Bạn đang đọc Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt – Chương 76: Hồi Mười Cuốn Theo Chiều Gió B
– Đã tìm thấy nó rồi à? – Bạch Lãng tần ngần đọc email của Phạm Đình Vân.
– Mộ Khuynh Chiêu đã chơi khăm anh…!
– Hở?
– Cậu ta đã sắp xếp cho nó và cậu Phong đến bản Cloy Ur.
Dẫu không xảy ra chuyện đụng mặt thằng học trò em trên xe buýt, thì Kristian cũng sẽ bắt gặp nó ở bản Cloy Ur thôi.
Không sớm thì muộn!
Phạm Đình Vân quay sang ôm ghì lấy Bạch Lãng, cằm gác trên vai vợ mình, đoạn khẽ khàng xưng tội:
– Cưng à, đừng giận chồng nha?
– Xùy…!Đầu hai thứ tóc rồi ở đó mà giận với hờn…!- Bạch Lãng lồng tay mình vào tay Phạm Đình Vân.
Những nếp nhăn va chạm vào nhau tựa cơn sóng vỗ vào bờ cát, triền miên không dứt, mãi mãi không dừng.
Bạch Lãng và Phạm Đình Vân đã ngừng làm tình từ khi bước sang hàng năm mươi.
Âu yếm nhau vẫn còn, nhưng chỉ dừng ở mức “sương sương”, vì tính chất công việc và gân cốt cả hai không cho phép họ lao lực quá mức.
– Khụ…!Các vị nên tắt camera đi, sau đó hành sự cũng không muộn mà…!- Mật báo ho khan một tiếng, đoạn cất giọng nhắc nhở một cách ngượng ngùng với họ.
Có con cú đêm bay ngang qua cửa sổ, buông xuống vài tiếng kêu rợn người, rồi đem thân mình ẩn trong sương khuya…!
oOo
Mới hơn bảy giờ sáng nhưng đồn cảnh sát Hào Tu vô cùng “náo nhiệt”.
Kristian khiển trách nguyên một dàn cứu hộ, cảnh sát và cứu hỏa vì thi hành công vụ thiếu chuyên nghiệp.
Nếu chiếc xe chẳng may phát nổ, chắc chắn số thương vong có thể lên đến cả trăm người.
Yên lặng vẫy tay chào tạm biệt khoản tiền lương, tiền thưởng Tết năm sau xong, các vị đội trưởng của từng bên nuốt lệ mà đứng nghe Kristian phân phó tiếp.
– Đồng chí Đoàn! Cậu là một người có tài.
Bởi thế nên đây vốn dĩ không phải là đất dụng võ của cậu.
Nhưng, nếu điều cậu đi chỗ khác công tác, đó sẽ trở thành một tổn thất rất lớn cho người dân nơi đây.
Đoàn Cảnh Trú giơ tay chào theo kiểu quân đội với Kristian, rồi run giọng bày tỏ:
– Cảm…!cảm ơn đại tướng đã biểu dương tôi.
Đến non mười giờ thì buổi kiểm điểm mới chấm dứt, Kristian nhờ Richard phổ biến công văn cho từng đơn vị hành chính.
Còn bản thân ông thì sửa soạn đến bệnh viện thăm Phạm Hải, sẵn tiện hỏi thăm các nạn nhân trong vụ tai nạn giao thông liên hoàn hôm qua.
Phía sau đồn cảnh sát là một quảng trường nhỏ bị xây dang dở do thiếu kinh phí, nên nhìn trông vô cùng nhếch nhác và ảm đạm.
Hiện đang được các viên cảnh sát tận dụng làm bãi đậu xe phụ, nhằm giảm tải cho bãi đậu xe ở sân trước.
– Lát nữa tôi sẽ khao anh một chầu cơm trưa.
– Đoàn Cảnh Trú vỗ vỗ vai anh bạn học thời niên thiếu của mình.
Thạch Thuần vốn dĩ chánh hiệu con nhà nông.
