Tiên Cô Bảo Kiếm

Chương 25: Thái Hồ quân miếu gặp ác tăng


Đọc truyện Tiên Cô Bảo Kiếm – Chương 25: Thái Hồ quân miếu gặp ác tăng

Con linh khuyển tinh khôn hiểu ý chủ nhân, quả nhiên nó không cào chân sủa vang động nữa.

Hoắc Vạn Thanh ẵm con chó trên tay, vẫy tay bọn Tống Văn Tuấn ba người rồi cùng nhau nhảy vượt tường thành vào bên trong.

Hoắc Vạn Thanh chân vừa chạm đất, cúi người thả con chó xuống, nó lại hếch mũi đánh hơi, rồi chạy đâu vào trong miếu.

Bọn Hoắc Vạn Thanh bốn người lập tức tung người chạy theo nó, nhưng chính lúc ấy bỗng nghe có tiếng người trầm nhỏ nói :

– Bốn vị thí chủ, bán dạ thâm canh vào tiểu miếu không biết có chuyện gì không?

Hoắc Vạn Thanh không ngờ trong bóng tối ở đại điện có người ẩn phục trước, trong lòng thoáng giật mình, vội vàng quay đầu nhìn.

Chỉ thấy bên trái đại điện một vị tăng nhân vận áo xám, cao lớn dềnh dàng, hai tay chắp trước ngực, hai ánh mắt xuyên bóng đêm tợ như hai đốm hỏa tinh.

Hoắc Vạn Thanh vội ôm quyền thi lễ nói :

– Lão hủ Hoắc Vạn Thanh không biết đại sư xưng hô thế nào?

Đằng nào thì cũng đã bị người phát hiện, với nhân vật danh đầu không nhỏ như Kim Giáp Thần, cứ trực tiếp báo danh càng hay!

Vị hòa thượng có chút ngớ người, chắp tay nói :

– Thì ra thí chủ là Hoắc tổng quản trong Thiên Hoa sơn trang, bần tăng Quảng Minh, thất lễ, thất lễ.

Nói câu khách khí, rồi không đợi Hoắc Vạn Thanh kịp lên tiếng, lão tiếp ngay :

– Hoắc tổng quản quang lâm tiểu miếu, không biết có chuyện gì chăng?

Hoắc Vạn Thanh nói :

– Lão hủ chỉ là truy theo tung tích của hai nữ nhân mà đến đây…

Quảng Minh sắc mặt lạnh lùng nói :

– Hoang sơn tiểu miếu, chỉ có một mình bần tăng mà thôi.

Trúc Thu Lan chen vào chận ngang một câu :

– Đại sư chừng như biết chúng ta đến, nên mới đứng thủ sẵn ở đây.

Một câu này quả nhắc nhở Hoắc Vạn Thanh, lời lão hòa thượng không đáng tin.

Quảng Minh bị hỏi vặn một câu này thì ngớ người nhất thời không đáp được, hoành mắt nhìn trừng Trúc Thu Lan nói :

– Lời nữ thí chủ có ý gì? Chẳng lẽ chư vị định cưỡng bức lục soát?

Hoắc Vạn Thanh cười lớn, nói :

– Không sai, lão hủ chính là có ý đó.

Quảng Minh sắc mặt càng lạnh lùng hơn :

– Hừ!

Rồi nói tiếp :

– Thiên Hoa sơn trang được võ lâm đồng đạo coi là Minh chủ, chuyên chủ trì công đạo, vậy mà nửa đêm Hoắc tổng quản dẫn người đến đây cưỡng bức lục soát tiểu miếu, lấy mạnh hiếp yếu, nếu như chuyện này truyền xuất giang hồ thì thiên hạ sẽ nói thế nào đây?

Hoắc Vạn Thanh nói :

– Lão hủ nửa đêm đến đây lục soát tất có chứng cứ.

Quảng Minh tợ hồ như muốn gây sự, nhưng cố kìm lại, lạnh lùng nói :

– Bần tăng một mình trong tiểu miếu, không địch lại với Hoắc tổng quản người đông thế mạnh, nhưng thiên hạ xưa nay vẫn trọng một chữ lý. Hiện tại Hoắc tổng quản muốn lục soát thì cũng được, nhưng giả sử như lục soát mà không có gì thì Hoắc tổng quản tính thế nào đây?

Hoắc Vạn Thanh nói :

– Lão hủ đương nhiên chịu tội với đại sư.

