Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 80: Hồi Mười Một Trăng Muộn C


Bạn đang đọc Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt – Chương 80: Hồi Mười Một Trăng Muộn C


Hoàng Thiệu nhìn bịch máu chầm chậm truyền vào tĩnh mạch những giọt sinh mệnh quý giá.

Áo Hoodie đã để cậu lại đó, với mục đích cho cậu tận hưởng cảm giác sắp chết mà không ai cứu giúp.

Hệt như năm năm về trước vậy…!Vết sẹo hiện giờ trên mặt Áo Hoodie, chính là bằng chứng cho sự ích kỷ của Hoàng Thiệu khi ấy…!
Hoàng Kim nhìn cẳng tay con trai quấn băng trắng xóa mà lòng đau khôn xiết.

Bà ủ rũ khuấy khuấy món cháo thịt bằm nấu với lá tía tô cay nồng cho mau nguội, thỉnh thoảng lại sờ trán Hoàng Thiệu kiểm tra nhiệt độ.

Sốt cao quá chừng!
Đoàn Cảnh Trú là người đã đưa Hoàng Thiệu vào bệnh viện ngày hôm qua.

Hắn mơ hồ cảm thấy không ổn, nên đã ghé bệnh viện kiểm tra, tại đây nhân viên bệnh viện đã báo cho hắn biết Hoàng Thiệu đã về nhà, thế là hắn chuyển sang kiểm tra đường về nhà cậu, rất may là hắn phát hiện kịp thời, nếu không thì cậu đã mất máu đến chết rồi.

Hôm nay là Giao thừa, đồn cảnh sát Hào Tu bớt việc hẳn đi, nhưng không vì thế mà họ lơ là trong công cuộc phòng chống tội phạm.

Xế chiều có phiên tổng kết cuối năm do Kristian chủ trì.

Ông đặc biệt nhắc nhở Đoàn Cảnh Trú phải có mặt trước lúc hai giờ chiều ngày hôm nay.

oOo
Toán cảnh sát lục tục vào chỗ ngồi của mình, bầu không khí trở nên thật căng thẳng khi vị đại tướng đích thân gọi từng người lên hỏi.

Câu hỏi không hề khó, song vì sự căng thẳng, một số người đã trả lời khá buồn cười.

Nhưng Kristian vẫn vui vẻ cho qua, không hề gặng hỏi hay trách móc gì cả.

Đến lượt Đoàn Cảnh Trú, Kristian đột nhiên hỏi về chuyện của Thạch Thuần, khiến hắn trở nên cực kỳ lúng túng.

Mãi đến hơn mười lăm phút sau, Đoàn Cảnh Trú mới cười méo xẹo, đáp:
– Thạch Thuần trước khi gia nhập vào đội cứu hộ địa phương đã từng có thời gian sử dụng chất cấm.

Tôi không rõ Thạch Thuần có lén lút sử dụng lại không, nên ngộ nhỡ phát hiện chất cấm trong máu cậu ấy, thế nào cậu ấy cũng bị đuổi việc.

Chính vì thế, tôi đành phải tiền trảm hậu tấu với mọi người.

– Nếu như kết quả là dương tính, thì cậu sẽ viện cớ hộ Thạch Thuần rằng, vì sức khỏe cậu ta không tốt nên muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian.

Còn nếu kết quả bình thường thì cậu sẽ ém nhẹm luôn chứ gì? – Nét mặt của Kristian điềm nhiên như thể đang đọc kịch bản trong một buổi thử vai nào đó.

Lên giọng, xuống giọng, nhấn nhá vài chỗ, cũng đủ để thị uy với hết thảy mọi người đang có mặt ở trong đồn.

– Cậu quá lương thiện.

Cậu quá tốt bụng với bạn bè nên thành ra ngu muội.

Tôi không hề kỳ thị quá khứ của người nào hết, nhưng đã làm công tác xã hội thì đầu óc cần phải khỏe mạnh để tránh gây ra những sự cố đáng tiếc.

Đằng này…!
Đoàn Cảnh Trú siết chặt tay.

Lang Tôn Cửu bất ngờ rời khỏi chỗ ngồi, bác bước đến thanh minh cho Đoàn Cảnh Trú:
– Không có ai muốn đưa con lên đây công tác hết.

