Tiên Ấn

Chương 29: Chí nguyện Tán Tiên


Đọc truyện Tiên Ấn – Chương 29: Chí nguyện Tán Tiên

Dịch giả: dauboden

Nhìn thấy có người đột nhiên xông vào, Bạch Mộc Trần vội vàng lùi vào trong góc, huyết sắc phi kiếm (phi kiếm màu máu) bị nắm chặt ở trong tay.

Một luồng thiên địa chi uy (uy lực của thiên địa) cuồn cuộn bao phủ cả tòa thư lâu. Cổ lão đầu chợt biến sắc. Mà Bạch Mộc Trần lại càng không hít thở nổi.

“Xoẹt!”

Cổ lão đầu lập tức nâng tay lên, một lực lượng vô hình bảo vệ lấy Bạch Mộc Trần.

Vốn tưởng rằng sẽ khó tránh khỏi một trận tranh đấu, nào ngờ cô gái sau khi đi vào cũng không có ý định động thủ mà chỉ lẳng lặng đánh giá hoàn cảnh trong thư lâu.

Bạch Mộc Trần lấy lại bình tĩnh. Theo ánh mắt nhìn lại, hắn thấy người tới mặc quần áo màu trắng, tóc mây buông xuống, ở mi tâm có một Tiên ấn hình giọt nước tỏa ra ánh kim mờ nhạt.

Đại La Kim Tiên! Lại là một vị Đại La Kim Tiên!

Nhìn dung nhan tuyệt mỹ kia, Bạch Mộc Trần tán thưởng rồi lại không khỏi bất đắc dĩ. Người khác tu hành cả đời cũng khó nhìn thấy Kim Tiên một lần, nhưng bên cạnh mình lúc này dĩ nhiên lại có tới hai vị, mà một trong số đó còn là một nữ tử xinh đẹp như thế. Bạch Mộc Trần thầm nghĩ, nếu không phải đối phương cố ý thu liễm khí thế thì sợ rằng mình đã bị ép đến hồn phi phách tán rồi!

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt khác thường, nữ tử quay đầu nhìn Bạch Mộc Trần khiến hắn theo bản năng đảo mắt sang chỗ khác.

Thân phận quyết định khoảng cách giữa hai người, Bạch Mộc Trần tất nhiên không có suy nghĩ không an phận gì. Trái lại, vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt nữ tử kia rồi biến mất.

“Hỏng rồi! Không phải vị Kim Tiên này tới để bắt ta chứ?”

Bạch Mộc Trần đầu tiên thấy rùng mình, sau đó trong lòng căng thẳng. Chẳng qua nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, mình chỉ là một gã Tiên nô, sao có khiến đường đường là một vị Đại La Kim Tiên ra tay được? Huống chi, trừ Cổ lão đầu ra, ai cũng không biết tin tức mình còn sống, cho dù muốn bắt mình, cũng không nên xông thẳng vào như vậy chứ!

Trong lúc Bạch Mộc Trần còn miên man suy nghĩ, giọng Cổ lão đầu vang lên bên tai hắn.


“Hài tử, con cuối cùng đã tìm đến đây!”

Cổ lão đầu kinh ngạc nhìn cô gái, khuôn mặt già nua trở nên tái nhợt và bi thương.

“Vân Tố ra mắt phụ thân đại nhân.”

Cô gái khẽ thi lễ, vẻ mặt không buồn không vui.

Nàng chính là Vân Tố, đệ tử Phi Thăng điện. Mặc dù nàng tỏ ra hết sức lễ phép, cũng rất khách khí, nhưng giọng nói và sắc mặt lại lạnh lùng như đang nói chuyện với một người xa lạ.

Phụ thân?! Con gái của Cổ lão đầu!?

Bạch Mộc Trần nhíu mày, trong lòng nghi hoặc không thôi. Cũng may biết đối phương không phải đến vì mình, hắn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cổ lão đầu không có để ý thái độ của đối phương. Lão cười khổ, gật đầu nói: “Không ngờ con đã tu thành Kim Tiên, từ nay phúc thọ lâu dài. Tốt! Tốt! Xem ra người của Phi Thăng điện đối với con thật sự không tệ, như thế thì ta an tâm rồi.”

