Đọc truyện Tiên Ấn – Chương 58: Tiên Ma bắt đầu rục rịch
Dịch giả: Đừng hỏi tại sao
Ba năm sau, sao Thiên Cương hiện lên, sao Địa Sát lặn đi, sao Khôi tinh đứng bóng.
Đây là điềm đại cát đại hung, không nên làm bất cứ việc gì.
Việc này kèm với thiên triệu trước đây buông xuống làm cho thế cuộc của Nhất Trung Thiên vốn đã phức tạp lại càng thêm hỗn loạn.
Từ khi có sự can thiệp của thượng giới thì thế lực khắp nơi bắt đầu rục rịch, không ít Tiên tông thị tộc đã biến thành cát bụi của Tiên hà, lại cũng có không ít Tiên tông thị tộc mạnh mẽ vùng lên trở thành bá chủ một phương.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn toàn bộ Nhất Trung Thiên phân tranh không ngừng.
Có câu thơ minh chứng là:
Thiên đạo mang mang ý nan trắc,
Lạc mịch khai hoài kỷ nhân hưu.
Thế gian bản vô anh hùng lộ,
Đạp phá thương khung vạn cổ không.
Dịch tạm:
Thiên đạo mênh mông ý khó dò,
Hiu quạnh mở lòng mấy người vui.
Thế gian vốn không đường anh hùng,
Đạp phá trời xanh muôn đời không.
[Đạo hữu andylai606 dịch là]
“Đạo trời thăm thẳm khó dò
Đường đời cô tịch mấy người thong dong
Thế gian dễ có anh hùng
Vẫy vùng non nước tưng bừng dọc ngang”
[Cô nương Tịch Địa dịch là:]
Thiên đạo mênh mông ý khó dò
Cô đơn khoái ý mấy người thôi
Đường anh hùng, nhân gian chẳng có
Trời xanh muôn thuở đố ai qua
[Đạo hữu Bảo Lâm dịch là:]
Dịch nghĩa:
Lẽ trời mờ mịt ý tứ khó dò,
Chán nản thất vọng hay phấn khởi nao nức có mấy người ngừng lại đâu. ( ý nói ít kẻ thoát ra được cái vòng tâm lý đó)
Thế gian này vốn chẳng có con đường của kẻ anh hùng,
Giẫm nát trời xanh kia cả vạn năm xưa cũng chẳng có ai.
Dịch thơ:
Có lời rằng:
Mờ mịt lẽ trời khôn tỏ ý,
Chán chường nao nức mấy người ngơi.
Thế gian vốn chẳng đường anh kiệt,
Đạp vỡ cao xanh khuyết vạn đời.
[Đạo hữu kurama dịch thơ]
Lối trời mờ mịt, ở nơi mô
Lơ thơ chỉ mấy bóng người vô
Kiếm mãi chẳng ra anh hùng đạo
Đành phá trời xanh để bước dzô.
[Đạo hữu vnhero dịch là:]
Tạm dịch:
Đường Thiên đạo mịt mờ, khó dò ra lối
Dù tịch mịch hay vui vẻ, có ai quan tâm đâu
Thế gian này vốn không còn đường nào cho người anh hùng cất bước
Đạp rách bầu trời để phá tan muôn vàn cõi hư vô xa xưa.
Thiên đạo mông lung thật khó lường
Vui vầy, cô tịch mấy ai thương
Hào kiệt trần gian mờ mịt lối
Đả phá trời cao vượt hư không.
[Đạo hữu suonggiodoitrai có thơ rằng]
(thất ngôn tứ tuyệt)
Đạo trời thâm ảo mấy người hay
Tĩnh mịch nhân gian trải tháng ngày
Tuấn kiệt ai cam lòng mắc cạn
Vẫy vùng phá giới cõi tiên bay
(song thất lục bát)
Vẫn biết rằng đạo trời thâm ảo
Sao lòng người sầu não mông lung
Trần gian chẳng giữ anh hùng
Cổng trời đạp phá vẫy vùng bay lên
Thiên cơ dị tượng đã qua được ba năm, mọi người cũng đã dần dần lãng quên sự tình. Rất nhiều sự việc, rất nhiều sinh mệnh con người dường như cũng không còn lưu lại trên thế gian quá nhiều dấu vết.