Dân thường cũng vậy…!Họ nghe vùng này có ổ tệ nạn ma túy, liền mượn cớ từ chối, biện minh này, lý lẽ nọ…!Các cậu cảnh sát trẻ đa phần là người địa phương, một số thì tình nguyện nộp đơn lên đây công tác.

Trong đó có cậu Đoàn Cảnh Trú và cậu Thạch Thuần, họ sinh ra và lớn lên ở Chu Diêu Kim Tuế, tốt nghiệp tại Na Lạp Tư Khả, rời nhà đến đây cống hiến đời trai cho mảnh đất đầy rẫy nguy hiểm này…!
Đôi mắt Lang Tôn Cửu đẫm lệ.

Bác không thể nói được một lời nào nữa, chỉ biết khom người xuống, cúi đầu tạ lỗi thay cho Đoàn Cảnh Trú và Thạch Thuần.

Đằng sau Lang Tôn Cửu, tập thể cảnh sát đồn Hào Tu đồng loạt bắt chước bác.

Họ khom người xuống, cúi đầu tạ lỗi thay cho Đoàn Cảnh Trú và Thạch Thuần.

Ngay cả Lâm hình cảnh cũng làm y hệt vậy, mặc dù cô chẳng hề công tác tại đây.

Sắc mặt Kristian lạnh tanh, đôi môi khô ran khẽ mở ra:
– Đình chỉ công tác Đoàn Cảnh Trú một năm, còn Thạch Thuần thì ba tháng.

Cuộc họp đến đây là kết thúc.

Các đồng chí có thể giải tán.

Kristian nói đoạn, không đợi cho mọi người thực hiện nghi thức chào mình, đã xoay người rời đi.

Ngọn cờ Tổ quốc bay phất phới trong cơn gió thơm hương hoa xuân.

Sắc rực rỡ của nó điểm tô thêm nét thanh thuần cho vòm trời ban trưa ngập nắng.

Kristian đứng đối diện cột cờ, rồi thực hiện nghi lễ chào cờ, sau đó khe khẽ hát Quốc ca.

Thân hình ông như hòa vào khung cảnh của vùng đất Hào Tu và chìm trong thứ ánh sáng yếu ớt của mặt trời cuối ngày.

Lang Tôn Cửu không hiểu viên đại tướng lục tuần đã, đang và sẽ làm gì.

Bác chỉ có thể dõi mắt nhìn Kristian và im lặng.

Yên Trần Nham thở dài, quay lưng trở vào phòng làm việc.

Đêm nay là Giao thừa rồi, nhưng sắc xanh của món bánh chưng quê nhà sao xa xôi quá.

Đã bao lâu chú chưa trở về nhỉ? Tính từ cái ngày cha mẹ qua đời, anh em xâu xé nhau vì miếng đất hương hỏa, chú chán đời bỏ xứ mà đi, đi để con cháu của chú sao này còn có thể g̣ọi những con người đó một tiếng “Cô”, tiếng “Cậu” mà không vương sự ngượng ngập.

Người tốt thường là người ngu
Họ sống chỉ biết lu bu cho đời
May mắn được tiếng “Cảm ơn”
Còn không thì bị chúng cười sau lưng

Cơm nhà chưa chắc đã no
Nhưng nghe ai đói là liền đến thăm
Đắng cay cái phận hiền lành
Được chi ngoài tiếng xì xầm ngoài hiên…!
Kristian buông xuống một tiếng thở dài, rồi đi tiếp ra bãi đậu xe.

Quân lệnh như núi, không thể vì công trạng trước đây mà giảm án, nếu như thế xã hội sẽ hỗn loạn.

Thượng bất chính, hạ tất sẽ loạn.

Cho nên, thứ lỗi cho ông, ông không thể nhân nhượng được.

Kristian lái xe đến một làng S.O.S gần đây.

Richard hiện đang phụ giúp các nhân viên xã hội trang hoàng đón Tết và chuẩn bị cho các cuộc thi nho nhỏ cho trẻ em mồ côi.

Quần áo y nhăn nhúm, cáu bẩn.

