đối phó hết sức vất vả. Lúc này mới hiểu sự lợi hại thế nào của năm chiếc phi xoa mà Ngũ Xoa chân nhân đã thành danh với nó.

Cả bọn bốn người nháo động đối phó với năm chiếc phi xoa tự nhiên chỗ ẩn thân cũng bị lộ.

Bách Bộ Thần Quyền không bỏ lỡ cơ hội, tuy bên trong tối om, nhưng nghe tiếng gió phân định phương hướng, đánh ào ào liền bốn quyền phân tán tấn công bốn người.

Vô Trụ thiền sư thấy tình hình không ổn, liền vận dụng chân khí phát một chưởng trong Bát Nhã thiền công, thế chưởng như mềm mà mãnh liệt khôn tả.

Quả là kỳ công, năm chiếc phi xoa hễ trúng vào sự công kích nào đều không suy suyễn, thế bay vẫn nhanh mạnh, đổi huớng mà thôi. Nhưng lần này kình phong tù thiền sư đánh ra quyện hết cả năm chiếc phi xoa rơi xuống, đồng thời cổ kình phong còn tiếp tự đẩy ra chạm phải bốn quyền của Bách Bộ Thần Quyền tạo ra những tiếng vang ầm ầm dội vào vách đá bất tận.

Bách Bộ Thần Quyền không thể tin nổi bốn quyền của mình lại bị cổ kình lực nhu nhược nhưng lại cuốn phăng quyền phong của mình, đồng thời còn bị đẩy chân văng ngược ra ngoài.

Chúc Thiên Tùng đứng quan sát một hồi lâu, đến lúc này thấy vậy nhíu mày thầm nghĩ :

– Chưởng lực hùng hậu này không phải là Bát Nhã thiền công sao? Hẳn chính lão hòa thượng kia đã thi triển, hẳn ẩn mình trong bóng tối, dựa vào thế hiểm phòng thủ, xem ra tiến vào cũng không dễ đây!

Nghĩ rồi lên tiếng :

– Nhị vị lui ra!

Giọng nói ôn hòa, thế nhưng đủ uy lực để khiến cho Bách Bộ Thần Quyền Viên Quảng Kiệt và Ngũ Xoa chân nhân Văn Thiên Phong râm rắp nghe theo.

Chúc Thiên Tùng tay nắm quạt phe phẩy mấy cái trước ngực, rồi khí khái bước tới.

Hai ả tỳ liền nắm đèn lồng đi theo.

Chúc Thiên Tùng dừng chân, đầu không quay lại nói :

– Các ngươi cũng lui ra.

Hai ả nữ tỳ không dám hỏi nữa lời, lẳng lặng lui ra sau.

Chúc Thiên Tùng mắt nhìn vào bóng đen trước mặt, chiếc quạt lại phất một cái, chân thả từng bước ung dung tiến đến gần động đạo, nói lớn :

– Chư vị như đã không chịu xuất hiện, Chúc mỗ đành mạo muội tự vào vậy!

Vừa nói vừa bước tới gần hơn, thế nhưng thần thái thản nhiên như không chút gì là phòng bị.

Vô Trụ thiền sư thắp giọng hỏi nhanh :

– Mọi người cẩn thận chú ý!

Vô Trụ thiền sư nói vừa hết câu, thì cũng kịp thấy bóng Chúc Thiên Tùng phiêu hốt như làn khói, hay nói đúng hơn như làn gió thoảng nhẹ lướt tới, chưa kịp thấy đối phương thi triển thân pháp thế nào, thì bóng người đã đứng ngay trên đầu khối đá lớn chận trước động đạo.

Ngay sau khối đá này chính là Hoắc Vạn Thanh và Cam Huyền Thông đang ẩn người, bọn họ thật không ngờ đối phương thân hình như làn gió thoảng tới đúng ngay trên đầu mình, bất giác giật mình. Tuy vậy, bọn họ phản ứng vẫn nhanh, cả hai cũng đứng vụt dậy, Hoắc Vạn Thanh phát Bích Không chưởng đánh thượng bộ, Cam Huyền Thông kiếm chém một đường vào hai chân đối phương.

Đồng thời cùng lúc, Phi Hồng Dực Sĩ và Tống Văn Tuấn từ hai bên vách đá, tả hữu mỗi người xuất một chiêu tuyệt kiếm tấn công.


Bốn người gần như xuất thủ một lần, chỉ thấy ánh kiếm loáng lên, chưởng phong rít mạnh.

Nhưng Chúc Thiên Tùng chỉ nhếch mép cười nhạt, thân hình vừa chạm mặt đá liền nhắc khẽ lên rồi đặt xuống, chân đạp mũi kiếm Cam Huyền Thông. Tả thủ phát chỉ lực búng mạnh vào lực kiếm Tống Văn Tuấn, chiếc quạt trong tay phải thì phát nhỏ một cái, nhưng nghe rõ bình một tiếng, hóa giải hết một chưởng của Hoắc Vạn Thanh. Hay nói đúng hơn, bản thân Hoắc Vạn Thanh cảm thấy một chưởng của mình tợ hồ như đánh vào một đống bông gòn, nhưng có phân lực rất mạnh.

