Bạn đang đọc Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt – Chương 54: Hồi Sáu Cuộc Săn Người Điên C
Phùng Quán Hoa rút khăn mùi xoa ra lau trán.
Cứ hễ tầm giờ này là phòng ăn lại chật như nêm.
Mặc dù đã có hơn mười người chạy bàn, nhưng vẫn không sao làm xuể với lượng thực khách đông đến thế này.
Anh chàng điển trai ban nãy hỏi chuyện cô đang ngồi dùng bữa với bác sĩ Lang.
Sắc mặc cả hai có vẻ không được tốt mấy.
Dường như trong lòng mỗi người đang có chuyện buồn bực thì phải?
Phùng Quán Hoa vốn dĩ dựa vào thân phận cháu gái Phùng Chính để đến đây làm việc, nên mới có thể sở hữu một công việc lương cao và tương đối nhẹ nhàng như vầy.
Chính vì thế nên cô không thể dại dột mà tiết lộ thông tin bệnh nhân cho người khác biết được, ngoại trừ khi có lệnh triệu tập của tòa án và các ban ngành liên quan trong bộ quốc phòng.
Tội danh “xâm phạm đời tư cá nhân” có thể bị lãnh mức án thấp nhất là năm năm tù giam, kèm theo một khoản tiền phạt không nhỏ cho gia đình nguyên đơn.
Bộ luật này đã và đang gây tranh cãi về mức độ ảnh hưởng xấu đến mọi người, do một số kẻ muốn làm tiền, nên bèn tìm cách gài nạn nhân vào một tình huống đã sắp đặt sẵn, rồi chụp một cái “vòng kim cô” lên đầu họ.
Rất có thể, tân tổng thống đắc cử sẽ hủy bỏ một số điều lệ trong bộ luật này, nhằm giảm thiểu tình trạng làm tiền từ những kẻ bất hảo đang ngày đêm gõ bàn phím để chụp mũ con mồi xấu số.
Lang Quân Tử nhác thấy Trịnh Xuân Vinh đang kiếm chỗ ngồi, y liền nhanh nhẹn chạy lại kéo thằng bạn về ngồi chung với mình.
Trịnh Xuân Vinh ngồi đối diện với Đoàn Chí Viễn, hắn soạn đồ ăn ra khỏi túi, đặt chúng trên bàn, rồi im lặng dùng bữa.
Ba người, ba luồng suy nghĩ, nhưng tựu chung đều ngầm ám chỉ một người…!
oOo
Vệ Lô Địch cùng Phương Vũ quyết định sẽ đến siêu thị sớm hơn một chút, bởi vì anh còn có công việc riêng cần phải giải quyết với Vệ Uý vào tối nay.
– Cậu có thích ăn miến cua không?
– Tôi dễ nuôi lắm, nên chú thấy món nào thuận tiện và ít thời gian nấu nướng thì cứ thế mà triển.
– Vệ Lô Địch vừa đáp, vừa lựa mấy củ khoai lang mật béo múp.
– Thế tôi làm miến xào cua cho nhanh nhé?
Vệ Lô Địch xoa đầu Phương Vũ thay cho lời đồng ý.
Rồi tiếp tục đứng lựa khoai lang.
Tiết Hồng Loan đã dặn anh nhớ mua chúng về, đặng bà làm bánh khoai lang Nhật Bản biếu gia đình cậu năm Vệ Uý lấy thảo.
Nhưng không biết Vệ Uý nhận xong, thì có dám cho vào mồm không nhỉ!?
– Này, đừng ham mấy củ to quá, coi chừng bên trong đã hỏng ruột.
Bới ở dưới lên mới có nhiều củ ngon, bên trên người ta sắp vậy để loè mắt mình thôi.
Vệ Lô Địch lấy một túi nilon khác đưa cho Phương Vũ, rồi nhờ chú lựa khoai lang giùm mình.
Còn bản thân thì lại quầy bánh kẹo mua vài túi Oreo để mang lên xe nhâm nhi.
– Dạ, con đây thưa cha…!
– Con đang đi với ai vậy?
Vệ Lô Địch hơi nhướn mày, đôi mắt đen láy khẽ đảo về hướng Phương Vũ một vòng.