Trên trán rịn mồ hôi.

Khuôn mặt trắng trẻo của y làm bừng lên sắc đỏ hây hây nơi gò má.

Y quá chú tâm đến công việc, nên không nhận ra Kristian đang quan sát mình.

Vì thế mà Kristian xoay người rời đi.

Đi đến trung tâm chăm sóc người bị nhiễm HIV/S.

Kristian tựa nửa người trái vào khung cửa, ánh mắt ông khẽ nhìn về thân ảnh đang loay hoay chăm sóc các em nhỏ trong trung tâm chăm sóc người bị nhiễm HIV/S.

Bón bột, pha sữa, thay tã,…!ti tỉ công việc đổ dồn lên đầu chàng trai trẻ ấy.

Dù hết sức vụng về nhưng lại tràn ngập tình yêu thương của một người anh dành cho những đứa em ruột thịt.

– Đại tướng!
Chất giọng của chàng trai trẻ ấy khẽ níu bước chân Kristian.

Ông che miệng cười, rồi chậm rãi xoay người lại và bước đến chỗ chàng trai ấy.

Vừa đi, vừa nói:
– Băng Dương, sức khỏe của cậu đã tốt hơn chưa?
Chuyến đi lần này cũng không tệ mấy.

Ít ra ông đã tìm thấy những người kế nhiệm xuất sắc, không chỉ tốt đẹp ở bên ngoài, mà còn toàn vẹn cả bên trong…!
oOo
Vệ Minh xé nhỏ miếng bánh mì pita, chấm vào chén súp cà chua sánh đặc.

Không biết con trai cậu từ bữa hổm đến giờ có ăn rau củ quả đầy đủ không? Bác sĩ đã khuyến cáo Boo bị mỡ máu cao, nên trong bữa ăn cậu thường nấu những món nhiều chất xơ, ít chất đường, đạm và hạn chế một cách tối đa chất béo có nguồn gốc từ thịt đỏ.

Giao cho hai nam thần kinh kia giữ hộ, Boo mỡ hiện giờ ắt hẳn đã béo thêm một vòng.

Cậu mà về thì An Kỳ biết tay cậu.

Vệ Lạc Hy và Vệ Yên Thủy đang ăn xế với món cơm chiên trứng và canh bí đao, rong biển; tráng miệng bằng bánh pudding nho và sữa hộp loại nguyên chất.

Nhà Vệ Minh có một truyền thống khá đặc biệt là toàn sử dụng loại sữa nhạt nhẽo này khi uống sữa hộp, chứ không thích dùng loại có đường hay thêm kem, nên thành thử ra mấy đứa nhỏ cũng được tập làm quen theo.

Giang Lạp và Vệ Miên Miên đang quay quảng cáo cho dòng mỹ phẩm sắp ra mắt của tập đoàn Vạn Phát, chắc đến ngày mốt mới trở về nhà.

Vệ Minh không muốn tâm trạng xấu của mình ảnh hưởng đến hai đứa cháu, nên bỏ lên phòng ăn một mình.

…!
Tập đoàn Vạn Phát đã cho nhân viên nghỉ Tết từ mùng hai mươi tám, nhưng riêng bản thân Vệ Úy thì không.

Ông vẫn miệt mài xử lý mớ văn kiện và bảng kế hoạch tồn dư trước Tết.

Điện thoại của Vệ Minh đổ chuông.

Vệ Úy nhướng mày kiểm tra.

Là số của Vệ Thanh.

– Là tôi, Vệ Úy.

– Con cần nói chuyện với cậu Minh, thưa cha.

Vệ Úy xoay xoay cái bút chì, đôi mày khẽ chau lại.

– Đợi một chút.

Vệ Úy ấn số 5 trên máy bàn.

Chuông đổ chưa đầy năm phút thì đầu dây bên kia đã trả lời lại.

Vệ Úy thông báo qua loa vài câu rồi tắt máy.

Tiếp tục chuyển qua nói chuyện với Vệ Thanh về tình hình bên Anh quốc.

Vệ Minh bước vào phòng.

Cậu tiếp nhận điện thoại, rồi mau chóng ngồi xuống chiếc ghế bành thân thuộc.