Quảng Minh cười nhạt nói :

– Thái Hồ quân miếu tuy là tiểu miếu nhưng cũng là nơi Phật môn thanh tịnh, giới luật nghiêm minh, Hoắc tổng quản cho là bần tăng giấu nữ nhân, nỗi ô nhục này bần tăng có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch, Hoắc thí chủ mà có chịu tội thì có ích gì chứ?

Trúc Thu Lan thấy dài dòng liền chen vào nói :

– Ê, đại sư có phải muốn kéo dài thời gian không chứ?

Quảng Minh phật ý liền trầm giọng nói :

– Nữ thí chủ nói vậy là không đúng, miếu Phật là nơi nào mà lại tàng trữ phụ nữ, nếu Hoắc tổng quản còn chưa nói rõ ràng thì thế nào lại trục soát được?

Hoắc Vạn Thanh nói :

– Vậy ý đại sư muốn thế nào?

– Hoắc tổng quản, nếu lục soát thấy người thì sinh tử của bần tăng tùy nghi xử lý, còn nếu như không lục thấy thì rất đơn giản…

Tống Văn Tuấn nôn nóng nói :

– Có gì thì hòa thượng nói nhanh đi?

Quảng Minh nhìn Tống Văn Tuấn một cái rồi hỏi :

– Vị thí chủ này là ai?

Hoắc tổng quản nói :

– Chính là Tống thiếu trang chủ.

Quảng Minh nói :

– Vậy thì tốt, có mặt Thiếu trang chủ Thiên Hoa sơn trang ở đây thì càng dễ tính, theo bần tăng thấy thì Thiếu trang chủ hẳn là được Hoắc tổng quản dẫn đến đây lục soát người, giờ nếu như không lục soát thấy người thì chỉ cần Hoắc tổng quản lưu lại đôi mắt là được.

Trúc Thu Lan hừ nhỏ một tiếng trong miệng rồi nói :

– Đại sư là người xuất gia, nói vậy không thấy quá ác độc ư?

Quảng Minh chắp tay trước ngực thản nhiên nói :

– A Di Đà Phật! Vu khống tiểu miếu là nơi tàng chứa nữ nhân, há không là chuyện ác độc sao?

Hoắc Vạn Thanh nói :


– Hảo. Lão hủ chấp nhận.

Quảng Minh cười một tiếng lạnh lùng tiếp :

– Hoắc tổng quản không ân hận đấy chứ?

– Hừ, Hoăc mỗ là người thế nào đã nói ra lại còn hối hận!

Quảng Minh chắp tay xá một cái thoái lui ra ngoài nửa bộ nhường đường, nói :

– Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, xin mời Hoắc tổng quản cứ tự nhiên!

Tống Văn Tuấn cảm thấy lo âu trong bụng, bèn nói :

– Hoắc tổng quản…

Hoắc Vạn Thanh cản lại :

– Công tử không phải nói nhiều, chúng ta cần nhất là phải tìm người.

Nói rồi búng tay một cái tốc. Con linh khuyển vốn vừa rồi định chạy sâu vào trong, nhưng khi thấy Hoắc Vạn Thanh dừng lại, nó liền phủ phục nằm nép người một bên, lúc này nghe hiệu lệnh của Hoắc Vạn Thanh, nó liền chồm lên, sủa vang một tiếng phóng chân chạy vào nội miếu.

Quảng Minh lúc này mới nhận ra nó, cười nhạt nói :

– Hoắc tổng quản còn mang theo cả loài súc sinh này!

Hoắc Vạn Thanh không để ý lời của hòa thượng, cử bước đi nhanh theo con chó.

Bọn Tống Văn Tuấn ba người cũng liền theo.

Quảng Minh ánh mắt hiện một nụ cười bí hiểm rồi lững thững theo phía sau cùng.

Con chó vừa sủa vừa chạy không ngừng, xuyên qua hậu điện là một sân vườn, cuối sân là một dãy phòng nhỏ có lẽ là nhà bếp và nhà kho. Mặt Tây sân vườn có một cánh cửa gỗ khóa kín bằng ổ khóa lớn bằng đồng, cứ nhìn nước đồng rỉ cũng biết từ lâu không hề hé mở ra.

Con chó chạy một mạch đến cánh cửa, chân cào miệng sủa vang.

Hoắc Vạn Thanh dừng chân quay đầu lại hỏi :

– Đại sư, bên ngoài là nơi nào?

Quảng Minh nói :

– Đó là hậu sơn của tiểu miếu. Hậu sơn thường là một trái núi nhỏ hoặc là một gò đất dùng để an táng các vị tăng lữ trong bổn tự viên tịch.

Hoắc Vạn Thanh lại nói :

– Phiền đại sư mở ra cho!

