Đọc truyện Tiên Ấn – Chương 60: Mưu đồ
Dịch giả: Đừng hỏi tại sao
Cổ Trần, không hiểu tính cách của người này thế nào?
Khi gặp nhau lần đầu tiên, Tiêu Thần cảm thấy tu vi của người này không tầm thường và vô cùng thần bí. Thế nhưng sau mấy lần tiếp xúc hắn lại có cảm giác người này vô cùng chân thành không hề có giả dối, hơn nữa lời nói đầy trí tuệ làm cho người ta tin phục.
Đáng tiếc, trải qua một thời gian dài mà Tiêu Thần vẫn không thể nhìn thấu được tâm tư của đối phương. Rõ ràng có thể chỉ cần lo riêng bản thân mình mà sao lại cứ một mực bước vào vũng nước đục này, chẳng lẽ thật sự là vì thương hại hoặc đồng cảm.
…
Trần Tịch và Nguyên Minh Tử đều lặng lẽ không nói, cả ba người mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Bạch Mộc cảm nhận được nhưng hắn không muốn nói tới điều này. Đối với hắn dù đối phương nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, nói nhiều hơn nữa cũng không thể tốt bằng hành động. Mà việc hắn cần làm chính là cho tất cả các Tán Tiên một tia hy vọng, đây mới chỉ là bước đầu, hắn vẫn còn nhiều kế hoạch khác nữa.
Đương nhiên, Bạch Mộc Trần cũng có cái lý của mình nên mới chọn ba người nhóm Tiêu Thần.
Ba người này từ khi mới bắt đầu bước vào Tiên giới đã cùng đi với nhau, nỡưnng năm gần đây trải qua nhiều chuyện như vậy làm cho bọn hắn không rời nhau nửa bước. Cả nhóm cùng tiến cùng lùi, việc này đủ để nói bọn hắn là đều là người trọng tình trọng nghĩa, người như vậy chẵng lẽ không đáng để giúp đỡ?
Mỗi người đều có khuyết điểm của mình, nhưng mà chỉ cần trên người có một điểm tốt đẹp, như vậy cuộc sống mới có thể phát ra những tia sáng rực rỡ tươi đẹp… Những điểm “tốt đẹp” này có thể là đức tính ngay thằng lương thiện, cũng có thể là tính cách dũng cảm kiên cường hay là tâm tình lạc quan cần cù, tất cả hàm chứa tinh túy của nhân tính, là cái đẹp của linh hồn, là sắc màu tươi đẹp của cuộc sống.
“Tiêu Thần, ta thấy các ngươi phát tín hiệu vội vã tìm ta, thế là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nghe thấy câu hỏi của Bạch Mộc Trần, ba người nhóm Tiêu Thần mới chợt nhớ còn chưa nói đến chính sự.
“Ừ, Cổ đại ca, tình huống bây giờ có hơi cấp bách, chuyện là như vậy…”
Lập tức Tiêu Thân kể tất cả những sự việc xẩy ra gần đây cộng với sự lo lắng của chính mình. Hắn nói cả chính kiến và dự định của bản thân nữa.
“Thế ra là các ngươi muốn ra tay sớm hả?”
Bạch Mộc Trần khẽ chau mày, bàn tay nhẹ bóp cằm.
Theo kế hoạch ban đầu của Bạch Mộc Trần, trước tiên hắn muốn ổn định về mặt con người, đợi tới khi thực lực tăng lên mới hành động. Tuy nhiên đáng tiếc là việc dự tính không tính được sự biến đổi thế cục quá nhanh. Dường như trời cao không có ý định để hắn có thời gian chuẩn bị đầy đủ. Nếu như đã xuất hiện tình huống như vậy thì chỉ có thể mạo hiểm một lần rồi tính tiếp.