…
Ngày hôm nay, sao trời tĩnh mịch, mây trôi nước chảy.
Ở vùng Cực Bắc, Tiên Linh chi khí đang bị từng cơn chấn động, từ sâu trong biển mây mênh mông có một luồng khí lưu đang xoay chuyển hỗn loạn rồi đột nhiên bộc phát ra một luồng hào quang màu đen xông thẳng lên trời!
Cùng với đó là hư không giống như bị xé rách bởi một cỗ lực lượng khổng lồ tạo thành một vết nứt thật sâu.
Hào quang màu đen dần dần lan rộng, khí tức hỗn loạn cuốn bay tất cả mọi thứ trong thiên địa dẫn động cả cửu trọng Tiên cảnh.
Dị động đột nhiên xuất hiện làm cả Tiên giới lâm vào sự khủng hoảng mà trước nay chưa từng có, giống như Càn Khôn đảo lộn, đại kiếp nạn buông xuống.
May mắn là dị động không duy trì lâu, thiên địa nhanh chóng khôi phục lại trạng thái như ban đầu nhưng trong nội tâm của hàng tỉ Tiên dân vẫn còn kinh hoàng không hiểu chuyện gì vừa xẩy ra. Trong lòng mọi người vẫn có một sự lo lắng mờ mịt.
…
Từ vết rách ở trong hư không, mười hai gã nam tử từ từ hạ xuống.
Người cầm đầu là một nam tử trung niên có mái tóc trắng như tuyết, khuôn mặt lãnh khốc. Hắn đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng mà nghiêm nghị nhìn về hư không đen tối. Nhóm người đứng cạnh hai bên hắn đều trầm mặc.
“Lại một ngàn năm, chiến trường Tiên Ma cuối cùng cũng đã mở ra…”
Nam tử trung niên lẩm bẩm một mình, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng sờ dấu Tiên ấn màu cam ở mị tâm hay còn được gọi là Nô ấn.
Đúng vậy, đó là Nô ấn.
La Hạo Nhiên… Tán Tiên tám kiếp… Tử Tiêu cung… Tuổi thực là tám ngàn sáu trăm ba mươi tuổi… Binh nô cấp chín…
Đây là lần thứ chín La Hạo Nhiên đứng ở biên giới vết nứt cũng chính là lần cuối cùng hắn tham gia chiến cuộc Tiên Ma.
Nghĩ lúc xưa, hắn sinh ra vốn đã là hạng cùng nô, bị đưa đến chiến trường Tiên Ma này, chín phần chết một phần sống, chật vật vùng vẫy. Hắn đã trải qua thống khổ, qua hối hận, qua mơ màng, qua tuyệt vọng, nhưng hắn từ trước tới giờ lại chưa hề trải qua sự [tê liệt]mất phản kháng, chưa hề trải qua sự buông xuôi. La Hạo Nhiên từ trong chém giết nhanh chóng phát triển, hắn giành được nhiều chiến công, cuối cùng cũng đạt được tu vi Tán Tiên bát kiếp như ngày hôm nay. Lần này nếu hắn có thể sống sót thì có thể đoạt được tự do, chính thức tự do.
Tự do, hai chữ vô cùng đơn giản nhưng bao hàm trong đó khát vọng cùng niềm tin và hy vọng của vô số Tiên nô.
…
Đứng sau lưng nhóm La Hạo Nhiên là mấy trăm vạn Binh nô, bọn họ đều mặc khôi giáp dầy đặc phù văn chia từng đội riêng biệt. Mỗi đội đều mặc theo một loại đồng phục, đứng theo ba trăm sáu mươi số chu thiên.
Phía trước mỗi đội ngũ đều có một đầu lĩnh ngồi ở trên luân bàn bằng kim loại vô cùng to lớn, luân bàn toả ra ánh sáng đan xen hợp thành một đạo phòng tuyến đông nghịt.
Ở phía sau nữa có gần trăm vạn Tiên binh Tiên tướng. Chúng nhân đều tự mình đứng thành trận, trang bị tinh xảo, khí thế phi phàm. Đáng lưu ý nhất là sát khí trên thân giống như ngưng tụ thành một con cuồng long gào thét muốn hủy diệt thiên địa.