Vóc dáng của gã rất vạm vỡ, với khối cơ bắp đồ sộ và làn da nâu bóng, thoạt nhìn gã chẳng khác nào một quả núi nhỏ.
Tuy bề ngoài thô kệch là thế, nhưng nội tâm của Thạch Thuần lại khá là “mong manh dễ vỡ”.
Đôi lúc đám lính dưới trướng Thạch Thuần có thể bắt gặp gã đang say sưa đọc sách trong giờ nghỉ trưa, hay là đang mày mò học chơi nhạc cụ thông qua các clips trên Youtube.
Thạch Thuần không lấy gì làm hớn hở, vẻ mặt gã buồn rười rượi như mới vừa bị mất của:
– Cũng may chúng ta lãnh tiền thưởng Tết rồi, nên Tết năm nay mới không bị te tua xơ mướp.
Nhưng năm sau…!nguyên năm sau…!
Giọng nói của gã đội trưởng đội cứu hộ đột nhiên càng lúc càng nhỏ dần, nhỏ dần.
Đoàn Cảnh Trú bán tín bán nghi, hắn lập tức xoay người lại, rồi vòng tay đỡ lấy eo Thạch Thuần, sau đó đặt ngón trỏ ngang mũi gã kiểm tra hơi thở.
Hơi thở dồn dập, nhịp tim có chút rối loạn, đồng tử vẫn phản xạ bình thường, còn cơ thể của Thạch Thuần lại lạnh toát mồ hôi.
Trúng gió? Động kinh? Dị ứng? Hay là sốc phản vệ? Kiến thức y học không đủ tốt để Đoàn Cảnh Trú có thể đoán ra Thạch Thuần bị gì.
Hắn vội vàng bế ngang người gã, rồi hớt ha hớt hải chạy ra ngoài bãi đậu xe, sau đó đem Thạch Thuần đặt vào băng sau.
Đoàn Cảnh Trú cài dây an toàn cho Thạch Thuần xong xuôi, hắn liền leo lên xe, khởi động nó, rồi cấp tốc đưa gã đến bệnh viện địa phương điều trị.
oOo
Chín giờ sáng tại tập đoàn Kim An.
– Anh không về nhà của Vệ Minh sao? – An Tần vừa duyệt công văn trên công ty, vừa hỏi chuyện An Kỳ.
– Về đó để làm gì? Không có Minh bae, ngôi nhà nào cũng đơn điệu như nhau thôi…!
– Tôi vừa đọc lại lá thư mà anh gửi cho cậu ta…!
An Kỳ ngừng gõ bàn phím, anh hơi ngẩng mặt lên, chờ đợi An Tần nêu ý kiến.
– Hành văn kiểu gì y hệt hành kinh! Tôi mới đọc phân nửa thôi mà đã choáng váng với trình độ sử dụng từ ngữ siêu hạng của anh rồi.
– …!Kinh khủng lắm sao? – An Kỳ nhón tay lấy một cái bánh bao thập cẩm trong hộp giấy.
– Tôi cứ tưởng anh đang viết thư cho người thân sắp sửa bị đưa ra pháp trường “dựa cột”, sau hàng chục năm trời lãnh án chung thân, nên lời lẽ mới lâm li, bi đát đến vậy.
An Kỳ trầm mặc gặm bánh bao, đoạn cất giọng đều đều hỏi:
– Nếu đổi lại là cậu, cậu sẽ xử lý ra sao?
– Tùy hỷ người suy nghĩ.
– An Tần nói xong, ngốn một miếng bánh bao lớn, như thể đang nhai đầu của ai đó vậy.
An Kỳ thở dài, anh đặt bánh bao vào hộp giấy, sau đó tiếp tục nhập dữ liệu vào máy.
Tháng tới dự án khu giải trí Wonderland sẽ chính thức đi vào hoạt động.
Công tác training và tuyển nhân sự đã hoàn tất.
