Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương:3Quyển 9 -


Đọc truyện Tiệm Trà Vong Xuyên – Chương 53Quyển 9 –

Người đi theo hầu dẫn nàng xuyên qua con đường nhỏ dưới một mảnh cây thiên trúc quỳ* thấp thoáng, giống như đạp trên mây tía mênh mông, mà cuối khói ráng màu đỏ đột ngột mọc lên một tòa đình cao bảy góc treo cung linh và hoa đăng, bốn phía đều là mành che trướng rủ màu trắng, dưới đáy điểm dạ minh châu. Mặt trời ló từ trong mây tỏa ra ánh sáng, đập lên dạ minh châu hiện ra hòa quang lưu ly. Gió mát phất màn che ra, minh châu chạm vào nhau phát ra tiếng ngọc vang lách cách, nàng nhìn thấy một cô gái nằm nghiêng trong đình lộ ra mảnh chéo váy màu đỏ.

* http://blogcaycanh.vn/cay_canh/d/thien-truc-quy ảnh để dưới cmt

Các chủ Tống Phong các, Phong Vô.

Nàng không dám nhìn kỹ cô gái trong lời đồn này, chỉ nhắc lại lần nữa lời ủy thác của mình. Chẳng biết từ lúc nào người đi theo hầu đã rời khỏi, sau một hồi tiếng lật giở trang sách nhẹ nhàng, giống như giọng nói núi cao nước chảy mây mù cuồn cuộn bay xuống.

“Cô không muốn gả cho đại công tử của sơn trang Tàng Vân bởi vì người hắn yếu lại lắm bệnh quanh năm nằm trên giường?”

Nàng cắn môi: “Phải. Lúc bậc cha chú đính hôn chưa từng lường tới những điều này, nhưng kết quả hôm nay muốn tôi phải chấp nhận, thật không công bằng.”


Giường mây nhẹ kêu, giọng nói truyền tới mang theo tiếng cười: “Cô có biết sơn trang Tàng Vân ở vùng Giang Nam thực lực hùng hậu, địa vị võ lâm càng không thể lay động, cô gả đến làm luôn Thiếu phu nhân, có gì không tốt?”

Nàng siết chặt nắm tay: “Tôi không muốn làm quả phụ. Vẫn mong các chủ ra tay, giúp tôi hủy mối hôn sự này.”

Tống Phong các là tổ chức ra đời mười năm trước, tụ tập kỳ tài thiên hạ: kiếm khách võ công cao thâm, mưu sĩ lòng mang có càn khôn, thợ thủ công tài nghệ tinh vi, nhạc công cầm kỹ cao siêu. Chỉ cần ngươi trả được thứ mà Tống Phong các cảm thấy hứng thú thì bất kể chuyện gì họ đều có thể giúp ngươi làm thỏa đáng. Nhưng họ chưa bao giờ nhận việc không có tính người, cũng sẽ không cố ý hạnh họe người ủy thác, danh tiếng trên giang hồ cũng coi là chính phái.

Một lúc lâu, màn che bị vén ra một góc, nàng xem thấy một gương mặt tựa như được vẽ từ trên xuống dưới, mỗi một nét vẽ đều tô thật tinh xảo, nhưng quá tinh xảo lại lộ ra sự xa cách, không có mùi người.

Nàng mặc một bộ váy đỏ, choàng lên bộ áo lụa màu trắng, mái tóc đen dùng một cây trâm ngọc thuần màu trắng lỏng lẻo búi lên, mặt mày lạnh lùng xinh đẹp tựa như mai trắng phủ tuyết trên núi, dáng vẻ cao gầy như tùng trúc trong núi.

“Vụ buôn bán này, ta nhận.”

Sắc mặt nàng khó nén sự vui mừng, lại nghe Phong Vô nói: “Ta không cần gì cả, cô chỉ cần viết cho đại phu nhân của sơn trang Tàng Vân một phong thư, đem chuyện cô không muốn gả cho con trai của bà ta, thế là nhờ cậy Tống Phong các này nói rõ sự thật.”

Tuy hành động này sẽ dẫn tới thù hằn với sơn trang Tàng Vân, nhưng chỉ cần có thể hủy mối hôn sự này cũng không hề gì. Sau khi về nhà nàng dựa theo yêu cầu viết một phong thư, mà lúc này Phong Vô cũng sai người cầm lá thư nàng ấy tự tay viết đi trước, hai phong thư gần như là đồng thời đến.

Ba ngày sau, sơn trang Tàng Vân hồi âm đồng ý từ hôn, cùng lúc đó một trăm thị vệ mang sính lễ về Tống Phong các, rung động cả võ lâm.