Khi quạt phát kình hóa chưởng, rồi thuận thế phát ra ngoài đánh bật tiếp lưỡi kiếm của Phi Hồng Dực Sĩ, khiến tay lão bị chấn động mạnh đến tê dại, suýt nữa thì buông thả cả kiếm.

Phân tích thì dài, nhưng thật ra cả bốn động tác ra chiêu hóa giải bốn chiêu cùng tán một lúc của Chúc Thiên Tùng chỉ xảy ra trong cái chớp mắt. Hóa chiêu vừa thần tốc vừa kỳ diệu, đến độ cả bọn người kia há mồm miệng như không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.

Chúc Thiên Tùng đứng sừng sững trên khối đá, mặt bình thản, tay phe phẩy quạt không hề tỏ ra có ý nhân cơ tấn công, ngửa cổ cười ha hả nói :

– Chúc mỗ chỉ vì muốn giữ hòa khí song phương cho đến ngày đại hội mồng tám tháng chạp trên Trích Bát thiền viện, cho nên nhẫn nại rất nhiều. Hiện tại nếu chưa phục thì chư vị chỉ cần bức Chúc mỗ phải xuống khỏi tảng đá này, thì Chúc mỗ sẽ lập tức rời khỏi đây ngay.

Một câu này trước đám cao thủ Bát đại môn phái thì thật quá ư cuồng ngạo, thế nhưng cũng chỉ có gã ta mới nói được câu đó vậy.

Vô Trụ thiền sư thấy cả bọn người bị đánh bật lui, thì hơi giật mình, bây giờ thả thiền trượng xuống, một tay buông thõng, tay chắp trước ngực niệm phật nói :

– A Di Da Phật! Chúc thí chủ cứ một mực bức ép, lão nạp đành phải xuất thủ.

Chúc Thiên Tùng phất quạt mấy cái rất nhẹ, cười nói :

– Đại sư thử xuất chưởng xem!

– Thiện tai, thiện tai! Lão nạp thất lễ!

Nói rồi vận đủ bảy thành công lúc đẩy ra một chưởng, lại là một chưởng trong Bát Nhã thiền chưởng, đây là lần thứ ba lão phải dùng đến chưởng pháp thặng thừa của Thiếu Lâm.

Đương nhiên khi đối đầu với nhân vật như thế này, Vô Trụ thiền sư cũng đã biết chỉ có dùng đến Phật môn Tam đại tuyệt kỹ Bát Nhã thiền công này thì may ra đối phó được với đối phương, cho nên vừa xuất chiêu đã thi triển tuyệt học rồi.

Đại sư đã xuất chưởng, vậy mà Chúc Thiên Tùng đứng kiêu hãnh trên tảng đá, tay phe phẩy như chiếc quạt tợ hồ như không chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng, cổ nhu chưởng của đại sư áp tới gặp phải chiếc quạt phe phẩy thì tợ hồ như nước chảy gặp phải đá rẽ thành hai dòng tả hữu chảy ra hai bên, không một lực cản lại, đương nhiên chẳng thể nào đả thương nổi đối phương.

Vô Trụ thiền sư thấy một chưởng Bát Nhã thiền chưởng của mình như nước chảy qua đá, hay đúng hơn là đi vào khoảng không vô hình, thì giật thót cả người, thậm chí há hốc mồm miệng chết khựng cả người.

Bát Nhã thiền chưởng là một trong Tam đại thần công đứng đầu Thiếu Lâm thất thập nhị nghệ. Gồm có Vô Tướng thần công, Như Lai Niêm Hoa chỉ, và Bát Nhã thiền chưởng.

Vô Tướng thần công và Niêm Hoa chỉ thì duy nhất vị Thiếu Lâm phương trượng đại sư mới được tu tập.

Bát Nhã thiền công thì phải đến bậc trưởng lão mới được tham tập tu luyện, vậy mà lúc này chỉ một cái quạt phe phẩy mấy cái đã vô hiệu hóa thần công của nó, thử hỏi không khiến Vô Trụ thiền sư chấn động kinh ngạc tột độ sao?

Thế nhưng, trong khi chấn động đó, Vô Trụ thiền sư tự nhiên nhớ đến một môn công phu khác, thầm nghĩ nhanh :

– Chẳng lẽ đây là Thiên Y thủ pháp? Nếu đúng vậy thì người này là truyền nhân của Tuyết Sơn Lão Tẩu sao?

Chỉ nghĩ đến đó, đại sư liền vận tăng lực đạo ra tiếp một chưởng nữa vẫn là Bát Nha thiền chưởng, đương nhiên muốn thử để biết ra thân phận lai lịch đối phương.

Quả nhiên lần này vẫn như lần trước, chỉ thấy Chúc Thiên Tùng phất quạt nhẹ mấy cái thì cổ nhu kình của thiền sư biến đi hướng khác.

Vô Trụ thiền sư thầm giật mình kêu lên :

– Quyết đúng là Thiên Y thủ pháp!

Đúng tại lúc này, thì một giọng nói già nua từ trong vang lên cản lại :

– Đại sư xin ngừng tay!

