Tiên Ấn

Chương 124: Lưu Hỏa Kiếp


Đọc truyện Tiên Ấn – Chương 124: Lưu Hỏa Kiếp

Dịch giả: Lãng Tử no1​

Sự sợ hãi khủng hoảng lan tràn ra khắp cả Đấu Nô Trường, không ít người đều thu thập hàng hóa chuẩn bị rời đi.

Nhưng tại lúc này, rất nhiều người bịt mặt đột nhiên xuất hiện đốt giết đánh cướp trong chợ khiến cho cả chợ Cảnh Lan như rơi vào vực sâu.

Đây là lần hỗn loạn nhất trong chợ Cảnh Lan từ trước tới nay, trật tự được thành lập từ trăm ngàn năm qua bỗng nhiên sụp đổ trong khoảnh khắc.

Vài vị Thiên Tiên phụ trách trấn thủ chợ sau khi phục hồi tinh thần lại từ trong cơn khiếp sợ vội vàng mang theo tuần vệ bắt đầu xử lý căn nguyên gây loạn. Nhưng tiếc là một khi mọi người không khống chế được cảm xúc thì đâu dễ trấn an như vậy.

Ngươi cướp của ta thì ta cướp của người khác.

Ngươi muốn giết ta thì ta cũng muốn giết ngươi.

Vì thế, đám người rơi vào trong cơn điên cuồng dần dần đỏ hết cả mắt, từng người đều mê muội nên không thể ngăn cản cục diện hỗn loạn.

Tình huống trong Đấu Nô Trường còn hỗn loạn hơn!

Lực sát thương mạnh mẽ mà Hắc nô gây ra quả thực không người nào có thể ngăn cản, mà hộ vệ nô trường bao gồm các cao thủ như gã béo Lạc Thiên Quang đều chạy hết tới phía Tả Nhĩ Lam cùng đám Nguyễn Hằng, nào có sức mà quan tâm đến những người khác.

Lúc mọi người ở đây muốn chạy trốn thì bọn họ tuyệt vọng phát hiện ra cả tòa nô trường đã bị một lực lượng vô hình bao phủ, căn bản không bay ra được mà chỉ có thể mặc cho hắc nô giết chết.

“Đại thúc, chúng… chúng ta làm gì bây giờ?”


Sắc mặt Tiểu Ức Khổ trắng bệch nhưng cố nén sự sợ hãi trong lòng. Những chuyện xảy ra chỉ trong nửa ngày ngắn ngủn hôm nay còn nhiều hơn so với những gì nàng trải qua từ trước đến nay( ND: nguyên văn là “hai mươi mấy năm” thế nhưng tại hạ thấy không phù hợn vì nhân vật này vẫn còn bé), bảo sao mẫu thân không dễ dàng cho mình ra ngoài, hóa ra thế giới này tràn ngập nguy hiểm như vậy.

“Tiểu thư đừng sợ, sẽ không sao đâu.”

Bạch Mộc Trần nói với giọng bình thản an ủi tiểu cô nương nhưng trong lòng cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.

Hôm nay hộ vệ của Nam Môn thị tộc cũng đi hỗ trợ, lúc này Bạch Mộc Trần chỉ có thể ra sức trấn an, dù sao hiện trường hỗn loạn như thế tuyệt không phải là một Tán Tiên nho nhỏ có thể khống chế, nhất là bên người còn có hai tiểu gia hỏa yếu ớt.

“Ức Khổ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi an toàn.”

Nam Môn Phi Vũ mắt trợn to và lấy ra một thanh phi kiếm từ trong túi tồn trữ che chắn trước người tiểu Ức Khổ.

“Thiếu gia…”

Tiểu Ức Khổ vốn có chút sợ hãi nhưng thấy hai chân Nam Môn Phi Vũ run khẽ thì ngược lại trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Đối phương rõ ràng rất sợ hãi nhưng còn muốn thể hiện che chắn trước mặt mình, rốt cuộc là dũng cảm hay là ngốc nghếch? Kỳ thật gia hoả này cũng không phải khiến cho người ta chán ghét như vậy.

“Đại thúc, tam thiếu gia, cám ơn các ngươi!”

Tiểu Ức Khổ nhìn hai người đứng hai bên trái phải của mình, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, hai mắt bỗng nhiên ươn ướt. Hóa ra mình cũng không cô độc, còn có mẫu thân, Bạch đại thúc cùng Phi Vũ thiếu gia quan tâm đến mình.

Nhìn thấy tình hình phức tạp hỗn loạn như thế, Bạch Mộc Trần đề nghị: “Tam thiếu gia, trong này rất hỗn loạn, không bằng chúng ta hội họp cùng với đám người nhị thiếu gia đi, dù sao thực lực bọn họ cũng không kém, nếu có bọn họ che chở chắc rằng sẽ an toàn hơn rất nhiều.”

“Hả?! Cái này…”

Nam Môn Phi Vũ do dự một lát rồi nhìn vẻ mặt khẩn trương của tiểu Ức Khổ, cuối cùng đành gật đầu đồng ý.


Bạch Mộc Trần nói rất đúng, hiện tại không phải lúc bận tâm đến mặt mũi, có bọn Nam Môn Khiếu Vân che chở thì cơ hội sống sót của ba người bọn họ sẽ cao hơn không ít.

Bên kia, Nam Môn Khiếu Vân cũng bị chấn động bởi những gì xảy ra trước mắt. Hắn giật đứt tóc cũng không rõ tại sao có người dám tới chợ Cảnh Lan quấy rối, hơn nữa còn muốn ám sát người của Thái Nhất Tông cùng Thiên Vi Phủ.