Đại công tử của sơn trang Tàng Vân và các chủ của Tống Phong các kết thân, cuối tháng thành lễ ở sơn trang, quả thật đã mời các lộ hiệp sĩ thiên hạ uống chén rượu mừng.


Tống Phong các là thứ thần bí cỡ nào chứ, tổ chức đặt mình bên ngoài gió mưa của giang hồ chưa bao giờ có dính dáng gì đến bất cứ thế gia nào, càng huống hồ là các chủ Phong Vô tiếng tăm lừng lẫy lại gả cho đại công tử bệnh tật kia?

Bỗng chốc đố kỵ ước ao liên tục.

Mấy ngày trước khi thành thân, Phong Vô mang theo mấy tên thủ hạ đến Giang Nam trước, bởi vì đại công tử Diệp Túc Bạch thể nhược nên tỉnh lược bước đón dâu, sơn trang Tàng Vân cũng không dám xem Phong Vô là dâu sắp vào cửa, lễ tiết thết đãi toàn là dựa theo sự phô trương của chủ một môn phái.

Đêm khuya trăng mờ, đại phu nhân Lâm thị đến thăm hỏi Phong Vô, nàng mặc áo đơn thuần trắng, ngón tay thon dài nắm một chén trà, ánh nến chiếu lên dung mạo đẹp đẽ, cởi bỏ sự tao nhã thần bí trong lời đồn mà hiện ra vài phần dáng vẻ bình dị gần gũi.

Nàng thay Lâm thị rót chén trà, khóe môi góp lấy nụ cười bình đạm, cũng không lạnh lùng như trong lời truyền: “Phu nhân đêm khuya đến đây là hy vọng tôi giải thích cho người sao?”

Lâm thị gật đầu, ngón tay nàng chống trán, tóc đen búi lỏng lẻo trên đỉnh đầu, lộ ra sự lười biếng cùng tùy ý.

“Thật ra tôi đã nói rõ trong thư. Phu nhân cũng từng nghe vài ngày trước đại tướng quân dẫn quân chinh bắc khải hoàn Yến Quân Bắc, xin chỉ của hoàng đế quét sạch thế lực giang hồ, nghe nói mục tiêu đầu tiên của Yến Quân Bắc là Cửu Minh Đường, nhưng sau Cửu Minh Đường, có lẽ Tống Phong các sẽ trở thành cái đinh thứ hai trong mắt y.”


Khác với thế gia võ lâm truyền thừa, Tống Phong các là thế lực giang hồ bỗng nhiên thành lập, tuy là dư luận về nó khá tốt nhưng bản chất tương đồng với Cửu Minh Đường. Cho nên Phong Vô cần một chỗ dựa vững chắc, một gia tộc có địa vị vững chắc ở trên giang hồ để bảo đảm Tống Phong các không bị triều đình diệt trừ.

“Phu nhân vội vã để đại công tử thành thân, thứ nhất là đại công tử quả thực đã đến tuổi lập gia đình, chàng cần một người vợ, còn người cần một đứa cháu trai.” Lúc nàng nói lời này nửa cười nửa không, đôi mắt như sao lạnh suối sâu dường như cái gì cũng biết, “Thứ hai, theo tôi được biết, gần đây nhị công tử Diệp Sơ hình như không an phận rồi. Phu nhân cần tìm cho đại công tử một người ủng hộ, so với cô nương định thân từ bé kia, tôi nghĩ, Tống Phong các càng có thể làm cho phu nhân yên tâm hơn. Đây là khoản làm ăn có lời, phu nhân cảm thấy thế nào?”

Nhị công tử của sơn trang Tàng Vân Diệp Sơ là do Nhị phu nhân sinh ra hai, mẹ con này không lúc nào không muốn thay thế bà và Túc Bạch. Người Túc Bạch yếu lắm bệnh, Diệp Sơ lại nhìn chằm chằm như hổ đói, cách duy nhất chính là sinh con nối dõi củng cố địa vị của Túc Bạch.

Sắc mặt Lâm thị khó mà lý giải. Nữ tử khống chế toàn bộ thế sự vào lòng bàn tay chỉ bằng lời nói làm bà cảm thấy sợ hãi, mỗi chữ mỗi câu của nàng đều khiến người ta tin phục, nhưng lại lộ ra cảm giác dửng dưng, có lẽ là ngồi ở vị trí cao quá lâu, cảm thấy không có bất kỳ chuyện gì thoát khỏi lòng bàn tay nàng.

Túc Bạch cưới một cô gái như vậy, không biết tốt hay xấu. Nhưng chuyện đến nước này đã không thể chọn lựa nữa rồi, bà cắn răng gật đầu: “Mặc dù như thế, vẫn hy vọng sau này cô nương có thể đối xử tử tế với Túc Bạch.”

Nàng cười cười: “Tất nhiên rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.