Tiên Cô Bảo Kiếm

Chương 20: Những bức thư mời giả mạo


Đọc truyện Tiên Cô Bảo Kiếm – Chương 20: Những bức thư mời giả mạo

Bây giờ mọi người đồng tọa dùng trà.

Cam Huyền Thông nhấp một ngụm trà rồi nhìn Vô Trụ đại sư nói :

– Đại sư năm năm không gặp, vậy mà thần thái không chút thay đổi, ngược lại sắc diện hồng hào đủ thấy công phu tu tập tinh thâm. Phật pháp vô biên!

Vô Trụ đại sư cười nói :

– Đạo huynh cũng có khác gì, thần thái tợ như nhàn vân dã hạc, đạo khí đảnh thịnh, bần tăng xuất gia làm hòa thượng thuở nhỏ, mỗi ngày chỉ biết gõ mõ gióng chuông, gõ mõ gióng chuông đến già thì thành lão hòa thượng, thử hỏi làm sao bì nổi với đạo huynh được chứ?

Nói rồi cười vang lên ha hả.

Nhạc Tiểu Tuấn trong lòng thầm nghĩ :

– Lão hòa thượng này vui vẻ thật!

Chính vừa lúc ấy thì nhìn thấy Tống Văn Tuấn bước nhanh vào chắp tay vái quanh bọn Cam Huyền Thông, Mạnh Đạt Nhân, Sử Truyền Đỉnh và Vô Trụ đại sư, nói với vẻ cung kính :

– Vãn bối không biết đại sư, đạo trưởng và chư vị quang lâm, gia phụ trong người không được khỏe, nên không thể tự mình tiếp được. Những mong chư vị hải hà thứ lỗi.

Bọn Vô Trụ đại sư bọn người đều ôm quyền hoàn lễ, đồng thanh nói :

– Thiếu trang chủ khéo nói!

Vô Trụ đại sư quan tâm hỏi ngay :

– Quý thể Minh chủ bất an, không biết đã đỡ chưa?

Tống đại lão gia năm xưa từng đảm nhận chức Võ lâm Minh chủ, cho nên mọi người tôn kính mà dùng Minh chủ để xưng, thực tế thì hìện tại không còn đương nhậm chức Minh chủ nữa.

Tống Văn Tuấn cúi người đáp :

– Đa tạ đại sư quan tâm thăm hỏi, gia phụ chỉ thụ phong hàn ngả bệnh nhưng không có gì đáng ngại.

Nhạc Tiểu Tuấn vừa rồi nghe từ miệng Hoắc tổng quản bảo rằng Tống trang chủ mấy hôm, nay độc tính phát tác, đến nỗi nằm liệt giường, thì định lên tiếng nói ra chuyện mình đã lấy được thuốc giải.

Nhưng lúc này nghe Tống Văn Tuấn nói với mấy người kia là phụ thân trúng phong hàn, nên thôi mà không tiện nói ra.

Cam Huyền Thông cúi đầu một cái hỏi :

– Thiếu trang chủ có biết lần này Minh chủ cho mời chúng tôi đến đây là có chuyện gì không?

Nhạc Tiểu Tuấn vừa nghe thì nghĩ :

– Thì ra bọn người nay đều được mời và đến đây!

Chính tại lúc chàng còn đang nghĩ, thì Tống Văn Tuấn ngược lại nghe mà ngớ người, buộc miệng thốt lên :

– Cam đạo trưởng bảo chư vị quang lâm đến đây là do gia phụ mời ư?

Thần Điêu Đầu Hói Mạnh Đạt Nhân gật đầu đáp :

– Không sai! Minh chủ trong trác mời còn chỉ định rõ bọn huynh đệ tại hạ đúng ngày hôm nay trước lúc mặt trời lặn phải có mặt tại Thiên Hoa sơn trang, bọn huynh đệ tại hạ nghĩ Minh chủ chiêu kiến tất có sự cơ cho nên chẳng quản đêm ngày đi nhanh đến đây.

Tống Văn Tuấn nói :

– Vậy thì lạ thật!

Nên biết, ngồi trong bàn đều là những tay lão luyện giang hồ, chỉ nghe mấy tiếng vừa rồi của Tống Văn Tuấn, bọn họ đã nhận ra bên trong tất có vấn đề, nên ai cũng chú ý. Rõ ràng mấy tiếng Tống Văn Tuấn vừa nói chẳng hóa ra là Thiếu trang chủ không biết việc gì sao?

Du Long kiếm khách Sử Truyền Đỉnh lên tiếng :

– Không biết Minh chủ lúc nào thì có thể chiêu kiến?

Đương nhiên hỏi câu này, Du Long kiếm khách nghĩ có lẽ do Thiếu trang chủ còn nhỏ tuổi, nên Minh chủ đã không nói ra chuyện này, cho nên giờ tốt nhất chỉ cần gặp Minh chủ thì sẽ rõ chuyện.