Vệ Thanh hỏi một số câu nghe sơ qua tưởng chừng như vô thưởng vô phạt, nhưng định hình kỹ mới thấy ý vị thâm sâu trong đó.

Vệ Úy ngồi gọt bút chì, ánh mắt ông thỉnh thoảng đậu lại trên màn hình Laptop để xem thị trường chứng khoán mà mình đầu tư lên hay xuống.

Vệ Thanh đột nhiên bảo muốn nói chuyện riêng với Vệ Úy, nên Vệ Minh bị đuổi khỏi phòng.


Trước khi đi Vệ Úy thông báo cho cậu một tin vui, là Vệ Khương đang trên đường đến đây, Cố Tường Quang đã đi đón nó sau bữa trưa của bác rồi.

Vệ Minh không giấu nỗi sự vui mừng, cậu rối rít cảm ơn Vệ Úy, rồi đi như bay ra ngoài tiền sảnh đợi con trai.

Nhà họ Trịnh cố tình đuổi khéo Vệ Khương, vì sợ sẽ bị liên lụy đến trọng án rửa tiền mà báo đài đưa tin rầm rộ trong suốt mấy tháng qua; trước cả khi Vệ Minh về nước, đã có một số bài báo đánh tiếng về các hoạt động kinh doanh “trong bóng tối” của nhà họ Vệ, nhưng chỉ dám dừng lại ở mức nghi vấn, chứ không dám tiến xa hơn hoặc khẳng định điều chi cả.

Bây giờ trác tòa đã bị đưa tới, Trịnh Nguyên Khanh không thể không chắc nịch cung cách kinh doanh của Vệ gia có vấn đề.

Nếu không đoạn tuyệt quan hệ kịp thời, e rằng người bị điều tra kế tiếp sẽ chính là ông…!
Quả đúng như những gì Vệ Minh từng nói, nếu một mai cậu mất đi, Vệ Khương sẽ không còn ai yêu thương, chăm sóc thật lòng nữa…!Kể cả, Mạc Ưu Đàm và An Kỳ.

Giao cho Tô Gia Hân lại càng không được.

Tô Dương Nhẫn đến cả con gái ruột thịt còn dám đánh đổi để lấy về lợi ích cho bản thân ông, thì một đứa cháu trai có dòng máu của đối thủ nhà bên, liệu rằng ông ta có dùng nó để gây sức ép với cha cậu không? Ngay cả Tô Gia Hân còn e sợ cha mình đến nỗi một hai căn dặn Vệ Minh bảo với Boo rằng bé không có mẹ, để tránh việc con trai vì tình mẫu tử mà quay về đấy, rồi sẽ bị cha cô tính kế lợi dụng tới chết.

Cô thà bị thiên hạ chửi rủa là đồ lẳng lơ ruồng bỏ con, còn hơn là nhìn con mình bị hãm hại.

Vệ Minh và Tô Gia Hân đều hiểu tình cảnh của nhau nên đành phải chấp nhận phương án đáng tiếc này.

Đợi Vệ Khương lớn hơn một chút, cậu sẽ kể lại hết cho nó hiểu.

Còn bây giờ…!
– Baba!
Vệ Khương cọ cọ mặt vào lồng ngực phẳng lì của Vệ Minh:
– Boo…!Boo mỡ nhớ baba.

Vệ Minh cúi xuống hôn khắp mặt con trai, rồi dẫn Boo đi lên phòng mình, trước khi đi không quên gửi lời cảm ơn đến quản gia Cổ Tường Quang.

Bác mỉm môi cười, rồi cũng trở về thư phòng lo liệu nốt công việc của mình.

Vệ Minh đợi khoảng nửa tiếng, mới đem Boo mỡ đi tắm rửa sạch sẽ để tránh sốc nhiệt.

Cậu lau khô mình mẩy cho nó, rồi dịu dàng nhìn con trai tự vận trang phục.

Sau đó cậu mở tủ lạnh, lấy ra một cái pudding nho làm quà thưởng cho Vệ Khương.

Vệ Khương ăn pudding thích thú đến mức hai mắt híp hịp.

– Hổm rày có ăn rau không Boo?
– Dạ không.

