Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 85: Hồi Một Thượng Hải Tang Điền B


Bạn đang đọc Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt – Chương 85: Hồi Một Thượng Hải Tang Điền B


Chiếc bánh bao trứng muối không đủ nhét kẽ răng Mạnh Cường, nên hắn tu thêm nửa chai nước suối để trám bụng, cốt để khỏa lấp cơn đói.

Đoàn Chí Viễn đã điều động tổ pháp y đến đây khám nghiệm hiện trường, vì cảm thấy lực lượng ở đây quá mỏng so với tính chất nghiêm trọng của vụ việc lần này.

Hiện Đoàn Chí Viễn đang đứng ở sân sau ngôi nhà.

Nơi đây có một cái cây nhãn xanh rì, tán lá dày rộng che nửa khoảng sân.

Dưới gốc nhãn là một bộ bàn ghế đá hoa cương mát lạnh, bên cạnh nó là một cái đôn con voi tinh xảo, trên mặt đặt một chậu hoa cúc tồn dư từ dịp Tết.

Khoảng sân lát gạch tàu cam rực, đôi chỗ đã bị rêu phong xâm lấn, và hoa dại nở rộ từng cụm.

Đoàn Chí Viễn bước đến bên bàn thờ lộ thiên, được dựng bằng một cột xi-măng xám ngoét, bàn thờ được đóng từ một loại gỗ trò chỉ bình dân, trên đấy bày một bát hương bằng sành xanh biếc và một khay đựng rượu bé xinh.

Nhang thơm đã cháy được hơn phân nửa, hương trầm quyện với mùi nước cống thum thủm, nom hệt như phác họa lại cuộc đời gã bác sĩ kia vậy: Đi sai một bước, mất hẳn cuộc đời.

Hàng rào dựng bằng khung sắt uốn hoa văn, bên phải có một cánh cổng đơn đồng chất liệu, dẫn ra con mương thoát nước đen ngòm.

Bên cạnh con mương xây thêm một lối đi nhỏ nằm bên trái; hướng Đông dẫn thẳng ra khu chợ đầu mối Vạn Đồng, còn hướng Tây dẫn thẳng ra lối giao nhau giữa ngã tư Bách Hoàn và đường cao tốc số 15.

Có vẻ Lưu Tư Dụê đã nghiên cứu địa hình rất kỹ rồi mới quyết định tậu ngôi nhà này.

Một nhân tài, đáng tiếc, thật đáng tiếc…!
Đoàn Chí Viễn kéo chốt, rồi đẩy cánh cổng.

Lớp khẩu trang dày cộm không giúp ích gì trong công cuộc khử mùi cả.

Hắn một tay bịt chặt mũi, một tay đặt ở bên hông, sẵn sàng rút súng ra phản kháng khi cần.

Âm thanh ê a hát theo ca khúc mà cô giáo vừa dạy ở trường của một cô bé mẫu giáo vọng vào tai hắn, kéo theo những hồi ức đẹp về một miền tuổi thơ đã qua.

Bây giờ là bốn giờ chiều.

Ắt hẳn bé con mới từ trường về nhà nên không nghe thấy tiếng súng hay những thanh âm rợn người khác.

Chỉ có tiếng xì xầm của hai vị phụ huynh là phản ánh đúng tình hình hiện giờ.

Đoàn Chí Viễn nghe đến khúc người vợ ca thán “Giá nhà thế nào cũng giảm sau chuyện này, thế thì tiền đâu mà lo cho sắp nhỏ vào Đại học…” mà phì cười; cha mẹ là người lo trước tương lai cho con cái, vui sau niềm vui của tụi nhỏ*.

Bước qua sân sau của mỗi ngôi nhà, mỗi cảnh đời lại tái hiện trước mắt hắn như những thước phim dài tập chiếu năm này tháng nọ trên TV, mà thuở sinh thời bà hắn thường hay trải ghế bố ra nằm xem, đôi lúc vừa xem vừa khâu áo, cũng có khi là ăn trái cây hái trong vườn với chén muối ớt cay xè do mẹ hắn dầm cho.

Nếu tìm được miếng ổi ngon hay lát xoài cát mềm ngọt ê răng, thế nào bà cũng ngoắc hắn vào ăn cho bổ.