Bây giờ chỉ còn mỗi khâu marketing là vẫn chưa êm xuôi, bởi vì An Kỳ cảm thấy motif của chương trình quảng cáo quá đỗi nhàm chán và cũ rích, nên liên tục yêu cầu nhân viên trong bộ phận này đổi mới nội dung, nhưng gần như không có bản thảo nào làm anh vừa lòng cả.
Liễu Nhược Doanh ngày mốt sẽ trở về phụ giúp Lôi Hoành một tay.
Án kiện sắp tới chắc chắn sẽ bị cánh phóng viên thi nhau săn thông tin bên lề cho bằng được.
Cho nên bây giờ cần phải khử sạch những tác nhân gây ra mầm mống độc hại trong tương lai…!
…!
Cũng trong lúc này, tại dinh thự Vệ gia.
Vệ Úy đang soạn thảo hợp đồng trong phòng làm việc của ông.
Bình cà phê phân chồn pha với mật ong rừng hảo hạng luôn túc trực bên cạnh Vệ Úy những khi ông cần làm việc nhiều giờ.
Vệ Úy xoay xoay cái bút chì, thỉnh thoảng lại dùng gôm gắn nơi đầu bút chì bôi bôi, tẩy tẩy.
Để tránh xảy ra sai sót trong quá trình soạn thảo hợp đồng, Vệ Úy thường viết nháp trên giấy trắng nhiều lần.
Sau khi thêm thắt, chỉnh sửa thật kỹ càng, Vệ Úy mới chuyển sang nhập lại trên máy tính, rồi in nó ra.
Đôi khi Vệ Úy không thể nào hiểu nổi tại sao bất cứ bộ phim giờ vàng nào cũng đều có cảnh ký tên một cách vô cùng tùy tiện.
Chỉ cần là nam/nữ chính đưa cho nữ/nam chính, thì liền sẽ khai bút ngay tắp lự mà không hề đọc thử xem bên trong viết cái gì.
Thật may Vệ Thanh không phải “soái ca”, nên hắn không điên đến mức bạ đâu ký đấy.
Nếu không thì dù cho tài sản ông có ngang ngửa Bill Gates đi chăng nữa, cũng sẽ bị nó phá tán ráo trọi.
“Cộc…!Cộc…!Cộc…”
Vệ Úy ngừng tay, ông liếc mắt nhìn vào màn hình camera trên bàn, rồi ấn vào biểu tượng Micro trên màn hình:
– Vào đi.
Hai gã vệ sĩ nhận xong mệnh lệnh, liền mở cửa cho Vệ Minh bước vào.
Vệ Úy chỉ chỉ cái ghế bành, ra hiệu cho Vệ Minh ngồi xuống:
– Cậu muốn nhờ tôi giải quyết chuyện gì?
Vệ Minh từ tốn ngồi xuống ghế, hai tay đặt trên đùi, dáng lưng thẳng tắp, mắt nhìn trực diện vào Vệ Úy, rồi chậm rãi trình bày kế hoạch của mình.
Vệ Úy đan hai tay lại với nhau, đặt chúng ở trên bàn, người hơi ngả về trước, ánh mắt ông chuyên chú nhìn Vệ Minh như thể muốn phân tích từng động tác nhỏ của cậu.
– Tôi đồng ý với yêu cầu của cậu.
Người đi cùng cậu đến đấy là Uông Trác à?
– Vâng, thưa cha.
Vệ Úy xoay xoay cái bút chì, rồi khẽ nhếch nhếch môi, đoạn kéo ngăn tủ ra, trả thẻ căn cước lại cho Vệ Minh.
– Cậu có thể đi được rồi.
Uông Trác thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy Vệ Minh bảo rằng đã được sự đồng ý của Vệ Úy.
Anh mỉm miệng cười, rồi dẫn cậu xuống tầng hầm lấy xe.
Uông Trác chở Vệ Minh đến nhà tù Diệp Trầm.
