Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 25: Hồi Chín Hoa Ưu Đàm Cô Tịch B


Bạn đang đọc Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt – Chương 25: Hồi Chín Hoa Ưu Đàm Cô Tịch B


– Bọn họ đang ở đâu vậy chú Đàm? – Trịnh Xuân Vinh vừa hỏi, vừa cột lại mấy lọn tóc mái.

– Ở gần nhà họ Phạm…!- Mạc Ưu Đàm khẽ đáp, song sắc mặt không tốt mấy.

Dường như trong lòng chú đang có chuyện gì phiền não thì phải.

Đôi mắt Trịnh Xuân Vinh chợt lóe lên một chút tia nghi hoặc.

Lẽ nào là…
oOo
Phạm Hải liếng thoắng kể cho đám người Vệ Minh nghe chuyện trong làng.

Hăng hái nói đến nỗi nước miếng trào cả ra ngoài mà cậu ta vẫn không hề biết.

Triệu Kiếm Phong thấy tội nghiệp, đành rút khăn giấy ra lau hộ Phạm Hải.

Cậu ta vui vẻ ngước mặt lên, hưởng ứng sự săn sóc của gã.

Như một con mèo lười đang mặc chủ nhân chăm bẵm vậy.

– Ê! Tôi phải về nhà ăn cháo ếch rồi.

– Phạm Hải đang lim dim hưởng thụ, chợt sực nhớ tới nồi ếch kho tiêu ăn với cháo trắng mà bác tư đang nấu ở nhà.

Cậu liền mở miệng nài nỉ.

– Các anh theo tôi về nhà chơi đi…!Đi mà…!
Đám người Vệ Minh bất đắc dĩ đành phải nhận lời, để tránh cho Phạm Hải lên cơn.

Nhà của Phạm Úc nằm kế bên ruộng cải, cũng xây na ná kiểu nhà Mạc Ưu Đàm, tức là nhà ngói ba gian, bao bọc xung quanh nó là một vườn cây ăn trái xum xuê.

Mỗi mùa gia chủ lại được thưởng thức nhiều loại trái cây bổ dưỡng khác nhau.

Phạm Úc hơi bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của đám người Vệ Minh, song ông chợt ngộ ra, chắc là do Phạm Hải nài quá nên họ mới chịu tới đây.

– Nấu xong chưa vậy, bác tư? – Phạm Hải mời bọn họ ngồi xuống trường kỷ ở nhà trên, rồi quay sang hỏi Phạm Úc.

– Bác tư?
Phạm Úc hồi thần lại, ông thừ người nói:
– Ừ…!Ừ…!Tao đang nấu dở ở dưới…!Mày có nhớ thằng Thịnh chữa bệnh cho mày mấy năm trước không?
Phạm Hải lắc lắc đầu.

– Nó sang Canada định cư với gia đình rồi.

Không biết đi bằng diện nào nữa…!
Đương nhiên là bằng tiền của các người rồi. – Đám người Vệ Minh âm thầm vạch trần.

– Đóng tiền đi định cư là cách phổ biến nhất của giới nhà giàu.

Thường nó được gọi dưới cái tên mỹ miều là “Thẻ xanh EB”, tức là dạng đầu tư vào một dự án hoặc mua bất động sản bên ấy, rồi nhờ luật sư giúp điền đơn và nộp hồ sơ lên sở Di trú của nước sở tại.

Nếu họ chấp nhận đơn gửi, sẽ xét duyệt và gửi giấy tờ cho đương sự đi phỏng vấn sau vài tháng hoặc là vài năm.

Tùy quốc gia mà thời gian chờ đợi xét duyệt sẽ dài hay ngắn.

– Vệ Lô Địch từ tốn giải thích.

– Mất bao nhiêu tiền vậy cậu? – Phạm Úc hỏi dồn.

Ông cũng mong muốn con mình được đi định cư sang quốc gia nào đó tốt hơn.

– Hơn năm trăm ngàn Mỹ kim.

Giá đó là chót hết rồi.


– Vệ Lô Địch cười đáp.

– Hiện nay họ đã tăng số tiền đó lên gấp đôi, để tránh hiện tượng di dân ồ ạt; cũng như là tránh tình trạng rửa tiền của giới chức tham nhũng, và giới tội phạm sang nước ngoài lẩn trốn.

Phạm Úc cười xòa:
– Vậy chắc tôi có bán hết cả gia tài cũng không đủ mua được cái vé máy bay nữa.

