Đọc truyện Tiên Ấn – Chương 145: Hung thần ác sát
Tiên thú tam phẩm mới thực sự là tiên thú!
Sau khi được lôi hỏa tẩy lễ rồi ngưng tụ nội đan khiến cho thực lực tăng vọt… Vì vậy, hùng mạnh như cao thủ cấp Thiên Tiên cũng không dám coi thường một chút nào.
Không gian xung quanh như ngưng đọng, mọi người đều yên lặng chú ý.
Một sự sợ hãi vô hình tràn ngập trong lòng bọn họ, áp lực đè nặng khiến người ta hít thở khó khăn.
“Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta chịu trách nhiệm ngăn cản yêu thú, ngươi lẻn qua hướng tây, chạy trốn càng xa càng tốt! Hồng Ban Kim Bối Chu hầu như không rời khỏi rừng cây nên ngươi chỉ cần ra khỏi Hồng Diệp Lâm này thì sẽ an toàn… Còn về con đường sau này chỉ có thể dựa vào một mình ngươi thôi.”
Vũ bá nhẹ giọng dặn dò nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
Mọi người đều biết lão bộc trung thành này muốn dùng tính mạng của mình để đổi lại cho thiếu nữ một cơ hội sống sót.
Không ai biết tên thật của Vũ bá, chỉ biết hắn đã sống trong Phong Thần gia tộc từ rất lâu rồi, cho dù là gia chủ cũng gọi hắn là “Vũ Bá” một cách tôn trọng. Chỉ tiếc, ông lão này đã quá hai nghìn tuổi, không hề có hy vọng bước vào Thiên Tiên nên cũng không mong sống an nhàn hưởng phúc mà chỉ muốn dùng một chút thời gian còn lại để cố gắng hết sức trợ giúp Phong Thần gia tộc có thêm một chút hi vọng.
“Không! Ta không đi! Vũ bá, ngươi cho Phong Thần Ỷ Mộng này là kẻ sợ chết sao? Hôm nay chúng ta cùng chiến đấu, nếu chết sẽ chết cùng nhau”.
Phong Thần Ỷ Mộng lắc đầu, giọng nói kiên quyết khiến người ta xúc động.
Từ bé, nàng đã được ông lão này chăm sóc, ngoại trừ cha mẹ và huynh đệ thì Vũ bá chính là người thân thuộc nhất với nàng, nếu để nàng bỏ người thân chạy trốn một mình thì Phong Thần Ỷ Mộng không thể làm được.
Đây không phải là yếu đuối, cũng không phải là ngốc nghếch, mà đây chính là tình thân.
Hiểu thiếu nữ đang nghĩ gì cho nên Vũ bá càng thêm kiên quyết.
“Hồ đồ! “
Vũ bá giận dữ quát lớn: “Nếu ngươi chết thì ai sẽ gánh vác Phong Thần gia? Gia chủ đã mất tích nhiều năm, chỉ còn gia mẫu một mình gắng gượng chống đở, hiện tại tiểu thiếu gia còn quá nhỏ, chẳng lẽ ngươi định chết như vậy?! Ngươi không sợ sẽ phụ lòng liệt tổ liệt tông của Phong Thần gia hay sao? “
“Đại tiểu thư, người nghe lời Vũ bá đi!”
“Đúng vậy a, không đi thì sẽ không kịp đâu!”
“Đại tiểu thư!”
Các hộ vệ xung quanh đều lên tiếng nhắc nhở, đều là một bộ thấy chết không sờn. Từ bé họ đã lớn lên trong gia tộc nên ai nấy đều coi đấy như nhà mình, nếu không cũng sẽ không liều chết cùng thương đội đến nơi này.
Hôm nay, bọn họ có thể đều bỏ mạng ở nơi này, nhưng họ tuyệt đối không lùi bước.
“Ta…” “
Phong Thần Ỷ Mộng nước mắt giàn dụa, trong lòng đau khổ vô cùng.
“Tiểu thư đi nhanh đi! Mọi người xông lên!”
Một tiếng quát vang lên, Vũ bá dẫn đầu xông lên trước, chúng hộ vệ theo sát phía sau.
“Xuy xuy! Xuy! “
Một sợi tơ vàng bắn ra, trực tiếp xuyên thủng đám người Vũ bá rồi sau đó quấn lấy bọn họ và nhấc lên không trung.
Cảm nhận được cả người bị một cỗ lực lượng kì dị ăn mòn, đám người Vũ bá không thể động đậy, thậm chí muốn đồng quy vu tận cũng không làm được. Bọn họ bây giờ giống như những con cừu non đợi chờ cái chết đến gần mà không thể hoàn thủ.
Tiên thú tam phẩm thật là lợi hại, chỉ một chiêu đã tóm gọn con mồi.
“Đại tiểu thư, chạy mau đi! “
Vũ bá trợn tròn con mắt, dùng lực lượng toàn thân hét lớn.
“Phốc! “
“A! “
Một sợi lông xuyên qua bả vai của Vũ bá làm máu tươi thấm đẫm cả người hắn, nhìn qua kinh khủng dị thường.
Hồng Ban Kim Bối Chu lạnh lùng nhìn Phong Thần Ỷ Mộng, sâu trong con ngươi hiện lên vẻ tàn bạo tựa như đang khiêu khích đối phương khiến nàng cảm thấy một cổ khí tức âm trầm bao lấy bản thân rồi một nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng.
