Tiên Ấn

Chương 55: Một luồng hàn quang!


Đọc truyện Tiên Ấn – Chương 55: Một luồng hàn quang!

Dịch giả: Dịch giả: Nguyên Đán [Tuý Thư Cư Sĩ]

Dịch: Nguyên Đán

Choang! Choang! Choang!

Tận sâu nơi huyệt động đen kịt truyền ra một loạt những âm thanh đục đẽo vào đá cứng.

Bên trong động, mười mấy bóng người tụ lại một chỗ đang hì hục đào bới bốn vách đá lạnh lẽo xung quanh.

– Lão Trần, Mập mạp, các ngươi có nghe được tin gì không?

Tiểu Thần vừa vung vẩy cái dùi vừa hỏi vọng sang hai người bên cạnh.

– Không..!

Trần Tịch lắc đầu, trả lời dứt khoát.

Nguyên Minh Tử do dự một chút rồi thấp giọng:

– Khi ta buôn bán ở Nô Thị từng nghe được mấy cái thuyết pháp, thiên địa dị biến tất bảo vật xuất thế; Huyết ma phệ thiên là triệu chứng cực xấu, sẽ có đại yêu ma giáng xuống… hoặc có một cách giải thích nữa, kiểu như một đại nhân vật nghịch thiên đã xuất hiện, khiến trời cao cũng phải nảy ra điềm báo.

– Ông trời trên cao ơi! Thế mà cũng gọi là giải thích à?

Tiểu Thần đảo cặp mắt trắng dã, không chút khách khí:

– Ngươi dám chắc mình không kể chuyện cổ tích đấy chứ? Dị bảo xuất thế? Ngươi cho rằng dị bảo là rau muống rau cải hay sao? Hở một tí là mọc ra đầy đường? Yêu ma giáng xuống? Xin ngươi đấy, đây là Tiên giới ngươi có biết không, yêu ma đui mù nào dám kiêu ngạo như thế, giáng xuống đây mà làm ra động tĩnh lớn như vậy, ngại mình chết không đủ nhanh sao? Còn nữa… Đại nhân vật? Dẫn động điềm báo của trời? Cái chỗ này đã là chốn thấp hèn nhất trong toàn Tiên giới, đại nhân vật nào ăn no rững mỡ, không chuyện gì làm lại chạy đến đây chơi đùa?

Nguyên Minh Tử cúi đầu không nói, cũng chẳng phân trần, kỳ thực trong lòng hắn cũng chẳng mấy tin tưởng điều này. Hắn đã dò hỏi nhiều lần, căn bản vẫn không tìm hiểu được tường tận. Những hiểu biết của hắn hiện tại, cũng chỉ là lấy từ suy đoán của người khác!

– Khoảng thời gian trước dãy Thiên Uyên đột nhiên có biến động lạ, nay dị tượng lại đến bất ngờ. Hai cái này, chẳng hiểu có quan hệ gì với nhau không nhỉ?

Tiểu Thần lẩm bẩm một lúc rồi quay sang Trần Tịch:


– Lão Trần, ngươi nghĩ sao?

– Phiền phức…

Thần thái của Trần Tịch vẫn trơ trơ, ngay cả ngữ khí cũng chẳng có chút biến hóa.

Tiểu Thần tự cười giễu mình rồi lắc đầu:

– Quên đi, nghĩ nhiều làm gì, cho dù là cơ duyên có đến, cũng chẳng thể rơi trúng đầu mình. Chúng ta cứ nhẫn nhịn chịu đựng, nếu có thể vượt qua đại kiếp nạn của Tán tiên, nói không chừng sẽ có ngày ngóc đầu lên được!

Nghe được lời ấy, Nguyên Minh Tử chẳng chút cao hứng, hỏi nhỏ:

– Độ kiếp? Chúng ta không thể tu luyện công pháp, Tiên quyết lại càng không, một món linh khí phòng ngự còn chẳng có, lấy cái gì mà sống qua Tiên kiếp đây?

Trần Tịch im lặng không đáp, Tiểu Thần lòng trầm hẳn xuống, bởi rõ ràng một điều, khoảng thời gian sắp tới của bọn họ chẳng có bao nhiêu hi vọng để mà đợi chờ.

Ba người đàm luận một lúc thì hàng loạt tiếng bước chân dồn dập kéo tới gần vang lên.

– Có chuyện rồi..!

Tiểu Thần dừng tay nhìn về phía cửa động, chỉ thấy mười mấy bóng người lao vọt tới, vây chặt lấy huyệt động đến giọt nước cũng không thể lọt ra.

– Là chúng, mọi người cẩn thận.

Trần Tịch sa sầm mặt, cùng Tiểu Thần và Nguyên Minh Tử tụ lại một chỗ.

