Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương:5Quyển 13 -


Đọc truyện Tiệm Trà Vong Xuyên – Chương 85Quyển 13 –

Lúc xuân về hoa nở, Nhôn Tang sinh được một đứa bé trai, Ngôn Tấn bày rượu ăn mừng, thành Vân Thủy chúc mừng ba ngày. Còn Linh Lung bệnh nặng một trận, hôn mê bất tỉnh.

Lúc Thùy Ảnh xông vào tiền đường, Ngôn Tấn đang cùng các thúc bá uống rượu, sảnh đường bóng hoa rèm đỏ sáng như ban ngày, lời vui luôn miệng. Nghĩ đến tình cảnh sầu thảm của Linh Lung, Thùy Ảnh chưa nói gì đã rơi lệ.

Lúc Ngôn Tấn thấy nàng quả nhiên nhíu mày, trách móc nàng: “Tiền đường há lại cho một tỳ nữ nho nhỏ như ngươi xông bừa vào, còn chưa cút ra ngoài đi!”

Nàng bụp một tiếng quỳ trước mặt hắn, nghẹn ngào tiếng nói: “Thiếu chủ, phu nhân bệnh nặng hôn mê bất tỉnh, cầu xin người đến thăm nàng một lát.”

Bốn phía yên tĩnh lại, Ngôn Tấn vẫn là lãnh đạm: “Bị bệnh thì mời đại phu, ta đến có ích lợi gì.”

“Đại phu trong thành đã xem mấy lần, uống thuốc rồi nhưng không thấy khá lên. Nghe nói vài ngày trước thầy thuốc của dược cốc đi qua Vân Thủy thì dừng lại, nô tỳ nghĩ có lẽ chỉ có ngài ấy mới có thể xem được bệnh của phu nhân.”

Hắn không nhịn được phất tay: “Biết rồi, lui xuống đi.”

Thùy Ảnh lau lệ lui ra, mới vừa đạp ra cửa, phía sau đã truyền đến tiếng nói đùa của Ngôn Tấn với người khác. Nàng tức giận đến nắm tay, nhìn màn trời đen nhánh khẩn cầu ông trời mở mắt, sớm ngày trừng phạt tên vô ơn lấy oán báo ơn này.

Vầng trăng cô độc treo trên đầu cành, trong viện hình như có sương giáng, trắng xóa một mảnh. Thùy Ảnh canh giữ ở bên giường ngủ gà ngủ gật bị kẻ nhảy vào từ cửa sổ không tiếng động đánh ngất, y nhìn về phía cô gái sắc mặt trắng bệch trên giường rồi mở miệng.

“Uống thuốc của tôi xong cũng không thấy tốt hơn, xem ra là tâm bệnh.” Dừng lại, nói vọng ra phía ngoài cửa sổ, “Vào đi. Nhìn người vợ bị huynh lạnh nhạt đi, chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu.”

Một bóng người nữa lại nhảy vào từ cửa sổ mở một nửa, Ngôn Tấn mặc đồ màu đen sắc mặt lạnh lùng tức giận túm cổ áo người đàn ông nọ lại, gầm nhỏ: “Huynh nói bậy bạ gì đó!”


Người đàn ông buông tay: “Tự huynh xem đi. Vài ngày trước nàng mới vừa bị bệnh huynh liền truyền tin đến dược cốc để tôi tới rồi, trong khoảng thời gian này tới nay nàng đang dùng phương thuốc mà tôi kê, nhưng càng uống càng nghiêm trọng hơn, chuyện này dĩ nhiên không thể trách tôi y thuật không tốt, tâm bệnh còn cần tâm dược chữa bệnh.”

Ngôn Tấn lui lại hai bước, nhìn về phía Linh Lung nhắm nghiền hai mắt trên giường. Nàng gầy đi rất nhiều, đôi môi trắng bệch không có chút huyết sắc nào, dù ở trong mộng nhưng mày nhíu chặt, khổ sở không thể kiềm chế.

Người đàn ông vỗ vỗ vai hắn: “Tôi lại kê toa thuốc mới để điều trị cho nàng, nhưng huynh phải hiểu, thuốc có tốt hơn nữa cũng không trị hết tâm bệnh.”

Tay của hắn nắm chặt dưới tay áo, nhíu mày: “Tôi hiểu.”

Sáng sớm hôm sau, đại phu trong thành mang hòm thuốc vội tới bắt mạch cho Linh Lung, Thùy Ảnh không đợi được người của dược cốc thì rất là tức giận, nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể bốc thuốc dựa theo phương thuốc mới, không ngờ lúc xế chiều Linh Lung đã tỉnh, điều này làm nàng bớt đau buồn đi không ít.

