Đọc truyện Tiệm Trà Vong Xuyên – Chương 49Quyển 8 –
Bất kể thái độ của hắn đối với nàng có lãnh đạm như thế nào, trước mặt người ngoài hắn vẫn sẽ tôn xưng nàng một tiếng sư phụ. Nàng cùng hắn lớn lên, thiếu niên trước kia chỉ tới bả vai nàng thì nay nàng phải ngửa đầu nhìn hắn.
Bởi vì kiếm thuật của hắn xuất chúng, nhận được kỳ vọng, trên dưới Thuần Dưỡng không tránh khỏi phải nể mặt mũi của hắn không hề bắt nạt Nghiễn Kim. Mấy ngày gần đây có thôn dân không hiểu tại sao lại chết, Quân Dục phái đệ tử Thuần Dương xuống núi điều tra, đệ tử mới đứng đầu là Minh Lý cũng ở trong đó, coi như đi rèn luyện.
Đệ tử nội giáo nhìn Nghiễn Kim đứng chót trong đội ngũ, châm chọc khiêu khích: “Tiểu sư muội, nhiều năm như vậy không biết kiếm thuật của muội có tinh tiến gì không, chi bằng…”
Bị Minh Lý lạnh lùng trợn mắt một cái, nửa câu sau không nói ra.
Trên cổ thôn dân đã chết rõ ràng có vết cắn, đều đồn là yêu quái quấy phá. Sau một phen sắp xếp, Minh Lý đưa Tiên Linh hoàn mà Quân Dục giao cho hắn trước khi xuống núi cho Nghiễn Kim.
“Sư phụ, bảo vệ tốt bản thân.” Hắn nói.
Từng ngày qua đi, điều tra không hề có tiến triển, người vẫn lần lượt chết đi, cho đến khi bọn họ phát hiện tung tích của ma nữ Phi Hồ đi lại ở chung quanh. Có người chứng thực ma nữ gần đây đang tu luyện một môn tà công, cần hút máu, lập tức toàn bộ đệ tử của mấy môn phái lớn vây lại, ý muốn bắt ma nữ làm hại muôn dân này.
Đêm hôm đó, cao tăng Thiếu Lâm bị ám sát, mười dặm xung quanh đều nghe thấy tiếng cười như chuông bạc, gần như cướp lấy hồn phách con người. Lúc Minh Lý xông ra thấy dưới ánh sao lấp lánh cô gái áo đỏ như quỷ như yêu, trong không khí có mùi máu tươi, nàng đứng ở chóp tường, áo đỏ bị đêm gió thổi phấp phới.
Ánh mắt lạnh lùng đâm trường kiếm tới, ai ngờ đối phương chỉ khẽ vẫy tay ngọc hắn đã chịu lực không vưngx liên tiếp lùi về phía sau, bội kiếm bị ả cướp lấy, cầm trong tay thờ ơ ngắm nghía.
Mọi người lục tục vây lại, Nghiễn Kim cũng lao tới, thấy Minh Lý hình như bị thương, nắm chặt bội kiếm cản trước mặt hắn. Hắn thấy bóng lưng gầy yếu mà thẳng tắp của nàng, có thể tưởng tượng ra môi nàng đang mím chặt, còn có con mắt không hề sợ hãi.
“Sư phụ…” Hắn gọi khẽ một tiếng.
Lại nghe thấy Nghiễn Kim thét lên kinh hãi: “Sư phụ!”
Ma nữ đang giao thủ cùng mấy đại cao thủ dường như hơi sửng sốt, chỉ trong chớp mắt đã bị đâm trúng phần bụng, rơi xuống thế hạ phong. Mắt thấy không địch lại, ả bèn xoay người trốn đi, mấy người đoán nàng bị thương nhất định không chống đỡ được bao lâu nên đuổi mãi không tha, trong một đống hỗn loạn, Nghiễn Kim cũng đuổi theo.
Lúc đám người Minh Lý tìm tới, bọn họ đứng ở bên vách núi, hắn tiến lên túm lấy đệ tử Thuần Dương ở đó.
“Sư phụ tôi đâu? Nghiễn Kim đâu?”
Đối phương đẩy hắn một chưởng ra: “Vậy àm ả lại là đồ đệ của ma nữ, ma nữ nhảy xuống vách núi, ả nhảy theo rồi.”
Hắn lảo đảo hai bước, ngồi quỳ trên mặt đất.
Nghiễn Kim đợi bà ta nhiều năm như vậy, nhưng bà ta sớm đã quên từng nhận một đồ đệ như vậy, quên lời nói đùa trong chốc lát của mình muốn Nghiễn Kim chờ bà ta trở lại.
Cho đến khi về Thuần Dương, hắn vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật Nghiễn Kim nhảy núi bỏ mình. Hắn đứng dưới cây hoa đào một ngày một đêm, nàng đã gặp được sư phụ của nàng, nhưng hoa đào vẫn không có nẩy mầm. Quả nhiên đều là giả.