Bên cạnh họ, vài mỏ nô mặt mày xanh xám, sợ đến lạnh run, im thin thít không một tiếng động.

– Hắc hắc, tiểu tử Thần, lần này xem ngươi chạy đằng nào.

Trong chuỗi tiếng cười lạnh lùng, một đám nam tử hung thần ác sát dần tiến tới đứng dàn thành một hàng.


Tiểu Thần vừa thấy liền hiểu, những người nọ đều là tiểu đầu lĩnh trong đám mỏ nô, và đại đa số trong đó đều có hiềm khích với hắn. Dẫn đầu đoàn người là một nam tử dáng vóc khá khôi vĩ.

Người này tên là Xích Hổ, không chỉ khí lực vô cùng lớn mà tu vi cũng cao cường hơn hẳn những mỏ nô thông thường. Trong đám đầu lĩnh y là người nổi bật nhất, bởi vậy kẻ thân cận đều thích gọi y là Hổ Đầu Nhi.

– Lão Hổ, ta và ngươi xưa nay nước sông không phạm nước giếng, ngươi làm vậy là có ý gì?

Tiểu Thần kinh mà không hoảng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Xích Hổ.

– Có ý tứ!

Thanh âm Xích Hổ rất hùng hậu, vừa mở miệng đã oang oang chấn động khắp nơi:

– Tiểu tử Thần, ngươi và đám huynh đệ của ngươi đều là hảo hán tử, lão hổ ta vốn tán thưởng các ngươi, nên chỉ cần các người không chọc đến ta, ta cũng chẳng muốn tính toán. Nhưng, ngươi nghìn vạn lần không nên xen vào chuyện của người khác mới đúng…

Dừng một chút, Xích Hổ mới tiếp tục nói:

– Nghề nào nghiệp nấy, cái gì cũng có qui củ của nó. Ba huynh đệ ngươi không giao cống nạp cũng xong đi, đằng này được đằng chân lân đằng đầu, lại muốn bao che cho cả người khác nữa. Các ngươi làm vậy, rõ ràng đã chặt đứt tài lộ của người ta rồi! Thế tục có câu, không cho ta kiếm tiền khác gì diệt sạch cả nhà ta! Chúng huynh đệ ở đây cũng vì thế mới tìm ngươi tính toán một phen!

Nghe được lời ấy, đám mỏ nô bên cạnh Tiểu Thần nhất thời hoảng loạn.

Những người này bình thường bị không ít các thế lực mỏ nô khác đè đầu cỡi cổ, phải vất vả lắm mới tìm được một chỗ có thể dựa dẫm, luôn lo sợ bị người bỏ rơi, tự nhiên trong lòng thấp thỏm bất an.

– Mọi người đừng có loạn động!

Tiểu Thần vỗ về vài câu rồi quay sang đám Xích Hổ:

– Các vị đại ca, chúng ta đều là nô lệ của kẻ khác, chẳng ai cao quí hơn ai, cớ gì phải áp bức làm khổ lẫn nhau vậy? Huống chi từng này con người sống mái với nhau, nhất định tử thương không nhỏ, đến lúc đó bề trên trách tội xuống, ai cũng đừng hòng sống an ổn được.

– Thối lắm…

Không đợi Xích Hổ mở miệng, đã có người bên cạnh y quát lớn:


– Bọn ta xuất lực che chở cho đám mỏ nô này, tự nhiên phải thu lấy chút hồi báo, cái gì bức với không bức chứ? Ngươi bớt ở đó phóng rắm đi, bày ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt để làm gì? Đừng có nghĩ bọn ta không biết, ba anh em các người cũng từng kín đáo giờ trò uy hiếp sỉ nhục những ai không chịu tham gia, bộ nghĩ mình thật sự là một đại nhân vật hay sao?

Giọng nói này Tiểu Thần rất quen thuộc, chính là Thạch Chu Bát, kẻ lần trước đã đe dọa Nguyên Minh Tử.

– Hừ!

Tiểu Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương:

– Họ Chu kia, miệng thì ngươi nói che chở người ta, ngươi che chở được sao? Những người ở đây cũng chỉ mong yên thân khai thác mỏ, không hề muốn đụng chạm gì đến các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì mà đem ý muốn của mình áp đặt lên người khác? Ai hoa hòe hoa sói chẳng phải chính các ngươi rõ ràng nhất ư? Tiểu Thần ta tuy không tự cho mình là nhân vật gì, nhưng huynh đệ chúng ta nhất định không phải là hạng người như thế!

