Tiên Ấn

Chương 75: Bạo loạn!


Đọc truyện Tiên Ấn – Chương 75: Bạo loạn!

Dịch giả: Nguyên Đán

Dịch: Nguyên Đán.

Ngô Niệm Tri chết một cách không cam lòng trong tuyệt vọng, mang theo sợ hãi vô tận cùng với oán hận ngập trời.

Toàn bộ quá trình nhìn thì có vẻ phức tạp nhưng trên thực tế diễn ra chỉ trong giây lát. Ngô Niệm Tri hoàn toàn không có một cơ hội chống đỡ.

Có thể giết chết được Ngô Niệm Tri đúng là chuyện ngoài ý muốn của Bạch Mộc Trần. Đạo phù đánh ra một cách bất ngờ quả thật cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, nhất là thuật cộng hưởng phù (điệp phù) đã được hắn diễn luyện ngàn vạn lần. Trăm mảnh Tiên phù tùy tâm tùy ý đã có thể ngay lập tức bạo phát.

Lấy thân phận Tán tiên vô kiếp mà tập kích rồi giết chết Chân Tiên cửu phẩm, thủ đoạn như thế quả thật có thể nói là hết sức kinh khủng!

Nhìn cái xác Ngô Niệm Tri im lìm không còn chút sự sống, lúc này Bạch Mộc Trần mới có thể buông lỏng tâm thần phần nào.

Hắn không điều tức mà vội vàng dốc một nắm linh đan vào miệng. Đan dược này Bạch Mộc Trần lấy từ trong người của cao thủ cấp Thiên Tiên Quách Nam, chúng trân quý dị thường, nhưng vì muốn hồi phục một cách nhanh chóng mà lúc này hắn nhai như nhai đậu phộng. Nếu để cho đám Tiên sĩ bình thường trông thấy, chỉ sợ ngay lập tức sẽ bị chửi là đồ phá gia chi tử.

Linh đan vào miệng liền tan ra, ngay tức khắc đã khiến Tiên nguyên và thần thức của Bạch Mộc Trần khôi phục lại như cũ.

Ngay sau đó, Bạch Mộc Trần bắt đầu thu dọn xung quanh, đồng thời kiểm tra một lượt đồ đạc của Ngô Niệm Tri. Thời gian của hắn không còn nhiều, vừa rồi lại thêm Ngô Niệm Tri rống to một tiếng, mặc dù đã có tấm cửa đá ngăn cách, nhưng cũng khó tránh khỏi việc bị đám đệ tử bên ngoài để ý tới.

Quả nhiên, ngay lúc hắn vừa thu dọn xong thì đã có hai tên đệ tử Tiên tông bước nhanh tới, mở cửa đá ra mà tiến vào đại sảnh trong động phủ.

– Ủa? Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng ta nghe được tiếng hét của Ngô chấp sự mà..?

– Ta cũng thế, nhưng sao ở đây lại không có ai? Kỳ quái thật!


Hai tên đệ tử Tiên tông đang chuẩn bị kiểm tra xung quanh một lượt, thì bất chợt một thân ảnh giống như quỷ mị vô thanh vô tức xuất hiện ngay sau lưng bọn chúng.

Xoẹt! Xoẹt!

Hai luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, một trước một sau xuyên thủng qua đầu hai tên đệ tử Tiên tông.

Bọn chúng không có bảo vật hộ thân giống như Ngô Niệm Tri, nên chỉ dưới một chiêu của Bạch Mộc Trần đã lập tức chết ngỏm mà không kịp gây ra bất cứ động tĩnh gì.

Cửa đá của động phủ một lần nữa khép lại, ba cái xác của đám Chân tiên dần dần tiêu tan trong không khí chỉ còn vật ngoại thân của chúng. Khí tức của bọn chúng biến mất hoàn toàn phảng phất như chưa từng tồn tại trên thế gian này vậy.

Bạch Mộc Trần cất mấy túi trữ vật của hai tên đệ tử Tiên tông trước, sau đó cầm túi trữ vật của Ngô Niệm Tri lên.

Ngô Niệm Tri không hổ là chấp sự ngoại môn của Ngự Khí Tông, trong túi y tích trữ tiên thạch và đan dược vô số kể, ngoài ra tài liệu và bảo bối cũng rất nhiều, trong đó không thiếu cực phẩm linh khí cùng tuyệt phẩm linh khí.