Quảng Minh nói :

– Hoắc tổng quản chẳng phải đã nói là chỉ lục soát trong tiểu miếu, bên ngoài kia đã là Thần Phúc phong, không thuộc phạm vi bổn miếu.

Hoắc Vạn Thanh nói :

– Đại sư cứ mở ra để lão hủ xem thử!

Quãng Minh bỗng cười nhạt một tiếng nói :

– Chỉ e Hoắc tổng quản không kịp nhìn.

– Ồ, nói vậy nghĩa là sao?

Quảng Minh giọng lạnh lùng :

– Bần tăng vừa rồi chẳng phải đã nói rõ, hậu sơn không thuộc phạm vi tiều miếu. Hoắc tổng quản ngay tại trong tiểu miếu không tìm thấy người thì nên để đôi mắt lại.

Hoắc Vạn Thanh trợn trừng mắt thét lớn :

– Đại sư nhất định không mở?

– Ừm Hoắc tổng quản định quỵt đó chăng?

Tống Văn Tuấn hỏi :

– Hậu sơn này thật không thuộc quý miếu sao?

– Đương nhiên là không phải.

Tống Văn Tuấn nói tiếp :

– Thế xin hỏi chư vị tiền tăng viên tịch an táng ở hậu sơn chứ?

Quảng Minh thản nhiên đáp :

– Đương nhiên!

– Đã là đất an táng của tiền tăng quý miếu, sao bảo là không phải thuộc phạm vi của mình?

Quảng Minh cười nhạt nói :

– Tần Phúc phong rộng lớn, hậu sơn không riêng gì tăng lữ trong tiểu miếu viên tịch an táng ở đó, mà người ngoài cũng có thể an táng. Núi chẳng của riêng gì ai, sao gọi là thuộc phạm vi tiểu miếu được?

Trúc Thu Lan chen vào hỏi :

– Nhưng giả như có người từ trong quý miếu nhảy ra đó thì sao?

Quảng Minh nói :

– Hậu sơn tiểu miếu vốn không có đường thông.

Trúc Thu Lan cười nhạt nói :

– Hậu sơn không có đường thông, vậy tại sao phải làm cửa này? Như đã không có đường thông mà quý miếu vẫn làm cửa chứng tỏ khu vực hậu sơn kia vẫn thuộc phạm vi quý miếu. Đại sư giờ vẫn không chịu mở cửa, chứng tỏ bên trong tất có lắc léo rồi!

Câu lập luận thông minh khiến Quảng Minh ấm ớ, một lúc hừ lạnh lùng nói :

– Bần tăng chẳng có gì lắc léo, chỉ có điều cánh cửa này từ nhiều năm nay không mở, nên ổ khóa sét rỉ, chư vị muốn ra xem thì cứ việc chặt đứt khóa vậy!

Hoắc Vạn Thanh không nói thêm tiếng nào, bước tới đưa tay nắm vào ổ khóa chỉ cần vận kình lực, vặn một cái là ổ khóa long ra, quả nhiên trên tay bám sét rỉ, rồi thuận tay đẩy cửa mở toang ra.

Con chó nhanh như mũi tên lao ra ngoài.

Bên ngoài là một vùng hoang dã cây cối um tùm và những ụ mối cao ngất, xa xa còn thấp thoáng vài đỉnh tháp rêu phong, quả nhiên đây đã nằm ngoài phạm vi của Thái Hồ quân miếu.


Cách tám mươi trượng là một vách núi khá dốc, nhưng không hề có một đường mòn, bằng một người có khinh công thâm hậu cũng khó vượt lên được vách núi một cách dễ dàng.

Lúc này tuy đã sang canh tư, nhưng dưới ánh trăng non mờ nhạt, cũng có thể thấy được nơi đây khó có chỗ ẩn trốn, vậy mà con linh khuyển vẫn dẫn kéo mọi người tới gần vách núi.

Đến một bụi cây rậm rịt, nó bỗng ngừng sủa, mà cũng ngừng đánh hơi, cứ chăm nhìn vào bụi rậm tợ hồ như đã phát hiện được điều gì.

Hoắc Vạn Thanh cảm thấy hoài nghi liền sải chân bước tới, bấy giờ mới trố mắt kinh ngạc khi nhận ra con linh khuyển tự bao giờ đã trúng ám khí phục người xuống đất mà chết.

Hoắc Vạn Thanh quay đầu hừ một tiếng nói :

– Quảng Minh đại sư, ngươi đã dùng độc dược gì mà giết hại con tiểu hắc của ta?

