Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 57: Hồi Tám Nếu Còn Có Ngày Mai B


Bạn đang đọc Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt – Chương 57: Hồi Tám Nếu Còn Có Ngày Mai B


Vệ Giải Thần thủ thỉ với người đàn ông trong tấm gương xong, y liền bước vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ và chải chuốt ngoại hình.

Sáng nay Vệ Lô Địch sẽ dẫn “bạn” về chơi nhà.

Nên là y cần phải sửa soạn một chút.

Không chỉ để tiếp đón khách quý, mà còn cho việc thông báo một tin quan trọng với ba mẹ y nữa.

Vệ Hòa đang ngồi xem báo trong phòng khách.

Đồng hồ mới chỉ bốn giờ mười lăm phút.

Sớm quá.

Thường thì phải sáu giờ hơn ba y mới thức dậy.

Người khách này thực sự rất quan trọng đây.

Vệ Giải Thần ngứa tay muốn bấm đốt xem quẻ, nhưng nghĩ lại như vậy sẽ không còn thú gì.

Cuộc đời con người vốn dĩ hình thành từ sự ngẫu nhiên mà, không phải sao? Hà tất chi phải đoán mệnh trước khi không quá cần thiết.

– Con trai, sao không ngủ thêm một chút nữa cho khỏe người? Hổm rày con đã lao lực vì dự án mới quá nhiều rồi.

– Vệ Hòa cất giọng ôn tồn hỏi.

– Dạ, con cảm ơn ba.

Nhưng con cảm thấy ngủ như vậy là đủ rồi.

– Vệ Giải Thần vừa nhã nhặn nói, vừa từ tốn ngồi xuống ghế sofa.

Phương Vũ mặc trang phục theo kiểu áo sơ mi đóng thùng như những hôm công tác tại trường học, chân đi giày da mới coóng do Vệ Lô Địch mua tặng.

– Anh tên là Phương Vũ? – Vệ Hòa gấp tờ báo đang xem dở lại, rồi đặt nó vào trong giỏ đựng sách, báo làm bằng inox nằm kế bên phải chiếc bàn trà gỗ cây thích.

– Dạ vâng thưa bác.

– Phương Vũ khẽ gật đầu xác nhận.

Vệ Lô Địch rót trà cho ba người.

Chung trà thiết kế theo kiểu sứ Thanh Hoa, phỏng dựng theo thời nhà Đường, nó khá mỏng và nhẹ, cầm trên tay thật có cảm giác đã du hành về thời phong kiến cổ xưa.

Vệ Hòa đã cất công nhờ nghệ nhân trong nước chế tác hộ, với một cái giá cao chót vót.

Vệ Giải Thần nhìn Phương Vũ cười cười, khiến cho chú phải liên tục né tránh ánh mắt y.

Lạ thật! Nụ cười ấy đặt trên môi Vệ Lô Địch thì chẳng sao.

Mặc dù cũng là điệu cười khinh khỉnh và soi mói, song nó lại tạo cho chú một cảm giác vô cùng dễ chịu.

Tiết Hồng Loan đang bưng khay bánh khoai lang, chợt khựng lại.

Ẩn sâu trong đôi mắt hắc bạch phân minh của Phương Vũ, dường như đang cất giấu một nét sát khí lạnh người.

Nó khiến cho tâm can bà bất an đến mức chân phải tự động chùn bước.

– Mẹ…!Mẹ không sao chứ? – Hai anh em họ Vệ đứng bật dậy, rồi cất giọng hỏi dồn.

– Mẹ không sao đâu…!Chắc tại trời trở lạnh nên trong người cảm thấy không được khỏe.

Phương Vũ lúng túng nhìn ba người đàn ông Vệ gia đang xúm vào quan sát Tiết Hồng Loan.

Chú uống vội vài hớp trà để tự trấn an bản thân.

Gia đình này có cái gì đó hơi là lạ à nghen.

