Đọc truyện Tiên Ấn – Chương 84: Theo dõi!
Dịch giả: Nguyên Đán
Dịch: Nguyên Đán.
Phía đông châu Phượng Lân, có một ngọn núi cao vút kỳ lạ.
Ngọn núi này được những đám mây bảy màu bao phủ quanh năm, như mộng như ảo, khiến cho người ta chẳng thể nhìn thấu được thực hư.
Trên đỉnh của ngọn núi cao chót vót đó, có mấy trăm tòa Tiên cung xếp thành ba vòng, đan xen dựa dẫm vào nhau, bao quanh một tòa cung điện khổng lồ vào chính giữa.
Cung điện này tên là Thiên Huyễn, cao vút tận chân mây, mang phong cách cổ xưa hùng tráng, tùy lúc mà tản ra khí thế hồn hậu hoặc thanh thoát. Trên đỉnh cung điện lại có những luồng hào quang bảy màu ẩn hiện, cảnh sắc thật vô cùng mỹ lệ.
Nơi đây chính là căn cơ hàng vạn năm qua của Thiên Huyễn tông, một trong ba đại Tiên tông ở phía đông châu Phượng Lân.
Thiên Huyễn tông lực không bằng Thiên Kiếm tông, tài không so lại Ngự Khí tông, nhưng hơn ở chỗ vô cùng thần bí. Tông phái này chẳng những chỉ thu nữ đệ tử, mà còn sở trường thuật Cấm Huyễn nổi danh khắp Nhất Trung Thiên. Mặt khác, thiên hạ thường đồn đại, từ xưa đến nay Thiên Huyễn tông luôn chọn lựa một ít nữ đệ tử cực kỳ xuất sắc để gả cho hào kiệt bốn phương. Thành ra Thiên Huyễn tông gần như có mối quan hệ tới hầu hết các thế lực tại Nhất Trung Thiên.
Bởi vậy, dù mạnh như Thiên Kiếm tông hay giàu có như Ngự Khí tông, đều không dám vô duyên vô cớ mà động chạm tới Thiên Huyễn tông.
…
Lên đỉnh Thiên thai, thấy sao trời gần như với tay là hái được, phóng mắt xuống dưới, có thể thu vào tầm mắt mười vạn núi non.
Đây chính là nơi cao nhất tại cung Thiên Huyễn, vốn là nơi cư ngụ của thái thượng trưởng lão nhưng vì có một vị Đại La Kim Tiên tới, nên mới dành riêng cung phụng cho người.
Hoa Tử Lệ đứng chắp tay giữa Thiên thai, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, trên khuôn mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Những năm gần đây, y vẫn mải miết âm thầm tìm kiếm tung tích của Cổ Thiên Hành. Đáng tiếc Tiên giới quá rộng lớn, mãi từ đó cho đến giờ vẫn không dò ra chút tin tức gì về người này. Vụ bạo loạn của đám nô lệ khai thác quặng tại dãy Thiên Uyên đúng là đã làm cho y cảm thấy hứng thú, đương nhiên, chỉ là thấy hứng thú thôi chứ không bận tâm gì mấy. Nhưng chính từ việc Đạo Huyền môn âm thầm phái người nhiều lần lui tới dãy Thiên Uyên, đã khiến y nghi ngờ không thôi.
Mãi một lúc sau, Hoa Tử Lệ mới nhẹ nhàng vung tay xuất ra một đạo cấm chế để ngăn không cho kẻ khác tò mò xem trộm.
Tiếp đó, y lại lấy ra một tấm gương khá là cổ xưa, ném lên không trung.
Chiếc gương cổ lóe lên, vầng quang lưu chuyển, trong đó truyền ra một hồi chấn động, lập tức một bóng người màu xanh mờ ảo dần xuất hiện trong gương.
– Hoa Tử Lệ bái kiến tổ phụ đại nhân.
Hoa Tử Lệ cung kính quỳ xuống bái lạy, rồi từ từ đứng dậy.
Bóng người kia mở miệng nói:
– Lệ nhi triệu hoán lão phu, phải chăng đã có phát hiện gì?
Hoa Tử Lệ nghiêm mặt:
– Hồi bẩm tổ phụ đại nhân, theo suy tính của chiêm tinh sư bảy năm về trước, huyết sắc thiên triệu ứng vào châu Phượng Lân, cho nên hài nhi vẫn một mực ở lại nơi này để điều tra. Có điều mấy năm rồi, hài nhi vẫn chưa tìm ra một chút đầu mối nào! Cho đến thời gian gần đây, vị chiêm tinh sư kia đã dùng thuật Nghịch Mệnh mà suy tính ra, người ứng kiếp rõ ràng ở tại dãy Thiên Uyên…
– Dãy Thiên Uyên sao?