Ngày xưa, ngu ơi là ngu, mỗi lần như thế hắn liền lén ra sau hè nhổ ra vì rất ghét ăn trái cây.

Bây giờ, có quỳ xuống cầu xin cũng không còn được nữa…!
Bởi thế nên nhạc chuông của hắn là bài “Donna Donna” của Claude Francois, kể về một cậu bé khao khát được trưởng thành, song đến khi nếm trải hết đau khổ, cậu ta lại chỉ muốn mãi mãi được nằm trong nôi và nghe tiếng mẹ ru hời:
“Donna Donna Donna Donna…!Con sẽ hối tiếc quãng thời gian này…”
Khu chợ đầu mối tràn ngập sắc áo xanh của công nhân Công ty Bao bì tan ca.

Phát súng khi nãy đã khiến cho khu chợ vốn dĩ đã nhốn nháo, nay lại càng nhốn nháo gấp bội.

Một số người đứng hóng chuyện, chỉ trỏ về khu nhà của Lưu Tư Dụê; đệm thêm chút mắm, dặm thêm chút muối là đã ra vô vàn tam sao thất bản về cuộc đời gã.

Đoàn Chí Viễn vừa bước ra khỏi con hẻm, như thể một minh tinh màn bạc bị paparazzi bắt gặp, đám người đang bàn tán liền lập tức ngưng bặt, hết thảy đều nhìn hắn lom lom, chỉ thiếu nước xách micro chạy tới phỏng vấn thôi.

Chỉnh chỉnh chiếc mũ bê-rê đỏ rực như màu hoa mồng gà trên đầu mình, Đoàn Chí Viễn rảo bước đến một tiệm nét cách đó năm mươi mét.

Hàng cháo lòng đông nghẹt khách.

Mỗi tô cháo chỉ chừng hai đồng bạc, nên rất được lòng dân lao động nghèo.

Những chiếc ghế xúp sờn cũ và đủ màu, nom như thể những ô màu trên bảng màu nước vậy.

Nhác thấy Đoàn Chí Viễn nhìn mình, gia đình chủ quán thủ sẵn tư thế…!dọn hàng.

Dân lao động cũng thủ sẵn tư thế…!kiếm chỗ ngồi xuống ăn.

Đoàn Chí Viễn vừa vịn chiếc mũ bê-rê, vừa mỉm môi cười chào họ.

Đoạn đi tiếp.


– Tôi còn tưởng hôm nay thượng sĩ tham gia chiến dịch truy quét lấn chiếm lòng lề đường chớ…!- Ông cụ nói xong, bèn vét cạn tô cháo, húp được miếng nào hay miếng nấy.

Con dâu chủ quán chắp tay xá ông cụ, ngụ ý “Bé bé mồm cho tụi con nhờ”.

Từ Xán đang trông tiệm nét hộ ông chủ tiệm.

Vừa trông tiệm, vừa nhắn tin trên Messenger.

Khuôn mặt vừa mới hơn đôi mươi phảng phất nét cười buồn, buồn từ trong đôi mắt toát ra cho đến cái miệng hơi hô của cậu.

– Cậu Từ! Chúng tôi có lệnh bắt cậu vì tội danh buôn lậu vũ khí.

– Khuôn mặt Mạnh Cường đỏ gay như nhai phải ớt hiểm.

Hắn xuất hiện đột ngột đến mức khiến cho Đoàn Chí Viễn phải sửng sốt tới trợn to mắt.

Từ Xán ngoan ngoãn tra tay vào còng.

Ngoan ngoãn một cách lạ thường.

Như thể chú chim non biết rằng hôm nay nó sẽ bị bắt nên không còn gì để che đậy nữa.

Ông chủ tiệm net đang mua xôi cách đó ước khoảng năm căn nhà há hốc mồm nhìn thằng bé mồ côi Từ Xán bị dẫn độ về đồn.

Ông ném gói xôi lại vào trong chõ, rồi ba chân bốn cẳng chạy ào đến chỗ cậu ta cùng hai viên cảnh sát trung niên.

Mạnh Cường ấn Từ Xán vào trong xe, rồi chui vào theo một cách vô cùng lẹ làng.

Khuôn mặt hơi tròn của hắn nom như thể cái bánh bao bị hấp quá lửa, nhìn chỗ nào cũng thấy mồ hôi cả.