Tống Văn Tuấn thoáng chút lúng túng, đưa mắt dò hỏi :

– Không biết thư trác mời của gia phụ chư vị có mang theo trong người không?

Vô Trụ đại sư lúc này đã nghe ra khẩu khí của Tống Văn Tuấn có điều khác thường, gật đầu nói ngay :

– Thư trác của Minh chủ, đó chính người quý trang phái đưa đến bổn tự, rồi sư huynh Chưởng môn trao lại cho bần tăng hiện có mang theo người đây, xin Thiếu trang chủ xem qua!

Vừa nói vừa lấy từ trong áo cà sa ra một phong thư đưa đến cho Tống Văn Tuấn.

Tống Văn Tuấn đón lấy phong thư xem qua chỉ thấy ghi rằng :

– Kính trình tận tay Vô Úy phương trượng.

Ở góc thư còn có mấy chữ Thiên Hoa sơn trang bái thiếp, từ chữ viết đến phong bì, đúng là những thứ chuyên dùng của phụ thân, chừng ấy khiến gã trong lòng càng sinh nghi hơn.

Rồi tiện tay kéo phong thư ra, đọc mới thay nội dung ghi rằng :

– Thư phụng hầu Vô Úy phương trượng đại sư lâm giám, từ lâu không được diện kiến đại sư, lòng thật vô cùng áy náy hôm nay nhân có yếu sự, nên gửi thư viếng thăm sức khỏe Phương trượng đại sư những mong pháp thể thân tâm an lạc Phật pháp vô biên trí phúc đại hải. Đồng thời ngưỡng mong phương trượng đại sư phái cho Vô Trụ đại sư Đường chủ La Hán đường, đúng chiều tối ngày mười tám tháng này, quang lâm tệ trang, lòng luôn ngưỡng mong.

Tống Trấn Sơn lâm thư bái thượng!

Bút tích của phụ thân, là con tự nhiên không thể nào nhầm lẫn được!

Phong thư này tuyệt không giả chút nào, đúng là đích thân phụ thân hạ bút.

Thế nhưng, phụ thân phát thư mời cả bọn người này vào lúc nào? Tại sao ta không một mảy may hay biết?

Tống Văn Tuấn đứng thừ người suy nghĩ, trên mặt hiện vẻ mơ hồ khó hiểu, cuối cùng chậm rãi nói :

– Quả nhiên là bút tích của gia phụ!

Nói rồi, sải chân bước nhanh ra ngoài, không quên cầm theo phong thư.

Chỉ nghe giọng gã gọi lớn :

– Tống Hưng, nhanh gọi Hoắc tổng quản vào đây!

Nghe một tiếng dạ lớn, chốc lát thấy Tống Văn Tuấn trở vào có Hoắc Vạn Thanh đi cùng bên cạnh.

Tống Văn Tuấn trước mặt mọi người hỏi lớn :

– Hoắc tổng quản! Gần đây gia phụ có phái người đưa thư mời đến các đại môn phái không?


Hoắc Vạn Thanh đáp :

– Không, lão Trang chủ ẩn dật ở đây nhiều năm từ lâu không màn chuyện thị phi giang hồ đương nhiên là không đi lại với Bát đại môn phái.

Tống Văn Tuấn hỏi tiếp :

– Cũng không phải người đưa thư đến cho Phương trượng Thiếu Lâm tự chứ?

Hoắc Vạn Thanh cười nói :

– Từ lâu lão Trang chủ không giao du với người ngoài, nếu có chuyện này thì thư tín cũng phải do tay Thiếu trang chủ viết, giờ Thiếu trang chủ mà không viết thì làm sao có được?

Tống Văn Tuấn khi ấy mới chìa bức thư trong tay ra, nói :

– Ngươi xem phong thư này chẳng phải là chúng ta đây phái người đưa tới sao?

Hoắc Vạn Thanh đón lấy bức thư xem qua thì mắt thoáng biến sắc ngước mắt lên kinh hãi nói :

– Quái lạ, nét bút trên phong thư này chừng như đúng là bút tích của lão Trang chủ.

– Đúng thế!

– Nhưng… Phong thư này, cứ theo lão hủ thấy thì không có khả năng tự thân lão Trang chủ viết, đồng thời quyết cũng không phải người trong trang chúng ta đưa tới.

Tống Văn Tuấn nhíu mày hỏi :

– Ý ngươi cho rằng có người giả mạo nét bút của gia phụ?

Hoặc Vạn Thanh đáp :

– Lão hủ từ khi nhậm chức Tổng quản trong bổn trang đến nay đã hơn hai mươi năm, thế nhưng hai mươi năm qua rất ít khi nhìn thấy lão Trang chủ dùng đến bút. Lại nói, trong bổn trang nhân thủ không nhiều, hầu như tất cả việc lớn nhỏ đều phải kính qua lão hủ. Thời gian gần đây, mọi người đều ở trong trang, không vắng một người nào, vậy thì đương nhiên không phải là do người trong bổn trang đưa đến, thì bút tích trong đó quyết không phải là của lão Trang chủ, cái lý đã rõ như vậy!

