Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 64: Hồi Ba Uẩn Khúc Chồng Chất Uẩn Khúc Nghi Kỵ Đạp Đổ Nghi Kỵ A


Bạn đang đọc Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt – Chương 64: Hồi Ba Uẩn Khúc Chồng Chất Uẩn Khúc Nghi Kỵ Đạp Đổ Nghi Kỵ A


Phương Vũ thừa biết bộ ba Lang Quân Tử, Kha Ngạn và Băng Dương đã đi theo chú và Từ Kiện Khang từ lúc lên tàu cho đến khi xuống trạm.

Và giờ thì tới tận đây.

– Chỗ này không an toàn đâu, chúng ta cần phải rời khỏi đây trước lúc mười một giờ.

– Kha Ngạn cau mày nhìn màn sương mù càng lúc càng dày đặc.

– Bám sát vào nhau đấy.

Phương Vũ búng búng tàn thuốc, đoạn nhếch miệng cười:
– Cũng biết sợ à?
Kha Ngạn cất giọng đều đều nói:
– Tôi làm việc với đầy đủ bằng chứng, cộng với nhân chứng và luật pháp; chứ không phải dựa trên mỗi câu nói của nghi phạm.

Lấy một ví dụ nhỏ: Một gã game thủ nóng tính mỗi khi chơi thua thường hay phát biểu rằng “Tao sẽ giết mày”.

Chẳng lẽ tôi lại đi bắt anh ta sao? Dù cho có người ghi âm lại rồi chỉnh sửa cắt ghép, sau đó gửi tới đồn cảnh sát; chúng tôi cũng không được phép tùy tiện kết luận gã ta có động cơ giết người hoặc là hung thủ nếu như vụ án không may trở thành hiện thực.

Nếu vậy thì chắc nhà giam không có chỗ nào chứa đủ hết.

Luật pháp sinh ra để trừng trị cái ác, chứ không phải để đè đầu cưỡi cổ hay bắt chẹt nhân dân.

Lang Quân Tử nhìn Phương Vũ một cách trầm ngâm, đoạn cất giọng hỏi chú:
– Tại sao anh lại biết tên cha-của-tôi?
Phương Vũ không để tâm đến cách nhấn nhá các từ cuối của Lang Quân Tử, chú mân mê chiếc bật lửa – Vật vốn dĩ thuộc về Vệ Lô Địch, rồi thủng thẳng đáp:
– Khi nào anh hết nghi ngờ tôi, tôi mới tiết lộ cho anh biết rõ nguyên do.

Hoàn Khởi Điển Ba là một tiểu bang nằm giữa Na Lạp Tư Khả và Viễn Bắc Hinh Miên, được xếp thứ ba về mật độ dân số của Đại Việt dân quốc.

Tiểu bang này được chia thành bốn khu vực chính: Đồng bằng, cao nguyên, đồi núi và vùng duyên hải.

Vị trí mà bọn họ đang đứng là khu vực tiếp giáp giữa cao nguyên và một phần đồi núi Kim Sán Quang Huy, thuộc địa phận sinh sống của phần lớn người dân tộc thiểu số, chủ yếu là người Mường, người Thái, người Hmông,…!
Vào ban ngày, khu rừng này là địa điểm hết sức lý tưởng cho việc quay ngoại cảnh, chụp hình cưới hay đóng cosplay.

Nhưng khi ban đêm buông xuống, nó lại trở thành một chiếc bẫy nguy hiểm được hình thành bằng lớp sương mù dày đặc, khiến cho người đi rừng lâm vào trạng thái ảo giác, dẫn đến những sự cố kinh khủng do hụt chân rơi xuống vực.

– Chúng ta bị lạc đường rồi! Tất cả đứng lại hết cho tôi! Không được di chuyển dù chỉ là nửa bước…!- Băng Dương nhạy cảm phát hiện ra có chuyện bất thường nên lập tức hô to cảnh báo.