– Kiểm tra xem trong miệng cậu ta có ngậm cái gì không.

– Đoàn Chí Viễn đưa khăn giấy và một chai nước suối cho Mạnh Cường.

– Há miệng ra.

– Mạnh Cường vừa lau mặt, vừa yêu cầu Từ Xán.

Từ Xán ngạc nhiên há to miệng.

– Răng đều, không bị sâu cái…!Í, có trám một cái trong góc, nhưng không nhiều lắm.

Hàm trên hơi nhô ra, nếu niềng từ thuở bé thì đỡ vất vả hơn.

Lưỡi hơi dơ, cần phải vệ sinh nhiều hơn một chút.

Nhìn màu lưỡi đỏ hồng thế này là biết ngay cơ thể đang bị nhiệt, ắt hẳn mấy ngày qua ăn uống không điều độ, thần kinh lại căng thẳng liên tục nên mới ra nông nổi này.

Xét về da mặt thì có sử dụng sữa rửa mặt, nhưng vẫn bị mụn ẩn bên dưới.

Móng tay…!
– Anh từ bên Quân y thuyên chuyển qua hả? – Đơn Hào Kiện liếc nhìn chiếc kính hậu.

– Tôi vốn là nha sĩ.

– Mạnh Cường tắt đèn pin, rồi nhét nó vào trong túi áo của mình.

– Nhưng bị khuyến khích làm Quân y.

Đoàn Chí Viễn ghi chép lại tất những đặc điểm của Từ Xán mà Mạnh Cường vừa nêu.

Chiếc mũ bê-rê bị lệch đi một góc, che khuất chân mày trái của hắn.

“Ầm…”
Đoàn Chí Viễn cau mày, rồi thận trọng hạ kính xe.

– Cho…!cho nó uống miếng nước dừa được không? – Lữ Trạch Dương khẩn khoản nói.

– Nó bệnh mấy bữa nay rồi, uống cái này cho hạ sốt.


Đoàn Chí Viễn khẽ gật đầu đồng ý, nhưng tay trái đã đặt sẵn lên khẩu súng.

Lữ Trạch Dương đưa trái dừa qua cửa sổ, trên khuôn mặt già nua thấm đuộm một nét buồn rười rượi.

Mạnh Cường cắm ống hút, đoạn nhét nó vào miệng Từ Xán.

Nước đưa từ đường miệng vào trong cơ thể bao nhiêu, chảy ngược ra hết ở hai tuyến lệ nơi mắt bấy nhiêu.

Trên đời này không có chỗ cho hai từ “Giá như” đâu…!
Khu chợ đầu mối vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc súng.

Thuốc súng trong không trung và “thuốc súng” trong lòng người.

Lữ Trạch Dương ném vỏ dừa khô vào xe chở rác, đoạn thất thểu quay về tiệm net của mình.

Xem ra bữa cơm của ông về sau chỉ còn mỗi một thân già đơn bạc với ánh đèn neon sáng choang.

oOo
Vệ Úy lái xe đến nghĩa trang một mình.

Bó hoa lan nhện đỏ nằm ngoan trên ghế phó lái, thoạt trông chẳng khác từng búi cơ bên trong cơ thể người kết tạo lại thành vậy.

Tùy tiện đỗ chiếc xe bên vạt rừng, Vệ Úy chỉnh sửa bộ suit, thắt lại cà-vạt, rồi mới mở cửa xe bước xuống.

Bây giờ là năm giờ kém mười.

Mặt trời vẫn còn luyến tiếc hương vị ngày Tết, nên cứ dụ dự mãi mà không chịu tắt nắng.

Con trăng e thẹn ló mặt sau rặng mây ngũ sắc ở đằng Đông, chờ đợi đến thời khắc tỏa sáng của mình.

Hôm nay là một ngày đứng gió, nên không khí có phần ngột ngạt và bí bách.

Bộ suit mà Vệ Úy đang mặc trên người chẳng mấy chốc ẩm ướt.

Ông kẹp kính mát vào túi áo vest, rồi hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, đoạn dạm bước đến bên ngôi mộ.

Ngôi mộ nằm dưới tán me vàng, kích thước vừa vặn, không bề thế hay cầu kỳ, chỉ đơn thuần là một nắm tro tàn chôn dưới ba thước đất, bên trên phân ô bằng gạch vữa thôi.

