Tiên Ấn

Chương 122: Cô đơn như sao băng!


Đọc truyện Tiên Ấn – Chương 122: Cô đơn như sao băng!

Dịch giả: Nguyên Đán

Tuyết bay đầy trời khiến cái lạnh như thấu đến tận tim, cả thế giới bao phủ trong màu xanh lam thăm thẳm.

Kết giới, trận pháp, cấm chế, lực lượng, ý chí…

Hết thảy những thứ đó dưới uy thế mênh mông kia đều như bị bẻ gãy, nghiền nát rồi tiêu tan, cả đấu trường nô lệ lồ lộ hiện ra giữa đất trời.

***

Là lực lượng gì mà có thể khiến cho cả thiên địa cũng phải biến sắc?!

Là uy thế gì mà vạn vật cũng phải thần phục?!

Không dám vọng động, không dám phản kháng, không dám có chút suy nghĩ mê man…

Trong cơn kinh hãi, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, chỉ thấy giữa gió tuyết quay cuồng trên bầu trời Phượng Lân có mười mấy bóng người bị ngưng kết thành sương và hai đạo kim quang đang giằng co không ngớt.

Kim là bất hủ, bất tử bất diệt, thông thiên triệt địa, vạn thọ vô cương.

Là Kim Tiên!

Không sai, chính là Kim Tiên!

Kẻ nào kẻ nấy trợn mắt há mồm nhìn sững lên trời, trong sự sợ hãi lại có thêm một chút niềm kích động. Rất nhiều người cả đời đã bao giờ gặp được nhân vật nào có đại thần thông như Kim Tiên đâu, huống hồ lúc này lại xuất hiện cả hai? Thật sự khiến bọn họ khó mà tin được, đồng thời cũng chẳng biết đó là phúc hay là họa…

Trên tòa lầu phía bắc, vô luận là người của ba tộc lớn hay Thiên Vi Phủ và Thái Nhất Tông thì ai nấy cũng đều lộ ra vẻ kinh hoàng, cố gắng thu liễm khí tức của mình, tuyệt không kẻ nào dám kiêu ngạo ngênh ngang vào lúc này.


Đừng nghĩ mấy thiên tài của Tiên tông hay đệ tử thế gia được vô số người ngưỡng mộ mà dương dương tự đắc, trong mắt Đại La Kim Tiên thì bọn chúng cũng chỉ như con kiến càng nhỏ bé, còn nói về địa vị… Tiên Sĩ tại ba giới phía dưới thật ra luôn bị thượng giới khinh thường.

So với sự sợ hãi của mọi người thì Bạch Mộc Trần vẫn tỏ ra bình tĩnh, đầu óc hết sức minh mẫn, dù vẫn phải thừa nhận áp lực khổng lồ như bất cứ ai. Bởi ít nhiều gì thì hắn cũng từng gặp tới ba Kim Tiên, hơn nữa còn có quan hệ khá là hợp ý với một người trong đó.

Là ngẫu nhiên hay bọn họ cố tình tạo ra?

Trong đầu Bạch Mộc Trần hiện ra vô số ý niệm, cảm giác nguy cơ trong lòng chẳng những không giảm mà ngược lại không ngừng tăng lên. Hắn theo bản năng sờ vào túi trữ vật bên hông, nhưng sực nhớ hiện tại mình làm gì có thủ đoạn công kích gì, đành âm thầm cảnh giác.

***​

– Tốt… tốt… tốt..! Không ngờ sư muội vừa thành Kim Tiên không lâu mà đã luyện được một bộ tiên thuật thượng phẩm, thật sự là chuyện đáng mừng!

Trên trời, ngoài miệng thì Hoa Tử Lệ nói lời chúc mừng nhưng vẻ mặt lại âm trầm tới cực điểm.

