Đọc truyện Tiên Ấn – Chương 115: Gia chủ Nam Môn
Dịch giả: Túy Thư Cư Sĩ
Đỉnh Vọng Thiên, dãy Cảnh Lan…
Ngọn núi phía tây là nơi chi trưởng của dòng họ Nam Môn sinh sống, con cháu chi thứ chưa được triệu kiến thì nghiêm cấm không được đi vào.
Khác với chỗ ở của chi thứ trên mười hai ngọn núi còn lại, nơi ở của chi trưởng trên đỉnh Vọng Thiên chỉ có ba trang viên mang phong cách cổ xưa, hiển lộ mấy phần tao nhã và khí phái dựng song song với nhau, tạo nên một cảm giác hài hòa, mà ngôi lầu ở giữa chính là nhà thờ tổ của họ Nam Môn.
…
Lúc này, tại nhà tổ có hai phụ nhân xinh đẹp đang bận rộn bên đám hoa lá trong vườn, xung quanh linh tước bay lượn, cảnh tượng giống như một bức tranh tuyệt vời.
– Muội muội xem này, năm nay cúc vàng nở nhiều quá, mật trong nhụy hoa sắp tràn ra đến nơi rồi.
Vừa nói chuyện, một phụ nhân vừa dùng ngón trỏ chấm vào giọt mật ở nhụy hoa rồi đưa lên miệng nhấm nháp, trên mặt nở ra nụ cười thỏa mãn.
Phụ nhân này là Mai Tinh, con gái của Mai gia ở phủ Thiên Vi, cũng là nữ chủ của nhà Nam Môn.
Mà vị phụ nhân còn lại chính là nhị phu nhân Tân Dung của nhà Nam Môn, mẹ của Nam Môn Phi Vũ.
Tân Dung vốn không phải con nhà dòng dõi mà chỉ là nữ đệ tử ưu tú của một Tiên phái cỡ trung, sinh ra trong hàn vi nên tất nhiên không thể bì được với người có bối cảnh thâm hậu như Mai Tinh. Vì thế cuộc sống trong nhà Nam Môn cũng có phần chật vật, may mà tính bà hòa nhã, không thích tranh chấp với người nên Mai Tinh mới không sinh lòng đố kỵ hay chèn ép.
Mà thực tế, Mai Tinh căn bản chẳng cần chèn ép bất kỳ người nào, bởi với địa vị của gia tộc bà tại phủ Thiên Vi thì khắp họ Nam Môn còn có ai dám đối nghịch? Dù cho đó là gia chủ Nam Môn thì đôi lúc cũng phải nhường nhịn bà mấy phần.
– Tỷ tỷ, gần đây Vũ Thính Trạm làm việc rất lạ thường, vài trưởng lão hành tung thật quỷ dị, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Tân Dung giúp Mai Tinh thu thập mật hoa, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Vốn bà không có tư cách hỏi đến việc trong nhà, chẳng qua những ngày gần đây thường cảm thấy hồi hộp nên mới nhịn không được mà mở miệng.
– Quả thật đã xảy ra chút chuyện…
Mai Tinh cũng không giấu diếm mà nói thẳng:
– Hơn mười hơn năm trước, ba đại tộc nhà ta phái người xâm nhập dãy Cảnh Lan để thăm dò, vô tình phát hiện một quặng mỏ. Đáng tiếc lúc ấy đội thám hiểm của ba tộc gặp phải mãnh thú khiến toàn bộ bỏ mình, chỉ để lại vài tin tức ít ỏi. Gia chủ của ba tộc khi đó liền phong tỏa tất cả thông tin rồi âm thầm phái người trở lại điều tra. Nhưng chốn rừng sâu núi thẳm quá sức hung hiểm, người được phái đi đa số lành ít dữ nhiều…
– Cái gì!? Có chuyện như vậy sao?!