Vừa dứt câu, anh vội vã ném bi đông nước về hướng trước mặt mình, rồi hồi hộp chờ nghe âm thanh của nó vọng lại.

Không một tiếng động.

Không hề có.

– Lùi lại!!! Đằng trước là vực thẳm!!!
Có tiếng chó sủa vang ở hướng Nam – Đông Nam, cũng tức là ở sau lưng bọn họ.

Chủ nhân của tiếng nói lẫn con chó hình như đang chạy về phía này.

– May quá…!Suýt nữa không cứu kịp rồi.

– Nguyễn Viết Thịnh vừa nói, vừa thở hồng hộc.

– Anh Thịnh! – Từ Kiện Khang mừng rỡ nói.

– Người cùng bản với tôi đấy A Vũ.

Nguyễn Viết Thịnh ngỏ ý mới cả bọn về nhà chơi.

Bọn họ cũng không khách sáo, vui vẻ xách hành lý theo anh ra khỏi khu rừng ngập ngụa bóng tối.

Nguyễn Viết Thịnh là kỹ sư điện của bản.

Công việc hàng ngày mà anh đảm trách là hướng dẫn bà con sử dụng các thiết bị điện, cũng như sửa chữa một số máy móc đơn giản giùm họ.


Vợ của anh là người ở đây, năm nay vừa tròn hai mươi hai, dáng người thấp đậm, mặt tròn, trán dô.

Do hoàn cảnh gia đình khó khăn nên Hmien không thể tiếp tục theo đuổi chương trình Đại học.

Mặc dù đã có học bổng tiếp sức, nhưng vì cha chị bị bệnh nằm liệt giường nên đành phải từ bỏ.

Sau khi mãn tang cha, chị tình cờ quen với Nguyễn Viết Thịnh trong một lần sang thăm nhà bác gái.

Rồi kết hôn luôn.

Chóng vánh đến không thể ngờ nổi.

Ngôi nhà sàn của vợ chồng anh nằm sâu trong bản, khuất sau ụ rơm khô vàng ẩm mốc.

Ở đây không có cổng rào, ranh giới phân định đất chung – đất riêng chỉ là mấy bụi hoa dã quỳ héo úa, cùng với một cây mận rừng già cỗi đang trổ hoa trắng xóa.

– Tao biết tụi bây ở dưới xuôi chưa chắc ăn được thịt ngựa, nên đổi sang thịt bò cho dễ xơi.

– Đôi mắt Hmien lúng liếng cười, chị ta thoạt trông xởi lởi hơn bọn họ tưởng.

Nguyễn Viết Thịnh khịt mũi một cái, đoạn ngượng ngập quay sang cáo lỗi với bọn họ:
– Vợ tôi tiếng Việt không sõi, nên xưng hô có phần lạ lùng.

Mong mọi người thông cảm bỏ qua cho.

– Không sao, không sao…!Chúng tôi còn ngại vì sắp làm phiền gia đình anh chị quá nhiều đây.

Về vấn đề xưng hô, mong anh để chị nhà được tự nhiên, người dân tộc mà nói được tiếng Việt giỏi đến thế này là vô cùng đáng quý rồi.

– Lang Quân Tử hồ hởi nói.

Nguyễn Viết Thịnh hướng dẫn cả bọn về cách di chuyển trong ngôi nhà sàn, tránh đặt chân đến những chỗ húy kỵ như xó nhà, góc bếp.

Nhất là cây cột bằng gỗ pơ-mu được dựng giữa nhà.

– …À, nếu nửa đêm có nghe ai đó gọi tên cúng cơm thì các anh đừng lên tiếng nha.

– Nguyễn Viết Thịnh đột nhiên vỗ trán, rồi cất giọng khàn khàn dặn dò.

Năm thằng ̣đàn ông sức dài vai rộng ngủ chen chúc trong gian phòng dành cho khách chật hẹp.

Từ Kiện Khang và Phương Vũ ôm ba lô chiếm cứ góc phòng bên trái.