– Chứ chú Kỳ cho Boo ăn món gì? Kể cho baba nghe được không?
Vệ Khương nhai xong miếng pudding, chép chép miệng mấy cái, rồi mới trả lời Vệ Minh:
– Ưm…!Con hứa với chú Kỳ là sẽ giữ bí mật rồi.

– Chú Kỳ không cho con nói thì ba đoán nha.

Vệ Khương vỗ tay hoan hô.

Cục mỡ thích nhất là chơi đố vui với baba.

– Con ăn fastfood thôi đúng không?
– Baba đoán hay quá! – Cục mỡ không biết mình bị gài, cứ thế mà ngồi khai tuốt tuồn tuột cho Vệ Minh hay.

Vệ Minh sa sầm nét mặt.

– Baba…!Baba đừng la chú Kỳ nha.

Tội nghiệp chú ấy.

Mới có mấy hôm mà con trai cậu đã bị mua chuộc bằng fastfood rồi.

Vệ Minh niết hai gò má phúng phính mỡ của Vệ Khương cho bõ tức, đoạn cù vào nách Boo mỡ cho hả cơn giận, mặc cho cu cậu cười khúc khích đến nỗi toàn thân run rẩy.

“Cộc…!Cộc…!Cộc…”
Vệ Lô Địch đến sớm hơn Vệ Minh tưởng.

Ngoài quà Tết ra, anh còn đem biếu gia đình Vệ Minh chục ký thịt trâu gác bếp ăn lấy thảo.

Vệ Minh mời anh vào phòng, rồi để anh tùy ý chọn chỗ ngồi.

Vệ Khương nhác thấy Vệ Lô Địch, liền tự giác đứng dậy và khoanh tay chào anh.

– Con thưa cậu ba.

Vệ Lô Địch xoa đầu Vệ Khương, rồi ngồi xuống bên cạnh Vệ Minh:
– Án kiện sắp tới em chuẩn bị đến đâu rồi?
– Ổn thỏa rồi anh.

Giờ chỉ còn mỗi việc chờ ngày đó đến thôi.

…!
Căn phòng mà Ivan Choi sẽ ở nằm trên tầng ba, cạnh phòng thờ nhà họ Vệ, diện tích ước khoảng ba mươi sáu mét vuông, nội thất và trang thiết bị điện tử đều được trang bị đầy đủ, không thiếu sót thứ chi.

Ivan Choi vừa sờ sờ cái cằm nhẵn nhụi của mình, vừa đánh giá căn phòng.

Nơi đây được chia làm ba khu vực: Một góc bếp ăn, một khu nhà vệ sinh và một nơi dùng để ngủ kiêm giải trí.

Giường đôi rộng rãi, drap trải giường trắng muốt và không hoa văn, gối kê đầu và chăn đắp cùng tông màu vàng chanh rực rỡ, điểm xuyết chút sắc nắng cho gian phòng.

Rèm cửa vàng nhạt và thảm lót sàn trắng tuyết.

Nhìn chung, cách phối màu nơi đây hơi đơn điệu và có chút vấn đề.


Sang đến khu vực nhà bếp thì khá khẩm hơn chút, Ivan Choi đẩy cửa sổ phía trên bàn ăn sang trái, đưa không khí tươi mát của khí trời vào trong gian phòng đã lâu không có hơi người.

Y hít một hơi thật sâu, rồi chầm chậm thở hắt ra, cố gắng để cho bản thân thích nghi với bầu không khí nơi đây càng nhanh càng tốt.

Trong tủ lạnh có một bộ dụng cụ pha chế Cocktail mới toanh và một số loại rượu chuyên dụng pha Cocktail.

Ngoài ra còn có một ít chanh tươi, một vỉ trứng gà và một số loại trái cây khác.

Ivan Choi đóng tủ lạnh lại, y bán tín bán nghi nhìn những đồ dùng trong gian bếp, và liên tưởng tới những thứ trong tủ lạnh.

Chúng hình như có một mối liên hệ nào đó với nhau thì phải?
Ivan Choi đóng sầm cửa lại, rồi khóa trong và cài chốt.

Sau đấy mới mở vali, đem quần áo và đồ dùng của mình sắp xếp ở các vị trí thích hợp trong phòng.