– Ba…!Người này quan trọng thế nào, mà sao ba lại…!
– Con có biết Sói Biển không? Gã ta là một sát thủ của Thiên Sơn môn.
Từ sau ngày Hổ Vằn bị ám sát, gã bỗng dưng biến mất vô tung.
Bây giờ người bên cạnh con lại giống Sói Biển như khuôn đúc.
Ba chỉ lo con sẽ bị tai bay vạ gió bởi tên hiệu phó cù lần này thôi.
Tuổi tác người kia đã hơn bốn mươi.
Những nếp nhăn đã và đang manh nha xâm chiếm toàn bộ khuôn mặt.
Mái tóc cũng đã điểm bạc vài chỗ.
Duy chỉ có độ sáng phát ra từ đôi mắt là vẫn giữ được sự nguyên vẹn theo thời gian.
Càng nhìn Phương Vũ, Vệ Lô Địch càng không thể liên tưởng được sự giống nhau giữa chú và Sói Biển.
Giống hệt như khoác lên mình Phương Vũ một chiếc áo choàng quá khổ, quả thật quá gượng ép và có đôi phần…!”giận cá chém thớt”.
Có tiếng nói của một gã trai khác xen vào, giọng nói tuy rất khẽ, nhưng cũng đủ để Vệ Lô Địch biết rằng Vệ Hòa không ở một mình.
– Đây là nơi công cộng, nên con không thể nói chuyện tiếp với ba.
Xin ba hãy tha lỗi cho con…!
Vệ Hòa ngước mắt nhìn gã trai đang ung dung đứng uống nước trà, rồi lại quay sang nhìn hình nền đại diện của con trai ông, đột nhiên ông buộc miệng nói:
– Judas tái xuất giang hồ rồi…!
– …!Ivan Choi đang ở cạnh ba phải không?
Đầu dây bên kia vọng lại một tràng cười giòn giã.
Không phải là của Vệ Hòa, mà là gã trai ấy.
Không phải điệu cười quen thuộc mà anh thường nghe từ Ivan Choi.
Hoàn toàn không phải.
Tuyệt đối không phải.
Vậy thì…!Người này là ai?
Nhưng quan trọng hơn! Anh ta có mục đích gì khi tiếp cận với ba anh?
– Con có biết trong giới hắc đạo có năm vị thám tử tư, thường xuyên diễn ra các cuộc tranh đấu để xem ai là người đứng đầu không? Ivan và Judas thì mọi người còn biết được mặt thật…!Nhưng ba người kia thì không…!
“Tích.”
Vệ Lô Địch tự tiện kết thúc cuộc gọi, vì Phương Vũ đang bước đến đây.
– Xong rồi à?
Phương Vũ ngượng nghịu gật đầu đồng ý, rồi hăng say kể về hàm lượng dinh dưỡng của món miến xào cho Vệ Lô Địch nghe.
– …!Tiếp theo là đi mua cua bể phải không? – Vệ Lô Địch cắt ngang lời nói của Phương Vũ.
– …!Ừm.
– Phương Vũ nhẹ giọng đáp.
…!
“Bốp.”
Vệ Hòa ném chiếc điện thoại xuống sàn nhà lát gỗ, khiến cho màn hình bị rạn thành vô số đường răn mảnh như sợi cước.
– Thân chủ của tôi ơi, chuyện đâu còn có đó mà, sao dễ nóng giận vậy chứ? – Gã trai khom lưng nhặt chiếc điện thoại xấu số, chùi tạm nó vào chiếc quần mà y đang mặc, rồi đặt nó lên đùi Vệ Hòa.
– Nó vẫn chưa ngộ ra được sao? Nhà thằng chó Vệ Úy không có gì là tốt đẹp cả! Vậy mà suốt ngày lại bám dính theo thằng gay kia.
Gã trai tặc lưỡi vài tiếng, rồi lắc lắc đầu, y tuy có nhiều chuyện thật, song cũng hiểu cái mạng đáng giá thế nào, nên mỗi khi thân chủ phát ngôn một câu ngu ngốc, y sẽ không có điên mà lên tiếng khuyên răn hay nhắc nhở đâu.