Huống hồ chi là đầu tư hay mua nhà.

Hì…!Thằng quỷ! Để lại chỗ cũ cho tao!
Hóa ra là Phạm Hải đem nải chuối còn sống nhăn răng trên bàn thờ xuống, mời đám người Vệ Minh ăn.

Nên bị bác tư nạt cho một trận.

– Bác tư tham ăn quá hà.

Con mời người ta mà cũng la um sùm.

– Phạm Hải mếu máo kể lể.

Phạm Úc giựt nải chuối, rồi kính cẩn đặt lại ngay ngắn trên bàn thờ, sau đó chắp tay xá:
– Con thay mặt nó xin lỗi tổ tiên.

Thằng cháu bất hiếu không hiểu chuyện…!
Hôm nay là ngày gì mà xui xẻo vậy? Suýt chút nữa là bị đem đi tế sống rồi. – Vệ Minh dở khóc dở cười tự nhủ.

– Xuống nhà dưới ăn cháo giùm tao một cái.

Đừng đứng ở trên này gây họa nữa.

– Phạm Úc với tay lấy cây chổi lông gà, quất vào mông Phạm Hải vài cái, rồi cất giọng đe nẹt.

Ếch được kho chính hiệu trong nồi đất, với một ít hành lá và tóp mỡ, nên thơm ngon vô cùng.

Ăn kèm với cháo trắng tiêu cay nồng ấm.

Thật sự là mỹ vị trần gian mà!
Hai cha con họ Triệu đói quá, nên cũng xuống ăn ké với Phạm Hải luôn.

Đương nhiên là sau đó họ cũng gửi chút đỉnh tiền cho Phạm Úc, xem như là trả công nấu nướng cho ông ta vậy.

Đám người Vệ Minh cũng xuống nhà dưới, góp vài câu chuyện cho xôm.

– Ăn xong nhớ uống thuốc đấy.

– Phạm Úc ngáp ngắn ngáp dài.

– Tao đi ngủ trước đây, mai còn phải ra đồng nữa.

Đáy mắt Phạm Hải chợt lóe lên một chút ý tứ gì đó không rõ ràng, song đã được giấu diếm cẩn thận, bằng cái hành động gật đầu đầy ngoan ngoãn.

Nhưng vẫn không qua mặt được Triệu Mộ Vân và Vệ Lô Địch…!
Đợi cho hai cha con họ Triệu ăn xong, ngồi nghỉ mệt khoảng hơn nửa tiếng, đám người Vệ Minh mới thủng thẳng đứng dậy cáo từ Phạm Hải ra về.

Mạc Ưu Đàm và Trịnh Xuân Vinh đã ngồi trước cổng nhà Phạm Úc từ kiếp nào, nhìn trông như hai môn thần vậy.

Mặt mũi tên nào tên nấy cũng hầm hầm một đống.

Vệ Lô Địch bước tới, rồi ngồi xổm ở chính giữa hai người, sau đó cười hỏi:
– Ê! Sau không chơi nhà cho vui? Ngồi đây chi cho muỗi cắn vậy?
Hai người đồng loạt liếc Vệ Lô Địch một cái sắc lẻm, rồi quày quả đứng dậy, bỏ đi một hơi tới chỗ Vệ Minh.

Không buồn nói tiếng nào với anh cả.


Vệ Lô Địch khẽ nhíu mày, anh nhếch miệng cười, rồi mặc kệ thái độ kỳ lạ của hai người, bình thản đi tiếp cùng đám người Vệ Minh.

Không khí nhất thời trở nên nặng nề vô cùng, chung quy xuất phát từ ông chú và Vênh Vênh.

Cả hai người họ đường như đang buồn bực chuyện gì đó thì phải?
– Cậu chủ về thành phố cùng mọi người trước đi.

Tôi muốn ở đây yên tĩnh một mình.

– Mạc Ưu Đàm bất ngờ lên tiếng.

Vệ Minh khó hiểu nhìn chú, cậu thận trọng hỏi dò:
– Sao vậy chú? Bộ…!chú đang vướng mắc chuyện gì à?
Mạc Ưu Đàm lạnh tanh đáp:
– Có một chút.

Nhưng không cần cậu chủ lo đâu.

Vệ Lô Địch tiếp tục hút thuốc, anh hờ hững quan sát mọi người.

Hồi lâu sau mới chậm rãi đề nghị:
– Nói chuyện riêng với tôi một lát được không, chú Đàm?
– Được.