Hành lý mà Ivan Choi mang theo cũng không nhiều nhặn lắm; gồm có một cái đồng hồ báo thức, một bi-đông nước dùng từ thời Đại học, một bộ dao, muỗng, nĩa inox cao cấp, một bọc đũa tre dùng một lần, một hộp tăm xỉa răng, dao cạo và khăn các loại.

“Cộc…!Cộc…!Cộc…”
Ivan Choi đang mắc quần áo, chợt nghe có tiếng gõ cửa phòng.

Y nhét vội mớ đồ lót vào trong vali, rồi kéo khóa vali lại, sau đó đem cất nó dưới gầm giường.

Mớ quần áo còn vương vãi trên giường kia thì từ từ mà mắc cũng được.

Vệ Úy bước vào phòng, ngồi vắt tréo chân trên chiếc ghế hình hoa Tulip, đoạn nhàn nhạt hỏi Ivan Choi:
– Vệ Minh là người đã giới thiệu cậu cho tôi.

Nó bảo rằng cậu là một luật sư tài ba, đã từng kinh qua không biết bao nhiêu vụ án phức tạp, tỷ lệ thắng-thua luôn nằm ở mức 7:3, không khi nào thấp hơn mức đó.

– Thân chủ đã quá lời rồi.

– Ivan Choi ngồi xuống chiếc ghế đối diện cùng kiểu dáng với cái của Vệ Úy.

Đôi mắt y khẽ hấp háy cười.

Đôi môi mỏng nhẹ nhàng mào đầu.

– Tôi có thể hỏi thân chủ một câu hơi tế nhị không?
Vệ Úy gật đầu thật nhẹ.

Đôi tay ông đan vào nhau một cách sít sao như thể đang muốn bóp nghẹt một con chim nhại.

– Thị trường kinh doanh của Vệ gia chỉ tập trung vào khu vực nội địa, hay còn phát triển thêm ở ngoại quốc?
– Gia đình chúng tôi chỉ kinh doanh bất động sản và đầu tư trái phiếu, chứng khoán ở một số quốc gia đã và đang phát triển.

Cụ tỷ như Hoa Kỳ, Anh quốc, Nhật Bản, Pháp và Hàn Quốc.

Trung Quốc vẫn còn đang nằm trong tầm nghiên cứu, vì một số vấn đề nhạy cảm liên quan đến chính trị đã gây khó, dễ cho việc kinh doanh và đầu tư của chúng tôi.

Ivan Choi bất ngờ đứng dậy, bước đến chỗ tủ lạnh, rồi ngỏ ý muốn pha cocktail cho Vệ Úy.

Vệ Úy vẫn tiếp tục dùng động tác gật đầu thay cho lời đồng ý.

Đối phó với một con người trầm lặng như thế này, y cảm thấy thật khó chơi.

Whisky Sour được pha chế từ các nguyên liệu rất đơn giản, nhưng không kém phần hấp dẫn và quyến rũ.

Chỉ cần một chút rượu Bourbon loại bình thường, một ít siro đường ngọt ngào, thêm thắt vài giọt nước cốt chanh chua chua, một xíu đá viên lành lạnh và một lòng trắng trứng gà bổ dưỡng(nếu không thích có thể loại ra), là đã có ngay một món Cocktail đến từ xứ sở cờ hoa ngon miệng.

– Tôi đã từng nghe nói đến việc công ty gia đình cậu bị phá sản vào thập niên chín mươi.

Đó có phải là lý do khiến cậu trở thành một bartender từ khi bước chân vào Đại học không?
“Cạch.”
Suýt chút nữa thì Ivan Choi đã cắt phạm vào tay.

Quả chanh rơi lăn lóc xuống mặt sàn giả gỗ, rồi chầm chậm lăn đến góc tường.

– Không một xu dính túi.

Sống bằng tiền trợ cấp của chính phủ.

Đi cắt cỏ thuê cho nhà hàng xóm.

Lượm rác kiếm sống.

Suýt nữa thì thành trai bao.

Cũng vì bị chơi khăm mà cái gông rửa tiền tra vào cổ, tới chết cũng không được minh oan.

