Tiên Cô Bảo Kiếm

Chương 22: Những bức thư mời thật


Đọc truyện Tiên Cô Bảo Kiếm – Chương 22: Những bức thư mời thật

Tống Văn Tuấn nhìn thấy Hoắc Vạn Thanh lảo đảo cả người xem ra đứng không vững, thì liền nhảy tới đỡ người lão hỏi vội :

– Tổng quản có làm sao không?

Hoắc Vạn Thanh xoa tay lên gối trái gượng nói :

– Không sao, chỉ là một chút ngoại thương!

Thanh y tráng đinh cũng không phải tay tầm thường, văng người nhào ra ngoài, nhưng liền chống tay nhún mình vọt dậy, định bỏ chạy ra ngoài.

Nhưng lúc này hắn ở gần Sử Truyền Đỉnh.

Sử Truyền Đỉnh nhận ra hắn định chuồn, “soạt” một tiếng, thanh trường kiếm hoa lên một đường chỉa vào cổ hắn thét lớn :

– Ngươi định chuồn ư?

Vừa lúc ấy, rèm cửa lay động, từ bên ngoài tiếp liền một bóng người nữa nhảy vào.

Người này ăn vận cũng là y phục tráng đinh trong trang viện, tuổi trên dưới ba mươi, tay cầm thanh trường kiếm cả vỏ.

Nhạc Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan lúc này đã lui về một góc phòng đứng kề vai nhau, chàng thấp giọng nói :

– Tên này có lẽ cũng là một tên tặc!

Trúc Thu Lan gật nhẹ đầu rồi nói tiếp :

– Xem ra cả Thiên Hoa sơn trang này đã bị tặc nhân xâm nhập!

Chính tại lúc này, chỉ thấy Lang Sơn Nhất Bái Sách Nghị Phu đưa tay làm hiệu, gã trung niên thanh y vừa xông vào liền rút phắt thanh trường kiếm trong tay, loáng lên một đường chém bật mũi kiếm Sử Truyền Đỉnh, đang kề trên cổ tên kia.

Tên tráng đỉnh đầu tiên tợ hồ như nhiệm vụ của hắn đến đó đã hết, liền nhanh như chớp chuồn ra cửa biến mất.

Mọi chuyện vừa rồi nói ra thì chậm, nhưng thực tế thì chỉ là cái chớp mắt mà thôi.

Sử Truyền Đỉnh là người trong cuộc, nhưng chưa kịp nhận ra điều gì thì đã bị gã thanh y thứ hai này ra kiếm đánh bật thanh kiếm của mình, cứu đồng bọn thoát hiểm, khiến lão nhất thời khựng người, một lúc lạnh giọng thét lớn :

– Ngươi muốn chết!

Nói rồi sấn tới, nhưng chỉ thấy gã tráng đinh tay phải cầm kiếm, tay trái cầm vỏ, cười nhạt im lặng.

Sử Truyền Đỉnh càng tức giận hơn :

– Hừ, Sử mỗ xưa nay không giết kẻ vô danh tiểu tốt, ngươi nhanh xuất tính danh!

Trung niên tráng đinh buông tiếng cười nhạt nói :

– Kiếm pháp Võ Đương không giết nổi ta, hà tất báo tính danh?

Sử Truyền Đỉnh vốn bản tính kiêu ngạo, nên một câu này như châm nọc lão, khiến lão càng phẫn nộ hơn, cười dài một tràng quái dị nói :

– Ngươi muốn nếm thử kiếm pháp Võ Đương!

Nói rồi, kiếm đâm tới, khi còn cách đối phương chừng ba bốn xích, đột nhiên kiếm rung mạnh tạo thành màn kiếm ảnh chộp tới.

Trung niên tráng đinh nhếch mép nói :

– Chỉ còn trò trẻ con!

Kiếm như một vết lưu tinh điểm thẳng vào màn kiếm đối phương.

Nên biết, Võ Đương kiếm pháp xuất kiếm như Thái Cực Sơ Động, thế kiếm xuất ra như một vòng tròn bất phân đầu mối, người sử kiếm tuyệt đối thân tâm bất vọng, nhưng lúc này Sử Truyền Đỉnh đã tức giận lại thêm một câu cuối cùng châm chọc khiến lão càng nổi dóa, thế kiếm tất bị phân tâm.

Một chiêu kiếm đâm xõa vào màn kiếm của Sử Truyền Đỉnh cực hiểm, tợ hồ như phá tan sự phân định của lưỡng nghi, khiến Sử Truyền Đỉnh giật mình, không thể không thoái bộ hóa chiêu.