Thái Nhất Tông là gì a? đó là cự đầu đệ nhất tại Tây Phượng Lân, thế mà có người dám ám sát người của bọn họ, đây không phải là muốn chết sao?

Còn có Thiên Vi Phủ nữa, dù không có thế lực nhưng tốt xấu cũng là một trong các chủ thành dưới quyền Tử Tiêu Cung, chính là có bối cảnh quan gia nhưng hành động ám sát hôm nay quả thực là muốn đâm thủng trời a!

“Nhị… Nhị thiếu gia, chúng ta có nên đi hỗ trợ hay không?”

Nghe được phía sau có người nhẹ giọng hỏi, da đầu Nam Môn Khiếu Vân như muốn nổ tung rồi nổi trận lôi đình và quát lớn: “Nhị cái rắm, giúp cái đầu ngươi í, kia là cửu phẩm, cửu phẩm a, còn có cao thủ Thiên Tiên nữa, ngay đại ca bọn họ còn không chống cự được, chúng ta có lên cũng chỉ uổng công mà thôi, tất cả đều thành thật đứng yên ở đây cho ta, nếu không ta cho các ngươi biết mặt!”

Nam Môn Khiếu Vân để ý tới phía đại ca của mình, nếu không phải Đấu Nô Trường bị phong tỏa thì hắn đã sớm bỏ trốn mất dạng. Hỗ trợ? Đó là chuyện ngu ngốc mà thằng ngu mới có thể đi làm.

“Nhị thiếu gia…”

Lại nghe thấy bên cạnh có người gọi mình, Nam Môn Khiếu Vân không kiên nhẫn khoát tay áo: “Lại cái con mẹ gì thế?”

Người nọ trả lời: “Nhị thiếu gia, là bọn tam thiếu gia đi tới.”

“A?”

Nam Môn Khiếu Vân nao nao, nhìn về phía đó.


“Nhị… Nhị ca.”

“Nhị cái gì mà nhị, ai là nhị ca của ngươi?”

Mặt Nam Môn Khiếu Vân lạnh lùng kiêu ngạo, nói không để cho tam đệ của mình chút mặt mũi nào: “Các ngươi qua đây làm gì, không phải đã phân rõ giới hạn với bản thiếu gia sao? Hắc hắc hắc!”

Nghe huynh trưởng châm chọc, Nam Môn Phi Vũ vừa xấu hổ vừa tức nhưng không có mở miệng phản bác.

Thấy vậy, Nam Môn Khiếu Vân càng châm chọc hơn: “Ta còn tưởng rằng xương cốt lão Tam cứng rắn như thế nào, thì ra cũng là thằng nhát gan tham sống sợ chết. Sao nào, hiện tại biết sợ rồi ư? Muốn cầu mong ta che chở cho? Nói cho ngươi biết đừng có mơ. Hừ hừ!”

“Ngươi…”

Trên mặt Nam Môn Phi Vũ lúc đỏ lúc trắng, bị tức đến mức nói không ra lời.

Dù sao cũng là hài tử, Nam Môn Phi Vũ giận dỗi ngồi ở một bên không nói gì nữa.

“Sao không nói gì nữa hả lão Tam, không phải ngươi luôn nhanh mồm nhanh miệng sao, ta nói cho ngươi biết…”

Nam Môn Khiếu Vân đang định tiếp tục thao thao bất tuyệt thì đột nhiên bầu trời tối sầm lại, trong lòng nảy lên cảnh báo mãnh liệt.

Hỏa diễm màu đỏ như ngôi sao văng tung tóe khắp nơi, che kín trời đất ùn ùn rơi xuống.

“Oanh —— “

“Bồng! Bồng! Bồng!”

“Hỏng rồi!”

“Cẩn thận!”


“Tránh ra, mau tránh ra… A!”

“Đừng! Đừng a!”

Lưu hỏa tung tóe bốn phương, người trên khán đài ngã liểng xiểng, có người lập tức bị đốt tan thành bụi.

Thiên Tiên đấu pháp ở trên không căn bản không rảnh để bận tâm đến sống chết của mọi người phía dưới!

Nguy cơ! Hung hiểm!

Nam Môn Khiếu Vân ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một đợt lưu hỏa hạ xuống, mục tiêu… chính là chỗ đứng của bọn họ.

“A!”

“Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Mau! Chạy mau!”

Rống lên một tiếng sợ hãi, bọn người Nam Môn Khiếu Vân chạy tán loạn ra bốn phía.

So sánh với bọn họ thì tu vi của Nam Môn Phi Vũ cùng tiểu Ức Khổ quá yếu, căn bản không kịp phản ứng mà chỉ biết sững sờ ở đương trường.

“Chết rồi chết rồi, ta sắp chết rồi!”

Cảm giác được tử vong tới gần, trong đầu hai đứa trở nên trống rỗng, trong lòng dấy lên sợ hãi khôn cùng.

Mắt thấy lưu hỏa buông xuống, tất cả mọi người đều nghĩ là Nam Môn Phi Vũ cùng tiểu Ức Khổ chắc chắn táng thân trong biển lửa nhưng không ngờ một thân ảnh tóm lấy hai người và đồng thời biến mất tại chỗ đó, cùng với sự biến mất của bọn họ còn có Tiên nô bình thường kia.

Đúng vậy, Tiên nô, Tiên nô vừa rồi đâu mất rồi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.