Tống Văn Tuấn nghe nói thì biến sắc la lên :

– Vậy thì kẻ nào đã dám giả mạo đây?

Cam Huyền Thông, Mạnh Đạt Nhân và Sử Truyền Đỉnh nghe nói bút tích trên thư là có người giả mạo Minh chủ, cả ba liền lôi từ trong áo mình ra những phong thư hoàn toàn giống nhau, đồng thanh la lớn :

– A, nói thế phong thư đề Minh chủ tự thân hạ bút đưa đến tệ phái, cũng là giả sao?

Vô Trụ đại sư trấn tĩnh nói :

– A di đà Phật, có kẻ gia danh nghĩa và bút tích của Minh chủ để lừa bọn bần đạo mấy người đến đây, nhưng mục đích của người kia là gì?

Hoắc Vạn Thanh trầm ngâm một lúc nói :

– Theo thiển ý của lão hủ, chuyện ngày hôm nay thật kỳ lạ vô cùng, hay là công tử mời chư vị vào bên trong, rồi bẩm báo tường tận với lão Trang chủ là hơn.

Tống Văn Tuấn ngần ngại nhìn lão ta nói :

– Nhưng gia phụ…

Hoắc Vạn Thanh nói ngay :

– Hài, bát môn phái tình như một nhà, chuyện lão Trang chủ trúng độc, cũng không cần phải giấu giếm đại sư cùng chư vị ở đây.

Vừa nghe câu này, cả bọn đều chấn động, Vô Trụ đại sư chắp tay nói :

– A di đà Phật, Hoắc lão thí chủ vừa nói gì? Minh chủ trúng độc ư?

Thần Ưng Đầu Hói, Cam Huyền Thông và Du Long kiếm khách Sử Truyền Đỉnh cũng như không tin, chăm mắt nhìn Hoắc Vạn Thanh chờ câu đáp chính xác.

Tống Văn Tuấn khi ấy mới gật đầu nói :

– Vâng, Hoắc tổng quản đã nói sự thật. Chính gia phụ bị trúng độc…

Rồi nhìn Hoắc Vạn Thanh nói tiếp :

– Hoắc tổng quản, đã thế thì ngươi cứ nói hết cho bọn họ biết.

Hoắc Vạn Thanh dạ một tiếng rồi mới đem chuyên mấy hôm trước Nhạc Tiểu Tuấn giúp người mang thư tới, nhất nhất mọi thinh tiết ra sao đều kể hết cho bọn họ nghe. Cho đến chuyện hôm trước dọ thám trong trang viện kia tình hình thế nào, phát hiện ra kẻ đưa thư chính là Thanh Sát Thủ Tử Kim Tiêu và vị chủ nhân Thân cô nương thần mật kia, cũng đều kể ra cho họ biết.

Vô Trụ đại sư nghe rồi chắp tay nói :

– A di đà Phật! Đất liền bằng phẳng, lẽ đâu dậy sóng chỉ nguyện ngã Phật từ bi tiêu trừ họa kiếp mới không phát sinh võ lâm đại họa.

Cam Huyền Thông nghe câu này của Vô Trụ đại sư tợ hồ như ông ta có ít nhiều biết được manh mối, bèn quay đầu nhìn hỏi :

– Chẳng lẽ đại sư biết manh mối gì ư?

Những người lão luyện giang hồ, đương nhiên rất mẫn cảm.

Vô Trụ đại sư nói :

– “Đạo huynh đã hỏi thì bần tăng không thể không nói ra. Thiên Phật đường trong tệ tự có hơn năm trăm tượng La Hán, cho nên tục xưng là La Hán đường, cũng chính là nơi tăng chúng luyện công, do bần tăng chủ trì. Mỗi đêm khi tăng chúng luyện công xong trở lại phòng ngủ, bần tăng đi tuần một vòng theo thường lệ…

Chuyện xảy ra đêm trung thu năm nay, đêm ấy bần tăng bước vào Thiên Phật đường thì bỗng nhiên nghe có tiếng người, nhưng người kia lảm nhảm tự nói :

– La Hán ơi La Hán, các ngươi đang nhảy vào nạn kiếp.

Bần tăng lấy làm lạ, bèn đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện ra một lão nhân râu tóc bạc trắng, chỉ tay vào các vị tượng La Hán mà nói.

Chư vị cũng đều biết, Thiên Phật đường trong tệ tự là nơi tăng chúng luyện công xưa nay khách ngoài không được vào, vậy mà thâm đêm bán dạ, người này làm sao lại vào đây được?