Chỉ thấy kiếm của Sử Truyền Đỉnh biến thế đao nữa vòng rồi phát chiêu thứ hai trong Lưỡng Nghi kiếm pháp, thế nhưng thanh kiếm trong tay thanh y tráng đinh tợ hồ như hình với bóng, truy kích không buông, cái gọi là đắc thủ lợi thế không để lỡ cơ hội.

Sử Truyền Đỉnh biết lúc này không nhường bước, tuy có thể chống đỡ được chiêu kiếm đi sau đến trước của đối phương, nhưng phần nguy hiểm thì hết tám phần thuộc về mình. Thoáng nghĩ nhanh trong đầu, Tam Bộ Di Hình thoái người phòng thủ.

Tuy rằng thoái ba bộ này khiến Sử Truyền Đỉnh càng thêm căm phẫn vì hổ thẹn, nhưng lão đã trấn tĩnh lại, hít sâu một hơi, vừa lúc này chiêu thứ tư của đối phương phóng tới, Sử Truyền Đỉnh chẳng chút hốt hoảng ra kiếm Như phong tọa bế bật thế kiếm đối phương.

“Kong” một tiếng, hai thanh kiếm chạm nhau rồi ghì cứng, kiếm của Sử Truyền Đỉnh áp trên kiếm của thanh y tráng đinh, xem ra có chút lợi thế.

Thanh y tráng đinh chợt nhếch mép, cười nhạt, rồi tả thủ bỗng vung vỏ kiếm điểm nhanh vào mi tâm giữa mày Sử Truyền Đỉnh.

Lại nói, Sử Truyền Đỉnh là sư đệ của Võ Đương nhị tử, nhưng mọi chuyện trong Võ Đương phải xem ra đều qua tay lão, nên người trong Bát đại môn phái đều kính nể. Tuy rằng kiếm thuật luyện đến thặng thừa, nhưng xưa nay lại ít khi động thủ với người ngoài, cho nên kinh nghiệm còn khiếm khuyết.

Lúc này thế kiếm áp đối phương, có thể nói là cơ hội tối chuyển bị động thành chủ động, nhưng vừa thấy vỏ kiếm trong tay trái đối phương điểm nhanh lên huyệt Mi Tâm của mình thì không khỏi phát hoảng, tự nhiên tay kiếm co lơi đi, rồi kiếm hoa lên trên chém vào tay trái đối phương…

Nào ngờ, một chiêu phóng chỉ điểm vào Mi Tâm đối phương của thanh y tráng đinh chỉ là hư chiêu mà thôi, thấy Sử Truyền Đỉnh lơi kiếm thì cười nhạt một tiếng. Tay trái thâu nhanh, tay phải kiếm thuận thế vung lên chém một đường giữa ngực đối phương.

Sử Truyền Đỉnh giật thót mình, lúc này nhận ra mình đã bị đánh lừa thì đã chậm, theo bản năng cả người ngã nhào về sau, “soạt” một tiếng, tuy thoát hiểm nhưng cả vạt áo phía trước bị chém sả một đường dài cả xích.

Chuyện xảy ra cực nhanh, đến những người đứng ngoài phải thuộc cao thủ thặng thừa mới kịp nhận hết biến hóa của chiêu kiếm vừa rồi.

Sử Truyền Đỉnh thua một kiếm giận tím mặt, hai mắt ngầu đỏ như bát máu, gầm lên :

– Cuồng đồ, Sử mỗ sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại!

Kiếm phát lên, hết kiếm này đến kiếm khác, chiêu đánh ra trong cơn cuồng nộ, thế như ba đào liên tu bất tận, tấn công vào thanh y tráng đinh.

Thanh y tráng đinh nhảy liền mấy bước tránh kiếm, cười gằn nói :

– Vừa rồi chỉ là một chút giáo huấn ngươi mà thôi, nếu muốn thọ lĩnh hết bài, chỉ e ngươi không trở lại nổi Võ Đương sơn!

Nói rồi ra kiếm, chỉ nghe tiếng kiếm phong rít lên, rồi tiếng kiếm thép va chạm nhau rợn người, phút chốc bọn họ hai người quần nhau trong làn kiếm ảnh…

Bên ngoài, Tống Văn Tuấn bây giờ bỗng quay đầu đưa mắt tức giận nhìn Sách Nghị Phu, gằn giọng nói :

– Ngươi mang đến bao nhiêu tên thâm nhập bổn trang?

Sách Nghị Phu cười cười đáp :

– Tại hạ thâm nhập quý trang, quả có bố trí thêm vài nhân thủ, chỉ là để đề phòng lúc khẩn cấp cần đến, điều này không thể trách tại hạ!


