Tiện Ái

Chương 6: Tống Liêm cố chấp


Đọc truyện Tiện Ái – Chương 6: Tống Liêm cố chấp

Trải qua vài ngày ta tận tâm chăm sóc, thân thể Tống Liêm tốt lên nhanh chóng, hiện đã có thể xuống giường đi lại. Mấy ngày này, chúng ta không hề nhắc đến Bàn Li, giống như chuyện xảy ra mấy hôm trước chỉ là một giấc mộng.

Thế nhưng, ta có thể cảm nhận rõ rệt ánh mắt nhiệt tình của Tống Liêm khi nhìn ta, đó là loại ánh mắt đột nhiên kinh hỉ. (ánh mắt khi gặp một niềm vui bất ngờ ^^)

Tống phu nhân biểu tình lạnh nhạt, còn Tống Khiêm vẫn như trước đây, là một hảo nhi tử, tỏ ra vô cùng cảm kích vị y sinh (thầy thuốc)điều trị cho phụ thân hắn là ta. Và cả sự ân cần của một người anh nữa.

Bọn họ đều coi ta là nhi tử của Tống Liêm mà Bàn Li rứt ruột đẻ ra. Vấn đề là ta không phải, ta chỉ là dưỡng tử của nàng. (con nuôi)

Một hôm, ta nói với mọi người: “Tốt rồi, thân thể Tống minh chủ đã không còn gì đáng ngại, sau này chỉ cần dùng thêm chút thuốc bổ cường thân, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn là được.”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt ai nấy không giấu được sự vui mừng.

Các đệ tử của Tống Liêm đối với ta tạ ơn không dứt, nói nhất định sẽ hảo hảo báo đáp vị thần sống là ta đây.


Ta mỉm cười đáp lại, “Ta muốn được báo đáp như thế nào, ta đã nói lần trước.”

Các đệ tử dưới trướng không rõ nguyên do, cũng phải, lúc ấy bọn họ không ở đó, mà Tống gia cũng sẽ không để chuyện này truyền ra ngoài a.

Tống Khiêm cho các sư huynh sư đệ lui xuống, chỉ lưu lại ta cùng ba người nhà bọn họ.

Một hồi im lặng. Sau đó, Tống phu nhân liền mở lời: “Bàn Li đâu? Nàng muốn nhập vào gia phả Tống gia, vì sao lại không tự đến? Còn ngươi biết chuyện của nàng được bao nhiêu?” Ta có thể cảm nhận được Tống phu nhân rất không hoan nghênh Bàn Li.

Ta đáp: “Bàn Li không tới được vì nàng đã chết.” Ta vẫn cười, nhưng trong mắt không chút ý cười. Đó là tâm nguyện cuối cùng của một nữ tử mĩ lệ a, các ngươi không muốn giúp nàng thực hiện sao?

Mặt Tống Liêm hơi nhăn lại, Bàn Li chết phải chăng hắn rất cao hứng, “Ra vậy, là ta có lỗi với nàng.”

Ta nói: “Nàng khi lâm chung chỉ có một nguyện vọng này, hy vọng Tống minh chủ đại nhân đại nghĩa thành toàn.”

Tống minh chủ hướng mắt về phía thê nhi dò hỏi, thấy bọn họ không có phản ứng gì liền nói: “Ta đáp ứng ngươi, có điều, ngươi cũng phải nhận tổ quy tông.”

Ta đảo mắt nói, “Minh chủ, ta nghĩ ngươi thực sự hiểu lầm rồi, ta chỉ là dưỡng tử của Bàn Li, không phải thân sinh nhi tử của nàng.”

Tống minh chủ đột nhiên lộ vẻ bi thương, “Ta biết ngươi oán ta bỏ rơi mẫu tử các ngươi, để mẫu tử các ngươi chịu bao khổ cực, chính là, có rất nhiều chuyện không như ngươi tưởng tượng đâu. Ta chỉ hy vọng có thể hảo hảo bù đắp cho ngươi, cũng mong ngươi tha thứ cho lão nhân gần đất xa trời là ta a.”

Ta bình ổn đáp: “Ta không tưởng tượng gì hết, ta chỉ biết một nữ tử là Bàn Ly đã cùng ta trải qua hơn mười năm nơi hoang sơn dã lĩnh. Chúng ta cũng không phải chịu thống khổ gì cả, vì chúng ta có nhau để nương tựa. Mà là oán ngươi là vì ngươi khiến Bàn Li đau lòng. Bản thân ta đối ngươi không có ý kiến gì. Ta cũng không phải nhi tử của ngươi, nhi tử ngươi đã chết, ta khi được 8 tuổi mới đến bên Bàn Li.”


