Bạn đang đọc Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt – Chương 28: Hồi Mười Không Gì Đáng Quý Bằng B
Vệ Minh được Nguyễn Hải Âu cấp cho đơn thuốc trị thương, giúp giảm sưng và tan máu bầm.
Cậu xin chị lấy loại thuốc không gây buồn ngủ, vì lý do còn phải đi làm.
Nhân tiện cậu cũng nhờ chỉnh lại đơn thuốc của An Kỳ luôn.
Chứ anh suốt ngày cứ gật gà gật gù vậy mãi, ai mà lo cho anh hoài đây?
– Hai cậu có thẻ bảo hiểm y tế (k)hông*? – Nguyễn Hải Âu vừa hỏi, vừa kiểm tra lại đơn thuốc cho hai người.
– Đây ạ.
– Vệ Minh mau chóng lấy chúng ra từ trong túi áo sơ mi của mình.
Ban nãy An Kỳ đã đưa nó cho cậu giữ giùm, lúc còn ngồi trong xe rồi.
– Mấy loại thuốc đặc trị này tốn tiền lắm.
Không có thẻ bảo hiểm là mất toi không dưới vài trăm.
– Nguyễn Hải Âu ghi ghi chép chép lại dãy số seri trên thẻ bảo hiểm vào tờ giấy khám, chị cảm thán nói.
– À mà cậu Kỳ có muốn lấy thêm kem bôi xóa sẹo (k)hông vậy?
An Kỳ cười cười hỏi:
– Miễn phí không chị?
– Ừm, miễn phí tuốt.
– Nguyễn Hải Âu cũng cười cười đáp lại.
– Hai người để tôi nhập cái này vào máy tính, rồi hãy đem tờ giấy khám đi ra ngoài lãnh thuốc nghen.
Hai người đồng loạt gật đầu, rồi cùng nhau ngồi trên giường bệnh đợi chị làm xong thủ tục.
“Cộc…!Cộc…!Cộc…”
– Ơi! Ai vậy vào đi? – Nguyễn Hải Âu ngừng đánh máy, chị ngẩng lên nhìn về phía cửa phòng.
“Cộc…!Cộc…!Cộc…”
– Tôi nói vào đi mà.
Điếc hả? – Nguyễn Hải Âu bực mình, gắt gỏng nói.
Những số liệu mà chị đang nhập vào cực kỳ quan trọng, sơ sảy một chút là đi tù ngay.
“Cộc…Cộc…!Cộc…”
– Để em ra ngoài xem cho.
– Vệ Minh không muốn vì một chuyện nhỏ, mà trở nên rối tung lên.
Nên vừa nói, vừa đứng dậy đi ra ngoài.
An Kỳ cũng lục tục đi theo xem thử.
Trịnh Xuân Vinh đứng ngoài hành lang thì phải? Nhưng mà hắn ta đâu thể bày trò chơi dại đến vậy chứ?
– Vênh Vênh đâu rồi? – Vệ Minh ngơ ngác ló đầu ra ngoài cửa.
An Kỳ nghi hoặc dòm dáo dác từ trên xuống cuối dãy hành lang.
– Hai đứa vào đi.
Chắc là gió thổi đập vào cái gì đó rồi phát ra thôi.
– Nguyễn Hải Âu gượng gạo nói.
Chị bỗng dưng cảm thấy lo sợ, rằng cô gái đó đang trên đường “trở về”…!
Hai người nhìn nhau lắc đầu cười trừ.
Rồi trở lại phòng khám bệnh của Nguyễn Hải Âu.
“Cộc…!Cộc…!Cộc…” – Ngay khi cánh cửa vừa mới khép hờ, tiếng gõ cửa đáng sợ kia lại vang lên đều đặn ba tiếng.
Sắc mặt Nguyễn Hải Âu đột nhiên tái nhợt đi trông thấy.
Chị ú ớ nói không nên lời, chỉ có thể giơ ngón trỏ lên, rồi quơ loạn xạ về cái thứ đang lấp ló ở phía sau lưng họ.