Tống Văn Tuấn trong lòng đã sinh nghi, từ từ bước lên quắc mắt hỏi :

– Thật ra ngươi có bao nhiêu tên trợ thủ, mau gọi hết chúng ra đây!

Sách Nghị Phu thoái lui một bước, hỏi :

– Thiếu trang chủ muốn gì?

– Hừ, muốn gì à? Vừa rồi Hoắc tổng quản đã nhắc nhở ta, giả như giết chết ngươi thì chủ nhân của ngươi cũng không hại gì cha ta, trước hết ta cần thanh toán hết bọn tặc thâm nhập vào Thiên Hoa sơn trang này, trong đó có cả ngươi. Sau đó ta sẽ đi tìm chủ nhân của ngươi…

Từng tiếng từng tiếng nói ra rất kiên nghị.

Sách Nghị Phu trấn tĩnh nói :

– Thiếu trang chủ có giết chết tại hạ, thì cũng chẳng tốt gì cho Thiên Hoa sơn trang.

– Đúng, giết chết ngươi tuy không lợi gì cho Thiên Hoa sơn trang, nhưng ít ra cũng tuyên bố rõ với võ lâm giang hồ rằng uy danh của Thiên Hoa sơn trang bất khuất, kẻ nào dám xâm phạm tới Thiên Hoa sơn trang thì chết!

Sách Nghị Phu liếc nhìn nhanh toàn trường, rồi nói :

– Thiếu trang chủ chớ nên vọng động, cần biết rằng hiện tại Tống đại lão gia đang nằm trong tay chủ nhân chúng ta.

Tống Văn Tuấn nói :

– Chủ nhân ngươi đã bắt cóc phụ thân ta, ý đồ tất thị uy giang hồ, manh tâm mưu bá chủ võ lâm. Gia phụ tại giang hồ thửa mong bằng hữu kính trọng, cho nên chủ nhân ngươi mới đối đãi như thượng khách, ấy cũng chỉ là không muốn làm thiên hạ phẫn nộ chỉ trích, đúng vậy chứ?

Sách Nghị Phu vuốt chòm râu lưa thưa gật đầu đáp :

– Nói vậy Thiếu trang chủ quyết phải giết bằng được tại hạ?

– Hừ, không sai! Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng…

Nói rồi quay đầu nhìn Hoắc Vạn Thanh nói tiếp :

– Hoắc tổng quản, cho hắn mượn thanh kiếm của ngươi!

Nhắc vì Sách Nghị Phu không mang theo binh khí, nên Tống Văn Tuấn mới làm vậy.

Hoắc Vạn Thanh đáp một tiếng, rồi định mang kiếm đến, nhưng Sách Nghị Phu xua tay lắc đầu nói.

– Tại hạ xưa nay không dùng binh khí, mà cũng chưa từng động thủ với người khác.

– Hừ, ngươi không dùng kiếm, ta dùng kiếm, ngươi không muốn động thủ, ta muốn động thủ!

Sách Nghị Phu nhún vai cười khan đáp :

– Thiếu trang chủ muốn động thủ, kiếm trên tay ngươi, tại hạ biết làm gì hơn?

Rõ ràng hắn còn ỷ lại, nghĩ rằng Tống Văn Tuấn không dám ra tay.

Tống Văn Tuấn cầm chắc thanh trường kiếm trong tay, sát cơ trên mặt hiện rõ, trầm giọng quát :

– Hảo, lời này tự ngươi nói!

Dứt lời, kiếm phóng ra chiêu Thanh Long Thám Huyệt thế kiếm cực kỳ thần tốc, thoạt nhìn đã thấy điểm trúng huyệt Mi Tâm đầu mày của Sách Nghị Phu.

Trong phòng tuy rằng lúc này chỉ có một cặp đấu, thế nhưng mọi người còn lại ánh mắt lúc này đều tập trung chú ý đến bọn Tống Văn Tuấn và Sách Nghị Phu, vì bọn họ chính là nhân vật chủ yếu trong chuyện đêm hôm nay.

Sách Nghị Phu chừng như không nói dối, lão trước giờ chưa động thủ với một người nào khác, rõ ràng lão không chút gì tỏ ra hoàn thủ trả chiêu, cũng không thủ thế né tránh, chừng như chấp nhận đón lấy chiêu kiếm.

Đầu lão ta không phải là sắt thép mà cho dù là sắt thép thì cũng khó chịu nổi thanh bảo kiếm trong tay Tống Văn Tuấn lúc này đã quán chú đủ nội lực.