Quảng Minh đứng bên lạnh lùng nói :

– Hoắc tổng quản đêm nay sao vậy? Chẳng lẽ vì sợ chịu tội để lại đôi mắt mà gắn thêm cho bần tăng một tội sát hại con chó nhỏ này? Người đầu tiên theo chân con chó là Hoắc tổng quản, còn người đi cuối cùng là bần tăng, thử hỏi bần tăng làm sao ra tay với nó được?

Lão quả nhiên đúng là người đi cuối cùng, hiện đang đứng bên bọn Nhạc Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan. Giả có ra tay chẳng lẽ nào phải qua mặt bốn tay cao thủ mà không hề bị phát hiện?

Hoắc Vạn Thanh cười nhạt nói :

– Đại sư chớ nên giải biện, người xuất gia không nên mở miệng nói giọng giang hồ, muốn lão hủ phải bỏ lại cặp mắt? Thử hỏi như vậy lão hủ không mù sao?

Quảng Minh cười lớn nói :

– Hoắc tổng quản nói không đúng, các vị truy tìm người mà tự đến đây gây náo nhiễu tiểu miếu, với bần tăng vốn vô can. Bần tăng nói ra có giọng giang hồ, thú thật năm xưa bần tăng cũng từng hành cước giang hồ, nhưng phật môn quảng độ, buông đao đồ tể xuống thành phật, tự nhiên không chấp nhất chuyện quá khứ.

Trúc Thu Lan cười nhạt nói :

– Hừ, chỉ e đại sư còn chưa buông đao đồ tể.

Quảng Minh nói :

– Nữ thí chủ, chớ nên hàm hồ đa ngôn đoạt ý, tiểu miếu thật ra có tàng trữ tặc nhân mà các vị đang truy đuổi hay không, cần phải có chứng cứ rõ ràng, chớ nên khẩu thuyết vô bằng.

Trúc Thu Lan nói :

– Hoắc tổng quản, con chó đánh hơi một mạch đến đây, tự nhiên trúng độc mà chết, nơi đây lại không có lối thông thực rất khả nghi. Chúng ta sao không truy lùng xem có vết tích gì không?

Hoắc Vạn Thanh gật đầu đáp :

– Cô nương nói rất đúng, tiểu hắc bị trúng độc mà chết rất đáng ngờ nên lục soát cẩn thận.

Quảng Minh đứng sang bên lạnh lùng nói :

– Bần tăng đã nói, chư vị cứ việc tự nhiên!

Nói thì rộng, nhưng thực ra phạm vi ở đây không hơn mười trượng vuông, một mặt bị vách núi chận đứng, mặt này lại là tường miếu cao, xa bên trái chạy ra bờ hồ là những ụ mối gồ ghề, nhưng trống vắng khó có chỗ ẩn nấp. Cho nên có thể đứng đây phóng tầm mắt nhìn ra một vòng là thấy hết mọi nơi.

Hoắc Vạn Thanh đưa mắt nhìn quanh cẩn thận, cuối cùng ngưng lại ở vách núi, vách khá dựng đứng mà lại bám đầy rêu, cao chừng trên dưới mười trượng, một người dẫu có khinh công thượng thặng cũng khó mà lên được. Huống hồ trên đỉnh vách núi trống trơn đến nỗi một bụi cỏ cũng không mọc nổi thì người nấp vào đâu được? Nhưng chỉ có vách núi này ra là nơi khả nghi nhất.

Trong lòng sinh nghi, Hoắc Vạn Thanh bước kiên cố tới bên vách đá, đưa tay vỗ vỗ vào hai cái, chỉ thấy vách núi trơ trơ, không có gì khác thường.

Trúc Thu Lan bước đến gần bên lão thấp giọng hỏi :

– Hoắc tổng quản hoài nghi ngọn núi này sao?

Hoắc Vạn Thanh nói :

– Lão hủ không thể nói được, nhưng con tiểu hắc chạy sộc đến đây, tợ hồ như có tung tích người ở đây.

– Tôi thấy lão hòa thượng này rất đáng ngờ!

Hoắc Vạn Thanh gật nhẹ đầu, thắp giọng nói :

– Nhưng không có chứng cứ, chúng ta…

Vừa nói đến đó, bỗng lão la lên một tiếng rồi quay ngoắc người la lớn :

– Con lừa trọc thật to gan, dám hạ độc trên người lão hũ!

Trúc Thu Lan giật mình hỏi vội :

– Hoắc tổng quản làm sao vậy?