Cam Huyền Thông vui mừng reo lớn :

– Minh chủ đã ra!

Vô Trụ thiền sư thâu hồi chưởng thế, từ từ quay người lại thì quả nhiên nhìn thấy Tống Trấn Sơn bước ra, thần thái an nhiên rõ ràng đã vô sự, chắp tay trước ngực chúc mừng :

– A Di Đà Phật! Lão nạp bái kiến Minh chủ, chúc mừng Minh chủ thoát hiểm!

Tống Trấn Sơn chắp tay hoàn lễ nói :

– Đại sư, chư vị thật khổ!

Chúc Thiên Tùng thấy Vô Trụ thiền sư thâu thế, cũng liền xếp quạt lại rồi tung người nhảy nhẹ xuống đất ôm quyền hướng về Tống Trấn Sơn thi lễ nói :

– Tống đại lão gia vẫn khỏe!

Tống Trấn Sơn đưa ánh mắt nhìn người này hỏi :

– Vị này là…

Thần Điêu Đầu Hói đi bên cạnh liền lên tiếng đáp :

– Hội bẩm Minh chủ, vi này chính là Chúc Thiên Tùng đại hiệp, chấp vị Tổng hộ pháp chủ trì đại hội tới đây trên Trích Bát thiền viện.

Chúc Thiên Tùng lại thi lễ khiêm tốn nói :

– Kẻ võ lâm hậu học, hy vọng Tống đại lão gia chỉ giáo!

Tống Trấn Sơn thầm nghĩ :

– Nhìn tướng nho nhã phiêu dạt, tợ hồ như không giống người trong võ lâm!

Tay vuốt râu gật đầu nói :

– Không biết Chúc đại hiệp muốn bắt cóc lão phu có ý gì?

Chúc Thiên Tùng mỉm cười nói :

– Tống đại lão gia là Võ lâm đại lão đức cao vọng trọng, vãn sinh nào dám bắt cóc, chỉ nhân vãn sinh phụng mệnh chuẩn bị cho đại hội tới đây trên Trích Bát thiền viện, cho nên dùng đến hạ sách này mời Tống đại lão gia về bàn bạc, chuyện có gì mạo phạm vãn sinh xin cúi đầu nhận lĩnh tất cả trách nhiệm, chịu tội trước Tống đại lão gia.

Vừa nói vừa chắp tay cung kính xá dài, mươi hoi đưa ánh mắt nhin Thần Điêu Đầu Hói nói :

– Mạnh đại hiệp vừa rồi đã đáp lời chỉ cần sau khi Tống đại lão gia hồi tỉnh lại sẽ lập tức rời khỏi đây, hiện tại Tống đại lão gia đã an nhiên vô sự, không biết có nể chút thể diện tại hạ mà tha mấy tên thuộc hạ của tại hạ ra?

Thần Điêu Đầu Hói lúc này trong động đá để mắt xem xét qua toàn động, không thấy có gì khác thường, lúc này nghe đối phương nhắc đến bọn Vu bà bà thì cười lớn nói :

– Chúc đại hiệp ngôn trọng, huynh đệ vừa rồi đã hứa là sau khi Minh chủ hồi tỉnh sẽ lập tức rời khỏi đây, đương nhiên là giữ lời. Có điều Vu bà bà và Xuân Mai là hai người tiềm nhập vào Thiên Hoa sơn trang, Chúc đại hiệp là người thống nhất quần hùng, hẳn cũng biết rõ tiềm phục địch trại là điều tối kỵ, chuyện này thì huynh đệ không làm chủ được.

Hoặc Vạn Thanh nghe vậy liền chen vào tiếp lời :

– Mạnh đại hiệp nói chí phải, chúng ta truy theo hai tên hầu bỏ trốn là Vu bà bà và Xuân Mai mà đến đây, bọn chúng là người của Thiên Hoa sơn trang, đương nhiên là do Thiên Hoa sơn trang xử lý. Chúc đại hiệp muốn bọn chúng được tha, e rằng không đơn giản!

Chúc Thiên Tùng trên mặt hơi biến sắc, đương nhiên có phần lúng túng.

Nhưng Tống Trấn Sơn bỗng cười lên ha hả nói :

– Vạn Thanh, lão phu thoái ẩn Thiên Hoa sơn trang đã lâu, không còn là người giang hồ sao còn nhắc đến quy luật giang hồ? Bọn họ tiềm nhập Thiên Hoa sơn trang cũng được, làm người hầu thật sự cũng được, hiện tại đã bỏ chạy xem như không còn người của Thiên Hoa sơn trang, cứ để cho Chúc đại hiệp mang bọn họ đi.

Nói rồi lão phất tay áo nói lớn :

– Chư vị huynh đệ, chúng ta đi!

Dứt lời, khẳng khái đi ra ngoài động.

Bọn Hoắc Vạn Thanh chỉ biết cúi đầu dạ ran một tiếng, rồi lục tục kéo nhau theo chân lão.

Chúc Thiên Tùng đứng ra một bên chắp tay hành lễ nói :

– Đa tạ Tống đại lão gia, thứ tội vãn sinh không thể tiễn được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.