– Tôi chỉ có mỗi hai đứa con trai.
Vệ Giải Thần thì đã yên bề gia thất, lại còn cho vợ chồng tôi mấy đứa cháu thật cưng.
Vệ Lô Địch là anh, mà bây giờ vẫn sống lông bông, rày đây mai đó với em họ của nó…!
Vệ Hòa như thể trút ra được nỗi phiền muộn mà bấy lâu nay ông giấu kín, khuôn mặt già nua chợt hiện lên vẻ thanh thản một cách rõ rệt.
Sau “sự cố hoả hoạn” năm ấy, vợ chồng họ liền lên kế hoạch mang thai khẩn cấp, vì sợ rằng Vệ Lô Địch nếu chẳng may xảy ra chuyện, gia đình ông sẽ không còn người kế tự nữa.
Trầy trật gần bốn năm, trải qua không biết bao nhiêu lần điều trị tâm lý cho Tiết Hồng Loan, Vệ Giải Thần mới chịu ra đời.
Giải Thần là một ngôi sao cát tinh trong tử vi lý số, có thể khắc chế các sao hung đóng đồng cung với nó như Đà La, Kình Dương, Địa Kiếp,…!Giúp bổn mạng giảm bớt được tai ách và hình kiếp do hung tinh phát ra.
Cái tên này gửi gắm không ít hy vọng cho tương lai con út sẽ ít gặp tai ương hơn thằng anh của nó.
Phổi của Vệ Lô Địch đã bị tổn thương nghiêm trọng, nên cần phải chú ý trong sinh hoạt một cách cẩn thận, tránh khiến cho chúng đã yếu, nay chuyển thành phế luôn.
Vệ Lô Địch đối xử với em trai khá tốt, vì anh xem nó là bảo bối thay mình gánh vác trách nhiệm duy trì hương hỏa Vệ gia, do đó mà việc lấy vợ của anh cũng không còn phải sợ bị ba mẹ cằn nhằn hay hối thúc nữa.
Nhưng mà, già néo đứt dây, ba mẹ anh cũng không thể im hơi lặng tiếng suốt được…!
– Khoan đi đã…!- Nhác thấy gã trai định xoay lưng rời đi, Vệ Hòa vội nắm tay níu lại.
– Ở lại dùng cơm với vợ chồng tôi, sẵn tiện giới thiệu cậu với tụi nó luôn.
– Rất xin lỗi thưa thân chủ…!Nhưng trước mắt không tiện đâu.
oOo
An Kỳ ngạc nhiên khi biết rằng anh và Vệ Minh đi hai chuyến bay khác nhau.
Mặc dù không biết đây là chủ ý của ai, nhưng vì đang trong hoàn cảnh bất lợi, nên anh đành phải ngậm miệng.
– Cậu định dẫn tôi đến chỗ nào vậy Tần? – An Kỳ vừa đọc xong tin nhắn của Vệ Minh thông báo về việc này, nên tâm trạng không tốt mấy.
An Tần vừa cài dây an toàn, vừa đáp:
– Một căn cứ của Thiên Sơn môn…!
Khu vực này nằm trong vùng ngoại ô phía Bắc California, được ngụy trang dưới lớp vỏ nông trại trồng nho, và một nhà máy rượu có quy mô khá lớn.
Chủ khu đất là một người Mỹ gốc Việt, tên gọi Jacqueline Mai Khanh, bà ta sang nhượng lại cho Thiên Sơn môn với giá rẻ như cho, đơn giản mà nói là do thiếu nợ.
Tuy nhiên, trên giấy tờ, người đứng tên và chịu trách nhiệm xử lý mọi thứ ở đây đều thuộc về bà ta.
Họ chỉ lấy lợi nhuận và nơi cư trú cho anh em trong bang phái mà thôi.
Chiếc xe Jaguar đỗ xịch bên hàng rào bảo vệ.
Cứ mỗi mười mét vuông hàng rào, là lại thấy tấm bảng cảnh báo “Coi chừng bị điện giật” nền xanh viền trắng.