Con người chung quy luôn tồn tại hiềm nghi, “Ngươi tình nguyện nói chính mình đã chết, cũng không nguyện nhận ta. Thôi được, ta sẽ chờ đợi, hy vọng trước khi ta ra đi, ngươi có thể tha thứ cho ta.”

Tống Khiêm mở miệng nói, “Phụ thân, thỉnh đừng nói những lời như vậy, người còn trẻ a. Nếu Bàn công tử nói hắn không phải nhi tử của người, có thể hắn thực sự không phải, người không nên cưỡng ép hắn.”

Quả nhiên còn có người sáng suốt nhận diện sự tình, ta thực cảm động đến rớt nước mắt a. Tống minh chủ thế nhưng thực ngoan cố: “Khiêm nhi, ngươi không biết Bàn Li, nàng là một người quyết tuyệt a, năm xưa, mới có thể thân đang mang thai mà li khai ta. Ta không biết Bàn Li đã nói với Nhược nhi những gì lại khiến hắn oán hận ta như vậy, chính là, chuyện năm đó không thể trong một hai câu mà rõ ràng được.”

Ta có thể thấy mặt Tống phu nhân xanh lại, trượng phu đối với nhi tử của hắn với nữ nhân khác tình thâm ý trọng như thế, thật khiến người ta tức giận.

Ta bực mình nói, “Tống minh chủ, ngươi tin cũng được, không tin cũng được, dù sao ta không phải nhi tử của ngươi. Thỉnh ngươi mau chóng an bài cho Bàn Li nhập gia phả Tống gia, ta sẽ giao tro cốt của nàng cho ngươi, ta muốn về Vu sơn.”

Tống Liêm chợt đứng phắt dậy, “Ta sao có thể lại cho ngươi trở về Vu sơn, tiếp tục sống lẻ loi một mình. Nếu ngươi không đáp ứng ta nhận tổ quy tông, Bàn Li cũng không thể nhập gia phả Tống gia.”

Ta cười lớn, rốt cục này là muốn gì? Hắn muốn, hẳn là cốt nhục của hắn a, không chút quan tâm đến tình yêu cuả Bàn Li.

Bàn Li a, Bàn Li, người ngươi luôn tâm tâm niệm niệm lại là kẻ như vậy?


Tống Khiêm thấy vậy liền đối phụ thân nói: “Phụ thân, thỉnh không nên kích động, việc này chúng ta bàn bạc kĩ lưỡng hơn được không. Ta lập tức cho người đi điều tra, chứng minh Bàn công tử có phải cốt nhục của người, thân nhân của ta hay không, đến lúc đó lại mời Bàn công tử nhập Tống gia cũng chưa muộn.”

Sau đó hắn liền khiêm tốn hữu lễ, “Khiến Bàn công tử chê cười rồi, phụ mẫu trong thiên hạ đều hi vọng được hài tử của mình phụng bồi, ta cũng tin rằng tất thảy nhân nữ (con cháu) trong thiên hạ đều muốn tận hiếu với phụ mẫu mình. Thỉnh thương phụ thân ta thân đang mang bệnh.” Ánh mắt hắn thực thành khẩn, kỳ thật, nếu có một ca ca như vậy cũng thật tốt mà. Hắn nói tiếp: “Trong thời gian ta cho người điều tra, thỉnh công tử tạm lưu lại sơn trang, ngươi cũng hy vọng hoàn thành tâm nguyện của lệnh đường phải không?”

Ta gật đầu, giờ cũng chỉ còn cách này. Chỉ là không biết sao khi thu được kết quả, họ có chịu để Bàn Li nhập gia phả hay không, theo tình hình hiện tại, cũng không nắm chắc được. Mà thôi, lúc đó nói sau.

Tống Liêm thấy ta nguyện ý lưu lại cũng không quấy rấy thêm, liền sai người chuẩn bị cho ta một phòng thật hảo. Ta liền lập tức cự tuyệt, vốn là ta đang trụ tại phòng đơn dành cho các đệ tử, điều kiện cũng đã tốt hơn trên núi nhiều lần. Dù sao ta cũng không lưu lại lâu, cần gì phải phiền hà như vậy.

Ta lấy một cái cớ để về phòng. Tống Khiêm liền phân phó một đệ tử đưa Tống minh chủ về phòng, còn hắn theo giúp mẫu thân.

Thực chất, hôm nay, người bị tổn thương nhất là Tống phu nhân. Tống Khiêm thực là một nhi tử biết quan tâm a.

Nhìn theo bóng dáng thon dài của người đối với mẫu thân mình hết mực thương yêu, ta không kìm được thấy lưu luyến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.