Bóng người màu xanh thoáng rung động:
– Nếu lão phu nhớ không nhầm, nơi ấy chính là nơi Cổ Thiên Hành ẩn cư.
– Vâng..!
Dừng một chút, Hoa Tử Lệ nói tiếp:
– Cổ Thiên Hành mất tích cùng điềm trời xuất hiện, hai việc này cách nhau không lâu khiến hài nhi cảm thấy có chút kỳ lạ, chắc hẳn chúng phải có liên hệ gì đó với nhau. Hơn nữa, hài nhi còn phát hiện, những năm gần đây Đạo Huyền môn nhiều lần lặng lẽ phái người ra vào dãy Thiên Uyên, dường như muốn làm điều gì đó.
– Ừ!
Bóng người màu xanh có vẻ đồng tình, ngữ khí tỏ ra rất ôn hòa:
– Xem ra Đạo Huyền môn đã phát hiện được cái gì rồi? Con chớ vội động thủ, chỉ cần âm thầm giám thị bọn chúng là được.
– Hài nhi cũng nghĩ vậy!
Hoa Tử Lệ cười nhạt, trong con mắt chợt lóe lên những tia sáng kỳ lạ.
Bóng người màu xanh lại nói:
– Vậy con đã điều tra toàn bộ bọn người từng tiếp xúc với Cổ Thiên Hành hay chưa?
– Con đã điều tra…
Hoa Tử Lệ thu lại nụ cười, rồi chợt cau mày:
– Tất cả những người có quan hệ đến việc này năm xưa, con đều nhất nhất thẩm vấn qua, cũng không thấy có biểu hiện gì khác thường, thành ra đến giờ vẫn chưa có manh mối nào cả.
– Không đúng! Vẫn còn một người mà con chưa điều tra…
Bóng người màu xanh chợt lạnh giọng:
– Con nói cho ta hay, thời gian gần đây nha đầu Vân Tố kia đang làm gì?
Hoa Tử Lệ nghe vậy, lông mày càng nhíu chặt:
– Hồi bẩm tổ phụ, Vân Tố sư muội đi khắp nơi du lịch và rèn luyện đã có chút thành quả, hiện giờ đang bế quan.
– Ha ha, bế quan sao?
Bóng người màu xanh tỏ ra hờ hững!
Hoa Tử Lệ lập tức hỏi:
– Tổ phụ có điều gì dạy bảo? Chẳng lẽ tổ phụ hoài nghi sư muội âm thầm cấu kết với Cổ Thiên Hoành?
– Hiện giờ Cổ Thiên Hoành vẫn biệt tăm biệt tích, mà nha đầu Vân Tố kia lại là người cuối cùng y tiếp xúc! Hơn nữa, căn cứ theo lời nói của nó, sau khi nó đánh nhau với Cổ Thiên Hành, đã khiến y bị thương mà chạy trốn…
– Chuyện này có gì không đúng sao?
– Chính xác là có chỗ không đúng! Vân Tố dẫu sao cũng là con gái của Cổ Thiên Hoành, cốt nhục liền tâm, lão phu tuyệt đối không tin Vân Tố có thể xuống tay lạnh lùng như thế. Cho nên lão phu nghi ngờ là Cổ Thiên Hoành đã đem vật kia giao cho con gái mình rồi.
– Chuyện này…
Nghe tổ phụ nói vậy, Hoa Tử Lệ không khỏi do dự, y thật sự không muốn nghi ngờ người con gái mà mình yêu.
Bóng người màu xanh thấy bộ dáng của đứa cháu trai, thần sắc liền tỏ ra vô cùng nghiêm nghị:
– Lệ nhi, vật đó quan hệ rất lớn đến việc lão phu có thể tiến vào cảnh giới Huyền Tiên và đạt được địa vị Tiên Quân hay không! Con cần phải giám sát ả nha đầu kia thật kỹ lưỡng, tuyệt không được hành động theo cảm tính, có biết không?
– Hài nhi tuân mệnh!
Dù Hoa Tử Lệ tâm cao khí ngạo đến đâu, cũng nhịn không được phải rùng mình, lửa tình trong tâm hôm nay một gáo nước dập tắt.