“Phụ thân đại nhân, ta đến hạ giới cũng đã một thời gian rồi…”

Vân Tố nhìn Cổ lão đầu thật sâu, rồi sau đó chuyển tầm mắt, nói: “Tuy rằng Vân Tố phụng mệnh mà đến, nhưng mà ta rất do dự, rốt cuộc có nên tới gặp Người hay không!”

“Nhưng cuối cùng con vẫn đến đây.”

Cổ lão đầu thở dài, trong mắt toát ra vẻ khổ sở.

Trầm mặc một lát, Vân Tố chợt hỏi: “Ta chỉ muốn biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người khác nói như thế nào ta cũng không tin, ta chỉ muốn Người cho ta một câu trả lời.”

Khi nói chuyện, đôi mắt cô gái bắt đầu rưng tưng, nhưng lại bị tiên nguyên mạnh mẽ xua tan.


“Ta…”

Cổ lão đầu vài lần há miệng, nhưng lời chưa ra khỏi miệng lại bị nuốt trở vào.

“Cổ Thiên Hành, ta… hận… ngươi…”

Oán hận tràn ngập, Vân Tố tay phải bắt thủ quyết. Thiên địa chi lực cuồn cuộn hội tụ ở ngón tay nàng rồi ngưng tụ thành một thanh băng kiếm đâm thẳng về phía Cổ lão đầu!

“Cô nương dừng tay!”

Bạch Mộc Trần biết rõ sự chênh lệch giữa mình cùng Kim Tiên nhưng vẫn nhịn không được mà tiến lên ngăn cản.

Vân Tố bỗng nhiên quay đầu lại trừng mắt. Bạch Mộc Trần lập tức bị một luồng lực lượng vô hình đánh bay ngay tại trận!

Cùng lúc đó, băng kiếm dừng lại khi còn cách mi tâm Cổ lão đầu chỉ một tấc.

“Cô nương… Khụ khụ khụ khụ…”

Lồng ngực Bạch Mộc Trần kịch liệt phập phồng, ho khan không dứt: “Cô nương bớt giận. Tuy rằng ta không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết những năm gần đây Cổ tiền bối luôn rất đau khổ. Nếu không phải là có chuyện gì khó nói, bằng tu vi của lão thì cần gì phải làm khổ chính mình như thế? Có một số việc lão không nói cho cô, có lẽ cũng vì muốn tốt cho cô, cũng có thể chưa đến lúc để nói, hoặc là có nỗi khổ riêng. Nếu cô nương chưa hỏi rõ đã động thủ, tương lai chắc chắn sẽ phải tiếc nuối. Xin cô nương suy nghĩ cho kỹ! Khụ khụ khụ khụ…”

Nói liền một mạch xong, Bạch Mộc Trần lại ho khan liên tục.

Vân Tố thờ ơ, ánh mắt lạnh như băng nhìn Cổ lão đầu, không biết có để tâm đến những lời nói này hay không.

“Hài tử, cho ta thêm thời gian ba tháng, đến lúc đó ta sẽ cho con một câu trả lời.”

Cổ lão đầu thở thật dài, lấy tay nhẹ nhàng nắm mũi băng kiếm, vật ấy kêu bồng một tiếng biến thành nhiều điểm sáng tản đi.


“Được! Ba tháng sau ta lại tới tìm ngươi.”

Vân Tố trả lời dứt khoát, sau đó xoay người biến mất tại chỗ.

Thư lâu yên tĩnh, bầu không khí có phần nặng nề.

Bạch Mộc Trần ôm ngực thở hồng hộc, nói: “Tiền bối, có vài thứ không nên chờ đến sau khi mất đi mới hối hận. Vãn bối tự biết không có tư cách nhúng tay vào chuyện giữa hai người, nhưng làm người đứng xem, ta còn muốn muốn khuyên ngài một câu, hi vọng ngài hiểu.”

Cổ lão đầu im lặng không nói. Lão phất tay bắn một vệt kim quang (ánh sáng màu vàng kim) vào trong cơ thể Bạch Mộc Trần khiến hơi thở của hắn dần dần bình phục.

“Mộc Trần, ngươi tu hành đến nay đã bao lâu?”

Đây là lần đầu tiên Cổ lão đầu gọi tên Bạch Mộc Trần khiến hắn không khỏi giật mình. Mặc dù hắn không biết đối phương có ý gì nhưng hắn vẫn nghiêm túc trả lời: “Vãn bối tu hành đến nay đã hơn ba trăm năm.”