Dù tại Phi Thăng Điện thì Tiên thuật thượng phẩm cũng vô cùng quý hiếm, uy lực kinh thiên động địa, thậm chí một vài Tiên thuật cường đại có thể nghịch thiên mà sửa mệnh. Vừa rồi nếu không phải Hoa Tử Lệ cảnh giác, vận chuyển kim thân hộ thể trước chỉ sợ đã tránh không được một phen chật vật.

Đương nhiên, làm đại đệ tử đứng đầu trong Phi Thăng Điện thì Tiên thuật thượng phẩm của Hoa Tử Lệ đâu chỉ có một bộ! Tiếc là biết nhiều nhưng hiểu chẳng bao nhiêu nên cuối cùng không cách nào phát huy ra uy lực thực sự của những Tiên thuật cao cấp đó.

Bên kia, Vân Tố sau khi thi triển Tiên thuật thì sắc mặt cũng tái nhợt. Tiên thuật thượng phẩm đúng là tiên thuật thượng phẩm, hiệu quả của nó còn mạnh hơn vài phần so với dự đoán của nàng, dù vậy thì nó cũng tiêu hao quá nhiều Tiên nguyên cùng thần thức nên không thể kéo dài.

– Ta nói rồi, ta muốn đi thì các người ai cũng không ngăn được ta!

Vân Tố nhân cơ hội này chuẩn bị bỏ đi, không ngờ Hoa Tử Lệ vẫn dây dưa không ngớt.

– Thật không? Vậy thì huynh cũng nói, hôm nay muội nhất định đi không được!

Hoa Tử Lệ lạnh lùng cười:


– Tiên thuật thì đúng là huynh không bằng muội nhưng bù lại, huynh có rất nhiều bảo bối và Tiên khí …

Dứt lời, Hoa Tử Lệ thôi động pháp quyết, một cái đèn lồng màu xanh cổ xưa từ đỉnh đầu y bay lên, tỏa ra ngọn lửa xanh nhạt giống như muốn xua tan đi cái lạnh trong đất trời.

Như vậy vẫn chưa hết, chỉ thấy cái ấn ký màu vàng nơi mi tâm Hoa Tử Lệ chợt lóe lên, một hạt châu u tối từ từ bay ra, lập tức hóa thành một con chim lớn màu đen, quanh thân hừng hực cháy sáng một ngọn lửa đen kịt.

– Kíuuuu..!

Một tiếng gáy vang dội chấn nhiếp toàn bộ hồn phách của mọi người.

Cả châu Phượng Lân tĩnh mịch như chìm vào cõi chết, chỉ có tiếng gió vi vu thổi qua.

***​

– Ly Hỏa Đăng! Viêm Linh Tước! Không ngờ đại trưởng lão lại đưa cho ngươi hai kiện bảo bối này!

Vân Tố mặt lạnh như sương, trong mắt ngập tràn tức giận. Đối phương đã tuyên bố rõ ràng là sẽ dùng bảo bối để hiếp người, quả thật y đã làm như vậy. Trong khi đó, tuy nàng là đại sư tỷ của Phi Thăng Điện nhưng ngoài Tiên bảo bản mạng cùng chút ít tài liệu tốt ra thì thật sự chẳng còn thứ gì đáng gọi là bảo bối nữa.

Oong..!

– Kíuuuuu..!

Dưới sự khống chế của Hoa Tử Lệ, một đèn một chim lao vụt về phía Vân Tố.

Tiên bảo thuộc tính Hỏa, mà hồn thú cũng thuộc tính Hỏa nốt, cả hai đều có sự khắc chế rất lớn đối với Vân Tố. Đã thế, mười tám La Thiên Thượng Tiên lúc này đang dần dần khôi phục, vây xung quanh như hổ rình mồi.


Bốn phía biển lửa ngập tràn, tình cảnh của Vân Tố bây giờ cực kỳ gian nan, muốn phá vây chỉ sợ là vọng tưởng.

Tuy vậy, Hoa Tử Lệ không hề có ý định tàn nhẫn hạ sát thủ, y chỉ muốn dần dần làm hao mòn ý chí cùng sự chịu đựng của đối phương.