Và không cần kể ra cũng đủ biết phần còn lại thuộc về đám người hành pháp.

Phân chia ranh giới xong xuôi, cả bọn lục tục kéo nhau ra gian ngoài dùng bữa tối.

Nguyễn Viết Thịnh rót cho mỗi người một chén rượu cần, đoạn nói:
– Không cần phải uống theo phong tục tập quán ở đây đâu…!Hì, không quen dễ bị sặc lắm.

Nét mặt Hmien thoáng hiện vẻ không hài lòng, nhưng rất nhanh giấu xuống.

Chén rượu cần bị chị gạt sang một bên.

– A Khang yên tâm đi.

Ở đây chơi với vợ chồng tôi ít hôm, rồi hãy dọn về nhà cũ cũng được.

Nguyễn Viết Thịnh vừa dứt lời, liền chụp lấy cái muôi, rồi múc một ít thắng cố vào trong bát của từng người.

Phương Vũ đang gặm đùi gà, chú bỗng nhiên nhướn mắt lên nhìn Hmien.

Vợ chồng nhà này hình như có cái gì đó là lạ.


oOo
– Thực sự khi hay tin Cảnh Hòa và mẹ con Hàn Triệt là nhóm sát nhân liên hoàn, tôi đã bị sốc rất nặng.

Cảnh Hòa là một cô gái đáng yêu vô cùng, luôn lạc quan trong cuộc sống dẫu scandal trong quá khứ khiến cho sự nghiệp bị lụn bại.

Còn Hàn Triệt là một kỹ sư lành nghề, nhờ có anh ta mà khối lượng công việc của tôi đã nhẹ xuống đáng kể.

Và Hàn Tố Tố là một người phụ nữ cực kỳ khéo tay, tôi đến giờ vẫn nhớ như in món củ kiệu ngâm chua giòn tan của bà ấy, mỗi lần được cho chỉ dám ăn nhín nhín.

– Nguyễn Viết Thịnh nghe Kha Ngạn hỏi thăm về Cảnh Hòa và gia đình họ Hàn, thật lâu sau anh mới lên tiếng đáp.

– Xin lỗi vì phải cắt ngang.

Nhưng trong trường của anh và Hàn Triệt có tổ chức trắc nghiệm IQ không?
Nguyễn Viết Thịnh không cần suy nghĩ, anh cười tươi đáp:
– Trời! Nhớ năm đó tôi tưởng IQ của mình chắc dưới một trăm.

Ai ngờ đâu là gần một trăm mười bảy.

Cao hơn hẳn Hàn Triệt cả khúc.

Để tôi nhớ lại xem…!A! Đúng rồi! Hàn Triệt chỉ khoảng một trăm lẻ tám thôi.

IQ như vậy mà có khả năng chế tạo bom đôi lẫn phát minh độc dược uống cả năm mới chết ư?
Kha Ngạn sửng sốt tự hỏi.

Nguyễn Viết Thịnh vẫn còn chìm đắm trong quá khứ, nơi giảng đường đầy ắp sự nhiệt huyết và ước mơ của bao thế hệ sinh viên.

Hmien bưng mâm thắng dền lên mời.

Tuy không hảo ngọt mấy nhưng Từ Kiện Khang vẫn gắng gượng ăn vài miếng cho phải phép, rồi hớp nước trà liên tục cho đỡ khó chịu.

– Chiều nay có tổ chức chợ phiên, tụi bây có muốn đi với tao không?
– Ta…!- Lang Quân Tử vội vàng sửa lời.

– Tôi cũng muốn mua vài món, nên chắc sẽ đi cùng với chị và anh nhà.

Phương Vũ không muốn đi.

Chú cất giọng hỏi trong nhà cần giúp việc chi không để làm giết thời gian.

Hmien đáp rằng nhà còn đống củi vụn đang phơi khô ngoài sân.

Nguyễn Viết Thịnh ngần ngại dẫn Phương Vũ ra chỗ chất củi, rồi lúng túng chỉ cho chú cách bửa củi.