Hoắc Vạn Thanh phất tay phải lên nói :

– Cánh tay này của lão hủ…

Cánh tay của lão rõ ràng dưới ánh sáng trăng mờ nhạt cũng nhận ra được sắc xạm đen, đúng là đã bị trúng độc.

Tống Văn Tuấn tức giận thét lớn :

– Ác tăng, quả nhiên là ngươi!

Quảng Minh hốt hoảng thoái lùi một bước, cười lớn nói :

– Hoắc tổng quản, đấy là ngươi tự chuốc lấy, với bần tăng có liên can gì?

Nhạc Tiểu Tuấn thét lớn :

– Ngươi định chạy ư?

Quảng Minh thoái thêm một bước nữa rồi dừng lại, lạnh giọng nói :

– Bần tăng việc gì phải chạy chứ? Kẻ không chạy thoát chính là các vị!

Lão vừa nói dứt câu, liền nghe tiếng áo lướt gió, năm sáu bóng đen từ bốn phía vọt lại.

Lúc này mới nhận ra năm người vận áo đen kia bịt kín mặt, người nào trong tay cũng cầm trường kiếm sáng loáng, vừa chạm đất liền vây kín bốn người bọn họ lại.

Tống Văn Tuấn đại nộ quát lớn :

– Hừ, quả không sai! Nhưng bằng vào lũ các ngươi mà cũng dám xuất đầu lộ diện trước mặt bổn công tử ư?

Dứt lời, “soạt” một tiếng rút phắt trường kiếm phóng chiêu tấn công vào hai người áo đen trước mặt.


Một trong hai người kia liền nhảy sang trái né tránh, còn lại một người vung kiếm chống trả hóa chiêu Tống Văn Tuấn, nháy mắt bọn họ vây lấy nhau mà đánh.

Nhạc Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan đã dìu Hoắc Vạn Thanh đến ngồi trên một phiến đá tựa vào vách núi.

Chỉ một chốc, mà sắc mặt Hoắc Vạn Thanh đã thấy biến đen xạm, toàn thân công lực bị thất tán, chỉ còn có thể trợn mắt nhìn đối phương chớ không làm gì được.

Quảng Minh lạnh giọng nói :

– Hừ, Hoắc tổng quản đã không còn chút lực kháng cự, chỉ còn lại các ngươi ba người, có thể chạy thoát khỏi đây sao? Theo bần tăng thấy tốt nhất các ngươi nên thúc thủ chịu trói thì hơn!

Trúc Thu Lan ngầm lấy ám khí thủ sẵn trong tay, miệng quát lớn :

– Con lừa trọc đầu kia, ngươi mà làm gì được chúng ta chứ? Không tin ngươi đến đây thử nào?

Quảng Minh ngửa cổ cười khùng khục mấy tiếng nói :

– Ngươi có phải là Trúc Thu Lan, nhi nữ của Mai Hoa bà bà không? Trong tay ngươi chỉ có mấy ngọn phi tiêu cỏn con mà định giỡn mặt với Phật gia đó ư?

– Không sai, ngươi biết vậy thì tốt, nhưng có dám đến đây không thì bảo?

– Hừ đến Trúc Tam Cô tự thân cũng không bảo vệ được, huống chi con nha đầu lõ mũi ngươi…

Nói đến đó lão phất tay quát lớn :

– Các ngươi nhanh đến bắt hai dứa nhải đó cho Phật gia!

Lúc này Tống Văn Tuấn đang đấu với một tên, bốn tên còn lại đứng giám sát, nghe lệnh liền nhảy ào tới động thủ.

Trúc Thu Lan tuy trong tay cầm ám khí nhưng lúc này trước mặt Tống Văn Tuấn còn đang đánh nhau loạn xạ, nên nàng ngần ngừ chưa ra tay.

Nhạc Tiểu Tuấn phúc ra trước, “soạt” một tiếng, thanh nhuyễn kiếm rút ra phát chiêu ngăn cản ba tên lại.

Tiếp liền Trúc Thu Lan cũng cầm thanh đoản kiếm nhảy tới nghênh chiến với ba tên còn lại.

Bấy giờ toàn trường phút chốc thành một cuộc hỗn đấu, chỉ nghe tiếng binh khí chạm nhau đến đinh tai nhức óc, tiếng quát tháo ầm ỉ cả một khu rừng núi.

Tống Văn Tuấn đấu nhau với tên đầu tiên đã mười mấy chiêu, nhận ra tình thế bất lợi, đối phương người đã đông, mà Hoắc Vạn Thanh lại bị trúng độc, tốt nhất là cần phải tốc chiến tốc thắng. Do vậy mà thanh kiếm trong tay gã liên tu bất tận ra chiêu không ngừng, thế kiếm càng lúc càng hiểm hóc, tợ hồ như gã ra hai chiêu thì tên áo đen kia mới trả lại được một chiêu.