Bần tăng không nhịn nổi mới lên tiếng hỏi :

– Lão thí chủ từ đâu đến? Sao lại vào nơi này?

Lão nhân kia mỉm cười nói :

– Lão phu vô tình ngao du qua Thiếu Thất, nên mới vào chiêm ngưỡng Phật điện. Đại sư như thấy nghĩ, thì lão phu xin cáo từ!

Nói rồi lão nhân quay người bước ra cửa, bần tăng liền lên tiếng :

– Lão thí chủ xin lưu bước!

Lão nhân quay đầu nói :

– Nhờ đại sư chuyển cáo phương trượng, nhớ kỹ rằng :


Mạn thiên đại tuyết không sơn lãnh,

Tựu thí giang hồ kiếp vận lai.

Cẩn thận, cẩn thận!

Đến khi bần tăng sải bước theo ra cửa thì đâu còn thấy bóng dáng lão nhân kia. Bần tăng lúc ấy tức tốc vào báo cho Phương trượng sư huynh, tệ sư huynh nhận định vị này nhất định là cao nhân dị sĩ trong võ lâm, có ý đến cảnh cáo như thế, nói không chừng trong võ lâm sắp xảy ra một biến cố hệ trọng, chuyện cách đây một tháng rồi, nhưng với chuyện Minh chủ trúng độc há không có liên quan?”

Mạnh Đạt Nhân lắng nghe xong mới chen vào hỏi :

– Hoắc tổng quản, trong phong thư mà Tử Kim Tiêu đưa đến có nói chuyện của Huy đại hiệp không biết hiện giờ thế nào?

Hoắc tổng quản đáp :

– Huy đại hiệp thì không sao, tối hôm qua đã có thư đưa tới cho Huy tiểu thư bảo Huy tiểu thư trở về.

Nhạc Tiểu Tuấn trong lòng thầm nghĩ :

– Thì ra chủ tớ Huy cô nương đã quay về Dương Châu!

Cam Huyền Thông nói :

– Bần đạo trên đường đến đây cũng phát hiện ra trên giang hồ chừng như đang ẩn tàng một biến cố gì. Bần đạo tuy không nói ra được, nhưng không khí võ lâm nghe thấy rất căng thẳng, như hiện tại mọi người đã nói ra thì quả nhiên có một chuyện gì rất lớn sắp xảy ra cho toàn võ lâm đấy!

Sử Truyền Đỉnh nói :

– Mạn thiên đại tuyết không sơn lãnh, tửu thị giang hồ kiếp vận lai là gì? Chủ yếu chính là tại câu thứ nhất mạn thiên đại tuyết không sơn lãnh nó có nghĩa là gì?

Nhạc Tiểu Tuấn nghe vậy, chợt nhớ lại câu chuyện trước đây chàng gặp lão nhân, tóc bạc bói thành bím dưới chân Vân Đài sơn, lúc ấy hỏi về tâm nguyện thứ nhất của sư phụ chàng, lão nhân đã đọc bốn câu thơ :

– Ngũ xuất hoa khai lục xuất phi, mạn thiên cảnh sắc ánh hàn huy, thiên thai nhất khứ đăng tiên tịch, tùng thử Nguyễn lang bất mức quy.

Bốn câu thơ này với hai câu thơ: Mạn thiên đại tuyết không sơn lảnh, tửu thị giang hồ kiếp vận lai, nghe âm hưởng rất tương cận nhau?

Bây giờ chỉ nghe Cam Huyền Thông ạ lên một tiếng thần sắc biến đổi, chậm rãi nói :

– Chẳng lẽ nữ nhân kia chính Chấn Thiên Cầm?

Thần Ưng Đầu Hói cũng ừm một tiếng bàn thêm :

– Mạn thiên đại tuyết không sơn lãnh, nếu đúng là hắn, thì giang hồ quả nhiên đại kiếp sắp đến!

– A di đà Phật!

Vô Trụ đại sư chấp tay niệm Phật hiêu từ từ nói tiếp :

– Vị tiền bối cao nhân trên Tuyết Sơn kia tu chân dưỡng tính đã mười mấy năm nay không màn chuyện trần thế, dầu chưa tu luyện thành tiên nhưng cũng đạm bạc vô tri không tranh thế sự, quyết không thể trùng xuất giang hồ làm nghịch thiên đạo.

Nhạc Tiểu Tuấn ngớ người, không biết bọn họ đang nói về ai.

Sử Truyền Đỉnh hỏi :

– Đại sư muốn nhắc đến vị Tuyết Sơn Huyền Linh Tẩu?

Vô Trụ đại sư nhắm hờ mắt, chấp tay niệm Phật hiệu, im lặng.

Nhạc Tiểu Tuấn nhìn thần sắc bọn họ, tợ hồ như có chút gì kỵ húy không dám dám luận nhiều về vị Huyền Linh Tẩu kia, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nghĩ :

– Không biết Huyền Linh Tẩu là nhân vật nào?