Phương Vũ nhận thấy điều đó, nên khẽ mỉm cười, rồi vỗ vai trấn an anh.

Hmien và đám người kia đã đi trước cho kịp phiên chợ.

Nguyễn Viết Thịnh tranh thủ cơ hội hỏi han Phương Vũ về Từ Kiện Khang.

Không phải là chuyện chi quá đáng, chỉ đơn thuần muốn nắm chắc rằng thời gian qua hắn sống thế nào thôi.

Anh đã mất đi một người bạn rồi, nên không thể chịu thêm việc này một lần nào nữa…!
Phương Vũ cởi trần bửa củi hộ cho Hmien, cơ ngực và vùng bụng săn chắc cứ thế phơi bày ra.

Nhiều cô sơn nữ đi ngang qua len lén dõi mắt nhìn, song chú vẫn không để tâm.

Chú chó lông vàng quanh quẩn bên khóm hải đường có sắc không hương, ắt hẳn cu cậu đang tìm chỗ để giấu mấy khúc xương chôm được tối qua.

Gió mùa chớm xuân nhè nhẹ thổi.


Hoa cỏ chầm chậm đung đưa theo.

Đâu đó vài con bướm mỏng tang như tờ giấy khẽ khàng lượn lờ trên mặt cỏ xanh biên biếc.

Nắng vàng rải từng chùm ánh sáng lên những cụm mây xam xám, biến chúng trở thành vô số tấm quang phổ đủ màu lộng lẫy.

Một buổi chiều xuân tuyệt đẹp để làm tất cả mọi việc mà bản thân mong muốn.

Đã mua sẵn rất nhiều thẻ cào điện thoại để đề phòng ở đây hết hàng hoặc giả không có bán, nhưng không hiểu sao, chú vẫn còn cảm thấy quá ít.

Dường như chú đánh hơi được mình sẽ phải trú ẩn ở đây lâu hơn bản thân dự tính, nên ruột gan cứ cồn cào liên tục.

– Kha Ngạn?
– Kha Thế Dũ.

– Cậu trai ấy đáp.

– Tôi đến đây tìm anh trai tôi.

Dáng người Kha Thế Dũ thấp tròn, nhìn sơ qua cứ tưởng Kha Ngạn đang ngồi thõng chân trên nhà sàn, ai ngờ nhìn kỹ mới biết cậu trai này đang đứng!
– Lại đằng đó ngồi đi.

– Phương Vũ chỉ tay về phía sàn nhà trơn nhẵn.

– Anh trai cậu khoảng sáu giờ hơn mới về.

Kha Thế Dũ gật đầu, rồi trùm mũ áo lên đầu.

Sắc vàng của chiếc áo Hoodie cậu ta đang mặc trên người thoạt nhìn thật ấm áp.

Đôi giày thể thao nện xuống nền đất ẩm ướt những vết chân nhuốm màu phiền muộn.

Có vẻ như tâm trạng của Kha Thế Dũ đang không được tốt, nên muốn tìm cách trút giận vào mọi thứ mà bản thân cậu đã, đang và sẽ tiếp xúc.

Phương Vũ rướn người hái một chùm mận non đưa cho Kha Thế Dũ, rồi tiếp tục công việc của mình.

Chỉ còn công đoạn xếp củi thành từng bó rồi chất vào kho là xong.

Nhưng cũng không thể sớm hơn bảy giờ được.

Kha Thế Dũ đặt chùm mận trên đùi, rồi chụp vài pose hình, sau đó rút khăn giấy ra lau qua loa từng quả một.

Tiếng nhai rôm rốp, rôm rốp của anh hòa với âm điệu bổ củi của chú vô hình trung phá vỡ sự yên ắng của một góc núi đồi.

Chú chó lông vàng đã ngừng bới đất, nó chạy đến bên lu nước, rồi kéo khay nhựa đựng nước đặt trong góc ra liếm uống.