– Vệ Úy nói một cách nhát gừng.

Tầm mắt ông lơ đễnh nhìn về phía trái chanh thất sủng nằm co ro ở góc tường.

Ivan Choi im lặng.

Y tập trung vào công việc pha chế.

Thức uống này cần này phải pha nhiều lần một cách đúng mới điểm mới trở nên uống được.

Bắt đầu bằng rượu Bourbon cùng với siro đường và nước cốt chanh, lắc đều, lắc đều, lắc thật đều, sao cho siro đường tan hết.

Kế đó mới cho lòng trắng trứng vào.

Lại lắc đều, lắc đều, lắc thật đều; cốt để khử mùi tanh của lòng trắng trứng và làm cho các nguyên liệu hòa làm một.

Cuối cùng mới thêm đá viên vào, lắc khoảng hai mươi giây, rồi đổ ra ly thủy tinh có đế dày, trang trí tùy thích, đơn giản nhất là dùng cherry đỏ mọng và dứa tươi vàng nhạt cắm ở miệng ly.

Thế là xong.

Đơn giản như đang giỡn.

– Nhiều người thích pha lòng trắng trứng với các nguyên liệu khác, hơn là tách riêng ra như vầy.

– Vệ Úy đưa ly cocktail ngang mũi, cảm nhận hương thơm nồng nhiệt của Whisky Sour quanh quẩn nơi đầu mũi.

– Tôi thích pha như thế với Bourbon.

Có người thì thích Scotch Whisky.

Có người lại thích Whiskey Ireland.

– Ivan Choi nói đoạn, liền nhấp thử một ngụm.


Thất bại toàn tập.

Tâm trạng y không tốt dẫn đến việc pha chế bị lố tay.

– Bourbon vốn dĩ là một loại Whiskey Mỹ, xuất xứ từ tiểu bang Kentucky.

– Vệ Úy không để tâm đến vị chua quá mức của món Cocktail, ông bình thản nhấp từng ngụm nhỏ, rồi đến chỗ Ivan Choi gắp thêm đá viên bỏ vào ly.

– Tôi gọi cậu là Thôi Ái Vân được không?
Ivan Choi rũ mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như là đang cười gượng.

– Ok.

Thân chủ nếu thích thì hãy gọi như vậy đi.

Dù sao cũng chỉ là một cái tên thôi.

oOo
Tám giờ tối tại Vệ gia.

Vệ Úy mang tâm trạng ngạc nhiên ra đón chào em Sáu ngàn năm không thấy mặt của mình, ắt hẳn vụ trọng án rửa tiền kia đã làm cho tình anh em trong lòng mỗi người trỗi dậy mãnh liệt!
Vệ Tân đi cùng với vợ và hai cậu con trai, một trong hai người hiện đã lập gia đình và đã có ba mặt con – Bọn họ cũng có mặt đầy đủ tối nay.

Vệ Hòa cũng đang trên đường đến đây, sau khi ghé qua bệnh viện đón Vệ Giải Thần.

Hôm nay là Giao thừa nên vợ chồng ông không muốn con út lẻ loi một mình.

Đi cùng họ là mấy đứa con sinh ba của Vệ Giải Thần.

Tên của tụi nhóc lần lượt là Vệ Tử Đằng, Vệ Thừa Hành và Vệ Kiến Tâm.

Ivan Choi được sắp xếp ngồi giữa Vệ Lô Địch và Vệ Giải Thần.

Y không mấy cảm thấy mất tự nhiên, trái ngược lại, còn có chút mong chờ, bởi vì đã rất lâu y mới được ăn tất niên trong không khí sum vầy thế này.

Vệ Khương ngồi phía bên tay trái của Vệ Minh.

Cục mỡ tì cằm vào cánh tay cậu, thỉnh thoảng lại cọ mũi lên đó làm nũng.

Đây là lần đầu tiên trong suốt hơn mười lăm năm qua, nhà họ Vệ mới có một buổi ăn tương đối đông đủ.

Vòng xoáy quyền lực, những toan tính trong thương trường, sự nghi kỵ lẫn nhau đã cướp đi của họ không biết bao nhiêu thời gian quý giá, đủ để họ đóng thành hàng trăm cuốn album, ghi lại những hồi ức tuyệt đẹp bên nhau.