Thế kiếm như điện chớp lướt tới, thoạt trong chỉ còn cách đầu mày Sách Nghị Phu năm thốn, thế nhưng lão ta vẫn không mảy may di động thân hình.

Mọi người đều hết sức kinh ngạc, không hẹn mà cùng đồng thanh “ồ” lên một tiếng, lẽ nào Lang Sơn Nhất Bái Sách Nghị Phu lại chấp nhận một kiếm bỏ mạng trong Thiên Hoa sơn trang này?

Khoảng cách năm thốn với thế kiếm cực nhanh thì chỉ là một phần nghìn cái chớp mắt, nhưng đến khi mũi kiếm chỉ còn cách huyệt Mi Tâm một thốn, thì đầu của Sách Nghị Phu mới lách nhẹ sang trái, khiến mũi kiếm thép sắc lạnh sướt qua bên tai nghe rất rát.

Mọi việc xảy ra cực nhanh mà lại bất ngờ, khiến mọi người bên ngoài không ai hay biết, họ chỉ nghĩ rằng vừa rồi Tống Văn Tuấn đâm kiếm đến gần trúng đích thì bỗng thâu về mà thôi!

Đương nhiên, chuyện xảy ra duy nhất hai người biết, chính là hai người trong cuộc vậy!

Tống Văn Tuấn thầm hiểu điều gì, Sách Nghị Phu nói xưa này lão chưa hề động thủ với ai, nhưng kỳ thực thân thủ của lão rõ ràng bất phàm, Thế nhưng, một kiếm không trúng, đủ khiến cho kẻ trẻ tuổi như Tống Văn Tuấn hậm hực mà chưa chịu thôi, gằn giọng :

– Hảo!

Tay kiếm chấn động, kiếm quang phát ra, lần này công liền năm kiếm liên hoàn.

Năm kiếm này không những cực nhanh đến như không còn nhanh hơn, mà năm kiếm liên hoàn không đầu mối, cứ như một kiếm mà thành.

Không một ai nhìn rõ thế kiếm, cũng không một ai nhận rõ gã phát chiêu thế nào, chỉ thấy kiếm ảnh phiêu dạt vô định, như con mãnh xà vây loạn.

Sách Nghị Phu vẫn không nhảy tránh, cả người lão ta tợ hồ như không hề lay động trong màn kiếm, thế nhưng năm kiếm của Tống Văn Tuấn đã không mảy may động đến cộng lông của lão,

(…..Mất hai trang….)

… tâm giết chết tại hạ, cho nên mấy kiếm vừa rồi thi triển biến hóa đến cùng cực, có lẽ hôm nay tại hạ khó bề tránh khỏi thụ thương!

Tống Văn Tuấn lạnh giọng nói :

– Ngươi có thể thay đổi chủ ý, muốn dùng binh khí chăng?

– Ái, tại hạ đã nói là xưa này chưa từng động thủ với người khác.

– Vậy ngươi định thế nào đây hử?

Sách Nghị Phu cười cười đáp :

– Tại hạ muốn tìm một người giúp.

Tống Văn Tuấn giọng lạnh ngắc :

– Bổn công tử đã nói sớm, ngươi còn bao nhiêu tên thuộc hạ tiềm nhập trong bổn trang, thì cứ gọi hết ra đây một lượt.


Sách Nghị Phu bật cười lên một tiếng nói :

– Ô, không, tại hạ chỉ muốn nhờ một vị trong Bát đại môn phái trợ giúp…

Vừa nói ánh mắt của lão vừa đưa nhìn bọn Vô Trụ đại sư bốn người không ngừng xem xét từng người.

Bên kia bọn Sử Truyền Đỉnh và thanh y tráng đinh vẫn còn quần đấu nhau kịch liệt chưa phân thắng bại, nhưng lúc này xem ra cả hai đã thấm mệt nên chiêu thế có phần chậm lại, chỉ có điều số người còn lại không ai để tâm chú ý đến họ mà thôi.

Tống Văn Tuấn nghe thế thì đại nộ thét lớn :

– Họ Sách ngươi nói bậy gì vậy hử?

Sách Nghị Phu cười đáp :

– Thiếu trang chủ không tin sao?

Nói đến đó, ánh mắt lão ngưng nhìn Phi Hồng Dực Sĩ, rồi tiếp :

– Lục Phi Hồng, ngươi vậy!

Phi Hồng Dực Sĩ trừng mắt hỏi :

– Ngươi muốn cũng bần đạo động thủ ư?