Âm thanh nhai mận kết thúc, chuyển sang một chuỗi âm thanh lật sách đều đặn, độ khoảng ba phút một trang.

Phương Vũ ngoáy đầu lại nhìn.

Sách khá dày và nặng, tiêu đề của nó là “Pháp y Tần Minh”.

Chú suýt bật cười ầm ĩ, có anh trai là pháp y chưa đủ sao mà còn phải xem cái này?
– Tôi cũng từng là một pháp y, nhưng sau tai nạn ở cổ tay, tôi đã phải giải nghệ.

Bây giờ ngoài lật sách ra, nó chẳng làm được cái thá gì…!
– A Dũ! – Kha Ngạn thảng thốt gọi.

Hmien đã cùng Nguyễn Viết Thịnh xuống bếp soạn một bữa ăn phong phú đãi bọn họ, cốt để nhường lại không gian cho hai anh em họ Kha nói chuyện.

– Tay của cậu đã ổn rồi mà.

– Lang Quân Tử cau mày nói.

– Cậu phải tự vượt qua bóng ma tâm lý…!Vả chăng, thứ cậu giải phẫu là một xác chết…!Không hơn cũng không kém.

Chẳng có tác dụng gì ngoài báo động tình trạng tội phạm gia tăng và lòng người ngày càng dễ dàng hóa thú.

Từ Kiện Khang đang xoa đầu chú chó, vừa xoa vừa đút nó ăn món thịt trâu gác bếp mà hắn mua từ chợ phiên.

Lang Quân Tử đang cố kìm nén cơn nóng giận, thông qua âm lượng giọng nói mà hắn có thể đoán ra được.

Kha Thế Dũ đang làm thinh, anh để mặc cho Kha Ngạn đối đáp với y.

Băng Dương lại bất đắc dĩ nhận lãnh nhiệm vụ can gián.


Còn Phương Vũ đang làm gì nhỉ? À, xếp củi thành từng bó cho chóng xong trước lúc bảy giờ để kịp ăn cơm tối.

Mây trên đầu hình như càng lúc càng dày đặc; người cũng vậy, cũng gần đủ mặt hết rồi, chỉ chờ ai đó ném ra một kíp nổ là “Bùm”, bung bét hết, lộ tẩy hết.

Từ Kiện Khang quan sát chán chê, hắn ném miếng thịt xuống đất, rồi phủi mông đứng dậy, sau đó bước đến chỗ Phương Vũ phụ xếp củi.

– Này tụi bây! Vào ăn cơm với vợ chồng tao nè!
Cả bọn ý nhị góp ít tiền đi chợ cho vợ chồng gia chủ, chứ không có vác thây ra ngồi ăn suông, nên đến bữa cơm mới dám ăn mạnh miệng.

Tối nay ăn heo mọi nướng chấm muối ớt và rau rừng, cùng với cơm lam dẻo ngọt.

Bao nhiêu đó là đủ rồi, họ chỉ cần lấp đầy cái bụng rỗng, chứ không cần cầu kỳ hay kiểu cách này nọ.

– Nhà của mẹ con họ Hàn và Cảnh Hòa nằm ở đâu vậy anh Thịnh?
Nguyễn Viết Thịnh nhai xong hết mớ đồ ăn trong miệng, mới chậm rãi trả lời Kha Ngạn:
– Ở cuối bản, hiện đã bị bỏ hoang rồi.

– Anh buồn sao? – Rốt cuộc Kha Thế Dũ cũng chịu lên tiếng.

– Tôi? – Nguyễn Viết Thịnh chỉ vào ngực mình.

– Ừm, buồn chứ.

Bạn bè mà…!Nó lại chết một cách không minh bạch nữa…!Bốn năm sống cùng một phòng trong khu ký túc xá, thực sự rất khó để gạt bỏ những hồi ức mà cậu ấy và tôi đã từng trải qua…!Cái chết của nó khiến tôi liên tưởng đến tác phẩm “Mười người da đen nhỏ” của nhà văn Agatha Christie.