Anh hai của họ mất trong bụng mẹ, do nhà thiếu ăn thiếu mặc nên cụ phải đi cày bừa để kiếm tiền nuôi chồng đi lính.

Tới khi bị đau bụng quằn quại và xuất huyết dữ dội, cụ mới biết mình đã có thai ba tháng.

Khi biết mình có thai, cũng là lúc cụ biết mình mất đi đứa con đầu lòng vĩnh viễn.

Để khắc cốt ghi tâm sự tắc trách này, và tỏ lòng thương nhớ đứa con chưa kịp thành người của mình, đứa con kế được cụ xếp vào hàng thứ hai.

Đứa con thứ hai là một đứa con trai, nhưng đã qua đời bởi một đại dịch sởi càn quét qua thôn nghèo.

Đứa con thứ ba thì đi lính rồi mất tích luôn không về.

Đến giờ ba anh em họ Vệ chỉ nhớ mang máng một vài chi tiết của người này.

Trước khi lâm chung, cụ đã nhắn nhủ ba anh em họ rằng hãy tìm kiếm tiếp người này, xin đừng bạc bẽo mà quên đi người anh đã cày sâu cuốc bẫm nuôi họ thuở bé.

Trở lại với bữa tiệc tất niên đêm nay, Vệ Tân và Vệ Hòa đồng loạt hỏi dò Vệ Úy về phiên tòa sắp tới.

Vệ Úy miễn cưỡng trả lời qua loa từng người, rồi quay sang gắp thức ăn cho Vệ Yên Thủy và Vệ Lạc Hy.

Lưu Dĩnh Phương, Trình Hoán Hoán và Tiết Hồng Loan bận chăm sóc cháu mình, nên không can dự vào cuộc chất vấn của các đức ông chồng.

Bữa tiệc kết thúc lúc mười giờ rưỡi.

Cả họ Vệ gia cùng kéo nhau ra sân đốt pháo hoa đón Giao thừa.

Công việc này do Vệ Tước và Vệ Hâm đảm trách, ba người kia sức khỏe không tốt nên được miễn.

Đám người làm trong nhà Vệ Úy đang nấu nồi bánh chưng, bánh tét, cũng ngừng tay mà bày cỗ ra sân ăn tất niên muộn.

Vệ Úy xây hẳn cả khu nhà cho gia đình người làm đến ở, tiệc tùng còn dư đều cho họ lấy về ăn tự nhiên, nên không ai mang tâm lý ác cảm với ông cả.

Chính vì vậy mà vụ việc lần này đã đẩy những người làm lâm vào tình trạng bất an, do không dễ gì mà kiếm được một gia chủ dễ chịu và thoải mái đến vậy.

Nếu công việc này mà biến mất, ắt họ sẽ ra đường mà ở mất.

Vệ Minh trải tấm bạt, rồi ngồi bệt xuống, sau đó ôm Vệ Khương vào lòng.

Hai cha con cùng nhau ngắm pháo hoa tung bay khắp trời, tạm thời không màng đến thế sự chung quanh.

Một năm mới đã chính thức bắt đầu, cái ngày kia cũng bắt đầu thu hẹp khoảng cách…!
Còn hai năm lẻ sáu tháng nữa.

oOo
Hồ mỗ có điều muốn nói:
1/Trong Nam tụi mình xưng hô vai vế trong nhà khác với ngoài Bắc, nên mình sẽ giải thích đôi chút ở chỗ này:
Anh cả là anh hai.

Anh hai là anh ba.

Anh ba là anh tư.

Anh tư là anh năm.

…!
Người chót thì hai miền kêu gần giống nhau là “Út”, nhưng số thứ tự của người út trong Nam mình vẫn nhảy thêm một bậc.

Ví dụ: Anh chín -> Anh mười.

Vậy nha.

(^3^)
2/Nhạc chuông của Vệ Minh là bài “Tình em còn mãi” do ca sĩ Diệp Thiến Văn trình bày.

Nó còn có tên khác là “Chân tình”.

Lời Việt do chị Mỹ Tâm hát.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.