Hộp sọ trơ ra một màu trắng phếu này, hốc mắt rỗng toác này, miệng đỏ au như chậu máu này…!
Một vật trông rất giống với cái đầu của cô gái yểu mệnh!!!
An Kỳ và Vệ Minh nhìn thấy biểu cảm dị thường của chị, liền hiểu ngay có chuyện chẳng lành.
Họ im lặng nuốt từng ngụm nước bọt xuống cổ họng, rồi lần lượt từng người quay đầu ra sau nhìn.
Đâu…!Đâu có gì đâu?
Nguyễn Hải Âu hoảng loạn tột độ, chỉ có thể bưng mặt khóc nức nở.
Chị biết mà.
Chị biết có ngày mình cũng sẽ chết giống cô ta mà.
– Anh Kỳ! Mau cõng chị ấy đi tìm người giúp đi.
Thần sắc của chị ấy thật sự là kém quá chừng.
Cậu vừa mới nói dứt câu, thì chị bỗng nhiên lăn đùng xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
An Kỳ không nói không rằng, cố gắng chịu cơn đau đang hành hạ ở chân, khó khăn cõng Nguyễn Hải Âu trên lưng đi tìm người trong bệnh viện.
Vệ Minh không quên chụp lấy hai toa thuốc cùng với thẻ bảo hiểm y tế để ở trên bàn, rồi mới hớt ha hớt hải chạy theo An Kỳ.
Ngay khi bọn họ vừa rời khỏi căn phòng, một vật thể hình người dần dần hiện ra.
Không hề phân biệt được giới tính của “nó”.
…!
– Bác sĩ Âu! – Một cô y tá đang đẩy xe trên hành lang, kinh hãi thét lên.
– Cõng chị ấy vào tạm phòng này đi các anh.
An Kỳ cùng Vệ Minh tiến vào một căn phòng khá rộng rãi, nếu so sánh với căn phòng khám bệnh của Nguyễn Hải Âu.
Trên gắn biển đề “Phòng Hồi sức – Cấp cứu”.
An Kỳ đặt Nguyễn Hải Âu xuống giường bệnh, rồi quay sang hỏi nhỏ Vệ Minh:
– Hình như…!tụi mình tới đây hơi nhanh thì phải?
– Mất chưa đầy mười phút…!Với cái chân tàn tật của tụi mình thì…!- Vệ Minh lấy điện thoại ra xem giờ, cậu bối rối cất giọng trả lời anh.
– Rất vô lý…!Phải không?
Vệ Minh lúng túng không biết đường nào mà trả lời lại câu hỏi của anh.
Hai người ngồi bệt dưới đất, trong lúc chờ đợi bác sĩ tới khám cho Nguyễn Hải Âu.
Trầm mặc như hai tượng đá được gắn chặt với nền đất tiềm tàng những hiểm nguy.
– Làm phiền các vị rồi.
– Một vị bác sĩ nam độ khoảng trung niên; vừa mở lời cảm ơn hai người, vừa cúi đầu chào họ.
Rồi nhanh chóng đến chỗ mà chị đang nằm, tiến hành các bước chẩn trị.
– Chúng tôi xin phép ra ngoài được không thưa bác sĩ Điền? – An Kỳ bất thình lình hỏi.
– Tự nhiên, tự nhiên.
– Điền Đan niềm nở đáp.
Sau đó y bắt đầu đeo máy đo huyết áp lên tay Nguyễn Hải Âu.
An Kỳ nắm tay kéo Vệ Minh ra ngoài, dẫn cậu đi đến một nơi tương đối kín đáo.
Ngồi xuống rồi bảo:
– Minh còn nhớ đến chuyện cặp vợ chồng Băng Tùy – Phù Dung không? Tôi sợ tụi mình cũng đang lâm vào hoàn cảnh tương tự vậy.
Chuyện xảy ra trong đêm hôm đó, hai người đều quyết định giữ kín miệng, để tránh việc bị mọi người nghĩ là họ điên.