Tự dưng ai nấy đều áp lên đầu nó một bản án chưa-từng-có-thật, rồi bắt cả nhà nó chết tức tưởi trong nhà tù âm u, hôi hám…!
ĐM cái chế độ hành pháp gì mà thối nát đến mức độ…!
Đôi đũa trong tay Nguyễn Viết Thịnh bị chính anh bẻ gãy.

Một khoảng lặng nhanh chóng xâm chiếm từng ngóc ngách của ngôi nhà, len lỏi vào tâm trí họ như một luồng khói đen nồng nặc mùi của sự bất lực.

Bữa cơm bị bỏ dở.

Hmien đứng dậy ra sau vườn thay nước trong khay cho chú chó lông vàng.

Không xin phép, không mào đầu, cứ thế mà im lặng rời khỏi.

Từ Kiện Khang vẫn bình thản gắp thịt heo ăn.

Thỉnh thoảng lại nhón vài nắm rau rừng cho đỡ ngán.

Băng Dương lại định mở miệng, không phải khuyên can, lần này là an ủi, nhưng không thể.

– Cảnh Hòa là một cô gái rất tốt…!- Nguyễn Viết Thịnh nhấp một ngụm rượu gạo, sau đó giãi bày tiếp.

– Chuyển giới thì sao chứ? Họ cũng là con người mà…Tại sao khi cô ấy bị tình nghi là kẻ sát nhân, bọn chúng lại nói “Tao biết tỏng ngay mấy đứa giới tính thứ ba chẳng tốt đẹp gì”? Tại sao bọn chúng không thể nhớ đến những lần cô ấy đi thiện nguyện cùng gia đình thằng Hàn? Tại sao bọn chúng lại nhất mực tin tưởng thằng khốn nạn làm trong ngành truyền thông mê gái ấy, mà không chịu nghe cô ấy giải thích chứ? Và tại sao người tốt lại phải chết, còn những kẻ gây ra chỉ việc nói “Xin lỗi” là xong?
– Đêm hôm ấy, chúng tôi quyết định giam Cảnh Hòa và hai mẹ con họ Hàn chung một chỗ, để thử bọn họ…!- Kha Ngạn nhàn nhạt kể.

– Có dấu hiệu chứng tỏ họ bị hoang tưởng rằng bản thân là sát nhân liên hoàn, nên khi thấy chúng tôi xuất hiện, liền liều mạng chống trả…!
Đây, anh xem đi.

Trong hình là một nạn nhân bị bà Hàn Tố Tố chặt suýt cụt một tay.

– Thằng Hàn nó không đủ thông minh để chế tạo ra những thứ cao siêu như thế này đâu…!- Nguyễn Viết Thịnh vừa nói, vừa xem album trong điện thoại của Kha Ngạn.

– Nó tốt nghiệp đại học bằng sự chăm chỉ, chứ không phải thuộc dạng thông minh bẩm sinh.

Tôi còn nhớ như in trong tiết thực hành, nó phải làm đi làm lại những năm lần mới thành công.

Âu cũng là cái số…!Nó thương Cảnh Hòa lắm…!Dù là cậu hay cô, chưa bao giờ nó tỏ ra tuyệt tình hay chán ghét Cảnh Hòa…!Cả bà Hàn cũng vậy…!Gia đình họ thực sự rất…!
Những giọt nước mắt chầm chậm lăn dài trên khuôn mặt đã nhuốm màu phong sương của anh.

Phương Vũ ngồi bó gối theo dõi diễn biến tiếp theo của câu chuyện.

Mặc dù chú không biết lý do tại sao mà bọn hành pháp này lại để cho (thêm) một nghi can nghe lọt hết thảy mọi thứ.

Nhưng có lẽ, biết nhiều, chết sớm…!Ẩn ý của bọn họ có thể là vậy.

oOo
Hồ mỗ có điều muốn nói:
Có điều chi vô lý, hồi sau mình sẽ giải thích.

Orz.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.