Thế nhưng tên áo đen động thủ trầm ổn, chiêu ra chắc chắn cho nên Tống Văn Tuấn mặc dầu chiêu ra cực nhanh và nhiều, nhưng vì nôn nóng nên chiêu thiếu phần trọng, khiến tên áo đen dễ dàng phòng thủ an toàn. Cho nên đã qua một lúc mà vẫn chưa thấy họ Tống chiếm được thượng phong.

Tống Văn Tuấn chẳng biết tính gì trong lòng, chỉ nghe hét dài một tiếng, kiếm phát chiêu công liền năm kiếm liên hoàn, đẩy lui đối phương đến ba bốn bước.

Đột nhiên thân hình vọt lên xoay chuyển trên không, kiếm phát ra một vòng quay phắt trở lại tấn công vào một trong ba tên đang đấu cùng với Nhạc Tiểu Tuấn đứng gần gã nhất.

Một chiêu kiếm này chính là Thanh Long Đảo Vĩ, thế kiếm thần tốc, mà tên áo đen kia cũng bị bất ngờ, không biết là bị tập kích, chỉ nghe hắn rú dài một tiếng não nùng, cả người đổ ầm trên đất máu me lênh láng.

Tống Văn Tuấn một kiếm đắc thủ, tinh thần tự nhiên phấn chấn hẳn lên, kiếm múa tít nhảy vào trận chiến khác, cùng với Nhạc Tiểu Tuấn chen vai đối địch.

Tên áo đen vừa bị Tống Văn Tuấn ra năm kiếm đẩy lùi, khi biết được đây là chiêu dương Đông kích Tây của đối phương thì đã muộn, muốn cứu nguy đồng bọn cũng không kịp, đành phải nhảy trở lại củng hai tên còn lại liên thủ tấn công.

Nhạc Tiểu Tuấn và Tống Văn Tuấn là hai tay kiếm thủ xuất sắc, giờ hợp lực đấu nhau với tay áo đen này không còn là chuyện lớn, chỉ thấy bọn họ bắt đầu giành thế chủ động rõ ràng. Nhưng ngược lại phía Trúc Thu Lan một mình với thanh đoản kiếm trong tay, binh khí ngắn hơn đối phương có đến một xích, tự nhiên có phần bất lợi. Tên kia ra chiêu linh hoạt hiểm hóc, trong chốc lát đã giành hoàn toàn thế chủ động, chỉ thấy Trúc Thu Lan vung tả gạt hữu chống đỡ phòng hộ, tuyệt không có chút thế để phản kích.

Gã áo đen cười hắc một tiếng quát lớn :

– Tiểu nha đầu, ngươi tiếp dây?

“Kong” một tiếng, thanh kiếm lớn bản trong tay gã chém đè trên thanh kiếm của Trúc Thu Lan, rồi di bộ sát người nàng, tay trái vung trảo chộp vào huyệt Kiên Tỉnh của nàng.

Trúc Thu Lan không chút hốt hoảng, cười nhạt nói :

– Khéo lắm!

Tiếp liền câu nói, tay trái vung lên, hai ngọn phi tiêu thủ sẵn bay thẳng vào lòng bàn tay đối phương. Cự ly song phương cách nhau chỉ tầm tay, có muốn tránh cũng không kịp, chỉ nghe gã ta rú lên một tiếng, tay phải buông kiếm ôm tay lăn lộn trên đất, chỉ trong tíc tắc bàn tay trái sưng lên như khúc gỗ.

Lại nói, ba tên kia đang đánh nhau với bọn Nhạc Tiểu Tuấn hai người, nghe thấy tiếng rú thảm thiết của đồng bọn, thì bị phân tâm, tự nhiên kiếm cũng lơi lỏng.

Tống Văn Tuấn nhân cơ hội, phóng một chiêu cực hiểm kết liễu thêm một tên ngoài cùng.

Năm tên áo đen giờ đây chỉ còn lại hai tên, cho dù kiếm pháp có cao cường đên đâu, lúc này bị phân tâm mạnh, tất khó lòng ứng chiến. Huống gì bọn họ không thể nào qua nổi Nhạc Tiểu Tuấn và Tống Văn Tuấn về mặt kiếm thuật, nháy mắt cả hai bị tấn công tới tấp, giờ đây không có cơ hội để phản đòn.