Bây giờ khơi dậy chuyện ấy, lại ngay trong hoàn cảnh này, thật sự cũng có đôi chút khiếp đảm mà.
Vệ Minh bặm môi, nói:
– Đi tìm Vênh Vênh mau.
Rồi rời khỏi đây nhanh.
Hai người dìu nhau đi khắp các hành lang ngang dọc.
Bố cục nơi đây được sắp xếp như một mê cung.
Chỗ nào cũng na ná nhau, khiến họ điên hết cả đầu mới có thể nhớ mang máng một vài cái lối đi.
May mắn thay, phía trước mặt hai người là khu vực căn tin.
Nên là, bọn họ có thể dừng chân nghỉ ngơi một chút.
– Anh muốn uống gì?- Vệ Minh đến bên máy bán nước tự động, cậu cẩn thận đọc từng tên thức uống.
– Có Red Bull không? Nếu có thì lấy cho tôi một lon lớn.
– An Kỳ tùy tiện ngồi xuống một cái băng đá.
Vệ Minh làm một vài thao tác nhỏ với nó, rồi nhận hai lon nước, sau đó lại chỗ anh ngồi.
Căn tin này có kiểu dáng kiến trúc hoàn toàn tách biệt với khu trạm xá.
Dường như là nó chỉ mới được xây thêm cách đây vài tháng thì phải? Mùi sơn hãy còn thoang thoảng trong không khí…!
Gượm đã, vài tháng sao? Liệu nó có liên quan gì tới cái chết của cô gái kia không nhỉ?
An Kỳ bất chợt vén tóc Vệ Minh qua một bên, anh bỡn cợt nói:
– Cô em nên chọn ngày tốt trời nào đó, mà đi cắt đi.
Tóc dài muốn tới ngang vai luôn rồi.
Dáng ngồi của anh vững chãi như cây tùng, cây bách mọc trên sườn núi.
Không thị mà uy.
Ngay cả chất giọng cũng vậy, vô cùng nghiêm nghị và hà khắc.
Thật là trái ngược với tính cách thường ngày của anh mà.
Về vấn đề xưng hô của An Kỳ với bọn họ, cả đám đã thống nhất với nhau trong lúc chờ Vệ Lô Địch trở ra ngoài xe.
Là để anh xưng hô theo vai vế “tôi – cậu” cho đỡ phiền hà.
Dẫu sao An Kỳ cũng gần bằng tuổi của Mạc Ưu Đàm và Vệ Lô Địch, gọi vậy sẽ tốt hơn nhiều.
Mặc dù cả đám cũng không hiểu sẽ tốt hơn nhiều ở chỗ nào nữa…!
Nhưng thỉnh thoảng anh cũng quên đi chuyện này, mà dùng lại cách xưng hô “anh – tôi” với bọn họ…!
Vệ Minh liếc anh một cái sắc lẻm.
Cậu đảo mắt sang hướng khác, và bất chợt trông thấy Trịnh Xuân Vinh đang đứng ngó nghiêng ngó dọc ở kế bên hông lối thoát hiểm.
Chắc là cũng đang đi tìm họ đi?
– Tôi ở đây này! Vênh Vênh! – Vệ Minh đứng dậy, cất tiếng gọi hắn.
Trịnh Xuân Vinh mừng quýnh, hắn cuống cuồng chạy đến chỗ hai người đang ngồi.
Trên tay hắn vẫn còn đọng nước, chắc hẳn là mới từ nhà vệ sinh bước ra.
– Làm một lon cho tỉnh táo đi, Vênh Vênh! – An Kỳ vẫy vẫy tay trái, anh lại tiếp tục cất giọng trêu ghẹo.
– Cậu chủ, anh Kỳ! Tìm được hai người rồi.
– Trịnh Xuân Vinh vừa nói, vừa liếc nhìn cái máy bán nước tự động.
Hắn cũng muốn uống lắm, nhưng không đủ tiền lẻ.