Tân Dung sợ hãi thất thanh, bởi vì bà phi thường hiểu rõ, một mỏ quặng có ý nghĩa như thế nào, đó có lẽ sẽ là vô tận tài phú hoặc cũng có thể là tai họa vô cùng. Bảo sao bà không cảm thấy lạ thường, bí mật bằng trời như vậy đâu phải ai ai cũng biết, dù cho bà có là nhị phu nhân của nhà Nam Môn đi chăng nữa!
– Tỷ tỷ nói cho muội biết chuyện này, liệu gia chủ có…
Tân Dung dừng tay, trong lòng thoáng chút bất an, đột nhiên được biết một bí mật lớn lao như vậy, làm sao bà có thể bình tĩnh cho được?
Mai Tinh như nhìn thấu tâm tư của bà, liền nhẹ nhàng trấn an:
– Muội muội đừng lo, việc này tuy rằng cơ mật nhưng hiện tại đã giải quyết xong xuôi, dù ta có nói cho muội biết thì gia chủ cũng không ý kiến gì đâu.
– Đã giải quyết rồi ư?
– Ừ!
Mai Tinh gật đầu cười:
– Thâm sơn cùng cốc quả thật khó đi, nhiều năm qua ba tộc chúng ta tốn kém không ít, đến tận bây giờ mới mở ra được một con đường thông suốt. Nhưng bù lại, sau khi thăm dò cẩn thận, chúng ta liền phát hiện, mỏ quặng kia vô cùng khổng lồ, gần như chiếm trọn cả một dãy núi!
– Chiếm… chiếm trọn cả một dãy núi, đó không phải là một mỏ quặng cực lớn sao!?
Tân Dung kinh hãi một hồi, nếu vẻn vẹn chỉ là một mỏ quặng nho nhỏ thì ba đại tộc còn có khả năng chiếm giữ. Nhưng nguyên một khu mỏ thì giá trị tuyệt đối không thể đo lường, chỉ cần lộ ra chút phong thanh là cả ba tộc có khả năng ngay tức khắc gặp phải họa diệt môn!
– Đúng vậy, đúng là một khu mỏ, hơn nữa còn là mỏ Huyền kim…
Mai Tinh đắc ý mỉm cười rồi tiếp tục nói:
– Khu mỏ khổng lồ như thế, tất nhiên không phải là thứ mà ba tộc chúng ta có thể nuốt một mình, cho nên phu nhân ta mới nhờ Phủ chủ phủ Thiên Vi ra mặt mời Thái Nhất tông đến. Hẳn lúc này Vô Song đang thỏa hiệp với người của Thái Nhất tông ở chợ Cảnh Lan, ta đoán chắc không bao lâu nữa sẽ có tin tức truyền lại.
– Thì ra là thế!
Tân Dung bừng tỉnh, đồng thời cũng cảm thấy yên tâm trong lòng.
Đã có phủ Thiên Vi cùng Thái Nhất tông nhúng tay thì ba đại tộc chắc chắn chịu ít áp lực hơn nhiều rồi.
…
Lúc hai người còn đang nói chuyện thì đột nhiên có một điểm sáng nhỏ từ trên trời rơi xuống tay Mai Tinh.
Bụp!
Khi Mai Tinh bắt lấy điểm sáng, Tân Dung liếc nhìn liền thấy đó là một bức thư màu đỏ, bên trên có một đạo bí văn mà phải có thủ pháp đặc thù mới có thể mở ra được.
– Tỷ tỷ, đây là..?
– Là tin tức Vô Song truyền đến, chắc đã có kết quả thương lượng!
Mai Tinh trả lời qua loa rồi dùng bí thuật mở bức thư ra, rót thần thức vào trong đó.
– Ồ!?
Vừa lướt qua nội dung bức thư, Mai Tinh tức khắc rùng mình rồi ngay sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ kinh hãi lẫn vui mừng.
– Tốt… tốt… tốt… Vô Song quả nhiên không làm ta thất vọng!