Sách Nghị Phu lắc đầu nói :

– Không, chỉ muốn nhờ đạo huynh giúp một tay!

Tống Văn Tuấn nghe lão ta nói với vẻ rất thực, trong lòng bất giác cảm thấy nghi hoặc.

Phi Hồng Dực Sĩ nói :

– Người bảo bần đạo giúp ngươi đối phó với Thiếu trang chủ ư?

Sách Nghị Phu gật đầu nói :

– Tại hạ chính là có ý đó.

Phi Hồng Dực Sĩ bật cười ha hả nói :

– Họ Sách kia, ngươi không nằm mộng đấy chứ?

Sách Nghị Phu mặt như cười nhưng thật ra không cười tí nào, nghiêm túc đáp :

– Tại hạ tỉnh táo, làm sao nằm mộng dược!

Phi Hồng Dực Sĩ nhếch mép cười nhạt nói :

– Nếu thế là bần đạo nghe nhầm!

Sách Nghị Phu nói :

– Đạo huynh thần trí minh mẫn, đương nhiên cũng không nghe nhầm đâu!

Phi Hồng Dực Sĩ nhướng mày nói :

– Hảo, họ Sách ngươi không nằm mộng, bần đạo cũng không nghe nhầm, vậy thì ngươi thử nói lại lần nữa để bần đạo nghe vừa rồi ngươi đã nói gì?

Sách Nghị Phu chẳng chút do dự nói ngay :

– Vừa rồi tại hạ đã nói là muốn nhờ đạo huynh giúp một tay, ra tiếp Tống thiếu trang chủ vài chiêu.

Phi Hồng Dực Sĩ lại bật cười gật gù nói :

– Họ Sách ngươi khôi hài thật đấy, nghĩ đâu ra câu đó chứ?

– Mệnh lệnh!

Phi Hồng Dực Sĩ nghe câu này bên tai tuyệt không thể tin nổi, cứ ngỡ tai mình có tật, ngơ ngác nhìn đối phương lấp bấp hỏi lại :

– Gì? Ngươi ra mệnh lệnh cho ta?

– Không sai!

Sách Nghị Phu buông rõ từng tiếng rồi tiếp :

– Tại hạ phái chỉ ngươi!

Phi Hồng Dực Sĩ lần này thì không cười được nữa, trừng mắt hỏi :

– Bần đạo sao phải nghe theo mệnh lệnh của ngươi hử?

Sách Nghị Phu chậm rãi nói :

– Đạo huynh có biết đây là mệnh lệnh của ai không?

Phi Hồng Dực Sĩ nhìn thấy thần sắc đối phương vô cùng nghiêm trọng, tự nhiên trong lòng phát sinh hoài nghi, hỏi lại :

– Ai?

Sách Nghị Phu bỗng nhếch mép cười nhạt, rồi lấy từ trong ngực áo ra một chiếc ngọc bài treo trên là chồm tua kim tuyến vàng, lắc qua lắc lại trước mặt Phi Hồng Dực Sĩ.

Phi Hồng Dực Sĩ mắt vừa chạm chiếc ngọc bài, thì bất giác mặt biến sắc.

Chỉ nhìn ánh mắt của lão hoang mang bất định, trù trù ấp úng nói :

– Điều này…

Chính lúc ấy, bỗng nghe giọng Trúc Thu Lan trong trẻo vang lên :


– Lục đạo trưởng, đừng ngu mà nghe theo hắn!

Sách Nghị Phu quay đầu lại trừng mắt :

– Tiểu nha đầu, ngươi chớ chỏ mõ vào!

Trúc Thu Lan chống tay vênh mặt nói :

– Chẳng lẽ ta không được nói. Hừ, tiểu nha đầu, mẹ ngươi lúc còn nhỏ cũng chẳng là tiểu nha đầu ư?

Trên mặt Sách Nghị Phu một cổ sát khí hiện nhanh rồi tắt ngắm, cười gằn một tiếng nói :

– Nếu ngươi cứ còn đối nghịch với lão phu, thì lão phu sẽ không tha ngươi đâu!

Hẳn là trong lòng lão cảm thấy gờm vị tiểu cô nương này, vì chính cô ta đã phá hoại kế hoạch của lão, khiến lão lộ hết chân tướng ra.

Trúc Thu Lan nghe thì cười nhạt nói :

– Ngươi chớ nên nóng giận, bổn cô nương nếu sợ thì đâu có lang bạc giang hồ?

Sách Nghị Phu gằn mạnh hai tiếng :

– Tốt lắm!

Rồi quay đầu lại nhìn Phi Hồng Dực Sĩ nói tiếp :

– Lục Phi Hồng, ngươi suy nghĩ kỹ rồi chứ?