Miếng bánh khoai lang nóng hôi hổi, dùng kèm với trà nóng trong một ngày cuối đông giá rét thật thích hợp làm sao.

Phương Vũ cất giọng trầm trồ khen ngợi tay nghề nấu nướng của Tiết Hồng Loan.

Song bà chỉ nói cảm ơn một cách máy móc, rồi tiếp tục ngồi uống trà.

Phương Vũ trông thấy thái độ lạnh nhạt của mọi người.


Miếng bánh đang nhai trong miệng đột nhiên nham nhám như đất sét.

Chú không dám phun ra, nên đành nuốt khan nó xuống cổ họng.

– Tôi…!Tôi có chuyện gấp cần phải giải quyết…!Thành thật cáo lỗi cùng gia đình mọi người.

Vệ Giải Thần đột nhiên đứng phắt dậy, y nở nụ cười hết sức nham nhở, rồi nói:
– Vậy thì để tôi tiễn anh một đoạn.

Vệ Lô Địch toan đi theo, nhưng đã bị Vệ Hòa chụp tay lại, ý ngăn không cho anh đi cùng.

Hoa viên nhà Vệ gia được thiết kế vô cùng kỳ công.

Tiếc rằng đang là mùa đông, nên chú không thể thưởng thức những kỳ hoa dị thảo mà Tiết Hồng Loan đem về từ những chuyến du lịch khắp nơi trên thế giới.

Phương Vũ quan sát khu vực nhà kính được thiết kế tinh xảo như trong truyện cổ mà mẹ chú khi còn sống hay kể.

Mẹ chú mất khi chú hãy còn rất bé, khoảng đâu tám, chín tuổi thì phải? Đám tang ngày ấy là một chiếc quan tài rẻ tiền, và một mâm cúng sơ sài còn hơn cúng thí…!
– Tôi có thể xem chỉ tay của chú được không? – Vệ Giải Thần bỗng dừng bước, rồi bất ngờ nắm tay Phương Vũ, đoạn nói.

Phương Vũ rụt tay lại, chú khẽ khàng nói lời từ chối.

Nhưng Vệ Giải Thần quyết liệt không buông, mặc cho chú hết lời giải thích.

“Rắc.”
Cổ tay của Vệ Giải Thần bị trật khớp, phát ra tiếng “răng rắc” nghe khô khốc.

Phương Vũ ngây người nhìn Vệ Giải Thần, chú bối rối chụp lấy cổ tay y, cố gắng vặn nắn lại.

“Chát.”
Vệ Giải Thần vung tay định tát vào mặt Vệ Giải Thần, thì bỗng dưng bị chú phản đòn lại, bằng cách hất tay của y đi, thành thử ra người bị ăn tát chính là y.

– Tôi…!Tôi xin lỗi…!- Phương Vũ cúi gập người xuống.

Vệ Giải Thần áp tay lên bờ má nóng rát, đôi môi y câu thành một đường khinh miệt, rồi phất áo xoay người rời đi.

Phương Vũ đợi Vệ Giải Thần đi khuất, mới dám ngẩng đầu lên.

Chú thất thần dụi dụi đôi mắt đỏ hoe vài lần, rồi cũng xoay người rời đi.

Vệ sĩ của Vệ gia bất thình lình tiến tới, rồi lạnh nhạt hộ tống Phương Vũ ra tới tận cổng.

Trong suốt đoạn đường ấy, Phương Vũ câm lặng như một cái bóng, những giọt nước mắt cứ chực chờ trào ra nơi khóe mắt, bờ môi thì bị cắn đến tụ máu.

Tên vệ sĩ thấy vậy, sắc mặc của gã dần dần trở nên hòa hoãn, cái chuyện bị khinh bỉ này đối với gã diễn ra nhiều như cơm bữa, nên gã thông cảm lắm.