***​

Thời gian cứ thế trôi qua!

Vân Tố cảm giác như mình đã bị tách rời khỏi thế giới này vậy, thể xác và linh hồn nàng mệt mỏi đến tận cùng.

– Sư muội, huynh khuyên muội nên ngoan ngoãn đầu hàng, muội cũng biết lửa gần rơm sẽ có kết cục như thế nào rồi, nếu huynh phát lực thì làm sao muội có thể chống đỡ được đây?

Nghe Hoa Tử Lệ khuyên bảo với vẻ đắc ý, Vân Tố tuy đã không buồn tức giận nhưng cảm giác bất cam trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.

Nàng hận! Hận tông môn, hận phụ thân, hận chính bản thân mình, nàng không muốn trở về là bởi vì nàng biết, nếu trở về thì điều đang chờ đợi nàng chính là sự trói buộc của vận mệnh. Mà nàng, thì lại không muốn khuất phục bởi vận mệnh..!

Cả đời nhu nhược cam chịu chi bằng bùng phát đấu tranh một lần?!

– Vì sao các ngươi muốn bức ép phụ thân ta..? Vì sao phải bức ép ta… vì sao..?

Vân Tố khóc thảm, sự khuất tất và đè nén bao nhiêu năm qua giờ đã hóa thành những giọt nước mắt trong suốt.

Tu hành gần ngàn năm, trở thành Đại La Kim Tiên, ai nấy đều nói nàng là thiên tài nhưng mấy ai hiểu được sự cố gắng của nàng, mấy ai thấy được sự kiên trì của nàng?

Đời này của nàng vì cừu hận mà sống, nhưng kết quả cuối cùng lại không biết phải hận ai!

Ân tình của tông môn, cừu hận của mẫu thân, ai có thể hiểu được những gì nàng đã chịu đựng? Ai có thể hiểu..?

***​

Đau đớn và bất cam, Vân Tố khẽ há mồm, một hạt thủy châu lóng lánh từ từ bay ra.

Hàn ý bùng lên quét ngang trời đất, thiên địa lại một lần nữa bị đóng băng, yên lặng và tịch diệt.


Oong oong oong..!

Theo pháp quyết Vân Tố đánh ra, hạt châu cấp tốc xoay tròn trên không trung giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

– Hàn Phách Huyền Âm Châu, Tiên bảo bản mạng!?

Hoa Tử Lệ kinh hãi:

– Vân Tố, muội… muội muốn làm gì!? Muội điên rồi!? Mau dừng lại, dừng lại ngay!!!

– Chuyện của ta phải do chính ta quyết định, hôm nay Vân Tố trả lại ân tình tông môn cho các người!

Trong giọng nói lạnh nhạt của Vân Tố đã mang theo một phần quyết liệt, một phần quật cường, và cả phần nào đó không cam lòng.

Bùng..!

Tâm thần khẽ động, Hàn Phách Huyền Âm Châu nhẹ nhàng vỡ tung, Huyền Âm khí ẩn giấu mấy ngàn năm bên trong bùng nổ, đất trời rùng rùng chấn động!

Lúc này, Hoa Tử Lệ liền bất chấp cái gì thương hương tiếc ngọc, vội vàng tế ra vài thứ Tiên bảo phòng ngự che cho chính mình cùng mười tám thị vệ.

Oong..!

Ầm..!

Âm thanh vang trời như sấm dậy, cả châu Phượng Lân chấn động trong tiếng nổ rung trời này.

Sinh mệnh rực rỡ như sao băng xẹt ngang trời rồi rơi xuống dãy Thiên Uyên.

Người trên đại lục nhìn về phía chân trời xa xa mà cảm thấy vô cùng kinh hãi, một sự kinh hãi khắc cốt ghi tâm vĩnh viễn không thể phai mờ.

Một luồng sáng trắng lóa rực lên rồi biến mất, cô đơn như sao băng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.