Đây là một nhà tù nhỏ, nằm ngay sau bãi tha ma Ngô Đồng, sĩ số tù nhân ở đây hiếm khi nào vượt quá năm trăm người.
Vệ Minh trình thẻ căn cước cho viên cảnh sát trực đồn, rồi nhờ Uông Trác viết hộ mẫu đơn dưới sự hướng dẫn của viên cảnh sát, sau đó ra ngoài băng ghế ngồi chờ họ sắp xếp.
Uông Trác viết hộ mẫu đơn cho Vệ Minh xong, anh bèn ra ngoài sân ngồi chờ cậu.
Mãi đến ba mươi phút sau, Vệ Minh mới được một vị nữ cảnh sát dẫn vào một phòng nhỏ nằm sau khúc quanh cuối hành lang, khu vực ấy gắn biển “Phòng thăm nuôi”.
Nơi này có tổng cộng ba phòng riêng, chỉ đặc cách cho người thăm nuôi của tù nhân chấp hành tốt nội quy trong tù.
Còn đối với những tên tù nhân lì lợm thì không được phép sử dụng loại phòng này, để tránh xảy ra sự việc người thăm nuôi bị chúng biến thành con tin.
Vệ Minh gật đầu chào hai vị cảnh sát trẻ tuổi đứng giám sát trong phòng, rồi kéo ghế ngồi xuống.
Trác Hảo được một viên cai ngục đứng tuổi giải ra, ông dẫn hắn đến chỗ ngồi đối diện Vệ Minh, rồi buông một lời chúc tốt lành cho cậu và hai vị cảnh sát trước khi quay lại sở làm của mình.
Nét mặt Trác Hảo thoáng hiện lên vẻ mất mát, dường như hắn đang chờ đợi người nào đó thì phải?
– Tôi là Vệ Minh…!Lần trước chúng ta đã gặp mặt nhau tại bệnh viện nhân dân Diệp Trầm…!cùng với An Kỳ.
– Vệ Minh nói một cách nhát gừng.
– An Kỳ à? – Trác Hảo nhu hòa nhìn Vệ Minh, bất giác khiến cho sống lưng của cậu bị phát lãnh.
– Một thằng xảo quyệt, điếm đàng và thay vì qua cầu xong rút ván, anh ta lại đi đánh bom luôn cây cầu.
– Còn anh? Anh bên nào? Đầu cầu hay cuối cầu?
– Hiện tôi đang bị nhốt dưới gầm cầu…!- Trác Hảo nhìn nhìn cái còng số tám đang bó buộc cuộc đời mình.
– Anh diễn kịch vẫn còn tệ lắm.
– Ý của cậu Vệ là sao? Tôi ngu dốt không thể hiểu rõ một cách tường tận được.
– Trác Hảo chợt rũ mắt, nụ cười trên môi hắn nhợt nhạt như tia nắng cuối ngày, ảm đạm, đầy buồn bã.
– Ha! Này nhé! Anh không biết cách hút thuốc, nên mặc dù đã cố diễn rằng mình là một tên nghiện ngập, ăn chơi sa đọa, nhưng vẫn không thể nào giống được.
Hút thuốc là phải làm như vầy.
– Vệ Minh lôi bao thuốc lá ra khỏi túi áo, cậu rút một điếu, rồi mồi nó bằng chiếc bật lửa bạc có logo hình con báo.
Sau đó kẹp nó bằng hai ngón tay, rồi đưa lên miệng hút.
Trác Hảo nhíu mày chịu đựng.
Bầu không khí thanh lạnh của buổi sáng nhanh chóng bị vấy bẩn bởi làn hương khói thuốc lá.
– Cách sử dụng súng của anh cũng thật là thô thiển.
– Vệ Minh nói đoạn, cậu rít một hơi thuốc dài, làn khói mông lung tựa sương mù nơi đầm lầy hoang vắng khẽ bay lên.
– Run rẩy khi cầm súng thì không xứng mặt đàn ông đâu.