– Làm một điếu không chú? – Ra đến bên ngoài khu vực Vệ gia, Bắc Thần bất ngờ mời Phương Vũ hút thuốc.

– Cảm…!cảm ơn cậu.

Nhưng tôi không biết hút thuốc.

– Phương Vũ nói bằng chất giọng run run.

oOo
Vệ Minh pha cho mỗi người một ly chanh bạc hà đá xay để giảm bớt độ ngấy của món nui đút lò và sườn nướng tỏi ớt.

Cậu còn chu đáo chuẩn bị cả món salad bông cải cho người bị gãy xương để An Kỳ dùng.

An Kỳ ngồi xuống một cái ghế tại vị trí đảo bếp, anh gác cây nạng lên đùi phải, rồi khẽ ngắm Vệ Minh tròng chiếc áo len đỏ rực chủ đề Giáng sinh vào người.

– Tôi mua cho Boo mỡ một cái giống hệt vậy để giữ ấm.

– Vệ Minh kéo căng phần bụng áo cho An Kỳ xem.

Trên ấy thêu hai con tuần lộc đang choàng vai nhau ca hát(!?).

Phía trên đầu chúng là một khung nhạc Đồ, Rê, Mi, Fa, Sol gì gì đấy.

Chính giữa hai con tuần lộc là một vòng nguyệt quế xinh xẻo, và hàng chữ “Merry Christmas”.

– Rất…!dễ thương.

– An Kỳ cố nén tiếng cười.


Nhưng vẫn không sao qua nổi ánh mắt của Vệ Minh.

Cậu lườm anh một cái sắc lẻm, rồi bắt đầu dọn món ăn lên bàn.

Vệ Minh vừa làm, vừa chậm rãi kể về chuyện Triệu Mộ Vân đã khuyên nhủ mình hãy mở lòng với An Kỳ như thế nào.

Thỉnh thoảng, cậu ngừng tay, rồi ngừng nói, như thể dò xem trong lời nói của mình có thiếu sót điểm nào không, rồi mới tiếp tục kể và làm.

– Mộ Khuynh Chiêu còn nhầm lẫn rằng Hồng Tụê Yến sinh đôi…!- An Kỳ phì cười.

– Kỳ thật An Dĩ Thâm ra đời hoàn toàn là một sự ngẫu nhiên, lại quá suýt soát với An Dĩ Mai nên dễ hiểu lầm lắm.

Tôi biết em không muốn nghe, vì thế tôi cũng không muốn kể đâu.

– Mộ Khuynh Chiêu cũng đâu phải là đấng toàn năng.

– Vệ Minh hơi nhếch miệng.

– Nhưng anh có cảm tình với cô ấy không? Dẫu là một chút xíu xiu thôi.

– Hệt như là một đứa em gái…!- An Kỳ cắn môi.

-…!Tỉnh dậy và nhìn thấy cô ấy, sau đó có con, rồi lại thêm một đứa nữa…!Tôi biết bà Tần là người đã soạn ra vở kịch này…!
– Hiện giờ bà ta ra sao?
– Đã bị ba tôi tống ra khỏi nhà sau khi An Dĩ Thâm chào đời, vì việc móc nối với Hồng Tụê Yến để đánh cắp tài liệu mật trong tập đoàn An Thị.

– Bị chuốc thuốc hai lần à…!Lần trước anh nói với tôi rằng hai người bị vỡ kế hoạch nên mới có nó…!- Vệ Minh xúc một ít bông cải cho vào miệng nhai.

– Phải, là nói dối…!
– Lúc đó tụi mình vẫn còn là người dưng ngược lối.

– Vệ Minh xúc một ít nui đưa lên miệng ăn, rồi nói tiếp.

– Hồng Tụê Yến chắc hẳn là một cô gái đáng thương, vì anh trai mình mà phải đánh đổi tất cả…!Tô Gia Hân cũng vậy…!
– Tụi mình nói sang chuyện khác được không? – An Kỳ nhấp một ngụm sinh tố.