Nhìn đống linh bảo trước mặt, Bạch Mộc Trần thầm than may mắn và đồng thời sợ đến run người. May mắn là hắn đánh lén như ý, một chiêu chế địch thành công. Bằng không, nếu để cho Ngô Niệm Tri kịp định thần thì hắn khỏi cần đánh đấm gì cho mất công, bởi chỉ cần đối phương thả hết đám linh bảo này ra cũng có thể giết chết hắn đến mấy lần.

Tuy nhiên, thứ khiến Bạch Mộc Trần chú ý không phải là đống bảo vật này mà là cái mà Ngự Khí Tông dùng để quản lý nô lệ khai thác quặng, chính là Tụ Tiên lệnh.

Một cái Tụ Tiên lệnh nho nhỏ, nhưng lại nắm giữ trong tay sự sống chết của hàng ngàn nô lệ.

Bạch Mộc Trần than thở trong lòng, vì tiên nô và cũng vì chính bản thân hắn.

Có lúc cái chết không hề đáng sợ, mà đáng sợ là sống chết của mình bị người ta nắm giữ trong tay. Đối với cảm giác này thật sự Bạch Mộc Trần đã trải qua không ít.


Tụ Tiên lệnh của Ngự Khí Tông đã lấy tới tay, mặc dù Bạch Mộc Trần vô cùng kích động nhưng hắn vẫn không dám tùy tiện đem đám nguyên thần trong đó thả ra. Dù sao nếu cùng lúc thả ra mấy ngàn nguyên thần, động tĩnh thật quá lớn, hơn nữa còn cần có một quá trình, mà hiện tại thời cơ vẫn còn chưa tới.

Bạch Mộc Trần cẩn thận cất Tụ Tiên lệnh đi rồi đến ngồi xuống chiếc ghế thủ tọa trong đại sảnh đường. Đây vốn là chỗ ngồi của ba vị chấp sự cao cao tại thượng, nơi mà những đệ tử Tiên tông luôn phải ngước nhìn, nay không ngờ lại bị một gã Tiên nô thân phận thấp hèn đặt mông lên, sự đời nhiều lúc cũng thật trớ trêu.

Bạch Mộc Trần đang đợi! Hắn đợi Trác Vô Cấu cùng Liên Vân đến, hai người này mới thật sự là những kẻ khó đối phó nhất, và muốn đối phó với bọn họ, hắn nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ.

Gần ngàn tờ Phong Mang phù cùng Bạo Liệt phù được bố trí khắp đại sảnh đường, lại có cả vài chục tờ Phá Không phù treo lơ lửng trên không.

Bố trí xong hết thảy, Bạch Mộc Trần thoáng do dự một chút rồi dứt khoát lấy ra một viên đan dược trong suốt. Hắn dùng Tiên nguyên bao bọc lấy viên đan này rồi nhẹ nhàng bỏ nó vào miệng, để phòng ngừa sự cố lập tức có thể ăn vào ngay thời điểm chuẩn xác nhất.

Viên đan này tên gọi Phá Thần, là một viên Tiên đan chân chính. Lúc cần thiết có thể tổn hại đến tu vi của bản thân để trong nửa canh giờ có thể nâng cao thực lực lên gấp ba lần. Quách Nam giữ lại viên thuốc này vốn là để đến thời khắc mấu chốt nhất dùng bảo vệ tính mạng bản thân, nhưng y lại chết một cách quá đột ngột, nên cuối cùng viên thuốc này thành ra lại làm lợi cho người khác.

Với thần thức của Bạch Mộc Trần hiện tại, dù có thi triển toàn lực thì nhiều nhất chỉ có thể dung hợp được bốn trăm mảnh Phong Mang phù, hoặc hai trăm mảnh Bạo Liệt phù. Nhưng lúc này hắn dựa vào viên Tiên đan Phá Thần, trái lại có thể liều mạng một phen. Còn về phần di chứng bị hạ thấp tu vi, đối với hắn mà nói, cũng chỉ là điều gì đó quá nhỏ bé không đáng kể.

Lần này ra tay coi như đã dốc toàn lực, không thành công cũng có thể thành người.