Không biết một khắc lúc nàng nhảy xuống, có nhớ rằng nàng còn có một đồ đệ hay không. Hắn đột nhiên cười một tiếng, lau đi tuyết trên tóc, xoay người bỏ đi. Cũng tốt, không có nàng, thì không còn có ai có thể cản trở hắn nổi danh thiên hạ.
Một năm ấy, tu vi kiếm thuật của hắn tăng lên nhiều, trên dưới Thuần Dương đã khó có đối thủ, Quân Dục có ý định bồi dưỡng hắn trở thành chưởng môn đời tiếp theo.
Chính trị đang thời thịnh, quốc gia mở rộng, thiên hạ lập lại an ninh trật tự, các lộ giáo lí tràn vào đại Tần, phát lên phong trào tín giáo ở đại Tần. Danh tiếng mạnh nhất trong đó chính thuộc về giáo Bái Hỏa*.
* Giáo thờ thần Lửa: khởi nguồn ở nước Ba-tư cổ, đạo này cho rằng thế giới có hai loại thần quang minh và hắc ám – tức thiện và ác – xem lửa là tượng trưng của sự sáng suốt để thờ phụng. Du nhập vào Trung quốc ở thế kỷ thứ 6 sau Công nguyên.
Giáo chủ Bái Hỏa Nhậm Trường Phong mạnh phong thái thanh cao, đi một mạch về phía tây, Phạm Mục được võ lâm công nhận là kiếm khách có kiếm thuật đệ nhất chỉ mười chiêu đã bại dưới kiếm của gã, gã mang đến kiếm thuật của mình, còn khiến vô số người thờ giáo lý Bái Hỏa.
Gã từng nói lời ngông cuồng rằng: Một ngày kia, ta tất cầm kiếm trong tay, giáo hóa sinh linh, truyền giáo lí của ta, khiến thiên hạ cúi đầu.
Giáo lý Bái Hỏa truyền vào đại Tần không quá nửa năm đã sở hữu số lượng giáo đồ khổng lồ, nghe nói ngay cả vua cũng triệu kiến gã, cùng gã nói chuyện thâu đêm. Thuần Dương là quốc giáo của đại Tần, lần đầu cảm nhận được địa vị tràn ngập nguy cơ.
Minh Lý không ngờ mình có thể nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết này, ở trong viện Nghiễn Kim.
Nàng chưa chết, nàng Nhậm Trường Phong cứu. Trên mặt nàng vẫn có vẻ bệnh, giống như hoa đào sau khi trút bỏ phong hoa, tái nhợt mà xinh đẹp.
Nàng nhìn hắn, là nụ cười dịu dàng quen thuộc: “Đồ đệ, lại cao hơn rồi.”
Nhậm Trường Phong nhấc tay thong thả tựa ở trên mép cửa: “Ngươi chính là đồ đệ Nghiễn Kim một lòng mong nhớ đó sao? Sư phụ ngươi đã trở về, sao ngay cả một nụ cười ngươi cũng không có.”
Hắn nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: “Tôi cho rằng người chết rồi.”
Đáy mắt nàng có áy náy, nhưng không giải thích. Nhậm Trường Phong nhìn Quân Dục chạy tới ngoài cửa, cao giọng: “Đúng lúc ta muốn cùng cung Thuần Dương nổi danh thiên hạ giao lưu giáo lí luận bàn kiếm pháp, chưởng giáo nếu không ngại thì sắp xếp cho ta chỗ ở đi, gần Nghiễn Kim vào.”
Nghiễn Kim trở về gây nên sự náo động không nhỏ, nàng bái vào Thuần Dương nhưng lại kế tục ma nữ, thân phận như vậy khiến đệ tử Thuần Dương khó có thể chấp nhận, nhưng Quân Dục lại có thái độ khác thường đè việc này xuống không hề đề cập tới.
Nàng vẫn là đệ tử có tu vi thấp nhất Thuần Dương, nhưng bây giờ có hai người Nhậm Trường Phong và Minh Lý làm “chỗ dựa vững chắc”, không có ai dám nhằm vào nàng nữa.
Giống như trở lại lúc ban đầu, nàng vì hắn bung dù trong gió tuyết, đánh đàn đệm cho hắn luyện kiếm. Có đôi khi Nhậm Trường Phong sẽ nhảy ra tìm hắn so tài, hắn mặt lạnh đón lấy nhưng mỗi lần đều thua thảm hại.
Nghiễn Kim che miệng cười ở bên cạnh, ánh mắt nàng cong thành hình trăng non, tựa như có sông Ngân chảy trôi.
Tình thế của giáo Bái Hỏa đang thịnh, Nhậm Trường Phong xuống núi xử lý việc trong giáo, Nghiễn Kim tiễn gã xuống núi. Minh Lý một mình ở trong viện luyện kiếm, thu kiếm xoay người mới nhìn thấy Quân Dục ở bên cạnh đã lâu.