Hoắc Vạn Thanh quay nhìn Tống Văn Tuấn nói :

– Công tử, Nhạc tướng công trở lại chính là mang thuốc giải về cho lão Trang chủ nên mời Nhạc tưởng công vào gặp lão Trang chủ chủ?

Tống Văn Tuấn từ đầu đến giờ vì mải tiếp chuyện với bọn người kia, nên chưa tiện hỏi han Nhạc Tiểu Tuấn, lúc ấy nghe thì vui mừng vô cùng, gật đầu nói :

– Nhạc huynh quả là ngươi biết giữ chữ tín, đã mang thuốc giải về cho gia phụ, huynh đệ trước hết xin cảm tạ, có điều không biết Nhạc huynh làm thế nào để có được thuốc giải?

Nhạc Tiểu Tuấn nói :

– Chuyện này nói ra rất dài…

Lúc ấy chàng kể lướt qua chuyện Trúc Thu Lan trúng Thanh Sát chưởng hôn mê, chàng mang nàng chạy đến miếu gặp phải Kim Thiết Khẩu, rồi sau đó chính Kim Thiết Khẩu ra tay khống chế Thân Phi Quỳnh, buộc cô ta dùng Kim Hình chưởng trị thương cho Trúc Thu Lan. Đồng thời đã động thủ ngầm lấy thuốc giải “Tán công độc” thế nào, nhất nhất kể cho bọn họ nghe.

Cam Huyền Thông thấy lạ bèn hỏi :

– Kim Hình chưởng là tuyệt kỹ của Chung Nam phái, nữ nhân kia làm sao lại tinh thông võ công Chung Nam?

Thần Ưng Đầu Hói nói :

– Điều này thật đơn giản, chờ khi gặp Lục đạo hữu, chỉ hỏi là biết ngay!

Tống Văn Tuấn khi ấy chìa tay mời khách :

– Chư vị tiền bối đều không phải người ngoài, xin mời cùng vào trong phòng gia phụ nói chuyện!

Mọi người nhìn nhau, rồi đó Vô Trụ đại sư bước trước, Tống Văn Tuấn đưa bọn họ vào trong phòng Tống Trấn Sơn.

Phòng ngủ khá rộng rãi, thiết trí thanh khiết diên nhã, ngay chính giữa phòng là một chiếc giường bằng gỗ chạm trỗ công phu, trên giường chính là Tống Trấn Sơn đang nằm thiêm thiếp, đắp một chiếc chăn mỏng, miệng rên khẽ.

Vị võ lâm Minh chủ năm xưa, lúc này như một người bệnh bình thường, miệng rên rỉ tỏ ra đau đớn, quả thật anh hùng duy nhất sợ bệnh hoạn!

Tống Văn Tuấn khẽ bước đến bên giường, thấp giọng gọi :

– Cha, cha chưa ngủ chứ?

Tống Trấn Sơn vẫn nhắm mắt, rên một tiếng hỏi :

– Tuấn nhi, có chuyện gì?

– Hội bẩm cha, Thiếu Lâm Vô Trụ đại sư, Bát Quái môn Cam đạo trưởng, Lục Hợp môn Mạnh tiền bối, Võ Đương phái Sử đại hiệp đến viếng thăm cha.

Tống Trấn Sơn tuy bị độc phát tác cả người, nhưng tinh thần vẫn còn tĩnh táo, vừa nghe nói thì thở hắt ra, nói vội :


– Nhanh mời vào, nhanh mời vào!

Tống Văn Tuấn nói :

– Cha, chư vị tiền bối đã vào phòng!

Tống Trấn Sơn nói :

– Tuấn nhi, nhanh phụ đỡ cha ngồi dậy, chớ nằm thế này làm sao tiếp khách?

Vô Trụ đại sư chắp tay nói :

– Minh chủ quý thể bất an, chớ nên động nhiều, cứ nằm vậy là tốt rồi!

Cam Huyền Thông cũng tiếp lời :

– Vô Trụ đại sư nói rất phải, bát đại môn phái nên như một nhà, minh chủ chớ nên khách khí!

Tong Trấn Sơn thở dài một hơi, nói :

– Lão hủ không việc gì, Tuấn nhi, nhanh đỡ cha ngồi dậy, chư vị đạo huynh đã nhiều năm không gặp, có lý nào lão hủ lại nằm mà nói chuyện?

Tống Văn Tuấn chỉ dạ một tiếng, rồi đành dùng hai tay đỡ cha ngồi lên, lấy một chiếc gối chẹn sau lưng cha để cha ngồi dựa vào thành giường.

Tống Trấn Sơn khi ấy mới ngước mắt nhìn mọi người cúi đầu chào :

– Chư vị xin mời ngồi, lão hủ nhất thời bất cẩn nên mới trung gian kế của tặc nhân, phiền chư vị đường xa lặn lội đến thăm, thật cảm kích vô cùng…

Lão ta chỉ nghĩ bọn Vô Trụ đại sư vì nghe bệnh mà đến thăm thôi!