Cổ lão đầu lại hỏi: “Vậy vì sao ngươi muốn tu hành?”

“Vì sao muốn tu hành?”

Bạch Mộc Trần suy nghĩ, ánh mắt toát ra vẻ hoài niệm: “Vãn bối thuở nhỏ được sư tôn thu dưỡng, sư tôn là người tu tiên, ta tự nhiên muốn đi theo tu hành. Lúc ấy ta chỉ là đơn thuần vì tu hành mà tu hành… Khi ta dần lớn lên, sư tôn nói cho ta biết, tư chất của ta xuất sắc nhất trong số đông đảo đệ tử, sau này ta phải gánh vác trách nhiệm truyền thừa sư môn. Khi đó ta tu hành là vì một phần trách nhiệm… Sau lại sư môn bị diệt. Vì báo thù, ta liều mạng tu luyện, vài lần tẩu hỏa nhập ma…”

Nói tới đây, Bạch Mộc Trần cúi đầu không muốn để cho người khác chứng kiến sự thống khổ trong mắt mình.

“Hiện tại thì sao?”

Cổ lão đầu hỏi lại. Bạch Mộc Trần nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Cổ lão đầu lẳng lặng nhìn đối phương, không có nửa điểm không kiên nhẫn, cũng không có mở miệng thúc giục.


Sau khi trầm ngâm thật lâu, Bạch Mộc Trần thình lình đứng dậy, ngẩng đầu nói từng chữ: “Thiên địa vô căn! Vũ trụ vô tâm! Thế gian bất công! Bạch mỗ nguyện tìm thiên địa chi căn, lập vũ trụ chi tâm, bảo vệ người một phương, vì Tán tiên cầu một hy vọng, sáng tạo ra một tương lai…”

“Bạch mỗ không biết liệu mình có thành công hay không, nhưng ta sẽ cố gắng hết mức có thể, đời này kiếp này, muôn lần chết không hối hận.”

Thanh âm càng lúc càng lớn, Bạch Mộc Trần mỗi nói ra một chữ ánh mắt lại càng sáng ngời, cuối cùng bộc phát ra một thứ ánh sáng làm cho người ta kinh hãi, xuyên thấu qua thư lâu xông lên không trung.

Tìm thiên địa chi căn, lập vũ trụ chi tâm, bảo vệ người một phương, vì Tán tiên cầu một hy vọng, sáng tạo ra một tương lai!

Đời này kiếp này, muôn lần chết không hối hận!

Lời này mạnh mẽ vang dội, trong kiên định lộ ra sự cương liệt cùng quật cường làm tâm thần người ta chấn động.

“…”

Cổ lão đầu nhìn đăm đăm vào Bạch Mộc Trần, thật lâu không nói nên lời.

Hắn vốn tưởng rằng Bạch Mộc Trần sẽ nói những lời như chấn hưng sư môn, không nghĩ tới đối phương lại lập một chí nguyện to lớn như vậy. Nếu lời này là người khác nói ra thì không có vấn đề gì, nhưng mà nói lời này lại là một gã Tiên nô, một gã Tiên nô với thân phận thấp hèn!

Có lẽ người khác sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng Cổ lão đầu lại hoàn toàn không cảm thấy như vậy. Chẳng những lão không cười, hơn nữa vẻ mặt còn ngưng trọng đến khác thường.

“Bạch tiểu tử, ngươi biết ngươi đang nói gì không? Hứa hẹn bừa bãi, trời tất trách phạt!”

Cổ lão đầu thanh âm rất lạnh, thậm chí không có chút sức sống nào.

Bạch Mộc Trần trầm mặc một lát, vẫn quật cường nói: “Tiên đạo há lại vô tình, vô tình hà tất tu hành. Nguyện vọng của Bạch Mộc Trần tức là chí nguyện chí của Tán tiên. Nếu ta chết đi tất có người sau truyền thừa ý chí. Muôn đời luân hồi, chí này không đổi…”

Không là Tiên nô, sao biết nỗi khổ của Tiên nô?

Không là Tiên nô, sao biết nỗi bi ai của Tiên nô?

Cổ lão đầu tuy là Tán tiên, nhưng lão lại không phải là Tiên nô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.