– Ngươi…

Chu Bát đang muốn phản bác thì Xích Hổ chợt ngắt lời:

– Tiểu tử Thần kia, ngươi nghĩ riêng ngươi là người tốt sao? Chúng ta làm lão đại, ai không có bang phái huynh đệ ở dưới cần nuôi sống? Nói vậy ngươi cũng rõ, để có thể sống sót tại dãy Thiên Uyên này, chỉ dựa vào lực lượng của cá nhân đích thực quá nhỏ bé không đáng kể, phải tập hợp lại mới có thêm hi vọng sinh tồn! Tuy thế lực của bọn ta có chút cường hoành, nhưng cũng đã che chở cho đại đa số người được an toàn, chứ không đoạn tuyệt hoàn toàn đường sống của họ. Làm như ngươi, mới chính là hại chết nhiều người đó!

Tiểu Thần cười lạnh:

– Lão Hổ, ngươi coi như cũng là một nhân vật, vậy mà định dùng mấy lời dụ con nít đó lừa gạt chúng ta sao? Ta hỏi ngươi, các ngươi người nhiều như vậy, chân tay lại đầy đủ cả, cớ sao lại bức người khác cống nạp Tiên thạch cho mình?

Xích Hổ trầm giọng:

– Thu Tiên thạch là để mua trang bị, chỉ khi chúng ta càng mạnh thì những kẻ mới đến này mới có khả năng sống sót lâu hơn…

– Hay, nói hay lắm! Hắc hắc hắc…

Tiểu Thần giận dữ cười lớn, vẻ mặt hầm hầm:

– Các ngươi đúng là mạnh mẽ nhỉ, nhưng ngoại trừ ức hiếp người mới đến, các ngươi còn có thể làm được gì? Sao không thấy các người phản kháng lại Hoa Dương, phản kháng lại đám Tiên Sĩ chính thống cao cao tại thượng kia?

-…

Không ai nói gì, tất cả đều chìm vào im lặng.

– Lão Hổ, chúng ta không cần nhiều lời vô ích với tiểu tử này!

Chu Bát tàn bạo nhìn chằm chằm phía trước:


– Tiểu tử thối kia, ngươi đã không biết tốt xấu thì chớ trách anh em ta ra tay ngoan độc.

Nói xong, Chu Bát liền quay qua đám mỏ nô xung quanh Tiểu Thần:

– Đây là ân oán giữa chúng ta và bọn Tiểu Thần, không liên quan đến các ngươi. Ta cho các ngươi một cơ hội, lập tức lăn ra ngoài, anh em ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh trước đây. Sau này cần làm gì thì tự nên biết lấy, còn nếu nghĩ muốn ở lại đây kết giao cùng kẻ xấu thì…

Đối với sự uy hiếp trắng trợn của y, đám mỏ nô lại càng rúng động trong lòng.

– Mọi người chớ có nghe hắn, chúng ta cùng nhau liều mạng!

Tiểu Thần hét lớn, dẫn động phi kiếm vọt tới chắn trước mọi người, bộ dáng chỉ cần một lời không hợp lập tức sẽ động thủ.

Thấy tình thế như vậy, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử biết hôm nay lành ít dữ nhiều rồi, vì vậy đều lấy phi kiếm ra, chuẩn bị tận lực mà đánh một trận. Chỉ có đám mỏ nô xung quanh vẫn bàng hoàng nhìn nhau, trong lúc nhất thời vẫn chưa biết quyết định phải làm gì.

– Khoan… khoan đã…

Một âm thanh rụt rè bất chợt vang lên, từ trong đám người sau lưng Tiểu Thần có một gã nhỏ con lúng túng vạch đám đông đi ra, sau đó lại có thêm năm ba kẻ khác, gằm đầu xấu hổ rời đi.

– Ngươi… các người…

Thấy những người nọ bỏ đi, Tiểu Thần đau đớn trong lòng, lẽ nào họ thực sự cam chịu như vậy sao? Sợ hãi và nhu nhược còn không tính là gì, nhưng ngay cả linh hồn cũng chai cứng và trơ lì thì còn gì là hi vọng!

Nguyên Minh Tử mặc dù thần tình khẩn trương, thân hình khẽ run rẩy, nhưng vẫn gắt gao nắm chặt phi kiếm trong tay, không hề có bất kỳ dao động gì.

Không chỉ hắn, mà những mỏ nô còn lưu lại đều có bộ dạng như vậy.

Nhìn thấy phần lớn đám mỏ nô đều ở lại, trong lòng Tiểu Thần lúc này mới cảm thấy dễ chịu một ít.

– Ngươi… là các ngươi muốn chết…

Chu Bát mặt mũi âm trầm, đang muốn động thủ thì một đạo hàn quang đã phá không mà đến, như cuồng phong ở đâu bất ngờ ào tới, kinh khiếp lòng người.

Phốc!

Hàn quang vụt lóe lên rồi tắt ngóm, phân biệt như cảnh tượng giữa sinh và tử, cắm thẳng xuống giữa hai phe.

Trong động hoàn toàn yên tĩnh, ai nấy đều bất tri bất giác ngừng hẳn lại…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.