– Tôi xin lỗi vì khiến anh không vui.

– Vệ Minh vừa nói, vừa rút khăn giấy ra lau miệng.

An Kỳ im lặng dùng bữa, một hồi lâu sau mới ngẩng mặt lên nói:
– Tôi biết em muốn tụi mình minh bạch trong vấn đề quá khứ, để có thể hiểu nhau trong tương lai rõ hơn.

Nhưng, xin hãy tin tưởng ở tôi, em sẽ là mối tình cuối cùng mà trọn đời này tôi theo đuổi.

– Tôi tin anh…!- Vệ Minh hơi nhếch miệng cười.

-…!nhưng ba năm nữa đi rồi hãy quyết định.

– Chính xác là hai năm lẻ bảy tháng dư mười mấy ngày…!
– Còn tay và chân của anh?
– Khoảng ba tháng nữa là tôi có thể sử dụng tay phải một cách bình thường.

Còn chân thì cuối năm hẵng hay.

– Tôi định sẽ khai trương lại tiệm trà sữa, nhưng mà anh và chú Đàm đều bị thương nặng, nên đành thôi.

– Sợ tốn tiền nếu thuê thêm người sao? – An Kỳ bĩu môi nhìn Vệ Minh.

Vệ Minh cười cười không đáp.

– Nhìn em có da có thịt thế này tôi vui lắm.

Lúc trước nhìn em gầy đến nỗi trơ cả xương.

– An Kỳ khơi gợi một chủ đề khác nhằm thay đổi bầu không khí ngột ngạt hiện giờ.

– Tôi không phải là chó đâu mà gầy đến nỗi trơ xương.

– Mèo hay báo đều có thể mà.


Đâu nhất thiết là chó mà bắt bẻ tôi tội nghiệp.

– An Kỳ cất giọng đầy buồn bã mà thanh minh với Vệ Minh.

– Tôi còn nhiều chuyện muốn hỏi anh lắm…!
“Reng…!Reng…!Reng…”
Vệ Minh nhoài người nhìn lên màn hình camera.

Hiển thị trên đấy là hình bóng Liễu Nhược Doanh đang xách theo một chiếc cặp táp thoạt trông có vẻ khá nặng.

– Tôi xin lỗi em…!Nhưng cậu Tần nhắn rằng trong bang có việc gấp cần giải quyết, nên tôi phải đi ngay bây giờ.

– An Kỳ đọc xong tin nhắn từ An Tần, anh xô ghế đứng bật dậy, mặc cho cái chân trái phát đau vì cử động mạnh.

Đoạn nhanh chóng đến bên bồn rửa chén, mở vòi vốc nước rửa mặt, rồi rút khăn mùi xoa ra lau mặt.

– Cẩn thận đấy! Để tôi dìu anh ra ngoài.

– Vệ Minh mau mắn đến bên cạnh An Kỳ, rồi dìu anh ra tận cửa.

Trên mặt Liễu Nhược Doanh hãy còn vương lại những giọt máu tanh tao.

Cặp mắt của y đục ngầu như tâm bão.

Mái tóc suôn dài được cột đuôi ngựa một cách cẩu thả.

Phần tóc mái lòa xòa che nửa bên mắt phải.

Bộ âu phục nhăn nhúm như bị bỏ vào trong máy giặt sai cách, rồi đem ra ủi cẩu thả vậy.

– An Tần đâu?
– Hiện đang được Sói Cái băng bó vết thương.

An Kỳ thở phào nhẹ nhõm:
– Không chết là ổn rồi…!
Liễu Nhược Doanh ho khan vài tiếng.

An Kỳ hiểu ý, nên liền quay sang nói vài lời tạm biệt với Vệ Minh, rồi để cho Sói Rừng dìu mình ra ngoài xe.