– Mạc Ưu Đàm trả lời gọn lỏn.

– Mọi người vào trong xe trước đi.

À mà khoan đã, trả khẩu súng lại cho tôi nhanh, ông Triệu!
Triệu Mộ Vân ném khẩu súng về phía Vệ Lô Địch xong, liền cất tiếng nói với Mạc Ưu Đàm:
– Xe chỉ có bốn chỗ, nên hai cha con tôi sẽ ngủ nhờ nhà cậu một đêm.

Sáng mai bắt xe mới kịp.

Mạc Ưu Đàm gật đầu chấp thuận, rồi kéo Vệ Lô Địch đi một mạch vào chòi giữ ruộng.

Mục đích là để tránh cho Vệ Minh nghe thấy những gì mà họ sắp sửa nói.

Vệ Minh khập khiễng bước vào trong xe, dưới sự giúp đỡ của An Kỳ.

Cậu liên tục ngoái đầu lại, lo lắng nhìn theo hai người kia.

– Mặc kệ bọn họ đi, Vệ Minh.

– Triệu Kiếm Phong nhẹ giọng bảo.

– Lâu lắm rồi tôi mới thấy chú Đàm giận dữ đến mức độ này.

– Vệ Minh phiền muộn nói.

…!
– Ngồi xuống đi.

– Mạc Ưu Đàm vừa nói, vừa dọn dẹp các nông cụ qua một bên.

– Này! Tôi bảo anh ngồi xuống chứ không phải nằm xuống.

– Sung sướng quá đi mất.

– Vệ Lô Địch lấy tay gối đầu, nằm dài thườn thượt như con cá nược, buột miệng cảm thán.


Cái lưng già nua của anh được giãn ra rồi.

Đã quá đi mất.

Mạc Ưu Đàm hết cách, đành ngồi nép mình vào sát trong góc chòi.

– Anh cố tình chơi tôi phải không? Rõ ràng là anh biết đường về mà.

Sao lại phải dẫn họ đi vòng vòng vậy chứ?
Vệ Lô Địch đến nhà chú chơi, mà không hề thông báo trước.

Vậy mà anh lại có thể tìm được chính xác ruộng dưa hấu của chú, đậu xe ở đó, rồi đi bộ tới nhà chú một cách cực kỳ chuẩn xác.

Nếu có ai đó hỏi, chắc là do anh ta đã sử dụng ứng dụng tìm đường trên máy, nên mới có thể biết chỗ nào mà đến thôi.

Xin thưa rằng, đây là nông thôn, là nông thôn, là nông thôn.

Google Maps không thể nào chỉ đường chính xác một trăm phần trăm được.

Huống hồ chi ruộng vườn ở đây nhiều như vậy, lại không có đề tên ai cả, nên làm sao mà Vệ Lô Địch có thể chắc ăn đến nỗi, gửi xe ở đó, rồi đến nhà chú chứ? Ngoại trừ khi anh ta đã điều tra hết từ trước rồi.

Vả lại Vệ Lô Địch cũng từng là lính trinh sát công tác trong quân đội hơn năm năm liền.

Và cũng là một tay giang hồ cộm cán, nên không thể nào bất cẩn đến mức, để bản thân phải lâm vào cảnh lạc đường.

Rồi chờ người tới cứu cả.

Nên nhớ, tự lực cánh sinh là điều bắt buộc phải học khi đã là người trong hai giới hắc bạch…!
– Ố ồ! Bị phát hiện rồi.

– Vệ Lô Địch nhe răng cười.

Khẩu súng của anh bình thản chĩa vào mạn sườn của Mạc Ưu Đàm.

Chú nhanh tay vớ lấy cái cuốc, chuẩn bị sẵn sàng đập vỡ đầu anh.

Chú trung thành với họ đến thế, mà họ nỡ lòng nào đành đoạn đang tâm đối xử với chú như vậy kia chứ?
Vệ Lô Địch nhỏm dậy, nhanh nhẹn như một con báo đang vồ mồi.

Miệng anh ngậm điếu thuốc, tay thì lục trong túi quần lấy ra một chiếc điện thoại.

Là điện thoại của Vệ Minh.

– Tự mở tin nhắn ra xem đi.

Mật khẩu đã bị vô hiệu hóa rồi.