Trác Hảo siết chặt tay thành hình nắm đấm, bờ môi hắn rươm rướm máu tươi.
– …!Nói…!nói…!vậy…!Ngay từ đầu, cậu đã biết tất cả rồi sao?
– Tôi thấy anh ta diễn kịch vui quá nên diễn chung một phen.
Không phải tự dưng tôi lại dẫn anh ta chạy theo hướng đó đâu.
– Vệ Minh chỉ chỉ vào huyệt thái dương trên khuôn mặt mình.
– Tất cả đều đã được soạn thảo trong đầu tôi.
Chỉ chờ người đến casting thôi.
Vệ Minh ngước mặt nhìn lần lượt từng cái camera được bố trí ở bốn góc phòng thăm nuôi.
– Hết giờ…!Tôi phải về rồi.
– Vệ Minh hơi nhếch nhếch môi, rồi kéo ghế đứng dậy.
Uông Trác đang ngồi đọc báo giết thời gian, trông thấy Vệ Minh trở ra, anh hơi mím mím môi, đôi mắt gắt gao dán chặt trên người cậu.
– Đừng mím môi nữa.
Nó sẽ khiến cho môi của anh bị nứt nẻ đấy.
– Vệ Minh đeo lại kính râm, rồi vứt mẩu thuốc cháy dở vào trong thùng rác cạnh bồn hoa cẩm tú cầu xinh xẻo.
Trác Hảo đúng là một diễn viên xuất sắc, tùy theo mỗi hoàn cảnh mà phô bày ra loại hình sắc thái thích hợp, rất dễ khiến cho người đối diện lầm tưởng những gì hắn nói đều là thật.
Bây giờ Vệ Minh mới hiểu lý do tại sao An Kỳ lại đẩy Trác Hảo vào tù thay anh, hóa ra là để đề phòng “hỏa hoạn”.
Khu nhà chung cư mà Vệ Minh nhờ Uông Trác đưa đến nằm trên một con đường thương mại sầm uất, hầu hết các nhãn hàng danh giá và chuỗi ẩm thực nổi tiếng trên thế giới đều tề tựu về đây.
Uông Trác gửi xe tại một bãi giữ xe ngoài trời, cách khu nhà chung cư độ khoảng một dãy phố.
Vệ Minh cùng anh tản bộ trên con đường tơ lụa ấy, hai người tán gẫu dăm ba chủ đề vô thưởng, vô phạt, thỉnh thoảng lại cùng nhau bàn luận về một bộ cánh trong cửa hàng thời trang nào đó.
Vệ Minh đột nhiên chỉ tay về hướng cao nhất của tòa nhà chung cư, nơi ấy là một căn hộ penthouse ba tầng,
– Nhà vợ cũ của người tôi yêu đấy.
Đẹp không?
Uông Trác giơ tay cản nắng, rồi híp mắt nhìn về phía căn hộ penthouse:
– Đẹp đấy.
Không biết chủ nhà có xây thêm bể bơi và vườn thực vật không nhỉ?
Vệ Minh đứng khoanh tay, đầu hơi nghiêng sang trái:
– Theo tôi nghĩ là có.
Vì view đẹp thế này mà không trang bị thêm bể bơi thì hơi phí.
– Giá thành nơi này khoảng bao nhiêu nhỉ?
– Khoảng hơn ba triệu…!
– Ba triệu??? Với số tiền đó thì thà để dành đi du lịch vòng quanh thế giới sướng hơn.
– Phì…!Người ta triệu phú anh ơi! Nhiêu đó chẳng bõ bèng gì với họ đâu.
– Tôi quên mất cậu chủ cũng là con nhà triệu phú…!- Uông Trác quay qua nhìn Vệ Minh.
Ánh mắt lẫn lời nói không có vẻ gì gọi là giễu cợt cả.
-…!Mà này, tò mò xíu, người tôi yêu là sao?