“Minh Lý, ngươi là đệ tử đắc ý nhất của Thuần Dương.”
Minh Lý thêm mấy khối than vào lò lửa, bình sứ trong phòng cắm mấy cành mai trắng đương nụ, là do Nghiễn Kim đêm qua ngắt vào. Hắn đưa lưng về phía Quân Dục pha trà, nghe bà ấy chậm rãi mở miệng.
“Từ nhỏ ngươi ước mong nổi danh thiên hạ, nhưng có biết người thế nào mới có thể nổi danh thiên hạ chăng? Chỉ là kiếm thuật xuất chúng sao? Sư phụ ngươi tuy là đệ tử Thuần Dương nhưng tựu trung kế tục con gái ma giáo, nó không thể nhận được bí tịch của Thuần Dương, tu tập kiếm thuật cao cấp. Nó không lấy được, ngươi làm đồ đệ của nó càng không chiếm được.”
Tay hắn cầm chén trà dần dần siết chặt, bị nóng đến đỏ bừng lại không hay biết.
“Phàm là hiệp sĩ dưới gầm trời tất phải có bối cảnh tỏng sạch. Ma nữ có tiếng xấu trên giang hồ, ngươi xuất từ dòng dõi của ả, thì sao nổi danh dương thiên hạ được?”
Hơi trà khiến nét mặt hắn mờ mịt, gần như không ngửi thấy mùi hương lạnh của mai trắng, cửa sổ mở hé bay vào mấy đóa hoa tuyết, tan trên khóe môi của hắn, lại mùi vị cay đắng.
“Chưởng môn sư huynh vân du từ nhiều năm trước, đến nay bặt vô âm tín. Ta thân là chưởng giáo, phải vì tính toán cho sau này. Minh Lý, tách khỏi sư phụ ngươi, bái nhập môn hạ bản giáo, ngươi sẽ trở thành chưởng môn đời tiếp theo của Thuần Dương, hết thảy những mong muốn của ngươi đều có thể đạt được.”
Giống như có gió tuyết tràn qua mắt hắn, tời đất không ánh sáng, bóng dáng Quân Dục càng lúc càng xa ở trong gió tuyết.
Một lúc lâu, hắn xoay người: “Được.”
Cửa có vật gì đột ngột rơi xuống đất, nhưng nháy mắt được nhặt lên. Sắc mặt Nghiễn Kim trắng bệch chắp tay sau lưng đứng ở cửa, lại kiệt lực nặn ra một nụ cười, lúm đồng tiền bên má sâu xuống diễm lệ.
“Ta đồng ý.”
Lần đầu cảm thấy, tuyết của Thuần Dương, quá lạnh.
Sư phụ của Nghiễn Kim không cần nàng, bây giờ ngay cả đồ đệ cũng không cần nàng nữa. Bọn họ để cho nàng lần đầu nếm thử ấm áp, cuối cùng lại để lại cho nàng sự cô độc đen tối từ đầu tới cuối.
Quân Dục cử hành nghi nhận đồ đệ long trọng, chẳng mấy chốc Minh Lý phong quang không gì sánh bằng. Cuộc sống của Nghiễn Kim không có nhiều biến đổi, chỉ là không đi tìm hắn nữa. Nhậm Trường Phong lên Thuần Dương lần nữa nghe nói việc này, khí thế hung hãn đi giáo huấn Minh Lý.
Gã phát hiện kiếm thuật của thằng nhóc này lại tăng tiến, mất một hồi sức mới giẫm được hắn ở dưới chân: “Con sói trắng một mắt nhà ngươi, không có sư phụ ngươi dẫn ngươi vào Thuần Dương, ngươi nói nổi danh thiên hạ cái gì.”
Hắn còn muốn giãy dụa, nhưng bị câu nói tiếp theo của Nhậm Trường Phong làm cho sửng sốt: “Nàng ấy vì ngươi đi khắp nơi cầu xin bí tịch kiếm pháp, không biết chịu bao nhiêu lời châm biếm, nàng luôn muốn đem thứ tốt nhất cho ngươi, vì sao ngươi không quý trọng? Ta đưa kiếm pháp Bái Hỏa cho nàng, nàng cảm động đến lập tức quỳ trước mặt ta, kết quả ngươi thật giỏi, trực tiếp phản bội sư môn, lương tâm bị chó ăn rồi sao!”
Thì ra, ngày đó thứ nàng giấu ở phía sau là kiếm pháp Bái Hỏa sao? Rốt cục nàng cũng tìm cho đồ đệ được bí tịch kiếm pháp cao siêu, vui vẻ tới tìm hắn, nhưng đúng lúc đó nghe hắn muốn đoạn tuyệt quan hệ thầy trò.
Ắt hẳn, rất khó chịu.