Đôi khi giàu có cũng là một nỗi bất hạnh nha.
Vệ Minh tốt bụng đưa ra bốn đồng xu mệnh giá năm mươi cho Vênh Vênh, làm hắn cảm động không ngớt.
Năm thì mười họa cậu chủ keo kiệt của hắn mới chịu đãi nhân viên uống nước một lần, phải chộp lấy khoảnh khắc này ngay mới được.
– Cái máy cổ lỗ sĩ này mà ở đây vẫn còn xài sao? Thời nay người ta toàn sử dụng máy móc tân tiến, chấp nhận được mọi hình thức giao dịch.
Đâu như thứ này chỉ thích tiền xu.
– Trịnh Xuân Vinh lầm bầm nói.
Hắn chọn một lon Mountain Dew vị xoài, bật nắp xong, liền đưa lên miệng tu ừng ực.
– Bốn giờ kém mười lăm rồi.
Con trai quản gia của tôi cũng sắp sửa đến đây.
Chúng ta mau ra ngoài cổng trạm xá đợi anh ta đi.
– Anh gọi từ lúc nào vậy? – Vệ Minh hỏi.
Đoạn, cậu cầm lon Red Bull lên lắc nhẹ.
– Từ khi hai người đặt chân vào phòng khám của bác sĩ Âu…!Tôi sợ bắt taxi không được, nên bèn gọi cho Lãnh Khiếu.
– Anh tính xa thế thì tốt rồi.
– Vệ Minh cười buồn, nói.
Trịnh Xuân Vinh nhìn sắc mặt hai người không mấy tốt, tuy ngoài miệng luôn tươi cười, nhưng chắc gì trong lòng là như vậy chứ?
– Á!!!
oOo
Cũng vào thời điểm đó, trên đường cao tốc tuyến số hai mươi hai.
Vệ Lô Địch đang loay hoay lái xe trên đường cao tốc số hai mươi hai.
Một vụ tai nạn giao thông liên hoàn bất ngờ xảy ra, gây nên tình trạng tắt nghẽn giao thông.
Khiến anh bị kẹt ở thế tiến thoái lưỡng nan.
Mẹ kiếp thật. – Vệ Lô Địch gạt tàn thuốc vào cái gạt tàn lắp trên xe.
– Báo Nanh Dài! – Một người đàn ông mặc âu phục đen, đi đôi giày da màu nâu bóng loáng.
Khuôn mặt góc cạnh, mắt sáng, mày cao.
Bình thản vượt qua dãy phân cách hai tuyến đường số hai mươi hai và hai mươi mốt, bằng một cú nhảy chống tay điệu nghệ.
Đi theo sau gã ta, là một cậu trai trẻ tuổi chừng hai mươi mấy, cũng mặc âu phục màu đen, xách theo một cái cặp táp nặng trịch.
Khuôn mặt sáng láng, miệng cười có duyên.
Bề ngoài hơi gây cảm giác “bão hòa” cho người đối diện; vì trông cậu ta chẳng khác lạ gì nhiều, so với bao nhiêu người đồng trang lứa khác cả.
Cả hai cùng tiến đến chỗ chiếc Bentley Bentayga của Vệ Lô Địch đang đậu.
Xe của anh vốn dĩ có năm chỗ ngồi, hoàn toàn đủ ghế cho cả đám.
Nhưng mà họ muốn ở lại để trông chừng ông chú đáng thương.
Nên mới bịa ra cái cớ trên…!
– Cậu ra khỏi xe.
Giao cavet xe, cùng với bảo hiểm xe cho July Thương; để cậu ta ở đây xử lý giùm cho.
– Báo Đen gõ gõ cửa kính, rồi đợi cho Vệ Lô Địch hạ cửa xuống, liền nghiêm giọng ra lệnh.
Vệ Lô Địch chậm rãi làm theo, mặc cho hai người kia đang đứng ngoài cau mày sốt ruột.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa xe, bước ra ngoài, không quên rít điếu thuốc.