Sinh tử, quyết định ở chính phút giây này!

Lẫn trong đám đông, sắc mặt bọn người Tiểu Thần càng lúc càng thâm trầm, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía động phủ.

Bạch Mộc Trần tiến vào động phủ đã khá lâu, đến tận bây giờ vẫn không có chút phong thanh gì truyền ra, khiến bọn họ ruột gan như có kiến bò, nhấp nhổm như đang ngồi trên chảo lửa.


Trước khi trở lại quặng mỏ, vốn đám Tiểu Thần định gây ra hỗn loạn nhằm đánh lạc hướng để che giấu cho Bạch Mộc Trần, nhưng hắn lại yêu cầu bọn họ không được phép làm điều gì thiếu suy nghĩ. Bởi lần hành động này hung hiểm vạn phần, chỉ cần lơ là một chút thôi, ngay lập tức sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục! Bạch Mộc Trần không muốn đám người Tiểu Thần gặp phải phiền toái, chính vì vậy hắn cố ý một mình tiềm nhập, thành hay bại chỉ một mình hắn gánh chịu!

– Tiểu Thần, Cổ đại ca vào đó lâu như vậy rồi, liệu có thể đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?

Nghe Nguyên Minh Tử dò hỏi, Tiểu Thần khẽ lắc đầu, tâm thần khá là phiền muộn:

– Lão Trần, ngươi thấy thế nào?

Trần Tịch cau mày suy nghĩ một lúc rồi lạnh nhạt:

– Không có tin tức gì mới chính là tin tức tốt nhất!

– Không sai, lão Trần nói rất đúng, không có tin tức mới là tin tức tốt.

Tiểu Thần và Nguyên Minh Tử nghe vậy mới thoáng an tâm.

Bầu trời bên trên quặng mỏ, ánh hào quang lúc này đã thu lại, đại trận cũng đã hoàn toàn mở ra.

Trác Vô Cấu hướng về phía Liên Vân gật đầu, sau đó cùng nàng rời khỏi đài cao, tiến về phía đại sảnh đường trong động phủ.

Nguyên Minh Tử thấy vậy vội vàng lôi Tiểu Thần nói:

– Mau! Hai tên chấp sự đã tiến vào rồi, mau thông báo cho Cổ đại ca..!

– Để ta..!

Tiểu Thần không chút chậm trễ, lập tức âm thầm bóp nát Truyền Tấn phù, báo tin cho Bạch Mộc Trần.


Không lâu sau đó, biến động kịch liệt nổi lên!

Ầm!

Một tiếng nổ vang vọng khắp trời, khiến đất đai núi rừng xung quanh cũng phải chấn động.

Khi ai nấy còn đang bàng hoàng kinh hãi, từ phía động phủ lại truyền đến một luồng hơi nóng rực, làm toàn bộ quặng mỏ cuộn lên như sóng dậy.

Rồi ngay sau đó, một quầng lửa mạnh mẽ bùng lên, làm cho toàn bộ động phủ nổ tung thành phấn mạt. Nếu không nhờ có đại trận bảo vệ, chỉ sợ toàn bộ vách núi xung quanh quặng mỏ cũng bị sạt lở mà sập xuống.

Từ trong ánh lửa, ba bóng người nhoáng lên lao vụt ra rồi lần lượt té lăn trên đất.

– Cổ… Cổ đại ca, là Cổ đại ca!

Nguyên Minh Tử quát lên một tiếng kinh hãi, khiến vô số nô lệ khai thác quặng phải ngạc nhiên nhìn gã.

Tiểu Thần thấy vậy liền nghiến răng gầm lên:

– Không thể đợi thêm nữa, mọi người, liều mạng..!

– Động thủ..!

Một tiếng quát vang lên, lập tức vô số những luồng sáng hoặc lạnh băng, hoặc nóng rực từ trong đám người ào ào bắn ra bốn phía xung quanh!

Dưới cảnh cuồng oanh loạn tạc đó, hàng loạt đệ tử Tiên tông trở tay không kịp, nháy mắt đã chìm trong đợt tấn công hung hãn vô tình…

Bọn họ cũng chính là những kẻ sẽ tận mắt chứng kiến, một trận bạo loạn chưa từng có trong lịch sử, sắp sửa bắt đầu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.