Phi Hồng Dực Sĩ chưa kịp đáp, thì Trúc Thu Lan đã lại lên tiếng phá ngang :

– Lục đạo trưởng, ngươi tưởng chiếc ngọc bài trên tay hắn là thật sao?

Sách Nghị Phu mặt phát nộ, giơ cao chiếc ngọc bài trên tay nói lớn :

– Chiếc Chung Nam ngọc bài này là giả ư?

Trúc Thu Lan nói :

– Ngươi giả mạo Tống đại lão gia, bọn họ đều nghĩ là thật, nhưng chính ta đã chẳng nhìn ra ngươi đó sao? Các ngươi giả mạo bút tích của Tống đại lão gia, đến Tống thiếu trang chủ và Hoắc tổng quản cũng không nhận ra, cứ thế đủ thấy các ngươi âm mưu đen tối chuyên giả danh người khác làm bậy, thử hỏi chiếc Chung Nam ngọc bài này có thể là thật được sao?

Sách Nghị Phu mặt lạnh lùng nói :

– Chỉ một câu này cũng đủ để ngươi mất mạng!

Phi Hồng Dực Sĩ khí ấy bật cười lớn gằn giọng nói :

– Lão thất phu, ngươi dám giỡn mặt với lão đạo gia!

“Soẹt” một tiếng, thanh trường kiếm thoát khỏi võ, ánh kiếm lóe lên một đường phát tới cánh tay của Sách Nghị Phu.

Sách Nghị Phu rút tay phải thâu hồi chiếc ngọc bài lại, lạnh giọng nói :

– Lục Phi Hồng, nhớ kỹ kẻ nghịch mệnh Ngọc bài chịu cực hình ngũ đao phân thây!

Phi Hồng Dực Sĩ cười gằn nói :

– Chẳng sai, nhưng lão đại gia ta trước hết ngũ đao phân thây ngươi trước!

Nói rồi, lắc cổ tay phát kiếm ra liền năm chiêu.

Kiếm pháp của Chung Nam phái vốn lấy tốc độ kỳ ảo mà thành danh, năm kiếm này không giống với năm kiếm vừa rồi của Tống Văn Tuấn.

Kiếm xuất thủ chỉ thấy tợ như năm vòng cầu vòng trùm kín tiên hậu tả hữu quanh người đối phương, rồi cuối cùng năm đạo cầu vòng đó biến hóa cả không gian đâu cũng có kiếm ảnh.

Màn kiếm tỏa ra như màn mưa đổ xuống, đây chính là tuyệt chiêu thành danh của Phi Hồng Dực Sĩ.

Thế nhưng, kỳ lạ một điều, kiếm trùm khắp kín cả người, nhưng tuyệt nhiên không hề chạm được dù chỉ là vạt áo của Sách Nghị Phu.

Phi Hồng Dực Sĩ chừng như không thể tin nổi điều này, rõ ràng kiếm thế kỳ tuyệt trùm hết cả người đối phương không hề sơ hở một chút nào, vậy mà không chạm được vào người đối phương, hẳn chỉ trừ khi hắn chẳng phải là người?

Chính tại lúc này, rèm cửa lay động, một người cao lớn vận hắc y bước sộc vào, chỉ nhìn khí độ người này cũng biết lai lịch chẳng nhỏ tí nào.

Vừa bước vào phòng đã lên tiếng quát lớn :

– Ngừng tay!

Tiếng quát nghe bên tai như tiếng chuông, hồi lâu vẫn còn nghe ong ong.

Phi Hồng Dực Sĩ không biết người này là ai, sử kiếm xong liền thâu lại.

Lang Sơn Nhất Bái Sách Nghị Phu thoát khỏi màn kiếm, nhảy lui thở phào cười nói :

– Triệu huynh đến vừa khéo, nếu không thì trên người huynh đệ ít lắm cũng thủng năm lỗ.

Thì ra, người áo đen vừa bước vào này chính là Hắc Hổ Thần Triệu Quang Đẩu, lão cười vang dài nói :

– Sách huynh khéo nói!

Lúc này bọn Du Long kiếm khách Sử Truyền Đỉnh và gã thanh y tráng đinh đang đánh nhau, thấy biến cũng đã ngừng tay, thâu kiếm nhảy về sau.

Nhưng gã thanh y tráng đinh, vừa nhận ra Hắc Hổ Thần, thì chẳng nói chẳng rằng cắp kiếm biến nhanh ra cửa, như một làn khói.