– Anh lớn.
Ngày mới tốt lành ha?
Báo Đen gật đầu thật khẽ, rồi chỉ về phía bên đường, ra hiệu bắt buộc anh phải đi theo.
Nơi đó là khu vực đậu xe khẩn cấp, nằm gần lối thoát hiểm bằng cầu vượt, dành riêng cho những trường hợp đặc biệt.
Cụ tỉ như xe bị chết máy, hoặc bị tai nạn giao thông; kéo tạm vào đấy để hạn chế chuyện tắt đường.
Chỗ đậu chiếc xe của Báo Đen cách đây khoảng hơn ba trăm mét.
Hai người chân dài vai rộng nên sải bước đến đấy khá nhanh.
Vừa đi vừa lách qua những chiếc xe khác đang kẹt cứng trên đường.
Cảnh sát đã phong tỏa hai bên tuyến đường này, và họ cũng đang vất vả trong việc điều tiết lại giao thông cho mọi phương tiện đang lưu thông trên đường.
Ferrari màu đen tuyền như hắc thạch quý giá, nằm nổi bật hơn hết thảy loại xe cộ đang hiện diện nơi đây.
Thật là làm chói mù con mắt bàng dân thiên hạ mà!
– July Thương sẽ ổn chứ? – Vệ Lô Địch cố gắng khơi gợi chủ đề tán gẫu với Báo Đen, hòng cốt thăm dò tâm tư của gã.
– Ở đâu có Wifi, ở đó có cậu ta.
Đổ đầy xăng chưa? – Nhịp bước của Báo Đen vẫn đều đều như cũ.
Không có cái gì gọi là biểu hiện lúng túng, hay nghi hoặc cả.
Song bất thành.
Thế là Vệ Lô Địch bèn mở miệng trả lời gã ta, để tiếp tục công việc thám thính tình hình:
– Bận đi, bận về đều tấp vào trạm đổ xăng.
Nên chắc sẽ không thiếu đâu.
Báo Đen cẩn thận hóp bụng len qua một chiếc xe bán tải, rồi bước lên khu vực lối thoát hiểm, nhanh chóng leo lên xe.
Vệ Lô Địch chật vật làm theo hành động của gã.
Anh vừa đi, vừa phì phèo hút thuốc.
Làm một điếu cho đỡ muộn phiền.
Báo Đen mở cửa sau, tỏ ý muốn anh vào trước.
Đây là lần đầu tiên, một đại bang chủ lại mở cửa giùm cho một tiểu bang chủ.
Chuyện lần này, thật sự hệ trọng rồi!
Một kẻ sành đời như Vệ Lô Địch, cũng lần đầu tiên lại bại lộ cho đối phương thấy, biểu cảm rối rắm trên khuôn mặt mình.
Báo Đen vẫn điềm nhiên như không, gã kiên nhẫn đợi Vệ Lô Địch lên xe, bằng một ánh nhìn hết sức “trìu mến”.
Ha, bị bắt bài rồi. – Anh sực ngộ ra, rồi tự cười giễu chính mình.
Sau đó chịu thua bước lên xe.
Lại bất ngờ phải lãnh thêm cú sốc không hề nhẹ khi trông thấy Beo Đốm đang ngồi đọc báo ở đấy…!
– Cấm hút thuốc! – Beo Đốm vừa cười cười nói, vừa gấp tờ báo lại, để nó sang một bên.
Hỏi: Ông già Noel ban cho Vệ Lô Địch một điều ước, thì anh sẽ ước gì?
Đáp: Anh ước có thể rút súng ra bắn chết toàn bộ những kẻ đang có mặt ở đây.
Bởi vì…!Chúng đang đe dọa đến mạng sống của gia đình em trai anh! Và ngoài ra, lại còn dám phản bội niềm tin của anh nữa chứ!
oOo
*(K)hông: Nguyễn Hải Âu có thói quen phát âm “Không” thành “Hông”..