Đọc truyện Tiên Ấn – Chương 133: Khiếp sợ
Dịch giả: Vipnd2003
Dịch giả: Vipnd2003
Sau khi nguy cơ đã qua, ba đại thị tộc đều thở ra một hơi thật dài dù cho kết quả bây giờ cũng không có gì lạc quan.
Chợ Cảnh Lan là nơi buôn bán các bảo vật trong dãy núi Cảnh Lan và có vai trò rất quan trọng tới sự phát triển của ba đại thị tộc. Lần này chợ bị thiệt hại nghiêm trọng như thế không biết cần bao nhiêu lâu mới có thể khôi phục lại. Huống chi, cậu ấm của Thiên Vi Phủ và các vị cậu ấm cô chiêu của bốn đại gia tộc tại chợ Cảnh Lan đều bị người ta bắt đi khiến ba đại thị tộc không thể tránh được trách nhiệm này. Tuy bảo là địch nhân quá mạnh mẽ nhưng chắc chắn họ vẫn phải chịu lửa giận của Thiên Vi Phủ chủ và bốn đại gia tộc.
Nói tóm lại, lần tập kích này có tính đả kích chưa từng có từ trước đến nay đối với ba đại thị tộc.
Sau khi uống mấy viên thuốc tăng lực và điều tức, Nam Môn Vô Song và Tổ Nhược Đồng, Võ Tây Lăng dần dần hồi phục lại. Thấy cục diện rối rắm như vậy khiến bọn họ rất là khó chịu. Mà điều duy nhất đáng để ăn mừng là cuối cùng ba người bọn họ cũng bình yên vô sự.
Nói đến bình yên vô sự thì ba người Nam Môn Vô Song vừa cảm kích vừa tò mò đối với người vừa xuất thủ tương trợ. Vừa rồi tình thế rất nguy cấp nên bọn họ không chú ý tới tình hình phía dưới và cũng không biết ai đã ra tay cứu giúp. Nếu không phải kiếm của người nọ thần kỳ thì kết cục của ba người chắc cũng giống như đám người Nguyễn Hằng rồi.
“Đại ca! Đại ca…”
Nam Môn Khiếu Vân từ xa chạy đến, Nam Môn Vô Song đang định hỏi thì đã bị cướp lời: “Đại ca, đại ca… phải làm chủ cho tiểu đệ a! Thằng tiện nô kia đánh lén làm cho đệ thật thảm thương…”
“Chuyện gì thế hả Khiếu Vân, kể rõ ràng hơn đi.”
Nam Môn Vô Song nhíu mày nhìn huynh đệ của mình đang hô hô gào gào, trên mặt tỏ ra không vui. Dù gì đi nữa cũng là nhị gia của Nam Môn thị tộc, nó làm như thế còn ra thể thống gì nữa. Nếu không phải có Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng đứng ngay cạnh thì chắc hắn đã quát cho một trận.
Nhưng nói gì thì nói, bộ dạng hiện tại của Nam Môn Khiếu Vân quả thật trông khá thảm thương, chẳng những mặt mũi bầm dập mà quần áo còn rách bươm. Thế này thì so với thằng ăn mày nơi hạ giới còn thê thảm hơn nhiều.
“Chính là thằng tiện nô bên cạnh tam đệ và nha đầu chết tiệt, vừa rồi nó dám…”
“Im đi, đại ca đừng nghe huynh ấy nói bậy! “
Nam Môn Khiếu Vân đang định kể xấu Bạch Mộc Trần một phen thì Nam Môn Phi Vũ chạy như bay đến cắt ngang lời.
“Thằng ranh con, mày không có tư cách để nói chuyện ở đây nhé, cút sang một bên đi! “
Nam Môn Khiếu Vân giơ tay tóm lấy Nam Môn Phi Vũ ở phía sau, tu vi của Nam Môn Phi Vũ kém hơn Nam Môn Khiếu Vân rất nhiều nên chỉ có thể hô lớn một cách gấp gáp: “Đại ca, anh đừng nghe huynh ấy nói bậy, vừa rồi hắc nô muốn giết huynh ấy mà huynh ấy không có cách nào khác thoát khỏi nên dẫn thằng quái vật kia tới chỗ chúng ta, nếu không phải lão Bạch liều chết ngăn lại quái vật kia chỉ sợ tất cả chúng ta đã chết hết rồi! “
“Thối lắm! “
Nam Môn Khiếu Vân hoảng hốt trong lòng, vội vàng phản bác lại: “Không có nó thì ta vẫn có thể thoát khỏi thằng hắc nô như thường, nhưng thằng tiện nô kia dám đá ta một cước, rõ ràng là muốn đá ta về phía hắc nô, chính là mượn đao giết người. Nếu không phải ta phản ứng rất nhanh để cho nó đá lệch sang một bên chỉ sợ ta đã bị hắc nô xé thành hai mảnh.”
“Không phải, không phải như thế đâu đại ca, huynh ấy nói bậy linh tinh lật ngược phải trái! “
“Ta chỉ nói sự thật thôi, thằng tiện nô kia đúng là muốn hại ta! “
Hai anh em lớn tiếng cãi nhau mà Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng cạnh đó hào hứng nhìn Nam Môn Vô Song. Họ như muốn nhìn xem đối phương xử lý ra sao.
“Được rồi, hai đứa các ngươi đừng cãi nhau nữa! “
Hôm nay Nam Môn Vô Song có thể nói là mất hết thể diện, trước là bị người khác chèn ép, bây giờ anh em nhà mình lại nội chiến với nhau khiến gã rất cáu.