Quảng Minh đứng ngoài quan sát lão thật không ngờ bọn Nhạc Tiểu Tuấn cả ba người đều có võ công cao thâm như vậy, bất giác trong lòng ngầm chấn động.

Tống Văn Tuấn hai kiếm hạ hai tên, tợ hồ như say máu, thực chất trong lòng gã đang nôn nóng tìm cha, cho nên mới ra tay quyết liệt tàn khốc như vậy. Lúc này kiếm chiêu nào cũng đều là sát chiêu hiểm hóc.

Gã áo đen đấu với Tống Văn Tuấn không tài nào chống trả nổi, càng lúc càng thoái lùi, tuy mặt bịt kín, nhưng trong ánh mắt đã thấy lộ nét sợ hãi.

Tống Văn Tuấn cười gằn một tiếng thét lớn :

– Tặc tử, ngươi tới số rồi!

Một kiếm phát ra quán chủ mười thành công lực, gã áo đen tuy đã vung kiếm cản đường, nhưng chẳng những bị đánh gạt văng ra, mà lưỡi kiếm của Tống Văn Tuấn thuận đường xuyên suốt từ ngực ra sau lưng, khiến gã áo đen không kịp kêu lên một tiếng, ngã người tuyệt mệnh tại đương trường.

Tên còn lại đấu nhau với Tống Văn Tuấn, đến lúc này thì không còn chút hồn vía nào mà đánh nhau, phạt đại một kiếm rồi tung người rơi tự do ngã phịch trên đất.

Trúc Thu Lan cùng lúc cười nhạt nói :

– Ngươi tưởng rằng chạy thoát nổi sao?

Thì ra vừa rồi Trúc Thu Lan thanh toán xong tên kia đã đứng ngoài quan sát, nhìn tình thế trận đấu, nàng nghĩ nhất định hai tên còn lại đã khiếp sợ, có thể sẽ bỏ chạy. Do vậy mà đã thủ sẵn ba ngọn Tý Ngọ châm trong tay, vừa nhìn thấy tên thứ năm này tung người bỏ chạy là ra tay ngay.

Quảng Minh tận mắt chứng kiến cảnh này, người toát mồ hôi quay người định chạy.

Trúc Thu Lan vì đứng xa, chỉ tay la lớn :

– Nhanh chận hắn lại, đừng để hắn thoát!

Vừa la vừa tung người định phóng theo!

Ngay khi đó một giọng trầm bổng vang lên :

– Hắn chạy không thoát đâu!

Tiếp liền ngay ở cửa tường thành một lão thiền sư tay chống trúc trượng cao lớn uy nghi, từng bước từng bước tiến về phía Quảng Minh.

Trúc Thu Lan vừa nhìn thấy người này vui mừng nói :

– A, Vô Trụ thiền sư!

Quảng Minh tự bước lui hai bước, vừa nhận ra người này là ai, hắn giật thót mình, hai tay chắp trước ngực, nghiêm mặt nói :

– Đại sư là người Phật môn, chớ nên quá bức ép người!

– A di đà Phật! Các người bắt cóc Minh chủ, không phải là quá bức ép người ư?

Quảng Minh mắt hiện phẫn khí nói :

– Hoắc tổng quản vu khống bần tăng che dấu địch nhân của họ, nay đại sư lại nói bần tăng bắt cóc Minh chủ, đấy quả là tội vu oan giá họa. Thử hỏi bần tăng bình sinh đắc tội gì với chư vị, mà chư vị lại đem hết tội trạng này đổ lên đầu bần tăng?

Vô Trụ thiền sư bình tĩnh đáp :

– Nên tự hỏi thân ngươi!

Quảng Minh chưa đáp gì thêm thì Trúc Thu Lan đã cười nhạt nói :

– Hừ, chúng ta vốn lục soát không ra, nhưng vừa rồi ngươi chỉ huy đồng đảng vây đánh chúng ta, chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này hay sao, giờ lại còn chối quanh hử?

Quảng Minh vẫn cãi :

– Đó chỉ là mấy tên môn đồ của bần tăng, bọn chúng vì không chịu nổi chư vị một mực bức ép bần tăng, cho nên chúng mới ra tay động thủ.

Trúc Thu Lan nói :


– Hảo, vậy chuyện đánh độc con tiểu hắc và Hoắc tổng quản, ngươi nói thế nào đây?

Quảng Minh thở dài nói :

– Chuyện này thật oan uổng cho bần tăng, bần tăng nếu muốn hạ độc thủ sao không hạ độc luôn với ba vị cho bớt nhọc sức?

Một câu này đáp cũng có lý, khiến Trúc Thu Lan nhất thời không nói được.