Tống Văn Tuấn vội nói :

– Cha, chư vị ở đây hẳn vì tiếp được thư mời do người khác giả bút tích của cha, nên mời đến đây!

Tống Trấn Sơn nét mặt nghi ngờ hỏi :

– Bút tích của người nào giả, mục đích làm gì?

Tống Văn Tuấn nói :

– Hài nhi cũng chỉ mới vừa được biết, trước mặt còn chưa biết âm mưu của kẻ này là thế nào?

Nói rồi quay nhìn Hoắc Vạn Thanh vẫy tay nói :

– Hoắc tổng quản, nhanh mang phong thư đến đây!

Hoắc Vạn Thanh y lời bước tới trao phong thư, nhưng Tống Trấn Sơn đã đưa tay cản lại nói :

– Không cần xem, Tuấn nhi, con nhanh mời đại sư và chư vị ngồi xuống, chư vị đây hiếm khi mà quang lâm tệ trang viếng thăm. Vạn Thanh, nhanh đi bảo đầu bếp chuẩn bị cơm nước tươm tất và rượu ngon mang vào đây!

Hoắc tổng quản ứng thanh rồi đặt bức thư trên bàn, đoạn lui ra ngoài.

Tống Văn Tuấn nói :

– Cha, Nhạc huynh đã lấy được thuốc giải mang đến cho cha, hay là bây giờ cha uống thử xem!

Tống Trấn Sơn chỉ à một tiếng không nói tiếng nào.

Nhạc Tiểu Tuấn theo chân mọi người vào đây, nhưng từ đầu đến giờ chỉ im lặng, bây giờ đứng lên lấy bình thuốc giải trong áo ra, hai tay cung kính đưa đến nói :

– Tống đại lão gia, vãn sinh may không nhục mệnh, đã lấy được thuốc giải về.

Tống Trấn Sơn ánh mắt ngưng chú nhìn chăm vào bình sành nhỏ xíu trên tay chàng, bất giác ngớ người hỏi :

– Bình thuốc giải này Nhạc công tử đâu mà có?

Tống Văn Tuấn tiếp lấy bình thuốc, nối lời cho Nhạc Tiểu Tuấn :

– Cha, Nhạc huynh lấy từ Thân cô nương, cha nhanh uống thuốc giải vào, độc tính trong người hẳn sẽ có biến hóa.

Tống Trấn Sơn đưa cánh tay run run đón lấy bình thuốc, lại nhìn rất cẩn thận gật đầu nói :

– Thịnh tình của Nhạc tướng công, lão hủ thật cảm kích vô cùng.

Nhạc Tiểu Tuấn nói :

– Tống đại lão gia ngôn trọng, vãn sinh bị tặc tử lợi dụng nên mới vô tình khiến cho lão gia trúng độc, thửa mong lão gia không trách cứ đã là may mắn lắm rồi, có đâu lại nói vậy. Vãn sinh nguyện đi lấy thuốc giải về, có vậy mới giải hết sự hổ thẹn chất chứa trong lòng vãn sinh.

Tống Trấn Sơn không ngớt gật đầu khen ngợi :

– Nhạc thiếu hiệp tâm trượng hiệp nghĩa, khí khái thủ tín, quả thật hiếm có.

Lão đối xưng chàng là thiếu hiệp đủ thấy trong lòng lão kính trọng chàng.

Tống Trấn Sơn khi ấy rót đầy một chén nước trong đưa đến trước mặt cha.

Tống Trấn Sơn mở nút binh dốc ra lòng bàn tay mấy vịên dược hoàn màu xanh sóng sánh cho vào miệng, rồi nhấp một ngụm nước nuốt xuống. Chiếc bình đặt dưới gối, rồi nhắm mắt lại tỉnh tọa.

Chính vừa lúc này, rèm cửa vén lên, Hoắc Vạn Thanh thò đầu vào gọi lớn :

– Công tử, Lục đạo trưởng Chung Nam đến!

Rồi quay người cúi thấp đầu mời :

– Lục đạo trưởng mời vào!

Tống Văn Tuấn không kịp bước ra nghênh đón, thì đã một đạo sĩ tóc đen áo xanh khoan thai bước vào.

Người này chính là Phi Hồng Dực Sĩ Lục Phi Hồng, Chung Nam phái.

Tống Văn Tuấn vội vàng đứng lên chấp tay thi lễ nói :

– Lục đạo trưởng quang lâm, tại hạ không kịp nghênh tiếp, thất lễ!