“Chi nhất “
Hồng Ban Kim Bối Chu rống lên một tiếng nửa như đùa cợt, nửa như uy hiếp.
Chỉ thấy nó đem lông mao quanh thân phóng ra, từng cái từng cái đâm vào thân thể của những hộ vệ kia. Nó không lập tức giết chết đám người, mà còn hành hạ bọn họ.
Quả là một con yêu thú tàn nhẫn âm hiểm, có thể hiểu được nhược điểm của con người rồi từ đó khống chế họ.
“Vũ bá”
Mắt thấy sinh cơ của mọi người càng lúc càng yếu, cả người Phong Thần Ỷ Mộng run lên bần bật.
“Súc sinh! Ta… Ta liều mạng với ngươi! “
Phong Thần Ỷ Mộng tế ra một đạo ngọc phù, liều lĩnh xông về phía Hồng Ban Kim Bối Chu.
“Ầm”
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, chỉ thấy cát đá nổ tung, bụi mù tràn ngập.
Nhưng ngay sau đó, một thân ảnh yêu kiều bắn ra từ trong bụi mù rồi nặng nề ngã trên mặt đất.
“Chi nhất “
Hồng Ban Kim Bối Chu đau đớn rống lên rồi quăng mạnh đám người Vũ bá khiến không ít hộ vệ ngất xỉu ngay lập tức.
“Khụ khụ! “
Vũ bá gắng gượng bò dậy, nói giọng đầy vẻ không cam lòng: “Đại tiểu thư, ngươi… ngươi hồ đồ rồi! “
Mặt Phong Thần Ỷ Mộng vẫn còn tái nhợt, cất giọng khô khan nói: “Ôi, Vũ bá cảm thấy ta hồ đồ sao? Cả Hồng Diệp Lâm này nguy cơ trùng trùng, nói không chừng còn chưa chạy được bao nhiêu thì ta sẽ bị giết chết… Hiện tại, có thể cùng mọi người chết cùng một chỗ cũng đã mãn nguyện rồi, ít nhất trên con đường luân hồi sẽ không còn cô đơn.”
Bao năm đau khổ chống đỡ cho gia tộc khiến cho nàng đã quá mệt mỏi. Có lẽ, chết như vậy cũng không tệ, coi là một loại giải thoát đi! Nhiều năm cố gắng để gia tộc quật khởi cuối cùng chỉ là ảo ảnh trong mơ mà thôi…
“Chi nhất “
Bụi mù tản đi, thân thể cao lớn của Hồng Ban Kim Bối Chu hiện ra rồi lại một lần nữa chắn trước mặt mọi người.
Tức giận! Nhục nhã!
Đường đường là tiên thú tam phẩm, là đầu lĩnh của một đàn Hồng Ban Kim Bối Chu mà lại bị những kẻ như sâu kiến này khiến cho chật vật như thế, thật sự quá nhục nhã a!
“Chi! “
Hồng Ban Kim Bối Chu bước từng bước lại gần, sâu trong ánh mắt lóe lên vẻ hung tàn.
Mùi máu tanh phả vào mặt khiến cả đám người Phong Thần Ỷ Mộng tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, trong lòng tràn ngập sự thống khổ cùng không cam lòng chờ đợi tử vong phủ xuống!
Mọi người đều cho là mình chắc chắn phải chết, đột nhiên, từ trong rừng sâu bắn ra một đạo phong mang sắc bén, mục tiêu chính là Hồng Ban Kim Bối Chu.
“Xuy! “
Không có nửa điểm trở ngại, phong mang trực tiếp xuyên thấu thân thể của Hồng Ban Kim Bối Chu.
“Hả! “
Cảm giác được có điều dị thường, đám người đột ngột mở mắt nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến bọn họ sững sờ tại đương trường.
“Xuy! Xuy! Xuy “
Từng đạo từng đạo phong mang phóng tới, mỗi một đạo phong mang sắc bén đều xuyên thủng thân thể của Hồng Ban Kim Bối Chu và biến nó thành một cái tổ ong.
Chưa dừng lại ở đây, ngay sau đó, một loạt hỏa cầu từ trên trời giáng xuống!
“Rầm rầm rầm! “
Không kịp phản ứng, Hồng Ban Kim Bối Chu đã bị bao trùm trong vụ nổ.
“Ầm! “
Hồng Ban Kim Bối Chu ngã lăn ra trên mặt đất một cách thê thảm, thân thể nó co quắp, từng dòng máu xanh chảy ra như suối.
“Đại nhân, yêu thú này còn chưa chết! “
“Sinh mạng thật mạnh mẽ, các ngươi hãy tấn công thêm một lần nữa.”
“Được”
Sau khi nghe đầu lĩnh phân phó, một đám dã nhân mặc da thú từ trong rừng lao ra.
Trên người bọn họ ngập tràn sát khí, không chút do dự lao đến bên cạnh Hồng Ban Kim Bối Chu, rồi đồng loạt tấn công, xé xác yêu thú thành nhiều mảnh nhỏ.
Làm xong hết thảy, những dã nhân này lao về phía đám người Phong Thần Ỷ Mộng, không chút lưu tình xuất thủ đánh bọn họ bất tỉnh.
Thật hung ác! Thủ đoạn thật tàn bạo! Đây quả là một đám hung thần ác sát!
Mọi thứ xung quanh tối sầm trước mắt họ, đấy là ý niệm cuối cùng hiện lên trong đầu mọi người.