– Bởi tôi không biết anh ấy có yêu tôi thật lòng không…!Tôi không muốn khẳng định một thứ quá xa vời…!Tựa như tìm kiếm một vì sao trên bầu trời đầy nắng vậy…!- Vệ Minh xòe bàn tay, rồi giơ ra trước mặt, để những tia nắng ban trưa chầm chậm rơi qua kẻ tay mình.
– Đi ăn lẩu không?
Uông Trác mím môi, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Vệ Minh cười xòa:
– Khùng thật! Tự dưng giữa trưa lại đòi đi ăn lẩu.
Nào, tôi cùng anh đến quán mỳ lạnh nhé.
À mà anh ăn được không? Một số người có vấn đề về đường tiêu hóa ăn vào dễ sinh bệnh lắm.
– Tôi thà ăn tô phở vỉa hè năm đồng, còn hơn nuốt món lành lạnh, trơn nhớt ấy.
Vệ Minh bật cười, lắc lắc đầu, rồi ra hiệu cho Uông Trác theo mình vào tháp trung tâm thương mại Dlanet.
Quán phở nằm trên tầng ba mươi mốt, đắt xắt ra miếng, nhưng được cái chất lượng tương đối đồng bộ với giá thành.
Không gian quán mang đến cảm giác hết sức vừa vặn, tức là không trống trải quá mức, mà cũng không gây ra cảm giác chật chội và bí bức cho thực khách.
Nhìn chung thì đây là một cách thiết kế thông minh, bởi không chỉ làm cho không gian quán trở nên thoải mái với khách hàng, mà còn đem lại không khí gần gũi và thân thiện.
Vệ Minh gọi hai tô phở bò Kobe, rồi định bụng gọi hai ly nước mía sầu riêng, nhưng Uông Trác đã ngay lập từ chối vì anh rất ghét ăn loại quả nhiệt đới này.
Uông Trác khuấy khuấy ly bạc xỉu, anh nhấp một ngụm nhỏ, đoạn quay sang nhập mật khẩu Wifi trong quán vào điện thoại di động của mình.
Vệ Minh còn phải đợi ly nước mía sầu riêng thêm một chốc nữa, nên đành khui nước suối ra uống tạm.
Nhân viên vừa đặt tô phở xuống, hai người liền kéo mỗi phần về phía họ và bắt đầu lặt rau.
Nước lèo nóng hôi hổi.
Bánh phở được trụng thật mềm, sợi bánh trắng đục, không dai mấy.
Thịt bò được cắt vô cùng điêu luyện, từng miếng mỏng vánh đến độ có thể đem đắp mặt nạ, tuy vậy bù lại một miếng cũng khá to, không đến nỗi bị coi là “cắt cổ” thực khách.
Hành tươi được cho vào tô vừa đủ dậy mùi, chứ không nhiều quá mức, nên hương vị tô phở rất nhẹ nhàng, không gây gay mũi.
Có nhiều hàng quán mà Vệ Minh từng ghé ăn cho nhiều hành tới mức cậu ngỡ đây là quán ăn do hậu dụê Thị Nở kinh doanh, mặc dù chất lượng thức ăn không hề kém, nhưng vì sự quá trớn này đã khiến cho một số thực khách phải bỏ dở cả bữa ăn.
Uông Trác nhìn Vệ Minh làm hộ chén nước chấm cho mình mà phì cười.
Anh cũng giúp cậu lau sơ muỗng, đũa, rồi lúng túng mở miệng bắt chuyện với cậu:
– Người này…!Ừm…!
– Sao?
Vệ Minh đẩy chén nước chấm về phía Uông Trác, sau đó mới cất giọng hỏi lại.
Thói quen này được hình thành từ lúc cậu mở tiệm trà sữa, bởi vì không có khách hàng nào lại chấp nhận được chuyện người phục vụ vừa bày biện bữa ăn, vừa oang oang nói chuyện cả.
Uông Trác hơi đảo mắt sang trái, hướng nhìn của anh lúc bấy giờ là về chỗ của gã đàn ông đang cầm cuốn sổ tay hý hoáy ghi chép.