Thần Điêu Đầu Hói thoạt nhìn thấy thầm kinh hãi trong lòng :

– Quái, thân pháp gì kỳ lạ vậy nhỉ?

Du Long kiếm khách và thanh y tráng đinh đánh nhau có hơn ba trăm chiêu, tuyệt kỹ kiếm pháp của Võ Đương hầu như đã xuất tận, thế nhưng không hề thắng được đối phương dù chỉ là nửa thức. Thậm chí còn bị đối phương bức đến quýnh tay quýnh chân, thấy trên người Du Long kiếm khách vài nơi như bả vai, đầu gối bị mũi kiếm đối phương chích trúng máu rỉ ra.

Du Long kiếm khách lòng còn căm phẫn, thấy đối phương chuồn ra cửa, thì thét lớn :

– Cuồng đồ, ngươi định tẩu thoát sao?

Nói rồi định xách kiếm truy theo, nhưng Hắc Hổ Thần đã thét lớn :

– Đứng im!

Tiếp theo tiếng thét, một chưởng đã tung ra.

Lão ta ngoại hiệu Hắc Hổ Thần, vân sinh long, phong sinh hổ, một chưởng này của lão ta đánh ra tạo nên cuồng phong, vừa nhu nhược nhưng vừa tiềm tàng một mãnh lực kinh nhân bức vào người Sử Truyền Đỉnh.

Sử Truyền Đỉnh vốn chưa biết người này là ai, khi ấy thấy đối phương vừa ra chiêu đã phát một chưởng ghê gớm như vậy, nhất thời không hóa giải nổi, lập tức đan điền tụ chân khí tung người nhảy sang bên mới tránh thoát hiểm trong gang tấc. Nhưng trong lòng phát nộ, chân vừa trụ vững, chĩa kiếm thét lớn :

– Ngươi là ai mà dám đánh lén Sử mỗ?

Hắc Hổ Thần ánh mắt ngạo nghễ liếc xéo đối phương nói :

– Ta là ai, ngươi cứ về hỏi Ngọc Chân Tử thì biết!

Sử Truyền Đỉnh trừng mắt thét :


– Sử mỗ chỉ muốn nghe tận miệng ngươi khai ra!

Trường kiếm rung lên phát ra kiếm khí vù vù, ý muốn nhảy vào tấn công.

Lang Sơn Nhất Bái mỉm cười nói :

– Sư huynh là người tu đạo dưỡng thân, làm sao lại dễ nổi xung vậy chứ? Triệu huynh không phải đến để động thủ với người!

Sử Truyền Đỉnh mắt vẫn không rời Hắc Hổ Thần hỏi :

– Vậy hắn đến đây làm gì?

Hắc Hổ Thần từ đầu chẳng hề nhìn thẳng Sử Truyền Đỉnh cái nào, chỉ liếc mắt nói :

– Hạng ếch nằm đáy giếng, lão anh hùng nói thêm nhọc công!

Sử Truyền Đỉnh càng tức giận chĩa kiếm thét lên :

– Ngươi nghĩ thanh bảo kiếm trong tay Sử mỗ không bén sao?

Thần Điêu Đầu Hói lúc này tiến lên một bước khuyên nhủ :

– Sử đạo huynh tạm thời bớt nộ, chúng ta thử nghe hắn đến đây vì chuyện gì?

Vô Trụ đại sư cũng chấp tay trước ngực nói :

– A Di Đà Phật! Nhỏ không nhịn hỏng đại sự, tạm thời nghe Triệu thí chủ nói thế nào rồi nói chuyện vẫn còn chưa muộn!

Sử Truyền Đỉnh thấy hai người khuyên giải, khi ấy mới chịu thâu kiếm thoái lui.

Hoắc Vạn Thanh là người linh mẫn, nhìn Hắc Hổ Thần một cái, rồi hỏi Sách Nghị Phu :

– Sách lão huynh vừa rồi nói là người đưa tin sắp đến, phải chăng vị Triệu lão huynh đây?

Sách Nghị Phu chưa đáp, thì Hắc Hổ Thần đã nhìn Hoắc Vạn Thanh ôm quyền nói :

– Hoắc huynh, từ lâu đã nghe danh!

Hoắc Vạn Thanh hoàn lễ nói :

– Triệu huynh hành cước giang hồ thành danh, uy chấn Bắc Nam, xưa nay chưa từng phục ai, sao hôm nay tự nhiên lại tìm được một chủ nhân?