– Phó Tu Kiệt! Đã lâu em không gặp anh…!
Bó hoa lan được đặt ngang ngôi mộ, theo chiều kim đồng hồ.

Vòm me vàng khẽ xao động, từng cánh hoa rơi như những giọt nắng ban mai, thanh sạch và sáng trong, bụi trần không thể làm ảnh hưởng đến vẻ ngoài mỹ lệ của nó.

Vệ Úy tựa lưng vào ngôi mộ, hướng ngồi ngược chiều kim đồng hồ.

Một chân duỗi thẳng, một chân co, hai tay bao lấy chân trái.

Hài lòng với tư thế của mình rồi, Vệ Úy mới hắng giọng, đặng bắt đầu cho buổi độc thoại như trước đây…!
– Anh và họ giằng co nhau đến mức nào rồi? Thần Phù có còn thích sưu tập son môi không?
“Khè.”
Con rắn hổ mang bành từ đâu bò lên người Vệ Úy, rồi đủng đỉnh vắt thân mình qua cánh tay phải của ông.

– Rất hân hạnh được gặp lại anh, Phó Tu Kiệt! – Vệ Úy cọ ngón trỏ lên đầu rắn hổ mang, hệt như ba mươi bảy năm về trước xoa nhẹ đầu của gã trai bao mang tên Phó Tu Kiệt vậy.

oOo
Vệ Minh được Triệu Kiếm Phong mời đi ăn bánh ngọt tại một cửa tiệm khá nổi tiếng trong vùng.

Gã bảo rằng nếu cậu muốn, thì cứ dẫn theo Vệ Khương tự nhiên, đừng ngại ngần chi cả.

Dẫu sao hai cha con cậu cũng đã xa cách nhau gần nửa năm rồi.

Song Vệ Minh từ chối, vì không muốn sẽ làm phiền gã.

Vệ Khương đang chơi trong phòng khách với Vệ Lạc Hy và Vệ Yên Thủy, dưới sự giám sát của Uông Trác và vợ chồng Vệ Miên Miên, nên Vệ Minh cũng được an tâm phần nào.

Ba người bắt xe buýt ra đến khu chợ đầu mối Vạn Đồng để ăn bánh cuốn nóng.


Tiệm bánh ngọt đông khách quá nên hai người không muốn vào vì ngại chen lấn và chờ đợi.

Vệ Minh không gặp lại bác tài xế tốt bụng Cảnh Trần, có vẻ đúng như những gì mà Đoàn Chí Viễn từng nói, bác ấy chỉ hoạt động từ lúc nửa khuya thôi.

Quần chúng nhân dân nơi đây vẫn đang bàn tán ầm ĩ về vụ việc của Lưu Tư Dụê.

Chỉ cần đi hết một vòng chợ là sẽ có đủ thông tin để về viết ngay một bài báo nóng hôi hổi.

Vệ Minh nhìn lại quán bún riêu trước đây đã từng ăn cùng An Kỳ mà nhoẻn miệng cười.

Thời gian như nước chảy, lòng người như sỏi đá, trước sao cũng sẽ bị xói mòn hay chệch hướng…!
– Cậu chủ muốn ăn bún riêu hả?
Vệ Minh không đáp, chỉ lắc đầu và cười khẽ.

Phạm Hải lắc lắc cánh tay Triệu Kiếm Phong, đoạn chỉ vào hàng bánh cuốn nóng mà gã hay dẫn cậu ra ăn.

– Phong mua cho Hải thêm bánh bột tôm nữa.

– Là bánh tôm chiên, không phải bột tôm.

– Triệu Kiếm Phong vừa lau mặt cho Phạm Hải, vừa trầm giọng đính chính.

– Có con tôm nào trong trỏng đâu, toàn bột với dầu không.

– Phạm Hải dẩu môi phản đối.

Hàng này không chỉ bán bánh cuốn nóng, mà còn bán thêm bánh cuốn, bánh ướt, bánh đúc, bò bía, bột chiên và nem rán, để khách ăn không nhàm chán.

Ngoài ra, họ còn bán nước giải khát các loại và si-rô trái cây.