– …!Rất khó mua chuộc…!
– Trương Thanh Thiên – Trương đại nhân sao? – Vệ Minh vừa vắt chanh, vừa rưới khắp mặt trên tô phở.
– Mức độ chảnh chó cũng ngang ngửa.
Nhưng không phải là người này đâu…!- Uông Trác nếm thử nước lèo, rồi chan thêm chút nước chấm.
– Không mua chuột được thì mua mèo.
– Vệ Minh cất giọng pha trò.
– Đùa thôi! Chúng ta mau ăn phở đi.
Gần hai giờ trưa rồi…!Tôi còn phải ghé qua trường Vệ Khương thăm nó nữa.
Uông Trác bật cười.
Lúm đồng tiền nơi khóe miệng anh càng hiện ra rõ nét.
Bốn giờ rưỡi chiều.
Phụ huynh đón con em trước cổng trường mẫu giáo Mầm Xanh đông như trẩy hội.
Đa phần là tầng lớp khá giả, đến chở tụi nhỏ về nhà bằng những chiếc xe hơi đời mới cáu cạnh, nước sơn trên thân xe bóng loáng đến độ có thể soi gương.
Một số công chức có thu nhập bình thường cũng bấm bụng gửi con vào đây học, với mong muốn các thiên thần nhỏ của mình có được môi trường học tập tốt nhất.
Vệ Khương đang mặc đồng phục của trường mẫu giáo, áo phông trắng phối với quần short xanh lá, chân mang giày bata với vớ cùng màu, trên đầu đội nón lưỡi trai in logo trường màu vàng nắng.
Cục mỡ đang đứng dưới tán cây me vàng ăn kem cùng hai nhóc tì nhà An Kỳ, có vẻ như Trịnh gia đã cho chúng một số tiền tiêu vặt…!
Vệ Minh không kiềm chế được trước vẻ đáng yêu của con trai, nên bèn quay qua mượn điện thoại của Uông Trác chụp lại vài pose hình.
An Tần mặc áo sơ-mi trắng phối với quần tây xám, trên tay gã đang cầm một cây kem tươi như bọn trẻ, chắc chắn đây mới chính là người đã mua kem cho tụi nó.
Còn nam thần kinh nhà mình đâu? Vệ Minh hạ cửa sổ xuống, rồi rướn người tìm trong đám đông bóng hình An Kỳ.
Không thấy đâu cả.
Ắt hẳn vết thương trên người An Kỳ đã là lý do cản trở anh bước xuống xe đón sắp nhỏ.
Một trong hai gã bảo vệ gác cổng bất ngờ gọi điện đàm, đoạn dạm bước về nơi hai người đang đậu xe.
Uông Trác nhanh chóng đạp nhẹ chân ga, đánh tay lái, rồi nhắm hướng con hẻm phía sau trường mẫu giáo thoát thân.
– Suýt nữa thì bị tên bảo vệ đó làm khó, làm dễ rồi.
– Uông Trác liếc mắt nhìn kính chiếu hậu.
– Trường này đã tăng cường thêm bảo vệ từ sau vụ xả súng hồi cuối năm ngoái.
Và vụ ám sát chú Đàm gần đây đã khiến cho mức độ cảnh giác của nhà trường càng tăng cao hơn.
– Vệ Minh xem lại ảnh chụp Vệ Khương mà tự cười một mình.
– Về nhà được rồi chứ? Nãy giờ chắc ông chủ đang nổi cơn tam bành.
– Uông Trác rẽ sang hướng chạy ra đường cao tốc số 23.
Cây cầu bắc qua sông Ngọc Bích là điểm nối giữa tuyến đường cao tốc số 23 với tuyến đường cao tốc số 24, một nhánh tẻ về Tây và một nhánh tẻ về Đông.
Hiện tại bọn họ đang chạy theo hướng Tây – Tây Bắc để về dinh thự Vệ gia..