Suy nghĩ như vậy, Bạch Mộc Trần khẽ gật đầu rồi trầm giọng nói: “Lo lắng của các ngươi không phải là không có lý, ta cũng đồng ý ra tay luôn nhưng tất cả hành động đều phải nghe ta sắp đặt.”
“Đương nhiên là như vậy.”
Ba người nhóm Tiêu Thần phấn khởi. Chờ đợi đã ba năm, đến bây giờ thì kế hoạch của bọn hắn cũng bắt đầu…
Làm phản, hoặc nói cách khác là chiến đấu vì tự do! Đối với quặng nô thì cuộc sống chỉ là chuỗi ngày đau khổ, cứ thoải mái đánh cược một lần vẫn còn hơn cả đời sống ở nơi tối tăm này. Cho dù cuối cùng thất bại thì bọn hắn cũng không oán hận, không hối tiếc.
Bạch Mộc Trần dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Hiện tại dưới trướng các ngươi có bao nhiêu người có thể dùng được? Ý của ta là người đáng tin tưởng được.”
Trần Tịch và Nguyên Minh Tử đều đưa ánh mắt nhìn Tiêu Thần, lúc này Tiêu Thần nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Cổ đại ca, hiện giờ thủ hạ của chúng ta đã thu nạp được gần một ngàn tên quặng nô. Nhưng tương đối đáng tin thì chỉ có ba mươi hai người đi theo chúng ta từ lúc ban đầu, bọn chúng cũng giống như ta. Tất cả đều trải qua đồng sinh đồng tử có thể nương tựa lẫn nhau, ta tin tưởng bọn chúng. Tuy rằng bọn chúng không biết kế hoạch của chúng ta nhưng ta tin rằng nhất định bọn chúng sẽ ủng hộ.”
Tiêu Thần nói đến đây liền có chút cảm khái nói: “Kỳ thật Cổ đại ca không cần quá lo lắng, Tiên nô trong Thiên Uyên sơn mạch này có ai nguyện ý cam lòng cả đời làm nô lệ? Ai nguyện ý sống trong chỗ mù mịt đen tối này mặc cho người sai khiến, sống chết không trong tay chính mình… Đúng là vì đại đa số quặng nô thấy không có hy vọng cho nên mới có thói quen chịu đựng rồi dần dần biến thành tê liệt, lạnh lùng, ích kỷ, tàn nhẫn. Nếu như trời cao cho Tiên nô một tia hy vọng dù chỉ là nhỏ nhoi cũng sẽ làm cho bọn họ đều liều mạng chiến đấu quên mình.”
“Ta hiểu rồi.”
Bạch Mộc Trần vỗ vai Tiêu Thần rồi cười gượng gạo. Có một số việc hắn không phải không hiểu nhưng chỉ vì trên lưng hắn còn gánh nặng tính mạng cùng an nguy của hơn một ngàn quặng nô nên buộc hắn phải cẩn thận. Hắn không cho phép mình có một chút sai lầm.
…
Sau đó, Bạch Mộc Trần nói kế hoạch của mình rồi dặn dò từng người.
Đầu tiên, bọn hắn cần gây náo loạn ở Thiên Uyên sơn mạch, càng loạn càng tốt, tốt nhất là có thể vang đến tai bên trên.
Tiếp theo, nếu muốn giải phóng quặng nô thì nhất định phải cướp được “Tụ Tiên lệnh” để giải phóng tất cả Nguyên thần bị nhốt ở trong, chỉ có như vậy mới làm cho quặng nô có được tự do chân chính.
Khâu cuối cùng là làm thế nào để thu xếp được một cuộc sống yên ổn cho nhiều quặng nô như thế.
So sánh với hai khâu đầu tiên thì đậy mới là khâu quan trọng nhất. Một khi kế hoạch của bọn hắn thành công thì việc phát triển lại rất khó dự liệu. Tiên nô bạo loạn với quy mô lớn như vậy thì nhất định sẽ tạo ra một chấn động lớn ở Nhất Trung Thiên và sẽ dẫn đến ba đại Tiên tông phái ra cao thủ lấy huyết tẩy để trấn áp. Bởi vậy nhất định không thể tiếp tục ở lại Đông Phượng Lân mà phải chạy sang địa phương khác.