Trên bầu trời có hàng ngàn hàng vạn chiến thuyền Tiên gia lớn nhỏ khác nhau lẳng lặng lơ lửng. Trên mỗi chiến thuyền có từng tòa quang tháp vô cùng thần kỳ, có vô số phù văn đang lưu chuyển, hào quang lóng lánh toả ra từng tia lạnh lẽo.
Phía trên tinh vân có một hư ảnh vô cùng to lớn bao phủ toàn bộ chiến đội Tiên quân, hai mắt của hư ảnh nửa khép nửa mở nhìn xuống phía dưới.
Đồ sộ! Hùng vĩ! To lớn!
Đối mặt với đội ngũ khổng lồ như vây thì bất kỳ Tiên sĩ nào cũng sẽ sinh ra một cảm giác nhỏ bé như hạt cát. Mà đây mới chỉ là chiến đội tiên phong của Tiên giới, cao thủ chân chính còn chưa hiện thân.
Đây chính là lực lượng chiến tranh, đây chính là đại quân Tiên đạo.
…
Khe nứt càng lúc càng lún sâu, bên trong đó phát từng luồng khí tức hoang vu máu tanh.
Bầu không khí vừa căng thẳng vừa ngưng trọng, mỗi người đều nín thở thu liễm tâm thần chờ đợi khoảnh khắc sắp tới.
“Oành!”
Một tiếng nổ lớn vang lên làm cho ma khí tăng vọt thiên địa biến sắc.
Phong ấn cổ xưa hoàn toàn mở ra, một cái thế giới hoang vu như ẩn như hiện bên trong màn sương mù màu đen.
Gió tanh mưa máu, sấm sét chớp động, tử khí trầm lặng âm hàn thấu xương…
Nơi đây không có bầu trời, không có ngôi sao. Chỉ có mỗi những mảnh nhỏ của lục địa vỡ nát, xung quanh còn lại đều là hư vô và hỗn loạn.
“Binh nô nghe lệnh…”
“Xuất phát!”
Một tiếng ra lệnh truyền đến, mấy trăm vạn Binh nô dưới sự dẫn dắt của đám người La Hạo Nhiên đồng thời xông vào bên trong thế giới hoang vu kia.
Đây mới chỉ là sự bắt đầu của Tiên Ma chi tranh!
…
Tiên vân phiêu lãng về nơi đâu,
Vật đổi sao dời người đã chết!
[Đạo hữu Bảo Lâm có thơ rằng:]
Mây Tiên phiêu lãng về đâu hỡi,
Vật đổi sao rơi đoạn kiếp người
Thiên Uyên sơn mạch vẫn như trước kia.
Tiên Ma chiến trường mở ra cũng không gây ảnh hưởng quá lớn đối với cuộc sống nơi đây. Chỉ có sự tuần tra của Tiên sĩ ít hơn rất nhiều.
Trong một huyệt động bí mật ba người Tiêu Thần cùng với Trần Tịch và Nguyên Minh Tử ngồi đối diện nhau, vẻ mặt của cả ba người đều rất nghiêm túc.
Ba năm đã trôi qua, mấy người Tiêu Thần đã không còn như ngày xưa. Dưới sự bí mật giúp đỡ của Bạch Mộc Trần, bọn hắn đã lôi kéo được gần một ngàn quặng nô. Hiện tại được xem là thế lực một phương trong quặng mỏ, mà thực lực của bản thân bọn hắn cũng tăng lên không ít.
Bạch Mộc Trần không chỉ truyền thụ Phồn Tinh quyết cho ba người mà còn chỉ điểm về thuật chế phù cho bọn hắn lại không dấu diếm chút gì.
Đương nhiên bởi vì liên quan đến việc chế phù mà ba người trước kia vẫn luôn hoài nghi về thân phận của Bạch Mộc Trần đã mơ hồ có chút suy đoán, chỉ là bọn hắn rất sáng suốt không dám hỏi nhiều, dù sao có một số việc sau khi nói thẳng sẽ không tốt.