Đương nhiên Nam Môn Vô Song biết rất rõ đức hạnh của huynh đệ mình, chẳng qua việc này liên quan đến thể diện của Nam Môn thị tộc nên không thể để người ngoài có dịp chê cười.
“Lão Bạch? Chính là Tiên nô bên cạnh nha đầu Ức Khổ kia ư? Gọi hắn đến đây gặp ta đã…”
Nam Môn Vô Song là trưởng tử của thị tộc nên gã phải giữ gìn tôn nghiêm chi trưởng của Nam Môn thị tộc. Vì thế hiện tại gã thấy một Tiên nô mà bất kính với chủ thì chính là lỗi, cho dù sự thật rất có thể khác với những gì Nam Môn Khiếu Vân đã nói nhưng gã cũng không có thể để người của Nam Môn thị tộc chịu thiệt.
“Đại ca…”
Nam Môn Phi Vũ còn muốn giải thích thì Nam Môn Vô Song đã nghiêm mặt lại bảo: “Không cần phải nói gì nữa, đợi ta hỏi xong là rõ ngay.”
“Không! “
Nam Môn Phi Vũ càng sốt ruột trong lòng nên cũng không để ý đến thể diện của huynh trưởng mà thốt lên với vẻ tức giận: “Lão Bạch vì cứu chúng ta nên bị hắc nô đả thương, sau lại vì cứu các ngươi nên nguyên khí đại thương. Bây giờ lão Bạch sắp chết đến nơi thì làm sao mà gọi hắn đến đây được, các ngươi quá đáng lắm!”
“Cái gì!? “
Nam Môn Vô Song nghe vậy rùng mình, ngay Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng cũng tưởng rằng tai mình nghe nhầm.
Ba người bất giác nhìn về phía Bạch Mộc Trần thì thấy đối phương đang nhắm mắt điều tức, mà khí tức trên người rất là suy yếu.
Tuy rằng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết một gã Tán Tiên một kiếp sao lại làm được chuyện vừa rồi, nhưng bọn người Nam Môn Vô Song tin rằng nhất định Nam Môn Phi Vũ nói thật, Tiên nô kia rõ ràng đã trả một cái giá rất lớn.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện xảy ra như nào?
Khí thế của Nam Môn Vô Song tỏa ra và đẩy đứa em của mình lùi sang một bên.
Nam Môn Phi Vũ thấy thế mừng rỡ, vội vàng kể hết tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi.
Cuối cùng mọi người cũng hiểu rõ đầu cua tai nheo mọi chuyện.
Mà bọn người Nam Môn Vô Song vừa khiếp sợ, lại vừa tò mò. Thật không ngờ được, một Tiên nô nho nhỏ lại có bản lĩnh lớn đến như thế, lại làm được nhiều chuyện như vậy.
Như vậy thì nên làm gì bây giờ?
Ân cứu mạng cũng không phải là ân huệ nhỏ, những người ở đây cũng đang nhìn xem mình xử lý như nào. Nếu xử lý không tốt chẳng phải khiến cho lòng người lạnh lẽo ư, vậy thì sau này còn ai dám trung thành với thị tộc, ai còn dám cống hiến vì thị tộc nữa.
Nam Môn Vô Song lạnh lùng nhìn Nam Môn Khiếu Vân khiến y rụt cổ lại. Y biết lần này mình đã làm thái quá rồi.
Sau khi trầm ngâm một lát thì Nam Môn Vô Song nói với Nam Môn Phi Vũ: “Người này có công cứu chủ, mặc dù làm ra chuyện gì đi nữa cũng là do tình thế bức bách thôi. Quy củ của Nam Môn thị tộc từ trước đến nay là có công thì phải thưởng… Tuy nhiên người này đang chữa thương nên hiện tại chúng ta không nên quấy rầy. Hơn nữa chợ Cảnh Lan phát sinh chuyện lớn như vậy nên ta phải lập tức đi xử lý ngay, vì thế chuyện tưởng thưởng đợi sau khi trở lại thị tộc rồi bàn thêm.”
Dừng một chút, Nam Môn Vô Song lấy ra một lọ đan dược khá quý giá và giao cho Nam Môn Phi Vũ: “Phi Vũ, trước tiên ngươi cứ cầm mấy viên đan dược quý giá này của ta xem hắn có dùng tới hay không, chờ sau khi hắn tỉnh lại thì các ngươi cùng nhau về nhé, ta sẽ lưu lại một cái thuyền mây để các ngươi trở về.”
“Đại ca…”
Nam Môn Khiếu Vân kêu to với vẻ không cam lòng. Y vốn tưởng rằng đại ca của mình sẽ làm chủ thay cho mình, không ngờ cuối cùng vẫn là như vậy khiến trong lòng y phẫn hận không thôi. Y trừng mắt nhìn Nam Môn Phi Vũ một cách tức giân. Nếu không phải vì nó thì sao đại ca của mình lại nghiêng về một thằng tiện nô chứ.
“Nhị đệ, ngươi làm loạn đã đủ chưa, không cảm thấy mất mặt sao? Lập tức theo ta trở về rồi sẽ có gia quy xử trí.”
Nam Môn Vô Song sao mà không rõ tâm tư huynh đệ của mình nên vươn tay tóm lấy y rồi sau đó suất lĩnh hộ vệ vội vàng rời đi.