Tống Văn Tuấn tức giận nói :

– Không phải ngươi hạ độc, vậy thì ai vào đây?

Quảng Minh nói :

– Thiếu trang chủ không nhìn thấy người hạ độc thủ là ai, bần tăng cũng chẳng thấy, giờ Thiếu trang chủ hỏi bần tăng, thì bần tăng biết hỏi ai đây?

Đột nhiên ngay lúc ấy từ sau cánh cửa có người vọng ra :

– Các người đã không biết là ai, sao không chịu hỏi bằng hữu đây?

Chỉ nghe giọng cười hì hì rất quen, bước ra chẳng ai khác mà chính là Sách Nghị Phu.

Quảng Minh trên mặt hiện hỷ sắc, tợ hồ như đã có cứu tinh.

Trúc Thu Lan hừ một tiếng nói :

– Họ Sách kia, ngươi lại đến ư!

Sách Nghị Phu cười đáp :

– Đây mới gọi là quả đất tròn, chúng ta lại gặp nhau!

Tống Văn Tuấn nôn nóng sấn lên một bước nói :

– Họ Sách kia, ngươi nói đi, có phải ngươi đã hạ độc?

Sách Nghị Phu nói :

– Thiếu trang chủ nhìn thấy huynh đệ ta hạ độc sao?

Trúc Thu Lan nói :

– Không phải ngươi, vậy thì là ai?

Sách Nghị Phu nói :

– Độc dược đúng là của huynh đệ ta, thế nhưng người hạ độc không phải là huynh đệ ta.

Tống Văn Tuấn hỏi :

– Hừ, vậy thì ai hạ độc thủ?

– Chính bản thân Hoắc tổng quản!

Tống Văn Tuấn tức giận hoành thanh kiếm thét lên :

– Ngươi còn giảo biện!

Sách Nghị Phu cười khan nói :

– Huynh đệ theo chân các vị mà đến đây, khi chư vị còn mãi nói chuyện cùng Quảng Minh thiền sư ngoài đại điện, huynh đệ đã vào đây trước dùng dược vật thoa lên ổ khóa cửa, như vậy chẳng phải tự thân Hoắc tổng quản hạ độc mình sao?

Tống Văn Tuấn hỏi :

– Vậy thuốc giải đâu?

Sách Nghị Phu nói :

– Đương nhiên là nằm trên người huynh đệ!

Vô Trụ thiền sư nói :

– Thiện tai, thiện tai, Sách thí chủ có thuốc giải mang theo trong người thì tốt.

Sách Nghị Phu cười nói :

– Ý đại sư muốn huynh đệ trao thuốc giải ra ư?

Vô Trụ thiền sư chắp tay nói :

– A di đà Phật, bần tăng đúng là có ý đó.

Sách Nghị Phu lắc đầu nói :

– Huynh đệ xuất hiện quyết không phải là để giao thuốc giải ra.

Trúc Thu Lan chống tay hất hàm hỏi :

– Vậy ngươi đến đây làm gì?

Sách Nghị Phu nhe răng cười hềnh hệch nói :

– Huynh đệ xuất hiện để mời chư vị nhanh chân rời khỏi nơi đây.

Tống Văn Tuấn đảo ánh mắt sắc lạnh nói :

– Họ Sách kia, ngươi nghe câu giết gà lấy trứng chưa?

– Hả, ý Thiếu trang chủ nói là muốn giết huynh đệ ta để lấy thuốc giải sao? Thật bất tất phải như vậy?

Tống Văn Tuấn nhíu chặt đôi mày lạnh giọng nói :

– Ngươi muốn thử ư?

Sách Nghị Phu nói :

– Huynh đệ có thể giao thuốc giải ra, thế nhưng chư vị phải lập tức rời khỏi đây ngay.

Tống Văn Tuấn hỏi :

– Chúng ta vì sao phải rời khỏi đây chứ?

– Đây là một điều kiện, chỉ cần chư vị xuống thuyền, huynh đệ lập tức trao thuốc giải.

Tống Văn Tuấn chưa kịp nói, Trúc Thu Lan đã lên tiếng :

– Ngươi tợ hồ như không hy vọng chúng ta lưu lại nơi đây?

Tống Văn Tuấn lạnh giọng nói :

– Nếu chúng ta không đi thì sao?

Sách Nghị Phu nhún vai nói :

– Thiếu trang chủ nói vậy chẳng phải là muốn làm khó huynh đệ sao?

Tống Văn Tuấn vặn hỏi :

– Vì sao lại làm khó ngươi chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.