– Thần…!Có ở đây không?
– Thần ở trên trời…!- Vệ Minh quệt tay lên mặt Liễu Nhược Doanh, cậu trào phúng đáp.

– Người ở đây là Yêu, không phải Thần.

– Không chết là ổn rồi.

– Liễu Nhược Doanh máy móc lặp lại câu nói của An Kỳ.

– Cẩn thận với Báo Nanh Dài đấy.

Nói điều này không phải là vì cậu đâu, mà là vì em trai tôi.

Have a nice day!
– Have a nice day!
Liễu Nhược Thần đứng trên lầu ngó xuống, đôi mắt y dõi theo từng nhất cử nhất động của anh trai, song trên mặt y không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì cả.

Nhìn từ góc độ này, Liễu Nhược Doanh và Liễu Nhược Thần càng giống nhau tợn.

Điên cuồng và khát máu.

Si tình và thù dai.

Nếu năm ấy, bà ta không bỏ y lại nơi căn cứ đó.

Thì có lẽ bây giờ, cuộc đời y đã không chìm nổi như thế này.

Mất cả tiếng đồng hồ Vệ Minh mới thu dọn xong gian bếp.

Cậu tự thưởng cho mình một ly Bloody Mary giàu vitamin.

Nguyên liệu chủ đạo của nó là vodka, nước ép cà chua và cần tây.

Tùy theo sở thích của bản thân mà thêm thắt một số nguyên liệu khác như sốt Worcestershire, sốt Tabasco,…!Cùng với một số loại thực vật thường thấy trong gian bếp như ô-liu, ớt đỏ, tiêu đen,…!
Bởi vì thành phần dinh dưỡng có trong món cocktail này nằm ở mức rất cao, nên Vệ Minh mới cắn răng uống đặng bổ sung vitamin, chứ thứ đồ uống này thực sự vô cùng kén khách.

Không chỉ do hương vị của nó, mà còn do tay nghề pha chế của bartender ảnh hưởng một phần.

Đang khuấy khuấy ly nước bằng cọng cần tây xanh mát, chuông điện thoại di động của cậu chợt reo, Vệ Minh tạm gác món cocktail lên bệ bếp, mở máy tiếp chuyện với người gọi đến.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ vô cùng ngọt ngào, khiến cho cổ họng Vệ Minh có cảm giác gay gắt.

– Tôi muốn tới chỗ anh làm.

Lương trả phân nửa cũng được.

Thời gian không hạn chế.


– Mục đích chính là gì?
– Tôi xem mẩu tin mà anh đăng trên báo nửa năm trước.

– Có tiếng kim loại va vào trong một vật bằng sứ, âm thanh vọng vào tai Vệ Minh sắc lạnh như núi tuyết trên đỉnh Hy Mã Lạp Sơn.

– Tới giờ vẫn còn nên nghĩ rằng chắc còn chỗ.

Âm thanh bên phía cô gái khá ồn ào.

Nói sao nhỉ? Là do hỗn tạp hay sóng yếu nên chất lượng âm thanh sụt giảm, mà Vệ Minh nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng của ai đó vọng vào, xen lẫn tiếng chửi tục yếu ớt; có thể là do bị trói hoặc bạo hành lâu ngày nên không còn sức kháng cự nữa.

– Bên nào ghé hử? – Vệ Minh nói xong, cậu nhấp một ngụm Bloody Mary để tự trấn an bản thân.

Ba từ thốt ra từ trong miệng cô gái trẻ có chất giọng đường hóa học xứ lạ khiến cho Vệ Minh bị sốc.

Cậu gắng gượng cười vài tiếng, đoạn nói:
– Hóa ra là người nhà…!
– Biết rằng chúng ta là người nhà là tôi vui rồi.

Chỉ sợ anh thấy chướng mắt rồi chối thì tội nghiệp Boo mỡ lắm.