Phi Hồng Dực Sĩ Lục Phi Hồng gật nhẹ đầu, cười nói :

– Thiếu trang chủ không nên khách sáo, bần đạo nghe nói Vô Trụ đại sư, Cam đạo huynh, Mạnh đạo huynh và Sử đại hiệp đã vào đây rồi, cho nên mới dặn Hoắc tổng quản không nên đánh động mọi người mà bước thẳng vào đây.

Nói rồi chắp tay chào mọi người trong phòng, đoạn nhìn Tống Trấn Sơn ngồi tựa, nhắm mắt trên giường hỏi thăm :

– Minh chủ thế nào rồi?

Tống Văn Tuấn đáp :

– Thân phụ trúng kỳ độc, vừa rồi đã phục giải dược.

Vô Trụ đại sư nói :

– Thiếu trang chủ, minh chủ vừa uống thuốc giải, cần phải nghỉ dưỡng một thời gian, bọn ta nên ra ngoài ngồi vậy!

Hoắc Vạn Thanh ở bên cạnh nói :

– Đại sư xin cứ ngồi, lão trang chủ đã phục thuốc giải, phàm thuốc giải uống vào chỉ chừng một tuần trà là có chuyển biến rồi. Vừa rồi lão Trang chủ đã lệnh cho nhà bếp làm cơm mang vào tận đây, có lẽ ngồi ở đây nói chuyện tiện hơn, theo ý lão hủ thì chư vị chớ nên khách khí.

Nói đến đó, đã thấy một nữ tỳ tay bưng chiếc mâm bạc bước vào.


Thần Ưng Đầu Hói ngồi gần Phi Hồng Dực Sĩ nhất, bèn nghiêng đầu hỏi nhỏ :

– Lục đạo trưởng đến vừa khéo, bọn huynh đệ chính có một chuyện định hỏi đạo huynh đây.

Phi Hồng Dực Sĩ nghiêng đầu nhìn hỏi :

– Không biết Mạnh huynh muốn hỏi chuyện gì?

Thần Ưng Đầu Hói nói :

– Huynh đệ muốn thỉnh giáo đạo huynh, quý môn phải có phải có một môn tuyệt học gọi là Kim Hình chưởng không?

Nhạc Tiểu Tuấn nghe mấy tiếng Kim Hình chưởng thi tự nhiên chú ý đến bọn họ.

Phi Hồng Dực Sĩ nói :

– Không sai, Kim Hình chưởng đúng là môn công phu của tệ phái, không biết Mạnh huynh hỏi điều này…

Thần Ưng Đầu Hói không đợi lão ta hỏi hết câu, nói ngay :

– Đạo huynh từng luyện qua chứ?

– Ồ, bần đạo chưa từng luyện qua.

Thần Ưng Đầu Hói lại hỏi :

– Vậy thì Thái Ất đạo trưởng thì sao?

Thái Ất đạo trưởng chính là vị Chưởng môn nhân Chung Nam phái.

Phi Hồng Dực Sĩ lắc đầu đáp :

– Nhị sư huynh cũng chưa từng luyện qua!

Thần Điêu Đầu Hói thốt lên :

– Ô, vậy thì thật là kỳ lạ!

Võ công của bổn phái bọn họ, mà đến những nhân vật đứng đầu như Chưởng môn nhân cũng chưa từng luyện qua, thử hỏi không kỳ lạ sao?

Phi Hồng Dục Sĩ đương nhiên biết tâm ý của Thần Điêu Đầu Hói, bèn nói ngay :

– Bởi vì Kim Hình chưởng là một loại nội gia công phu cực cao thâm, xưa nay ít người luyện thành, khi luyện môn tuyệt học này, nếu không cẩn thận thì có thể bị hủy hoại toàn bộ lục phủ ngũ tạng mà chết. Nhưng một khi luyện thành rồi, chỉ cần đánh trúng người thì chẳng khác gì dao nhọn cắt nội tạng, tuyệt khí đương trường. Nhân vì nó là một môn công phu quá lợi hại, cho nên tệ phái sư tổ lịch đại tương truyền, đều có lệnh cấm tuyệt hậu nhân luyện môn công phu này.

Thần Điêu Đầu Hói nói :

– Vậy đạo huynh có biết là người đã luyện thành môn công phu này không?

– Sao? Có người luyện thành Kim Hình chưởng ư?

Phi Hồng Dục Sĩ nghe mà không khỏi chấn động cả người buộc miệng thốt lên, cuối cùng mới gật đầu nói :

– Nói vậy, quả nhiên có người luyện thành công!

Thần Điêu Đầu Hói cũng ngạc nhiên hỏi lại :

– Đạo huynh đã biết điều này?

Phi Hồng Dục Sĩ nói :

– Bần đạo không biết, thế nhưng nghĩ lại thì có khả năng…

Thần Điêu Đầu Hói trơ mặt nhìn đối phương nói :

– Đạo huynh nói vậy nghĩa là sao?