Vệ Minh thấy vậy nên không ăn bánh cuốn nóng nữa, chuyển sang ăn nem rán và bò bía, gọi thêm một ly sâm dứa sữa là đã xong phần cậu.

Hai người kia vẫn gọi món như mọi khi.

Chắc có lẽ bởi thế nên con trai chủ quán không hỏi họ trước, mà chỉ tập trung hỏi Vệ Minh.

Khu chợ về đêm khoác lên mình sắc vàng dìu dịu của đèn đường.

Những bảng hiệu đủ màu, đủ kiểu như những hoa văn in trên áo; đem khung cảnh bộn bề, bon chen thường nhật trở nên thư thái hơn hẳn.

Từng tốp khách du lịch đến từ các quốc gia trên thế giới thảy đều tề tựu về đây.

Người mua, kẻ bán trả giá với nhau bằng tiếng Anh.

Giọng bồi, giọng chuẩn đan xen, như thể hợp âm trong một ca khúc nào vậy.

Vệ Minh ngước mắt nhìn về bên kia đường.

Một cặp khách Âu đang ăn bánh xèo bằng muỗng, chắc là còn phải mua đồ nên họ không thể bốc tay.

Cũng như cậu thôi, vẫn thích sử dụng đũa nhiều hơn là dùng nĩa hay bốc tay vì cảm giác gắn bó với món đồ dùng này đã quá lâu.

Nhưng trong một số món lại phải bốc tay mới đúng điệu…!Vệ Minh bật cười, cậu luôn luôn mâu thuẫn với bản thân theo một cách không thể ngờ tới.

Hệt như lúc này đây.

– Ăn đi cậu chủ.

– Triệu Kiếm Phong đẩy dĩa bò bía và nem rán cùng chén tương đậu về phía Vệ Minh.

Phạm Hải rưới xíu nước mắm tỏi ớt cay nồng vào trong dĩa, rồi xắn một miếng bánh cuốn lên ăn.

Triệu Kiếm Phong hút một ngụm nước chanh muối, đoạn bảo:
– Cậu chủ và cha của tôi đã nói chuyện gì trước khi ông ấy biến mất vậy?
Vệ Minh gắp một miếng nem rán vàng ươm, chấm nó với chút nước sốt tự pha sền sệt, nhưng không ăn vội, mà rũ mắt và trả lời câu hỏi của gã:
– Ông ấy chấp nhận đối mặt với cái chết, nhưng trước hết, cần phải “lau chùi” một vài nơi và “thuyên chuyển” một vài người theo di ngôn của Mộ Duyệt Chiêu.

Triệu Kiếm Phong cắn môi, rồi cũng bắt chước Vệ Minh, rũ mắt xuống và nhìn đăm đăm vào mặt bàn bằng nhựa đúc.

Bữa ăn trôi qua với màn hỏi – đáp của Triệu Kiếm Phong và Vệ Minh, đôi lúc xen vào tiếng làm nũng của Phạm Hải.

Kể ra, cũng không khó thở mấy.

Vì những chuyện này không sớm thì muộn cũng phải xảy ra.

Bữa ăn do Triệu Kiếm Phong trả, còn tiền nước do Vệ Minh lo, hai bên sòng phẳng, không sợ thiếu nợ ai cả.

Triệu Kiếm Phong đưa Phạm Hải về nhà bằng taxi, khi nghe thấy cậu ta than đau bụng, ắt hẳn là vì chén hết hai dĩa bánh cuốn nóng, lại còn xử thêm ba cái bánh tôm chiên ngậy dầu mỡ.

Còn lại một mình Vệ Minh, cậu thả bộ ra công viên gần đấy, ngồi chờ Uông Trác đến đón.

Sau đó sẽ cùng Vệ Khương đi sắm đồ.


Nhưng trước hết, phải vào nhà vệ sinh công cộng rửa mặt cái đã.

Các bà nội trợ đang tập thể dục nhịp điệu dưới sự hướng dẫn của một cô gái khá trẻ.

Âm nhạc đang vang lên là bài “When the sun dont shine”, giai điệu rộn rã, giọng hát tươi vui, thực sự rất phù hợp với bầu không khí tràn ngập sức sống này.

Vệ Minh ngước mặt lên nhìn vầng trăng tròn vành vạnh choáng một mảnh trời.