Mạc Ưu Đàm hấp tấp cầm điện thoại lên, chú mới xem xong được một nửa, liền hoảng sợ mở miệng thanh minh:
– Tôi không có nhắn những tin này cho cậu chủ.

Tôi còn không biết hôm ấy Liễu Tinh đi đâu, thì làm sao mà…!
– Ngưng! Nhiêu đó đủ rồi.

– Vệ Lô Địch cắt ngang lời Mạc Ưu Đàm, anh cười nhạt nói.

– Trả nó lại cho tôi.

Ngày mai tôi sẽ giao cho Vênh Vênh hack thử.

– Anh có nghĩ đến chuyện “bọ ngựa bắt ve” không? – Mạc Ưu Đàm buông cái cuốc xuống, chú thấp giọng hỏi.

Vệ Lô Địch rít một hơi thuốc lá, rồi từ tốn phả khói ra.

Sau đó nói:
– Đã từng…!Nên tôi mới nghi ngờ An Kỳ.

Hắn ta…!thật sự rất là đáng khả nghi…!
– Vẫn chưa tìm được tung tích của Tôn Tử và Liễu Tinh à?
– Họ đang bị truy sát, nên chắc giờ đang trốn ở một góc nào rồi.

– Vệ Lô Địch vừa nói, vừa bước ra ngoài chòi.

– Thôi! Tuần sau họp bang rồi tụi mình tính tiếp.


Anh cứ việc lo tang lễ cho bà ấy đi.

Đừng bận tâm quá mức mà lao lực sinh bệnh.

– Hà Tễ…!hình như cũng có dính dáng đến chuyện mất tích của Tôn Tử…!- Mạc Ưu Đàm nhăn mặt, nói.

– Đề phòng luôn Hà Tễ…!- Anh buông thõng câu nói.

Rồi không buồn nói thêm câu nào với ông chú.

Cứ thế mà bước đi một hơi ra ngoài xe.

Bé Minh của anh chắc đang sốt ruột lắm đây.

Còn lại một mình Mạc Ưu Đàm, chú tủi thân ngồi bệt xuống đất, lắng nghe tiếng côn trùng rả rích trong đêm.

Ai cũng lần lượt rời bỏ chú cả.

Cha mẹ.

Cô hai.

Và cả người ấy nữa.

…!
“Em đẩy anh vô tù…!Vui chứ? Vừa lòng chứ? Đáng ra ngay từ đầu anh nên nghe lời ông ta.

Giết chết em mới đúng.”
Căn phòng biệt giam lạnh lẽo, xé nát mối tình đầu dang dở của Mạc Ưu Đàm thành từng mảnh vụn.

Cứa từng nhát sắc bén vào tim chú, một cách hết sức nhanh – gọn – lẹ.

“Tôi là cảnh sát.

Tôi phải thực hiện đúng trách nhiệm của mình…”
Người tù nhân kia khẽ ngoắc chú lại gần, rồi cay nghiệt nhắn nhủ:
“Tôi hận em! Tới chết vẫn còn hận em!!! Em nhớ đó!!! Ha…!Ha…!Ha…”
Mạc Ưu Đàm nghe xong, chú chỉnh lại mũ của mình, rồi cụp mắt xuống, lặng lẽ quay lưng đi.

Che giấu hai hàng nước mắt đang lăn dài trên mặt.

Che giấu trái tim đang tan vỡ của mình…!
“Em khóc cho em đêm này
Ai khóc cho em ngày mai?*”
…!
Hai cha con họ Triệu không thấy chú trở ra, liền nghi ngờ chạy vào kiếm.

Mạc Ưu Đàm đang úp mặt vào đầu gối, khóc ngất.

Đến nỗi chẳng hay hai người đang đứng ở đấy.

Triệu Kiếm Phong tiến tới, dịu dàng đỡ chú dậy, rồi ôn nhu nói:
– Về nhà thôi, chú Đàm.

Chuyện tới đâu thì mình hay tới đó nha.

Mạc Ưu Đàm gục đầu vào vai gã khóc tiếp.

Chú mệt lắm rồi.

Chú muốn buông xuôi.

oOo
Góc spoil của Hồ mỗ:
Sau này anh Công của ông chú sẽ xử đẹp Vệ Lô Địch.

1/ Một ca khúc của cố ca sĩ Ngọc Lan: “Chuyện tình không suy tư”.

Đề cử: “Mưa trên biển vắng” của Ngọc Lan và “Tình lỡ cách xa” của La Lâm.

Yêu nhiều.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.