Đối với tình huống này thì Bạch Mộc Trần cũng đã tính trước cho nên đã có chuẩn bị.
Phượng Lân Châu bị Thiên Uyên sơn mạch chia ra làm hai phía Đông và Tây. Bình thường nếu muốn qua lại giữa hai phía thì cần phải đi qua những chỗ có Truyền Tống trận mới có thể tự do đi lại, nhưng những chỗ có Truyền Tống trận này đều nằm trong tay các đại Tiên tông nên bọn hắn không có cách nào động đến. Nhưng trời cũng không tuyệt đường người, ở vùng đất Cực Bắc có một chỗ giao giới gọi là đầm Hồng Vụ, chỉ cần mọi người đi đến nơi này thì có thể đến được Tây Phương Lân. Đến được chỗ này là thoát khỏi hoàn toàn ràng buộc của ba đại Tiên tông.
“Đầm Hồng Vụ à?!”
Tiêu Thần tỏ vẻ nghi ngờ bèn hỏi lại: “Cổ đại ca, người muốn chúng ta chạy qua đầm Hồng Vụ đến Tây Phương Lân sao?”
“Đúng vậy!”
Bạch Mộc Trần gật đầu nói: “Đầm Hồng Vụ là một nơi hung hiểm, hung cầm mãnh thú nhiều vô số, muốn đi qua nơi đó thì không phải là một việc dễ dàng, rất có thể chúng ta sẽ phải trả giá tương đối lớn. Nhưng ngoại trừ con đường này thì chúng ta không có đường khác để chọn…”
Bạch Mộc Trần nói xong liền lấy địa đồ giản lược mà trước đó hắn chuẩn bị đưa cho Tiêu Thần rồi lại bàn bạc tiếp: “Đây là địa đồ cơ bản của Đông Phương Lân, các ngươi nhất định phải cất kỹ, ta đã giúp các người đánh dấu các lộ tuyến di chuyển cũng như phạm vị của các thế lực khắp nơi và một vài việc cần chú ý. Chỉ cần các ngươi cần thận một chút thì chắc sẽ không xẩy ra vấn đề gì quá lớn… Mặt khác, ba đại Tiên tông mặc dù khống chế tuyệt đối Đông Phương Lân nhưng tại vùng đất Cực Bắc thì lực ảnh hưởng của bọn chúng rất nhỏ, đây cũng là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
Tiêu Thần cầm lấy địa đồ bèn nhìn một lúc rồi lại đưa cho Trần Tịch và Nguyên Minh Tử.
“Cổ đại ca…”
Tiêu Thần vẫn còn lo lắng hỏi tiếp: “Nếu như bọn họ không đi theo chúng ta thì nên làm thế nào?”
Bạch Mộc Trần nghe câu hỏi này, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ mà chỉ thở một hơi dài. Kỳ thật trong lòng hắn cũng hiểu, thời điểm vì tự do thì mọi người có thể sẽ đồng tâm hiệp lực cùng nhau chống chọi với cường địch, nhưng mà một khi náo loạn kết thúc, sau khi mọi người khôi phục lại tự do thì chắc chắn có không ít quặng nô sẽ sinh ra ý nghĩ khác.
Bạch Mộc Trần suy tính một lát rồi thản nhiên nói: “Con đường di chuyển vốn nguy hiểm trùng trùng đến ngay cả ta cũng không biết là có thành công hay không. Nếu như thật sự có người muốn rời nhóm thì cứ để tùy hắn không cần miễn cưỡng.”
“Ta đã hiểu, Cổ đại ca.”
Tiêu Thần gật đầu đồng ý, rồi sau đó bắt đầu thảo luận kế hoạch chi tiết.