…
Sau một hồi yên lặng, Tiêu Thần mở miệng nói: “Lão Trần, chắc hắn ngươi cũng đã nhận ra gần đây huynh đệ của chúng ta không ngừng mất tích mà không hiểu nguyên nhân. Nội vụ trong đó nhất định có điều kỳ quặc.”
“Có người nhằm vào chúng ta.”
Trần Tịch nêu lên ý nghĩ đơn giản nhưng làm cho Tiêu Thần và Nguyên Minh Tử đồng thời khẽ gật đầu.
“Lão Trần, ngươi cảm thấy nên làm gì?”
Tiêu Thần nghiêm túc hỏi Trần Tịch, hắn muốn nghe ý kiến của đối phương.
Trần Tịch suy tính một lát rồi thận trọng nói: “Sự tình có biến nên sớm chuẩn bị.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
Tiêu Thần lặng lẽ khẽ gật đầu rồi hùng hổ chửi: “Con mẹ nó ông trời trên cao ôi, trong khoảng lúc này chúng ta đang tranh chấp cùng với những đầu mục quặng mỏ khác, cho nên việc một số huynh đệ mất tích chắc chắn là bọn hắn làm. Hừ hừ, may mà bình thường chúng ta không để lộ tin tức nếu không thì lập tức sẽ có tai họa giáng xuống.
Tiêu Thần dừng một lát rồi lại buồn rầu thốt lên: “Nhưng mà, nhìn vào tình huống này thì chuyện của chúng ta chỉ sợ cũng không dấu diếm được bao lâu vì vậy phải nhanh chóng chuẩn bị… Mặt khác, nghe nói Tiên Ma chiến trường đã mở ra, tình hình chiến đấu vô cùng kich liệt có thể sẽ dẫn đến việc Tử Tiêu cung hướng các thế lực khắp nơi chiêu mộ Tiên nô, ta sợ đến lúc đó phía trên sẽ chiêu mộ chúng ta đi làm Binh nô. Như vậy thì tất cả kế hoạch đều sẽ trở thành công cốc!”
“Phải động thủ trước!”
Trần Tịch thản nhiên nói ra bốn chữ làm cho sắc mặt của Tiêu Thần trở nên đanh lại không biết nên trả lời thế nào.
Nguyên Minh Tử tự biết thân mình cho nên chỉ ngồi yên lắng nghe mà không phát biểu bất kỳ ý kiến nào.
Kỳ thật Tiều Thần và Nguyên Minh Tử đều hiểu, Trần Tịch nhìn qua có vẻ chất phác thế thôi chứ mọi khi chỉ vì không thích biểu lộ bản thân mà thôi. Nhưng chuyện này không phải là do y hắn không có trí tuệ mà hoàn toàn ngược lại [DG: Đây gọi là đại trí giả ngu]. Tiêu Thần có thể được cho là thông minh nhưng mà suy xét về các sự việc lại không thể sâu sắc và thận trọng như Trần Tịch.
“Động thủ trước sao?”
Tiêu Thần hơi do dự, không phải là tại hắn sợ hãi mà chỉ là sự việc này vô cùng trọng đại liên quan đến tính mạng của gần một ngàn huynh đệ nên không thể không cân nhắc một cách cẩn thận cân được.
Nguyên Minh Tử thấy hai người im lặng một lúc lâu mà không nói liền yếu ớt đề nghị: “Tiêu Thần, lão Trần, không… không bằng chúng ta hỏi ý kiến của Cổ đại ca đi!”
“Đúng vậy!”
Tiêu Thần vỗ mạnh một cái vào đầu rồi thốt lên có phần chán nản: “Hơn hai năm qua không liên hệ với Cổ đại ca không biết hắn hiện tại như thế nào… Xem ra, gần đây chúng ta luyện phù đến mức đần độn rồi, đến cả việc này cũng quên mất. Mập mạp chết bầm biểu hiện không tệ nhá. Thật đúng là ứng với câu châm ngôn của thế tục: kẻ trí nghĩ đến ngàn điều tất có điều bỏ sót, kẻ ngu nghĩ đến ngàn điều tất có điều phù hợp!”
“Ngu ngốc!”
Trần Tịch trợn trắng mắt khinh thường liếc về Tiêu Thần.
Nguyên Minh Tử không để ý đến hắn mà đứng dậy ra phía ngoài huyệt động.