Phi Hồng Dực Sĩ thở dài một hồi, đáp :

– Chư vị ở đây đều không phải là người ngoài, bần đạo chẳng cần giấu giếm, chiếc tủ sắt cất giữ pho mật kíp Kim Hình chưởng đã bị thất lạc từ hai mươi năm trước!

Cam Huyền Thông nghe vậy thì không khỏi ngạc nhiên đến ngớ người, Chung Nam phái hùng cứ phương Tây, xưa nay thinh danh vô lâm, tính ra chỉ sau Thiếu Lâm và Võ Đương, vậy mà pho bí cấp trấn sơn của họ, làm sao lại để mất được? Chẳng lẽ bị người ngoài lén vào đánh cắp?

Thần Điêu Đầu Hói là nhân vật lão luyện giang hồ, tự nhiên cũng có suy nghĩ như Cam Huyền Thông, chỉ có điều không tiện nói ra, chỉ ậm ừ mấy tiếng trong miệng.

Nhưng Phi Hồng Dực Sĩ không chờ bọn họ hỏi, đã lên tiếng giải thích :

– Pho bí kíp Kim Hình chưởng này, nhân vì sư tổ tệ phái cấm hậu nhân luyện tập, cho nên đã đem nó cất vào trong một chiếc tủ sắt nhỏ khóa kỹ, tàng chứa vào trong sư tổ động (sư tổ động là nơi tàng chứa hài cốt của các vị Chưởng môn). Hai mươi năm trước, có một hôm, bọn đệ tử tuần sơn phát hiện hai cánh cửa sắt nặng nề của sư tổ động mở toang, nhị sư huynh cùng bần đạo liền tức tốc vào xem xét động phủ, phát hiện thì chỉ thấy thiếu mất chiếc hòm sắt chứa giữ pho bí kíp Kim Hình chưởng, đương nhiên không nói cũng biết có kẻ đã lẻn vào đánh cắp.

Lão hơi dừng lại giây lát, nhìn Thần Điêu Đầu Hói nói tiếp :

– Kim Hình chưởng nếu không mất hai, ba mươi năm khổ công luyện tập thì khó mà thành, như nay tính lại thì cũng vừa hai mươi năm, cho nên vừa rồi Mạnh huynh bảo là có người luyện thành công, tính ra cũng vừa khéo!

Nói chuyện đến đây, bỗng nghe tiếng Tống Trấn Sơn thở dài một hơi, lên tiếng :

– Thật là loại độc dược lợi hại!

Nói rồi, lão mở mắt ra.

Chỉ nghe lão nói câu này, mọi người cung hiểu rằng độc tính trong người lão đã được giải tán. Mọi người mắt đều lộ hỷ sắc quay đầu nhìn Tống Trấn Sơn.

Tống Văn Tuấn là người vui mừng nhất, reo lên hỏi :

– Cha, cha đã hoàn toàn bình phục rồi chứ?

Tống Trấn Sơn mỉm cười đáp :

– Ưm, phải nên cảm tạ Nhạc thiếu hiệp, thuốc giải này thật công hiệu, Tuấn nhi, nhanh đỡ cha xuống!

Cứ nhìn thần thái lão ta lúc này đã hoàn toàn khác với vừa rồi, thần sắc linh lợi, da dẻ ửng hồng, chỉ có điều giọng nói còn chút trở ngại, muốn thanh âm hoàn toàn hồi phúc tất cần một thời gian nữa.

Tống Văn Tuấn nghe cha nói vậy thì liền đến đỡ cha xuống giường.

Vô Trụ đại sư chắp tay nói :

– A di đà Phật! Phật tổ độ trì, giờ độc tính trong người Minh chủ đã được giải tán, chúc mừng, chúc mừng!

Phi Hồng Dục Sĩ, Cam Huyền Thông, Mạnh Đạt Nhân và Sử Truyền Đỉnh cũng vội chắp tay chúc mừng.

– Không dám!

Tống Trấn Sơn khách khí nói với mọi người rồi bước tới trước mặt Nhạc Tiểu Tuấn chắp tay nói :

– Đại ân của Nhạc thiếu hiệp, lão hủ vĩnh viễn ghi lòng tạc dạ!

Nhạc Tiểu Tuấn đứng lên ôm quyền hoàn lễ, nói :

– Đại lão gia nói vậy khiến tiểu sinh hổ thẹn mà không dám nhận, vãn sinh chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện của gia sư mà tìm đến xin một lời chỉ giáo của đại lão gia là đủ lắm rồi!

Tống Trấn Sơn thoáng chút ngỡ ngàng hỏi :

– Sư phụ của Nhạc thiếu hiệp là vị cao nhân nào?

Câu này ngược lại khiến cho Nhạc Tiểu Tuấn khựng người một lúc rồi mới nói :

– Gia sư Vô Danh lão nhân, lần trước vãn sinh đã báo qua cho đại lão gia biết, đại lão gia với gia sư vốn rất quen biết nhau…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.