Trăng không cần kẻ mà vẫn tròn đầy, ánh vàng dịu ngọt như một chiếc bánh crépe phủ đầy mật.

Vệ Minh đung đưa hai chân một cách ngẫu nhiên, không cố định về phương hướng hay động tác.

Tay của cậu chống xuống mặt ghế đá.

Còn mắt vẫn dõi theo từng chuyển động xung quanh mình.

– Vệ Minh!
Vệ Minh bất chợt nhìn thấy Vệ Úy.

Ông bế Vệ Khương bằng tay trái, tay phải xách theo chiếc cặp táp nặng trịch.

Vệ Khương tự giác leo lên xe, rồi để cho Vệ Minh thắt dây an toàn.

Vệ Minh kiểm tra xong xuôi, liền đóng sầm cửa lại, rồi leo lên ghế phó lái ngồi.

Vệ Úy chở Vệ Minh đến một quán cà phê cổ điển nằm gần cao tốc số 15, để gặp một người.

Người ấy là cố nhân của ông.

Thẩm Hạc Hiên đã ngồi đó sẵn, ông dùng một tách Cappuccino họa tiết hoa cẩm chướng.

Bộ suit trắng của ông tương phản một cách rõ mồn một với bộ suit đen mà Vệ Úy đang vận trên người.

Vẫn cái dáng ngồi vắt tréo chân đầy bất cần đời ấy, vẫn cái him mắt ranh mãnh như hồ ly, và vẫn cái miết môi bạc tình đó.

Thời gian dường như chỉ rắc trên khuôn mặt Thẩm Hạc Hiên những nếp nhăn mờ nhạt, chứ không thể cướp đi vẻ đẹp và nét lãng tử mà ông bình sinh vốn có.

– Một Iced Blended Matcha và một cà phê Culi.

– Vệ Úy liếc nhìn cục mỡ đang xem phim hoạt hình trên máy tính bảng, rồi mới nói tiếp.

– Một chai nước khoáng và một bánh cà-rốt.

Anh chàng phục vụ ghi lại xong, đoạn hỏi nhỏ có muốn yêu cầu thêm gì không.

Nhận được cái lắc đầu cùng nụ cười mỉm nhã nhặn của Vê ̣Úy, chàng ta mới cung kính gật đầu, rồi khẽ cảm ơn ông vì đã đến đây ủng hộ quán.

– Từng là người tình của cha cậu…!- Thẩm Hạc Hiên nhếch miệng, nói.

– Tuổi trẻ thường có nhiều thời gian để phung phí vào những cuộc tình nguy hiểm mà.

Vệ Úy nhìn họa tiết hoa cẩm chướng trong chiếc tách sứ của Thẩm Hạc Hiên, khóe môi khẽ cong lên.

Hoa cẩm chướng vàng vốn tượng trưng cho sự Hối tiếc và Thất vọng.

– Dẫn theo con trai cùng cháu ruột để dằn mặt tôi hay gì?
– Phải.

Thẩm Hạc Hiên nhìn tách Cappuccino đã nguội lạnh, đoạn lạnh giọng bảo:
– Thằng Ý bảo rằng, anh muốn nhờ tôi làm một chuyện gì đó cho con trai mình, nhưng không tiện ra mặt nên phải thông qua Ivan Choi.

Vẫn hèn nhát như xưa nhỉ?
– Phải.

Thẩm Hạc Hiên thôi không hỏi nữa.

Ông nhấp một ngụm Cappuccino, rồi nhíu mày vì độ ngọt khé cổ của nó.

Ông không bao giờ phù hợp với những gì gọi là ngọt ngào cả.

Vệ Úy giao chiếc cặp táp cho Thẩm Hạc Hiên, rồi nhìn trực diện vào đôi mắt xếch của ông ta:
– Cảm ơn vì cậu vẫn còn sống…!
oOo
Chú thích:
1/ Phỏng theo câu “Thánh nhân là người lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ”.

Hồ mỗ có điều muốn nói:
Đính chính xíu về mối quan hệ giữa Vệ Úy và Phó Tu Kiệt, hai người này là tri kỷ của nhau, từa tựa như Vệ Minh và Vệ Lô Địch vậy.

Và tuyệt đối không tiến xa hơn ở mức tri kỷ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.