Sáu cảnh giới của Tiên đạo bao gồm: Chân Tiên Ngưng Thể, Thiên Tiên Hóa Chủng, Thượng Tiên Ngộ Đạo, Kim Tiên Bất Hủ, Huyền Tiên Vi Quân. Chỉ khi nào bước vào cảnh giới Huyền Tiên, mới chính thức có tư cách trở thành Tiên Quân, bá chủ một phương, vạn thọ vô cương. Còn nếu có thể tiến thêm một bước vào Tuyệt Tiên Cảnh, liền có thể trở thành bậc tôn sư đế vương, cao cao tại thượng, vạn tiên kính ngưỡng.
Hiện tại Tiên Đế bế quan không ra, trên toàn cõi Tiên giới, Tiên Quân hiển nhiên làm kẻ đứng đầu. Cho nên Hoa Tử Lệ vô cùng minh bạch tâm tư của tổ phụ y, nếu như y làm hỏng đại sự của người, thì dầu là chí thân chí cốt cũng không được sống yên ổn.
– Tốt, Lệ nhi hiểu được là tốt, lui ra đi!
– Hài nhi cung tiễn tổ phụ.
Thanh âm vừa dứt, bóng người màu xanh cũng tiêu tan trong mơ hồ, chiếc gương cổ một lần nữa bay xuống tay Hoa Lệ Tử.
…
Trong thạch thất, Vân Tố đang khoanh chân xếp bằng trên giường ngọc, toàn thân kim quang lượn lờ, cả người tản ra một loại khí tức mềm mại tới cực điểm, như nước vô hình, dung nạp trăm sông, như sương khói mịt mờ, mênh mông mà sâu thẳm.
Và rồi, một luồng ý chí cứng cỏi chợt xuyên thấu trần thạch thất, kéo thẳng lên không trung bao la rồi biến hóa thành hình.
Luồng khí chí nhu đó biến thành một luồng khí lạnh, ngưng tụ giữa không gian, tạo thành từng hạt sương nhỏ li ti.
Những hạt sương bé nhỏ lơ lửng quanh người Vân Tố, dung hợp lẫn nhau, sau đó nén lại.
Dung hợp… rồi nén lại…
Lại dung hợp… lại nén…
Từ đó, vô số hạt sương hợp về một thể, trở thành một giọt nước xanh biếc, to bằng đầu ngón tay, chốc chốc lại lóe lên một thứ ánh sáng dìu dịu.
Uỳnh!
Đột nhiên giọt nước rung lên, nổ tung rồi hóa thành vô số tia sáng lạnh buốt bắn ra tứ phía.
Những tia sáng lạnh giá vừa nhập vào vách tường đã khiến toàn bộ thạch thất đóng băng ngay tích tắc. Khoảnh khắc đó, thiên địa vạn vật phảng phất như ngừng cả lại.
…
Vân Tố chậm rãi mở mắt, hai con ngươi đồng thời lóe lên những tia sáng màu vàng kim lạnh lẽo, vẻ mặt càng trở nên băng giá.
Thuật vừa rồi gọi là Hàn Tích, là một Tiên thuật thượng phẩm, uy lực vô cùng to lớn, tu luyện đến cực hạn có thể đóng băng cả một khoảng đất trời. Chỉ tiếc là cảnh giới của nàng không đủ, mười phần uy lực thì phát huy chưa được hai ba.
Vân Tố khẽ thở dài rồi thu liễm luồng sáng màu vàng kia lại, sau đó hít vào một hơi, khiến khí lạnh bên trong thạch thất dần tan đi.
…
Một lúc sau, nàng chớp nhẹ mắt vài cái, rồi đưa tay điểm vào Tiên ấn trên mi tâm.
Vút!
Tiên ấn lập tức sáng ngời, từ trong đó xuất hiện một vật bay xuống lòng bàn tay trắng nõn của nàng, thì ra một cái trụ ngọc màu đen.
Cái trụ ngọc này chỉ lớn bằng lòng bàn tay, phía trên chạm khắc vô số hoa văn kỳ lạ, bên trong tràn ngập một cổ tử khí nồng đậm, chính giữa trụ ngọc lúc ẩn lúc hiện một vật gì đó rất nhỏ. Bên ngoài trụ ngọc có ba dấu ấn màu vàng kim to nhỏ không đều, liên tục di chuyển dọc trên thân trụ. Mặc dù Vân Tố kiến thức rộng rãi, trí tuệ hơn người, cũng không sao hiểu được ba dấu ấn này đại biểu cho điều gì.
Mà khi Vân Tố nhìn vào thứ đang lờ mờ ẩn hiện bên trong trụ ngọc, ánh mắt càng lúc càng trở nên phức tạp.