Đấy chỉ là lớp bảo vệ đầu tiên, còn nhiều lớp nữa mà ngoại trừ các bang chủ ra, thì hầu như không có người ngoài nào nắm được vị trí cụ thể của chúng.
Dù mặc thêm một chiếc áo măng tô rất dày, An Kỳ vẫn cảm thấy cái lạnh xộc thẳng vào cơ thể mình.
Nam California và Bắc California là hai thái cực, một bên mùa đông vô cùng ôn hòa và một bên mùa đông cực kỳ khắc nghiệt.
Bước chân An Kỳ in hằn lên tuyết những vệt khá sâu.
Tuyết vẫn cứ lất phất rơi.
Gió thổi nhè nhẹ trên những giàn nho khô héo đang say ngủ, đợi chờ một ngày tươi đẹp để tỉnh giấc.
Bây giờ nông nghiệp đã có những bước tiến bộ về khoa học kỹ thuật, đáng ra ở đây nên áp dụng phương thức trồng trọt trong nhà kính, nhưng vì mục đích thực sự không phải là làm kinh tế, nên họ không quan tâm lắm về chuyện nâng cấp chất lượng hay sản lượng.
An Tần bất ngờ nắm tay An Kỳ, rồi dẫn anh đi qua một cây cầu bê tông thô kệch.
Cây cầu này nằm khuất sau trạm gác, lại bị một gốc cây sồi to che giấu, nên nếu như không chú ý, thì sẽ rất khó nhận ra.
– Coi chừng ngã đấy.
– An Tần nhìn cánh tay phải bó bột của An Kỳ mà lo lắng nói.
Hai anh em đi khoảng hơn hai trăm mét thì đến nơi.
Ngôi nhà được xây bằng gạch nung, màu đỏ của mái ngói nay đã chuyển sang sắc uế tạp bởi tro bụi và mưa tuyết.
Cửa vào làm bằng gỗ cây thích vừa dày, vừa nặng; trên thân treo một vòng nguyệt quế sặc sỡ, ắt hẳn là thứ đồ trang trí còn sót lại của ngày lễ Giáng Sinh.
Dưới chân cửa là một tấm thảm nhem nhuốc, cố gắng căng mắt hết cỡ mới nhìn thấy hai từ “Welcome” in ở giữa.
Trên trần treo một cái đèn chụp kiểu Pháp, ánh sáng phát ra lờ mờ như đom đóm lập lòe đêm khuya.
“Kétttt…”
Đám giang hồ đang túm tụm đánh bài, trông thấy hai anh em họ An bước vào liền dẹp hết qua một bên, rồi xun xoe chạy ra đón tiếp.
Trên bàn hiện đang đang vô cùng bừa bộn.
Góc kia là món gà rô-ti bị lóc thịt gần hết.
Góc này là một rổ nhỏ đựng bánh mì.
Đằng đẵng là những lá bài vứt lung tung, lá này chồng chất lên lá kia một cách vô trật tự.
Ngoài ra trên bàn còn có một quả cầu thủy tinh và hộp đựng tiền cá cược.
– Chú ba! Khỏe không? – Sói Lửa vừa nói, vừa bước ra từ đằng sau tấm rèm xanh bạc hà.
Sói Lửa là một gã đàn ông trung niên có đôi mắt mí lót rất lạ; hàng lông mi dày, xếp lớp tựa cánh quạt rủ xuống khiến cặp mắt gã trông như kẻ viền.
Ngoài chi tiết đó ra thì khuôn mặt gã khá bình thường, không có thêm đặc điểm nổi trội nào sất.
Gã ta cởi trần, bên dưới mặt một chiếc quần bò bạc màu, chiếc quần chắc chỉ mặc để cho có, vì lưng quần tuột xuống dưới phần hông, mắc lại ở ngang đùi, để lộ khoang bụng hoàn hảo, không hề bị thừa một tí mỡ nào.
– Vẫn chưa có tin tức về Sói Biển à? – An Kỳ vừa hỏi, vừa phủi phủi lớp bụi tuyết vương trên chiếc áo măng tô.
– Chú ba tới nhà, tôi chưa kịp dâng trà mời bánh mà đã vội hỏi khó con cháu rồi…!- Sói Lửa cười khan.