Ly Bloody Mary đỏ thẫm nom như máu của một loài động vật vừa mới bị đem ra cắt tiết.

Vệ Minh không trả lời điện thoại vội, cậu thong thả nhấp từng ngụm cocktail, độ chừng mươi, mười lăm phút sau mới trả lời cô ả:
– Tùy hỷ người suy nghĩ.*
– Tôi đang không vui, bởi vì phải hầu hạ một tên người dưng nước lã…!- Alexis nắm tóc chàng thanh niên tội nghiệp, rồi dùng ngón trỏ miết lên chiếc cằm chẻ lún phún râu ria.

-…!Nên chắc sẽ không có quyế́t định nào xứng ý toại lòng với anh đâu…!
“Tích.”
– Tắt máy rồi.

– Alexis bụm miệng cười, rồi tiếp tục đi dọn cơm cho con tin điển trai ăn.

Lương Hảo để mặc cho cô gái đút cơm.

Chốc chốc, đôi mắt anh lại hướng về chiếc bàn ăn, vật dụng trên ấy mà anh đang thèm khát là chiếc điện thoại của Alexis.

– Chúng tôi chỉ có hai con đường dành cho anh thôi.

Một là ông Kình ra đầu thú.

Hai là anh bị nhốt ở đây mãi mãi, và sẽ trở thành chuột bạch cho những đợt thử nghiệm thuốc sắp tới của chúng tôi.

– Alexis dùng ngón trỏ lần theo mí mắt Lương Hảo, vẽ thành những đường vô hình nguệch ngoạc và mập mờ ý tứ.

– …!Tôi sẽ ra tòa đầu thú thay cho ba tôi…!Được không? Tôi xin các người đấy.

– Lương Hảo vừa nói, vừa trệu trạo nhai cơm.

Alexis tặc lưỡi.

Tay phải cô chống lên chiếc eo be bé, đầu thì hơi nghiêng sang trái, đôi mắt bồ câu hấp háy cười.

– Thành giao…!- Alexis bón một muỗng cơm có dính chút thịt xá xíu, rồi ra hiệu cho Lương Hảo há miệng.

– Sau khi anh mãn hạn tù, tôi sẽ cho người viết sách Nhị thập ngũ hiếu để tôn vinh anh.

Khoảng sáu mươi năm thôi, anh vẫn chờ nổi chứ?
Lương Hảo ngước cặp mắt chằng chịt tơ máu nhìn Alexis, nắm tay anh siết càng lúc càng chặt, hệt như nếu được thoát khỏi gông cùm, anh sẽ không hề do dự mà lập tức nhào tới bóp cổ cô ả.

– Đừng nhìn tôi bằng cặp mắt đáng sợ như vậy chứ! – Alexis gõ gõ cái muỗng inox lên mũi Lương Hạo.

– Thiết nghĩ anh nên để dành chúng cho những bạn tù thân yêu thì hơn.

Cơ mà chắc bọn họ đách sợ đâu nhỉ?
…!
Năm ngón tay Vệ Minh bấu chặt vào vùng ngực trái.

Cậu hít vào thật sâu, rồi thở ra thật chậm, hòng ngăn chặn cơn xúc động đang trào dâng lên đỉnh đầu.

Lặp đi lặp lại động tác này đến lần thứ ba, cậu mới có thể bình tĩnh mà gọi cho viện binh của mình.

“The number you have dialed is temporary not available.

Please try again later.”
“Xoảng.”
oOo
Chú thích:
“Tùy hỷ người suy nghĩ” có nghĩa là “Tùy theo tâm trạng hiện giờ của anh ta vui nhiều hay ít mà sẽ đưa ra quyết định theo chiều hướng nào”.

Câu này là câu chơi chữ do mình tự sáng tạo.

Bên “Tuổi 40” có bạn thắc mắc, nên mình giải thích ra cho mọi người dễ nắm ý mình hơn nha.

????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.