Mặt trời lóe ra từ tầng mây nửa tấc ánh sáng, hiếm thấy nàng cong môi, nói với Thùy Ảnh: “Theo tôi đi ra ngoài đi.”

Khí trời đã ấm lại, ánh dương chiếu lên màu da tái nhợt của nàng giống như ngọc lưu ly hiện ra màu sắc trong suốt. Nàng nói muốn đi ra ngoài, phạm vi cũng chẳng qua là con đường nở đầy lan xanh mà thôi. Phần cuối chính là hồ nước sen xanh nở rộ, nàng ngồi bên cạnh thủy cho cá ăn, hành lang đối diện có một bóng cây thấp thoáng.

Hành lang xưa nay vắng vẻ không người lúc này người đến người đi, xuyên qua hơi nước sớm, có thể thấy trên mặt bọn họ mang biểu cảm nghiêm trọng.

Linh Lung nhìn cá chép cả đnaf cả lũ tranh ăn trên mặt nước, đột nhiên nở nụ cười, nói với Thùy Ảnh: “Em xem dáng vẻ bọn chúng có giống lúc Ngọc Sơn bị Thập Tam Sát tiến công lo sợ không yên năm đó không?”

Thùy Ảnh nhìn chốc lát, thấp giọng nói: “Nhắc tới cũng kỳ lạ, gần đây bầu không khí trong Vân Thủy quả thực không giống bình thường, nếu phu nhân muốn biết thì cho phép nô tỳ đi hỏi thăm thử xem.”

Nàng khoát khoát tay, gió lướt qua hồ thốc góc quần xanh lên: “Không cần, bất kể bọn họ thế nào, cũng không liên quan đến tôi.”


Sau trận bệnh nặng đó, dường như đã thấy hết tất cả. Bất kể là người đàn ông từng yêu sâu đậm hay là tình yêu khiến nàng chịu ngàn vết thương. Ngày hôm ấy, nàng theo thường lệ mang thức ăn cho cá đến thủy các cho cá ăn, lúc bước ra khỏi cửa phòng, Ngôn Tấn mặc đồ đen đứng ở bên cạnh chiếc giếng sâu trong viện, nhìn lan xanh mà nàng trồng ở bên cạnh giếng đến xuất thần.

Nàng giống như không hề thấy hắn, trực tiếp đi tới cửa viện, hắn khẽ gọi tên của nàng ở phía sau: “Linh Lung.” Nàng đã rất lâu không nghe thấy hắn gọi tên của nàng, gọi đến nhẹ nhàng mà triền miên như thế.

Nàng xoay người nhìn hắn, hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên gượng gạo. Hắn đến gần nàng, khuôn mặt không có biểu cảm, mắt có ánh sáng lạnh yếu ớt.

“Thân thể đã khá hơn chút nào chưa?”

Nàng cười cười: “Làm phiền thiếu chủ nhớ đến rồi, không chết được.”

Hắn nhăn mày, giơ tay lên muốn chạm vào gương mặt gầy gò của nàng, bị nàng nghiêng người né tránh, hắn rũ mắt, nhẹ nhàng nói: “Đừng hận tôi.”

Nàng nhếch đuôi lông mày, giọng điệu dường như rất mắc cười: “Hận? Sao chàng lại nghĩ như vậy?” Lại khôi phục vẻ mặt không cảm xúc, “Đối với kẻ không quan trọng, bất kỳ cảm xúc gì đều là lãng phí.”

Thân thể của hắn hơi lắc lư, gương mặt trắng bệh như rút hết máu, tiếng nói lại mang theo nụ cười nhẹ: “Nàng nghĩ như thế cũng tốt.”

Rất lâu sau khi Ngôn Tấn đi, nàng như một bức tượng đứng nguyên tại chỗ đến lúc mặt trời lặn, Thùy Ảnh chạy vào từ bên ngoài viện, thở hổn hển: “Phu nhân! Viện Đàm Hoa xảy ra chuyện rồi!”

Nàng giương mắt nhìn sang, nghe thấy tiếng nói cấp bách của Thùy Ảnh: “Lúc nãy tin tức truyền ra, con của Ngôn Tang không phải của thiếu chủ!”


Nàng không có biểu cảm gì, chỉ mặt mày nhăn lại, tiếng nói khàn khàn: “Ngôn Tấn hắn?”

“Thiếu chủ hắn… hắn tự tay giết Ngôn Tang, tam bang chủ đã dẫn thuộc hạ gây ra xung đột với thiếu chủ, bây giờ Vân Thủy hỗn loạn, em nghe thị vệ nói, ngoài thành Vân Thủy cũng có rất nhiều người, không biết là phe thế lực nào.”