– Hắc hắc hắc…

Hắc Hổ Thần ngửa cổ cười dài một hồi mới nói :

– Hoắc huynh ba mươi năm trước uy chấn thiên hạ, được xưng là Kim Giáp Thần, vậy cũng chẳng phải đã làm Tổng quản trong Thiên Hoa sơn trang này hai mươi năm rồi đó sao?

Hoắc Vạn Thanh nói :

– Hoắc mỗ tùy tùng vị võ lâm đại lão được Bát đại môn phái xưng làm Minh chủ, đây là điều vạn hạnh cho Hoắc mỗ!

– Chẳng sai!

Hắc Hổ Thần gật đầu nói tiếp :

– Tôi khôn chọn chúa mà thờ, huynh đệ và Sách huynh đây là tùy tùng vị chủ nhân, cũng là một nhân vật chủ tể thiên hạ!

Thần Điêu Đầu Hói trong lòng thoáng động, nghĩ nhanh :

– Cứ nghe khẩu khí của hắn, quả nhiên có một bọn người cấu kết với nhau manh động đồ bá thiên hạ.

Chỉ nghĩ đến đó là không nén nổi, bèn lên tiếng :

– Triệu huynh có thể nói ra cho biết quý chủ nhân là ai không?

Hăc Hổ Thần nói :

– Tệ chủ nhân hiện tại chưa muốn công khai ra mặt, cho nên huynh đệ không dám phụng cáo!

Vô Trụ đại sư nói :

– Quý chủ nhân ngụy tạo bút tín của Minh chủ mời bọn bần tăng đến đây tất có mục đích, vừa rồi chính Sách thí chủ đã nói là quý chủ nhân sẽ phái người mang tin đến. Nếu người mang tin đúng là Triệu thí chủ, bọn bần tăng xin rửa tai nghe đây!

Hắc Hổ Thần cười đáp :

– Đại sư quá lời, huynh đệ đúng là phụng mệnh chủ nhân mang tin đến cho chư vị…

Nói đến đó, quả nhiên thò tay lấy từ trong áo ra một tập phong thư phân phát cho sáu người: Vô Trụ đại sư của Thiếu Lâm, Phi Hồng Dực Sĩ của Chung Nam, Cam Huyền Thông của Bát Quái môn, Thần Điêu Đầu Hói Mạnh Đạt Nhân của Lục Hợp môn, Du Long kiếm khách Sử Truyền Đỉnh của Võ Đương và Tống Văn Tuấn..

Vô Trụ đại sư tiếp lấy phong thư, bóc lời thư ra đọc, chỉ thấy ghi vẻn vẹn rằng :

Kính gửi Thiếu Lâm, Vô Trụ đại sư, thỉnh mời đúng ngày mồng tám tháng chạp, quang lâm đến Hoàng Sơn, Trịch Bát thiền viện.

Bên dưới không thấy đề tên người gửi, chỉ có dấu con triện vàng, nhưng nét thảo qua loa, lại mờ nhạt chừng như con triện lâu ngày không dùng.

Vô Trụ đại sư xem xong, ngước mắt lên hỏi :

– Triệu thí chủ đưa thư mời này cho lão nạp, không biết đến ngày mồng tám tháng chạp, tại Hoàng Sơn, Trịch Bát thiền viện tổ chức lễ hội gì?

Một câu này của Vô Trụ đại sư, cũng là câu mà mọi người chính đang muốn hỏi.

Hắc Hổ Thần nói :

– Đại sư đã hỏi, huynh đệ chỉ biết nói rằng, huynh đệ là người đưa thư, còn như trong thư mời đã không nói rõ là tổ chức đại hội gì, thì huynh đệ cũng chịu vì quả thật không hay biết.

Nói rồi ôm quyền tiếp :

– Huynh đệ đã chuyển thư xong, xin cáo từ!

Lão quay đầu nhìn Sách Nghị Phu nói tiếp :

– Sách huynh cũng nên rời khỏi đây!

Lang Sơn Nhất Bái Sách Nghị Phu gật đầu đáp :

– Vâng, huynh đệ cùng đi…

Vừa nói lão vừa ôm quyền xá quanh, nói :

– Cáo từ!

Tống Văn Tuấn liền lên tiếng cản lại, rồi hỏi ngay :

– Họ Sách kia, các ngươi bắt cóc cha ta, hiện đang ở đâu?

Hắc Hổ Thần chắp tay nói :

– Thiếu trang chủ yên tâm, Tống đại lão gia hiện đang ở khách cho tệ chủ nhân, đến ngày hội mồng tám tháng chạp trên Trích Bát thiền viện, lệnh tôn tự nhiên cũng tham dự, khi ấy Thiếu trang chủ chẳng sẽ gặp lệnh tôn sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.