-…!Sói Biển biệt lai vô dạng vốn dĩ đâu có phải là lỗi ở tôi đâu, nỡ lòng nào chú lại hỏi thế?
An Kỳ không đợi Sói Lửa mời mình “an tọa”, anh tự động kéo ghế ngồi xuống, tay trái mân mê quả cầu thủy tinh, rồi nhàn nhạt hỏi:
– Ai là người đã tung tin tôi bắn Hổ Vằn?
Sói Lửa rít một hơi thuốc thật dài, rồi chậm chạp đáp:
– …!Việc này…!Ha! Chú ba không nghe người xưa thường nói sao? “Giặc ở sau lưng nhà ngươi đấy.”
An Tần giận đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Gã siết chặt khối rubik, cơ hồ như muốn bóp nát nó, khiến cho lòng bàn tay bị sưng tấy lên.
– Cậu đừng có đứng đây làm Trần Quốc Toản nữa…!Hồi cung đi, chuyện này để tôi tự giải quyết.
– Lời nói tuy ám chỉ An Tần, nhưng ánh mắt An Kỳ lại hoàn toàn đặt trên người Sói Lửa.
– Tần phi nương nương hồi cung…!- Sói Bạc từ bên ngoài bước vào, vừa đúng lúc mở cửa cho An Tần bước ra, y tếu táo nói với theo.
An Tần đấm vào bụng Sói Bạc một cái cho bõ tức, rồi mới quày quả đi tiếp.
An Kỳ liếc mắt nhìn đám gái điếm đang ngồi ủ rũ trong phòng, anh chợt buộc miệng nói:
– Một đêm “sinh hoạt” thế nào?
– …!Ngồi cho có hơi đàn bà thôi…!Chứ mần ăn con mẹ gì…!Dạo gần đây Cú Vọ cứ rảo như đầm già xung quanh khu vực này, nên bọn tôi làm ăn rất vất vả…!Nhắc đến càng thêm chán…!
“Rầm.”
An Kỳ đột nhiên đập bàn, nói:
– Anh có thể ngừng hút thuốc một lát được không? Nói chuyện với tôi mà cứ ngắt nghỉ, ngắt nghỉ liên tục…!Nghe chẳng khác nào cách bình luận “chào hàng” của bọn chat sex trên Facebook!
Sói Lửa nghe xong méo miệng, gã bất mãn dập điếu thuốc đang hút dở vào cái gạt tàn.
– Bình luận viên hiện thời á khẩu.
Tôi xin được vào thay thế để chương trình được tiếp tục.
– Sói Bạc cặp cổ Sói Lửa, rồi cọ mũi mình vào mũi gã.
– Ngôn Thiệu Phong là ai?
– Mẹ…!Đang nói về Sói Biển, sao đột nhiên xoay sang cái thằng hãm tài đó vậy? Chú ba đang tính tham gia chương trình “Hỏi Xoáy – Đáp Xoay” hay sao mà tìm bọn tôi để luyện giọng trước??? – Sói Bạc cười cười nói, nhưng trong giọng tuyệt nhiên không hề thể hiện rằng mình đang đùa.
– Các người nói với tôi là không biết một chút thông tin nào về Sói Biển.
Cho nên tôi mới đổi sang đề tài khác cho các người dễ thở hơn…!
Tuy rằng An Kỳ không lớn hơn họ là bao, nhưng xét gốc gác của anh thì vẫn có phần nhỉnh hơn, nên được chọn làm bang chủ từ khi hãy còn rất trẻ.
Còn bọn họ chật vật lắm mới leo lên được cái ghế này khi tuổi đã vừa qua ngưỡng ba.
Chính vì thế mà bọn họ phải xưng anh bằng “Chú”, mặc dù tuổi tác các bên đều xấp xỉ nhau.
– Ngôn Thiệu Phong là người hết sức thú vị…!
– …!Cậu đang định mở đầu cho một cuốn teenfic máu cho đấy hả? –
– Không! – Sói Bạc siết tay lại thành hình nắm đấm.
– Chuyện kể về anh ta thì phải nói là vô cùng thú vị….