Thân thể nàng lung lay, được Thùy Ảnh đỡ lấy. Dường như nhớ tới ngày đó, nhìn thấy xa có ánh lửa, gần có giết chóc. Sắc trời tối lại, một vầng trăng lạnh nhô lên trong màn đêm, cửa viện đột nhiên bị đá văng ra, người đàn ông đeo khăn đen che mặt xông tới, trước khi Thùy Ảnh kêu thành tiếng đã cởi khăn che mặt xuống.

“Là đại công tử!”

Linh Lung run lên bần bật, khó tin nhìn sang: “Đại ca?”

“Linh Lung, muội chịu khổ rồi.” Y bước hai, ba bước tới bắt lấy cổ tay nàng, lẹi đeo khăn che mặt lên, “Không kịp giải thích nữa, muội cứ đi theo huyn trước đã.”

Nàng mơ mơ màng màng đi theo y bước khỏi đó, rốt cục vẫn không nhịn được hỏi: “Đại ca, Ngôn Tấn đâu?”

Thân thể y dừng lại song bước chân vẫn không dừng, trầm giọng nói: “Thập Tam Sát nội loạn, lúc này hắn chắc đang ứng chiến ở trong thành.”

Nàng cựa khỏi tay hắn, xoay người chạy về phía tiền đường: “Muội muốn đi tìm chàng!”

Bị đại ca lôi lại điểm huyệt đạo: “Linh Lung, hắn nhất định không muốn muội có việc gì. Đi cùng đại ca đi, hắn giải quyết xong những chuyện kia sẽ tới tìm muội.”

Nàng bị ôm vào trong lòng, trong bóng đêm dày đặc tăm tối, chỉ có ánh lửa mờ mờ phía xa, mùi thơm của lan xanh lướt qua chóp mũi cuối cùng hoàn toàn tan biến.

Mấy ngày sau, nàng về tới Ngọc Sơn môn.


Bởi trước đó bệnh nặng chưa khỏi, lại đi đường mệt nhọc nên sau khi trở về liền hôn mê bất tỉnh, đợi khi nàng tỉnh lại, một người đàn ông xa lạ mặc quần áo trắng ngồi trong phòng, giơ tay lên rót trà, ống tay áo có một đóa hoa bồ đề nhiều cánh, đó là biểu tượng thân phận của dược cốc.

Y cười nhẹ nhàng nhìn sang hỏi nàng: “Thân thể vẫn còn khó chịu à?”

Nàng ngồi xuống, lạnh lùng nhìn y: “Huynh là ai?”

Y giơ giơ ống tay áo, ý đồ để cho nàng thấy rõ ống tay áo thêu hoa của hắn: “Tôi là thầy thuốc của dược cốc, là Ngôn Tấn nhờ vả tôi tới trị bệnh cho cô.” Dừng lại, khóe môi cong lên một đường như cười như không, “Thật ra trước đó rất lâu chính là tôi đã trị bệnh cho cô. Từ lần đầu tiên cô hôn mê thổ huyết trở đi, nhưng mà do lòng cô tích tụ quá nhiều, tôi chữa không khỏi tâm bệnh của cô, vẫn luôn bị Ngôn Tấn quở trách y thuật không cao.”

Nàng nhìn y chòng chọc, đôi môi trắng bệch mấp máy: “Tôi nghe không hiểu huynh đang nói gì.”

Y gật đầu: “Nghe không hiểu cũng tốt. Nếu cô đã tỉnh lại thì tôi cũng phải đi thôi.”

Nàng gọi y lại: “Ngôn Tấn ở đâu?”

Y đứng dậy đẩy cửa phòng ra, thở dài một tiếng kèm theo tia sáng ảm đạm chiếu vào trong phòng: “Chắc là chết rồi.”

Không lâu sau khi y rời đi, Thùy Ảnh bưng chén thuốc tiến vào, thấy nàng thất thần ngồi trên giường, bỗng dưng đỏ mắt nhào tới bên giường. Từ trong tiếng khóc sướt mướt của Thùy Ảnh nàng đã biết, Thập Tam Sát bị diệt môn rồi.

Chính cái đêm đại ca đưa nàng đi ấy, trong thành nội đấu không ngừng, gần như tổn hao một nửa số người của Thập Tam Sát, người của Ngọc Sơn môn sớm đã mai phục ở ngoài thành liền xông vào, dễ dàng chế ngự một nửa số người còn lại, đoạt lại địa vị bá chủ Giang Đông một thời.

Thập Tam Sát xưng bá một phương ấy, cứ như vậy biến mất khỏi giang hồ, cùng biến mất còn có Ngôn Tấn.

Nàng muốn biết chuyện gì xảy ra, nhưng không ai có thể nói cho nàng biết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.