Thấy Mai Tinh kích động như thế, Tân Dung hiếu kỳ hỏi:
– Tỷ tỷ, là tin tốt phải không?
– Đương nhiên là…
Mai Tinh đang muốn trả lời thì một bóng người đã xuất hiện trong vườn hoa.
– Mai nhi, Dung nhi, các người đang nói chuyện gì vậy, có tin tức gì tốt sao?
Giọng nói trầm hùng vừa vang lên thì một nam tử trung niên hơi gầy cũng đã đi tới chỗ hai người.
Có thể xuất hiện ở đây không chút kiêng kị, còn tỏ ra thân mật với hai vị phu nhân như vậy, ngoại trừ gia chủ hiện tại của dòng họ Nam Môn, Nam Môn Tiêu Viễn ra thì còn là ai nữa?
– Mai Tinh ra mắt phu quân!
– Tân Dung ra mắt phu quân!
Hai người nhất tề thi lễ, Tân Dung nhỏ nhẹ:
– Bẩm phu quân, tỷ tỷ nói Vô Song vừa truyền đến tin tức tốt.
– Đúng vậy..!
Mai Tinh gật đầu, ngạo nghễ cười:
– Chuyện khu mỏ đã thương lượng xong xuôi, lần này Vô Song quả nhiên không khiến chúng ta thất vọng.
– Ồ! Kết quả thế nào?
Mắt Nam Môn Tiêu Viễn sáng ngời, lão vuốt vuốt chòm râu nhỏ trên cằm.
Mai Tinh đưa bức thư cho lão rồi nói:
– Khu mỏ đó, Thái Nhất tông chiếm bảy phần, nhà họ Nguyễn chiếm hai phần, ba đại tộc và bốn nhà kia mỗi bên đều chiếm nửa phần.
– Chỉ có nửa phần? Xem ra ta đã quá coi thường dã tâm của bọn chúng rồi.
Nam Môn Tiêu Viễn lập tức cau mày, cầm lấy bức thư:
– Nhưng mà người ta mạnh hơn, ta không thể không cúi đầu…
Nét cười trên mặt Mai Tinh vẫn không giảm, bà tiếp tục nói:
– Phu quân còn chưa nghe hết, tuy rằng ba đại tộc chỉ chiếm nửa phần khu mỏ, nhưng bù lại, chúng ta tranh thủ được tới mười chỉ tiêu gia nhập Thái Nhất tông, đấy mới là chuyện càng có lợi hơn so với cái lợi đem lại từ khu mỏ. Chỉ cần bắt quan hệ được với Thái Nhất tông thì cả Tây châu Phượng Lân này còn có ai dám động đến ba đại tộc chúng ta nữa!
– Quả thực như thế..!
Nam Môn Tiêu Viễn vội vàng đưa ý niệm vào trong bức thư thì thấy nội dung giống hệt những gì Mai Tinh đã nói.
– Tốt! Lần này Vô Song làm tốt lắm! Ha ha ha..!
Nam Môn Tiêu Viễn thoải mái không thôi, Mai Tinh và Tân Dung cũng nhìn nhau cười.
Với mười chỉ tiêu mà Thái Nhất tông dành cho ba đại tộc, tuyệt đối là một chuyện tốt bằng trời, thậm chí có thể nói đã thay đổi vận mệnh của cả một dòng họ. Có Thái Nhất tông đỡ đầu thì việc trở thành thế gia vạn năm đã không còn là ảo tưởng gì xa xôi nữa…
…
Sau lúc hưng phấn qua đi, Nam Môn Tiêu Viễn dần dần bình tĩnh lại.
Dù Thái Nhất tông đã cho ba đại tộc mười chỉ tiêu, nhưng phân chia ra làm sao cũng là vấn đề khiến người ta đau đầu. Nếu xử lý không tốt, nói không chừng sẽ có thể ảnh hưởng lớn đến mối quan hệ giữa ba đại tộc.
– Xem ra… ta cần phải nói chuyện với hai nhà kia mới xong..!